[Việt Nam] Cô Dung

Chương 2 : Chương II

Người đăng: Lịch sử Việt Nam

Ngày đăng: 22:38 25-05-2020

Phúc đã ăn xong bát cháo thịt, Dung cầm khăn lau lại mặt cho con và ngọt ngào dặn: - Con đi một mạch đến trường, đừng la cà gần các bờ giậu mà chó nó cắn, dê nó húc cho đấy nhé? - Vâng ạ. - Con học ngoan, chóng rồi trưa về mẹ để phần thịt gà cho. Phúc sung sướng đỏ cả mặt. Cậu ôm sách vở bước ra. Dung nhìn theo mãi tới khi Phúc đã đi khuất nàng mới quay vào xem nom việc nhà. Trước hết, Dung xuống chuồng trâu bò. Đàn vật đã nằm ngổn ngang trên mặt sân, đương nhai trầu và đợi sưởi nắng. Những con mới đẻ chạy loăng quoăng, húc nhau, đuổi nhau chán lại rúc vào bú mẹ. Dung cảm động nghĩ đến Phúc. Tuy Dung chưa từng cho Phúc bú nhưng Phúc chẳng là con nàng đó ư? Lặng im vơ vẩn một lúc lâu, Dung mới sai dồn tất cả ra ngoài đồng cho ăn cỏ rồi vào bếp xem bọn thợ chữa cày bừa. - Anh em gia tâm làm kỹ cho nhé? Những cày bừa này cũng mới mua cả... Bác phó nhất, muốn phô công việc của đàn em, vội gãi tai nói: - Kể thì còn mới nhưng đã hư hỏng nhiều. Đây, bà xem, răng bừa cái nào cũng như răng bà lão móm. Dung bật cười: - Ông già khéo ví von quá! Có điều là sự thực chưa đến nỗi như ông tưởng. - Thưa bà, chúng cháu nói thực đấy ạ! Dễ dãi, nàng gật đầu. - Nếu vậy, anh em làm giùm chắc chắn hộ cho. - Đã làm hầu bà, chúng cháu phải làm cho đáng với đồng tiền chứ. Nhưng, thực tình, chúng cháu nhận rẻ quá! - Rẻ rách thì có! - Bà ban thêm cho cây rượu thì phải! Thói quen vòi vĩnh của bọn thợ khiến Dung thoáng có một ý nghĩ về cuộc đời chật vật, thiếu thốn, đầy những khao khát thèm thuồng, chẳng bao giờ được thỏa. - Anh em cứ làm đi!... Dung gọi nhà bếp dặn phải cơm nước cho thợ thuyền tử tế rồi nàng ra thăm đồng. Sự vui vẻ trong lòng Dung mỗi lúc một dào dạt. Dung hít mạnh không khí đượm mùi hoa. Những màu rực rỡ trên nền lá xanh đem lại cho Dung một náo nức tưng bừng... Khỏi xóm, Dung liền thấy cánh đồng mở bát ngát ra hai bên lối đi, như hai tấm thảm nhung hoa lý. Dăm anh lực điền, da thắm màu đồng trụ, đang cùng nhau cày vỡ, bước ung dung sau những con trâu mộng trắng hồng. Họ làm việc đủng đỉnh mà chắc chắn cũng như đàn vật nặng nề, chậm chạp. Những luống cày thẳng rẵng lần lượt hiện ra trên mặt cỏ xanh non... Dung men theo bờ ruộng, vừa đi vừa ngắm bức tranh êm đềm và mộc mạc. Nàng lần tới nơi gieo mạ thì thấy trên vũng bùn đặc sệt như bát chè kho, thóc giống đã nảy đều. - Mạ này thì làm gì lúa chẳng tốt! Dung vui sướng quay về. Nàng rảo bước lên thềm, định cởi bỏ áo ngoài để xuống bếp làm món ăn cho Phúc thì một bóng người đứng bên tràng kỷ bỗng quay mặt nhìn ra. - Ồ kìa anh!... Dung xúc động mạnh quá... Dung không hề chờ đợi sự gặp gỡ nó làm cho Dung bối rối. Kính vội đỡ lời Dung: - Tôi mới về tối hôm qua... Mặt Dung đỏ bừng rồi tái mét, rồi lại bừng bừng đỏ; cặp môi nàng run run... Kính thong thả lại gần Dung. Nàng gượng mỉm cười nhưng hai mắt đã long lanh ướt... - Thế mà thấm thoắt đã gần bảy năm trời!... - Phải, đã gần bảy năm trời nhưng mà lòng tôi không một phút nào quên Dung. Dung thổn thức: Mỗi lời chàng nói là một cảm giác tê tái cho lòng Dung... Kính dịu dàng tiếp: - Phong cảnh làng ta đổi khác nhiều lắm! Tôi e người cũng chẳng còn như xưa... - Anh về chuyến này có việc gì? Anh định ở nhà hay lại đi? - Cái ấy, tôi chưa thể nói trước được!... Dung ngạc nhiên... - Thế nào? Anh chưa quyết định!... - Chưa! Tôi về chuyến này là để xem cuộc đời tôi ngả ra bề nào sau mới dám định chắc. Dung cúi đầu, gò má nóng như chàm lửa. Nàng hiểu Kính muốn nói gì. Nàng quay ra sân như để gọi đầy tớ. - Cô định bảo người nhà pha nước? Thôi ta nói chuyện không thế này cũng đủ... Trống ngực Dung đập thình thịch... Toàn thân nàng rung động chẳng khác một cây cau non gặp gió. Dung vừa mong lại vừa sợ những câu mà Kính sẽ nói cùng nàng... Kính dịu dàng nắm lấy bàn tay giá ngắt của Dung: - Dung nhỉ? Ta có nên chắp nối lại tình nghĩa xưa chăng? Trải bao nhiêu năm trời, tôi đau đớn khổ sở, ngờ đâu còn được hôm nay!... Dung thở dài, từ từ rút tay lại... - Bây giờ, Dung không phải bó buộc nữa, vậy ta đợi gì không gây lại cảnh sum vầy mà ta đã hằng ước ao, mơ tưởng! Lòng tôi trước sao sau vậy; còn Dung, tôi chắc cũng chưa quên hẳn lời thề. Dung đã chọn đạo làm con, Dung đã hết nghĩa làm vợ, Dung từ nay có thể nghĩ đến phần riêng của mình được! Kính nói một thôi như người mê ngủ; chàng say sưa ngây ngất thấy từ từ hiện ra trong tưởng tượng cái cảnh tái hợp êm đềm... - Dung nghĩ sao? Dung có cho lời tôi nói là nên chăng?... - Em không rõ!... Em chưa thể nói gì với anh ngay bây giờ được!... Tâm trí em rối loạn mất rồi! - Thì Dung nghĩ kỹ đi vậy. Bảy năm tôi còn chờ được, phải không Dung? Dung ôm mặt khóc nức nở... Kính thương hại nhìn Dung và càng cảm thấy yêu một cách não nùng. Bỗng, Phúc gọi váng lên từ ngoài sân: - Mẹ ơi!.. Mẹ!... Phúc đã về!... Dung vội ngẩng đầu bảo Kính: - Mời anh ngồi chơi để em ra đón... cháu. - Thôi, mai tôi sẽ lại. Dung nghĩ chín rồi trả lời cho tôi biết. Tôi ở làng hay đi xa phen này cũng là tùy theo sự quyết định của Dung. Kính rảo bước xuống thềm, ra cổng... Phúc quăng sách vở lên ghế rồi ôm chầm lấy mẹ. Dung bế Phúc vào lòng, hôn Phúc rối rít để giấu sự cảm động. Phúc giương to hai mắt đen láy nhìn Dung. - Kìa, sao mẹ lại khóc? Mẹ nhớ thầy à?... Câu hỏi thủ thỉ làm cho Dung đau đớn và hổ thẹn. Nàng ép má lên má Phúc, đáp nhanh cũng không cần Phúc hiểu: - Ừ, mẹ nhớ thầy và thương con lắm! Chính vì thế nên rồi đây mẹ chắc khổ sở không biết chừng nào!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang