[Việt Nam] Chiếc Nỏ Cánh Dâu

Chương 4 : IV

Người đăng: Lịch sử Việt Nam

Ngày đăng: 18:47 21-09-2018

Tơ Lung Hu xuống khỏi thang nhà Mat Nar chừng giập bã trầu, Pengai Lâng cũng đứng dậy đi ra ngoài thích. Cho là con gái có việc gì đó, Mat Nar không để ý. Ông ta bắt đầu sửa soạn gươm, giáo và nỏ để lúc đứng bóng thì khởi cuộc đi bói điềm chim bay. Trong khi ấy, Pengai Lâng lén ra ngoài rừng tìm đến chỗ thả ngựa. Nàng chọn con ngựa mai hoa vẫn quen dùng, thót lên lưng nó rồi ra roi chạy thẳng một mạch về phía tây. Chớp mắt, nàng biến mất vào trong rừng rậm. Pengai Lâng đi đâu? Thiếu nữ đi tới s'roc Bupràng của mọi Brahna. Nàng đi tìm Mai Khâm, bởi một lẽ riêng của tấm lòng nó xô đẩy... Thực thế, Pengai Lâng bị xô đẩy quá mạnh đến nỗi nàng không kịp nhận rõ cái tính cách nghiêm trọng và nguy hiểm của việc nàng làm nữa. Có thể nói Pengai Lâng là cái nút chai bị cuốn theo dòng suối lũ của tình cảm. Nàng yêu Mai Khâm và thấy tính mệnh của Mai Khâm bị nguy hiểm thì nàng đến cứu, thế thôi! Còn như cái việc nàng làm sẽ thiệt hại cho s'roc Djarai, cho bố đẻ nàng như thế nào, Pengai Lâng không thấy rõ được. Vả lại, nàng còn say sưa với cái cảm thức lờ mờ về tính cách quan trọng và lớn lao của việc nàng đương làm. Pengai Lâng là đàn bà, nàng hành động theo trái tim nhiều hơn là tính toán. Nàng lại hay thương người và chuộng sự công bình hơn đàn ông. Huống hồ cái người đáng thương kia lại chính là Mai Khâm! Pengai Lâng náo nức lạ! Phen này thì Mai Khâm chẳng còn hờ hững với nàng được nữa. Phen này thì Mai Khâm phải nhận thấy nàng yêu Mai Khâm như thế nào. Là vì cái việc nàng làm đây sẽ nói với Mai Khâm nhiều lắm, nhiều hơn cả những câu nàng đã hát khi gặp Mai Khâm. Cái lần gặp gỡ mới cảm động làm sao! Buổi trưa hôm ấy, Pengai Lâng đương mải miết đuổi theo một con hoẵng mãi vào tận rừng sâu. Nàng giương cung đặt tên, đương sắp sửa bắn và đã nắm chắc con vật ấy là của nàng thì vụt cái, một cái gì như một tia chớp vọt ra từ một búi rậm. Ngựa của nàng lóa mắt đứng sững lại. Con hoẵng cũng chúi đầu trên cỏ. Rồi, một chàng trai trẻ hiện ra! Một chàng trai trẻ khỏe mạnh và đẹp đẽ như Pengai Lâng chưa từng thấy. Chính chàng trai trẻ ấy đã phóng lao giết con hoẵng. Nhưng không phải là để cướp mồi của Pengai Lâng! Chàng ta nhặt con vật đưa đến tận trước đầu ngựa trả nàng, mỉm cười rồi đi thẳng. Pengai Lâng, sau một phút ngẩn ngơ, vút ngựa đuổi theo để tạ ơn. Chàng trẻ tuổi đã biến đâu mất. Trên khoảng cây ngàn cỏ nội chỉ còn văng vẳng tiếng ai kêu Mai Khâm!... Mai Khâm!... Mai Khâm là người nào? Pengai Lâng không biết, vì Pengai Lâng có gặp chàng bao giờ! Nàng ngơ ngác nhìn quanh mình, tai nghe rõ trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Nàng muốn hỏi thăm những cây to mọc gần đấy. Các cây to ấy chỉ là một lũ khổng lồ vừa câm vừa điếc. Nàng muốn hỏi suối nước và cỏ xanh. Hai thứ ấy, tiếc thay, còn mải mê nói những tâm sự gì với gió! Tâm sự của nàng, Pengai Lâng biết nói cùng ai bây giờ? Nàng thở dài, cất tiếng hát: Bih hre kơrung Klang ping kơbàn. Tăng Yuan tơno, Kang blo tơdrah. Ba rah tơdring Ching mong nao truh Tun ruh kueng kronh Hla hiong haug dak Rolak kla kơ... Chàng đẹp như rắn hoa mai Như con trĩ bạch theo vời gió nam Như cái điếu ngà An Nam Như cây cổ thụ trong ngàn núi xanh. Như trăng mới mọc đầu cành, Lúa non gợn sóng chung quanh rông nhà, Cờ đào cuộn gió phương xa, Lòng em ngây ngất biết là bao nhiêu. Hát xong, Pengai Lâng còn đứng mãi để chờ đợi vu vơ. Cả khu rừng mỗi lúc càng thêm tịch mịch. Và Pengai Lâng mỗi lúc càng cảm thấy mình lẻ loi một cách lạnh lùng... Vụt cái, một ý ngờ chạy thoáng qua óc thiếu nữ: sự xuất hiện vừa rồi phải chăng là một vị thần? Một vị Lang Kong, một vị thần núi hiện ra để cợt nàng... Có thể lắm! Pengai Lâng chẳng vẫn nghe nói rằng thần núi thường vẫn hiển hiện thành người đấy ư? Người ta, trong các câu chuyện lạ lùng, nói khẽ quanh bếp lửa, chẳng vẫn đọc đến tên các sơn thần như Mơ Nang Brai, Kong Ngút, Kong Hareng, Chu Hơdrong đấy ư? Pengai Lâng rùng mình. Nàng quay đầu ngựa, hấp tấp đi khỏi nơi hoang vắng. Nhưng, dù sao nàng vẫn không quên được. Mai Khâm... ồ, Mai Khâm!... Chẳng thà Mai Khâm là một vị Lang Kong! Phải, nếu Mai Khâm là một người có xương có thịt mà hai bên chỉ gặp nhau có lần ấy là hết!... Pengai Lâng bồi hồi. Nàng đã tương tư. Nàng hát to nỗi lo lắng của lòng nàng - hát bằng một giọng buồn như hơi thu trong ngàn cây những đêm sương lạnh: Nhôn oà kơ iem Jũ tơ pung de klaih gai. Pơkai de kaih giug Hla Huing de klaih rong Hla hiong de klaih bôt. Jông jôt de klaih prung. Hla bum pơtăm Tơ mam mă Ơn Oa koh chơ neng Oe clung chơ gan. Bak jrung uai. Bak brai bôt Ju xit kơ de Ju hre kơ bôi. Yêu nhau mận mới hỏi đào, Bí kia đã có ai rào hay không? Hay là như trái dưa hồng Xinh tươi đã có người bồng trên tay? Khoai môn, củ chắc, lá dài, Rau hning ngon ngọt đã người nâng niu? Tóc thề đã bỏ túi đeo, Cổ tay đã cuốn bùa yêu ai rồi? Hỏi ai, xin chớ tiếc lời, Niềm thương bể rộng sông dài lòng em... Nỗi buồn của Pengai Lâng không lâu. Là vì những người được Pengai Lâng thăm hỏi về chàng trai trẻ, đã trả lời cặn kẽ nàng rằng Mai Khâm chính là con của Mai Pha, Tơ Đam Bluh của s'roc Bupràng, mọi Brahna. Nghĩa là Mai Khâm quả có thực chứ không phải là một vị thần thiêng nào hiện ra để cợt nàng. Hơn thế nữa, Mai Khâm lại chưa có vợ. Pengai Lâng yêu say mê từ đấy. Nàng khấn nguyện thần minh cho Mai Khâm được cùng nàng thành vợ chồng. Và đã nhiều lần nàng muốn tìm cách bảo Mai Khâm sang hỏi nàng, kẻo nhỡ lại xảy ra việc gì bất trắc. Cái ý định này, Pengai Lâng chưa kịp thi hành thì ông bố nàng tự nhiên nảy ra cái mưu cò măng s'roc Bupràng. Pengai Lâng hết sức lo ngại, vì một khi hai bên đã tranh hùng với nhau, tình nghĩa còn gì nữa! Bấy giờ sẽ chỉ còn là cái thù đời đời giữa hai bộ lạc. Chẳng những vậy, mũi tên nhát giáo có biết kiêng kị ai bao giờ! Khi xô xát, biết đâu cha nàng không bị chính ngay Mai Khâm giết chết và trái lại? Ai chết cũng đau lòng cho Pengai Lâng cả. Ai chết cũng gieo cho lòng nàng một mối sầu thiên vạn cổ. Vậy thì Pengai Lâng phải can thiệp, phải làm cách nào để cuộc đánh nhau đừng xảy ra. Nàng dùng lời can cha nàng ư? Không được! Pengai Lâng chẳng còn gì lạ rằng Mat Nar tính nóng như lửa và một khi ông đã định làm gì thì không có sức mạnh nào ở đời lại ngăn cản được. Nàng đành sang báo tin cho Mai Khâm biết và tỏ thực nỗi lòng với Mai Khâm rồi xin chàng tạm lánh cuộc giao phong để giữ lấy sự hòa hảo của hai bộ lạc. Nàng quyết định rồi: nếu hai bên không nghe lời nàng, Pengai Lâng sẽ lăn mình vào giữa hai làn tên đạn để hứng lấy cái chết! Pengai Lâng sẽ chết, nhưng bộ lạc Djarai sẽ không trở nên thù địch đời đời với bộ lạc Brahna. Trong trí Mai Khâm, Mat Nar sẽ không phải là kẻ tử thù và trái lại. Pengai Lâng không thể nào chịu được cái ý tưởng rằng hai người thân nhất của nàng sẽ ghét nhau. Nếu phải thấy cảnh tượng ấy, Pengai Lâng thà cầu đến sự chết lại còn hơn. Sự chết êm đềm cho Pengai Lâng biết chừng nào. Nhưng, có đâu đến nỗi thế! Pengai Lâng, dù sao vẫn cứ còn một hy vọng. Nàng víu chặt lấy nó để khỏi phải cầu đến cái chết. Pengai Lâng thúc mạnh hai gót chân. Con ngựa hoa mai càng gắng sức chạy như tên bắn. Con ngựa khôn lắm. Nó là vật quý của Pengai Lâng. Và nó hình như hiểu rõ lòng thương yêu của chủ. Bởi vậy, mỗi lần được Pengai Lâng cưỡi là nó phi hết sức. Bị say vì sức nhanh, lại bị huyền diệu bởi một hy vọng tốt đẹp, Pengai Lâng cúi rạp trên lưng ngựa. Người và vật tựa hồ cùng nhau hoạt động trong một giấc mơ toàn thắng... Thoáng cái đã tới bờ sông Mang Giang. Pengai Lâng vụt ngựa xuống nước. Con mai hoa nhìn dòng sông hẹp, không ngần ngại, lao ngay mình xuống. Cả người và vật khảm sang ngang... Nước sông chảy từ từ nên không có gì xảy ra nguy hiểm. Lúc đến bờ bên kia, Pengai Lâng mừng rỡ quá, ngửa mặt lên trời mà kêu to: - Bok Tapan (thần Hòa Bình) muôn tuổi! Pengai Lâng xin cảm ơn ngài! Tiếng reo vọng vào núi xa tạo thành một âm hưởng triền miên và dữ tợn. Pengai Lâng hơi có vẻ lo sợ. Nàng tự hỏi: - Sao lại như thế? Hay thần không bằng lòng? Dù sao, ta cũng đi quá mất rồi, trở về không được nữa! Pengai Lâng không thể lùi được nữa. Đã sang tới địa phận dân Brahna. Sau những tầng lá cây xanh bát ngát kia đã có những con mắt bí mật nhìn thấy và rình từng cử động của nàng rồi. Pengai Lâng mà quay về bây giờ thì một mũi tên sẽ kết liễu tính mệnh nàng ngay. Nàng sẽ chết vô ích, chết mà không giúp được gì cho Mai Khâm, cho sự hòa hảo giữa hai bộ lạc. Thiếu nữ thúc mạnh vào hai sườn con ngựa. Nó chồm lên, thở hồng hộc nhưng vẫn ra riết phóng... Thình lình, nó ngã vật ra phía trước như một khúc gỗ đổ. Pengai Lâng bị văng vào một bụi cỏ rác. May quá, nàng không hề gì! Pengai Lâng đứng phắt dậy. Nàng chạy lại xem thì con mai hoa đã bị chẹo chân, đương cố gượng đứng dậy mà không được. Thì ra nó vướng phải một sợi dây thiếu do ai đó đã chằng ngang đường, cách mặt đất chừng năm gang. Pengai Lâng ngơ ngác nhìn quanh. Một đoàn có đến hai chục mọi Brahna đã từ các búi rậm mọc lên lúc nào, chẳng khác một lũ quỷ sứ. Pengai Lâng điềm tĩnh: - Các ngươi đem ngay ta về chỗ Mai Khâm ở! Mau, có việc cần kíp lắm! Lũ mọi Brahna nhìn nhau rồi nói: - Mai Khâm không có nhà. - Đưa ta đến cụ Mai Pha cũng được. Mau lên!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang