[Việt Nam] Chiếc Nỏ Cánh Dâu

Chương 2 : II

Người đăng: Lịch sử Việt Nam

Ngày đăng: 18:46 21-09-2018

Cặp môi dày mím chặt lại, những bắp thịt cánh tay phồng lên, những đường gân căng thẳng, Mai Khâm cố sức giương chiếc nỏ cánh dâu, đẹp như một thứ ngoạn vật mà ta vẫn dùng bài trí những gian phòng khách... Chàng trai trẻ chỉ đóng một cái khố, thứ y phục độc nhất của dân mọi. Thân thể chàng hơi săm sắp mồ hôi, bóng nhoáng dưới ánh bình minh, nom chẳng khác một pho tượng lực sĩ bằng đồng. Chiếc nỏ đã giương, Mai Khâm từ từ giơ lên ngang trước mặt, và một tay nhắc mũi tên vẫn càm ngang ở miệng, để vào khe lòng máng. Ngực chàng hơi ngả về đằng trước, chân trái gập theo hình thước thợ, trong khi chân phải duỗi thẳng ra phía sau. Chàng nheo một mắt, ngắm kỹ cái vòng tròn vạch sẵn trên thân cây ba soi cách chỗ đứng gần một trăm bộ. Thốt nhiên, dây nỏ bật thành một tiếng giòn và ngắn, mũi tên bay veo veo ngang khoảng không rồi cắm phập vào giữa vòng tròn đằng xa. Ông già Mai Pha reo to: - Giỏi! Giỏi lắm!... Mai Khâm hơi đỏ mặt vì sung sướng. Chàng giương nỏ bắn luôn phát thứ hai, rồi phát nữa đều trúng đích. - Giỏi quá! Con ta giỏi quá!... Mai Pha không nhịn được nữa. Ông chạy lại chỗ Mai Khâm đứng, giằng lấy chiếc nỏ dựa vào gốc cây, đoạn nắm lấy hai tay Mai Khâm. Hai cha con bắt đầu nhảy xoay tròn trên mặt sân, miệng hát i ô, tỏ ra vô cùng khoái hoạt... Thình lình, ông già xoạc cẳng như nhà võ sĩ xuống tấn, hai tay đánh đai lấy lưng Mai Khâm mà tung lên. Chàng trẻ tuổi níu ngay được một cành cây, đu vọt lên cành, truyền thoăn thoắt như khỉ. Một dịp cười nổi dậy... Giữa lúc ấy, một người đàn ông từ ngoài chạy đâm xổ vào giữa sân. Mai Pha hơi cau mày: - Cái gì thế? - Có con nai mốc về phá rẫy. - Thật à? - Phải. - Thế để ta với Mai Khâm lên bắn. - Ông lên ngay kẻo nó đi mất. Nháy mắt, hai bố con đã tay nỏ, tay đòng chạy theo người đàn ông nọ vào rừng. Họ là ba cái bóng kỳ dị lướt thoang thoáng qua một khung cảnh mơ hồ. Thực thế, cái cảnh bên trong một khu rừng rậm, khi mặt trời vừa lên, quả là một cảnh tượng của chiêm bao. Vì lá cây ken dày quá, ánh nắng chỉ lọt xuống từng quãng một như những bó tơ vàng. Những tia mặt trời ấy bị các lá nánh, lá dong mọc sát đất hắt ngược lại, liền tỏa ra chung quanh một thứ sáng xanh mờ mờ. Có thể gọi là một cảnh sáng trăng, trong đó, những thân cây sồi, cây chẹo, cà lồ, hình dáng vặn vẹo, da đỏ xù xì, nom phảng phất như loài quỷ hiện hình. Các thứ dây leo như dây nhựa vàng, dây bầu nước, dây sang, dây cơm lênh xoắn xuýt lấy nhau, vắt từ cành cây này qua cành cây khác, tạo thành những cái võng rất đẹp. Những chùm quả vại dại màu đỏ tía, những bông hoa không tên trắng, vàng hoặc tím nở khắp đó đây, dệt lên màu xanh của lá những đám sặc sỡ vui mắt. Ba người vẫn rảo bước đi nhanh. Chân họ bước trên lá khô sột soạt, làm cho những con gà lôi, những con trĩ hoảng sợ bay tung và kêu những tiếng khe khẽ. Mai Khâm vẫn hăng hái nhất đám. Chàng luôn luôn vọt lên trước, khiến ông già Mai Pha và người đầy tớ theo không kịp. Tuổi thanh niên bao giờ chẳng hiếu thắng. Huống hồ lại là một cuộc săn đầu tiên của Mai Khâm - ấy là nói săn thú lớn, có thể nguy hiểm đến mạng người được. Nhưng chính ông già chẳng vẫn khen ngợi tài bắn của Mai Khâm đấy ư? Cái tài ấy, chàng cần phải đem thử ở giữa nơi bát ngát hoang rậm. Bấy nhiêu lẽ cho ta thấy rằng Mai Khâm lúc nào cũng vượt lên trước và chỉ nóng tới nơi ngay. Ba người đi một thôi lâu mới ra khỏi chỗ rậm rạp. Cây to cứ thưa dần. Ánh sáng mỗi lúc một thay màu. Sau cùng vụt mở ra một khoảng trống. Tên đầy tớ vội hú một tiếng rồi ra hiệu cho Mai Khâm chậm bước lại. Hắn trỏ một mảnh rẫy xa xa, màu lúa xanh rờn nom khác hẳn màu lá cây hoang, rõ rệt như một miếng vá. Trên miếng vá ấy có một đám đen. - Nó đấy! Mai Pha nhìn theo ngón tay tên đầy tớ và khẽ lẩm bẩm: - Không phải nai mốc. Con gấu ngựa! Cẩn thận lắm mới được, Mai Khâm à! Mai Khâm còn biết cẩn thận là cái quái gì nữa. Thoáng như một làn tên, Mai Khâm đã vọt lên trước, đến nỗi Mai Pha và tên đầy tớ không kịp ngăn giữ. Ông già hoảng kinh nhưng lại náo nức muốn thử sức con ông xem ra làm sao. Ông tuốt con dao bảy cầm lăm lăm trong tay, chờ lúc nào Mai Khâm bị nguy mới can thiệp. Đằng này, Mai Khâm cứ tiến sát đến mảnh rẫy. Và không dùng nỏ, chỉ cầm một ngọn đòng. Và cứ chạy nhanh một quãng lại nằm rạp xuống rồi lại đứng lên, lại chạy... Ông già Mai Pha dán mắt nhìn, trái tim ông đập thình thịch... Bỗng ông thốt ra một tiếng: - Này, ồ!... Ấy là một dấu hiệu xúc động mãnh liệt. Ông xúc động là phải. Con ác thú đã trông thấy Mai Khâm. Nó lao đến như một tảng đá lăn theo sườn núi dốc... Trong khi đó, Mai Khâm không tiến nữa và đứng sững lại gần một gốc cây to có rễ phu rủ lòa xòa. Mũi đòng va cầm vững trong tay phản chiếu ánh mặt trời, xa nom lập lòe như một chấm lửa. Con gấu hộc lên những tiếng ghê rợn. Nó đứng dậy để úp Mai Khâm. Chàng nhanh như chớp, nghiêng mình phóng thẳng mũi đòng vào miệng ác thú rồi rún mình níu một đoạn rễ phụ mà co lên. Ác thú phần bị thương, phần vồ trượt kẻ thù, nổi xung làm tán loạn cả một vùng cây cỏ. Ngọn đòng tụt khỏi vết thương rơi xuống đất. Mai Khâm từ trên cao cũng rơi xuống, như một quả bưởi rụng. Và nhặt khí giới, chờ con vật quay lại liền phóng ra một mũi nữa rồi lại đu mình lên cao. Ông già đứng há miệng trông con, lắm lúc có cảm tưởng như Mai Khâm là một con vượn. Mũi đòng thứ hai này phạm quá. Máu tươi tự mình con gấu phun ra ồng ộc. Nó xoay xỏa lồng lộn một lúc nhưng bắt đầu loạng choạng, đứng không vững, sau cùng ngã gục. Mai Khâm liền chụm hai bàn tay làm cái loa mà gọi to về phía ông già đứng: - Nó ngã rồi! Chàng nhảy xuống. Con gấu đã chết hẳn. Mai Khâm liền cưỡi lên lưng ác thú, hai tay cầm lấy hai tai nó kéo lại phía sau, như kéo cương ngựa. Chàng vừa nhún nhảy vừa cười vang: - Tiếc không phải là con nai! Tên đầy tớ tiếp: - Gấu ăn thịt không ngon cậu nhỉ! Nhưng ông già Mai Pha ung dung bảo: - Cũng được cái mật, bộ xương, bốn bàn chân đem đổi muối cho khách trú. Mấy thầy trò bàn tán một lúc lâu rồi kéo nhau ra về báo tin cho lũ người nhà biết vào khiêng con vật chết. Lúc gần đến cổng, Mai Khâm chợt ngẩng đầu nhìn lên một cây ngõa và nói: - Có thức ăn rồi! Chàng giằng lấy chiếc nỏ cánh dâu ở tay ông già, rút một mũi tên lên vầu... Một tiếng dây bật mạnh... Con vật nhỏ từ trên cành ngã lộn nhào xuống. Ấy là một con cày vòi, thịt rất ngon và thơm. Ông già nhìn con, đôi mắt sáng ngời thỏa mãn và kiêu hãnh. Sự lo lắng âm thầm trong lòng ông về tính mệnh Mai Khâm đã bớt nặng nề. Mai Khâm sẽ nối được ông làm một người anh hùng xứng đáng của s'roc Bupràng. Thực thế, câu chuyện Mai Khâm giết chết được con gấu trong một trường hợp khác thường đã lan khắp cái xóm mọi khuất nẻo trong dãy núi Giăng-man nọ. Già, trẻ, lớn, bé kéo nhau đến đầy cả sân nhà ông Mai Pha. Bọn này mừng ông sinh được người con quý. Bọn kia vây quanh lấy Mai Khâm để nghe chàng kể lại tấn náo kịch giữa rừng. Sau hết, một anh mọi trẻ tuổi vớ lấy đôi dùi nện lia lịa lên cái mặt trống bọc da trâu, to như một cái nong... Ấy là dấu hiệu một cuộc nhảy múa hùng dũng. Tức thì tất cả mọi người nắm tay nhau thành một chuỗi dài mà nhảy cỡn chung quanh xác chết của con gấu, vừa nhảy vừa hát vang động núi rừng. Ông già cảm kích hết sức. Ông truyền cho mọi người nghỉ việc ngày hôm ấy và sai mổ mấy con bò làm tiệc khao.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang