[Việt Nam] Chiếc Nỏ Cánh Dâu

Chương 11 : XI

Người đăng: Lịch sử Việt Nam

Ngày đăng: 18:48 21-09-2018

Mai Khâm đứng trên sàn lẩm bẩm: - Đông lắm! Cho chúng mày chết một thể! Dứt lời, chàng xuống sân. Đoàn tráng binh đã chực sẵn ở các chỗ phòng thủ, đúng như lời chàng đã cắt đặt. Mai Khâm đi dẻo một lượt. Chàng lấy làm bằng lòng lắm, và ung dung chờ bên địch tới... Nhưng chờ đã lâu lắm, Mai Khâm không thấy sự gì lạ nữa. Chàng ra hiệu hỏi. Hóng Lung đáp lại chàng bằng tiếng chim khảm khắc. Như thế có nghĩa là quân địch có thấy nhưng lại đâu cả rồi. Mai Khâm lẩm bẩm: - Quái lạ!... Chúng nó biến đi đằng nào? Giờ đến cuối ir ơ hơlah (gà gáy sau độ canh hai) rồi... Chàng đứng một lúc nữa. Vẫn không thấy gì. Mai Khâm cho là tiền quân hoảng hốt trông lầm chứ sự thực không có giặc đến. Nghĩ vậy, chàng bèn lên nhà ngồi. Chàng thổi bếp than đỏ lên, lấy thuốc lá ra hút và suy nghĩ vơ vẩn... Chừng một lúc sau, từ phía gò cây ba soi vụt lại có tiếng báo động, tiếp đến tiếng chim báng của Hóng Lung. Hiệu báo gấp lắm. Mai Khâm đứng phắt dậy, chàng bổ xuống chân thang. Chàng lẩm bẩm: - Lần này thì không còn sai nữa! Nhưng lần này vẫn như lần trước, Mai Khâm chờ đợi chán rồi lại đành quay lên nhà. Chàng bực lắm. "Nak Sét và Hóng Lung xưa nay thính tai, tinh mắt lắm chứ có nhầm như thế này bao giờ! Vậy mà sao lại những hai lần hoảng báo?". Mai Khâm nhìn chằm chặp vào ngọn lửa cháy. Vụt chốc, vẻ mặt chàng tươi hẳn lên. Chàng ra cửa, khoanh hai bàn tay để miệng làm luôn ba tiếng hoẵng. Xong rồi, Mai Khâm lại quay vào chỗ cũ. Chàng đợi chừng giập bã trầu thì Hóng Lung tới. Mai Khâm hỏi: - Sao, các ông thấy gì mà báo hiệu luôn mãi như vậy? - Chúng tôi thấy bóng quân giặc ẩn hiện trong ngàn cây rất nhiều. Để tai xuống đất nghe thì quả nhiên có tiếng chân đi đông lắm. - Sao không thấy chúng nó? - Tôi cũng không hiểu tại sao chúng nó không vào. Hoặc giả chúng nó biết ta đã phòng bị chăng? - Không phải! - Mai Khâm nghĩ thế nào? - Tôi nghĩ rằng đêm nay thể nào ta cũng phải đánh nhau một trận dữ dội... - Thật à? - Đúng như thế! - Giờ ta phải làm sao? - Chờ đánh nhau chứ còn làm sao! Nhưng có một điều cần là Hóng Lung phải bò ngay ra chỗ gò cây ba soi bảo Nak Sét... - Bảo gì kia? - Bảo Nak Sét đem ngay quân sang thẳng mọi Djarai vào cướp s'roc của nó. - Ừ... - Đừng lạ! Mat Nar đem hết quân sang đây rồi. Ta cướp s'roc nó dễ lắm! Điều cần là phải đốt hết nhà chúng nó lên, đốt rõ to. Sau khi đốt nhà chúng nó và cướp Pengai Lâng cho ta rồi, Nak Sét phải quay về đón bọn mọi Djarai ngay vì lúc ấy chúng nó chắc thua chạy tới sông Mang ngay. - Mai Khâm có chắc không? - Chắc như đóng đinh vào gỗ rồi! - Thế thì tôi xin đi. - Thong thả! - Gì nữa? - Hóng Lung hãy nhớ kỹ điều này, sau khi Nak Sét đi rồi, Hóng Lung sẽ kéo quân đóng trên gò cây ba soi. Dù thấy gì cũng cứ im, không phải báo hiệu nữa. - Xin vâng! - Chỉ hễ lúc nào ở s'roc ta bắt đầu có lửa cháy và có tiếng reo của Djarai, lúc ấy sẽ đánh bừa vào. - Vâng. - Bây giờ cuối ir ơ hơlah rồi, sắp sang ir o oă jur (canh ba). Cuối ir o oă jur, Mat Nar sẽ bị bắt và quân Djarai sẽ bị giết chết hết! - Ồ! - Hóng Lung đi đi! Cứ tin chắc như thế, đừng lạ gì cả! Hóng Lung đi rồi, Mai Khâm liền rụi củi bếp cho cháy thật nhỏ, đoạn chàng nằm lăn trước cửa bếp mà ngủ. Bỗng, ở góc rào đằng phía trước, một tiếng động đánh soạt một cái mạnh. Con chó xù lao mình xuống thang. Mai Khâm mỉm cười trong bóng tối. Chàng không quay đầu về phía có tiếng động. Trái lại, Mai Khâm quay mặt về phía bịch thóc. Một cái bóng đen thoáng hiện ngoài sân phơi. Mai Khâm nắm chặt lấy chuôi thanh kiếm. Sự chờ đợi ấy làm cho trống ngực chàng đánh thình thịch... Một lúc lâu... Bốn bề vẫn im lặng... Mai Khâm cất tiếng ngáy... Chàng ngáy rất dữ, lại nghiến răng kèn kẹt, lại nói mê nữa... Trong khi chàng ngủ mê man như thế, cái bóng người đã bò ra khỏi bịch thóc. Nó bò lại phia Mai Khâm, nhanh như một con chuột... Mai Khâm vẫn ngáy đều... Ngoài xa, hình như có nhiều tiếng thú tiếng chim xào xạc trong cái đen tối rùng rợn của chốn hoang vu... Bóng đen bí mật vẫn tiến nhanh lại phía chàng trai trẻ. Hai bên đã gần nhau. Vụt chốc, bóng đen nhổm dậy, một ánh gươm lòe sáng... "Phập!" "Hầy à!..." Mat Nar chém hụt xuống sàn. Đồng thời, một bàn chân đá vào giữa mặt va một cái bằng trời giáng. Thì ra Mai Khâm không ngủ. Chàng chỉ vờ thế để cho Mat Nar tới gần. Và, lúc lưỡi gươm kẻ thù vung lên, Mai Khâm đã lăn mình một cái rồi tung người đứng dậy đá luôn vào mặt Mat Nar. Thanh gươm của chúa mọi Djarai bị gãy mũi. Nhưng không sao! Hắn gầm lên, xông vào đánh chàng trai trẻ. Trong cái ánh tàn của bếp lửa, hai địch thủ quần nhau, đôi gươm lập lòe và đập nhau chan chát. Mai Khâm đánh một cách bình tĩnh nên chàng chậm mệt. Mat Nar, trái lại, hùng hổ trong sự giận dữ nên mau đuối sức. Thình lình, một tiếng chát mạnh. Gươm của Mat Nar văng xuống sàn. Va nhảy trái sang một bên chực đào tẩu nhưng Mai Khâm đã cầm gươm phóng theo như chớp nhoáng. Mat Nar ngã sấp xuống. Và chỉ kịp thở dài một tiếng. Mũi gươm của Mai Khâm đã đi suốt từ lưng ra ngực chúa mọi Djarai rồi. Chàng trai trẻ chặt đầu Mat Nar cầm lên tay và cười lên mấy tiếng nghe rất ghê rợn. Chàng đã báo được thù cha. Chàng đã chặt được đầu kẻ đã chặt đầu cha chàng. Chàng đã rửa nhục cho mọi Brahna! Nhưng, cùng một lúc, chàng đã giết chết bố đẻ Pengai Lâng! Trong cái vinh quang, vẫn có cái đau đớn pha lẫn! Mai Khâm cười xong thì thở dài một tiếng. Chàng soát trong người Mat Nar thấy có chiếc còi đồng, liền đặt lên miệng rúc một thôi dài. Quả nhiên, bên ngoài, quân Djarai bắt đầu hò reo vang động. Tên nỏ bắn vào như mưa bấc. Những tên lửa vút qua không trung như những ngôi tinh lạc. Tiếng cồng, tiếng trống nổi như sóng cồn sấm động. Cuộc công phá cực kỳ dữ dội. Lửa bắt đầu bén vào nhà làng mọi Brahna rồi cháy ngùn ngụt, tỏa ánh sáng như ban ngày. Kha Kloh đi đầu, dẫn quân Djarai vào thẳng cổng nhớn s'roc Bupràng, yên trí bên trong Mat Nar đã chờ sẵn. Thình lình, một hồi tù và réo inh ỏi... Quân Brahna trong s'roc bấy giờ mới bắt đầu bắn. Đồng thời, đằng hậu quân Djarai có tiếng sát phạt... Hóng Lung, nghe hiệu tù và, đã dẫn quân xuống khỏi gò cây ba soi, đánh bừa vào sau lưng quân Djarai. Bọn giặc bị đánh dồn hai đầu, kinh sợ đến nỗi không kịp nghe hiệu lệnh của Kha Kloh nữa. Chính Kha Kloh cũng đâm hoảng vì lão tướng không thấy Tơ Đam Bluh của mình đâu cả và bên Brahna xem chừng đã phòng bị cả rồi. Giữa lúc ấy, tiếng loa bỗng thét vang, quân Djarai nghe rõ là tiếng của Mai Khâm: - Quân chó Djarai, Mat Nar của chúng bay, Mai Khâm đã chém rồi. Mọi Brahna đã phòng bị và đã giương bẫy cho chúng mày vào rồi. Bay hãy nhìn về phía s'roc Djarai mà xem, lửa đương cháy kia kìa! Xa xa về phía tây bắc, trên khoảng rặng cây trập trùng, quả nhiên có ánh lửa đỏ rực. Bọn Djarai kinh hồn hoảng vía, kêu rú lên một tiếng rồi đâm đầu chạy. Mai Khâm chia quân làm hai. Chàng thân tự đuổi theo lũ giặc. Còn nửa kia, chàng giao cho Nak Sét và Hóng Lung cai quản để vừa dẹp cái đám cháy, vừa giữ nhà. Cuộc truy nã không gặp một ngăn trở nào hết. Là vì lũ mọi Djarai không còn bụng dạ nào mà nghĩ đến chuyện đánh nữa. Chúng cứ xô nhau, đứa nào cũng chỉ mong thoát chết mà thôi. Kha Kloh cũng vậy. Va chỉ hận không có bốn chân mà chạy cho nhanh hơn. Va bị Mai Khâm theo sát sau lưng nên càng cuống hết sức. Dần dần hai bên đã đuổi nhau tới bờ sông Mang Giang. Kha Kloh quất ngựa xuống sông. Cả lũ mọi Djarai cũng làm theo chủ tướng. Sự vội vàng làm cho nhiều đứa bị chết đuối. Còn bao nhiêu, khi lên tới bờ bên này, tức là thuộc địa phận Djarai, không đứa nào kịp ngó lại sau lưng nữa, cứ chúi mũi mà chạy. Khi đã được một quãng xa, Kha Kloh liền hô quân đứng lại. Lão tướng kiểm điểm xem thì thấy số quân chỉ còn non một nửa. Kha Kloh thở dài mà rằng: - Thực là hung thần nó xui dại Tơ Đam Bluh, bỗng không đi trêu ghẹo ngay vào mọi Brahna. Chúng mày phải biết, với cái thù giết Mai Pha, Mai Khâm sẽ giết hết chúng ta mà thôi. S'roc ta đương cháy kia kìa! Vợ con ta cứ gọi là phen này thì bán sang Lèo tuốt!... Lũ mọi nhìn nhau, mặt đứa nào cũng cắt không còn giọt máu. Nhưng chúng có được yên mà lo sợ đâu. Quân Mai Khâm đã đuổi theo đến sau lưng. Thế là tất cả lại cắm đầu chạy. Đường đất rút dần mãi lại. Đoàn đại binh đã về gần tới nơi căn cứ. Tiếng tre pheo bị cháy nổ lốp đốp trong yên lặng nghe đã rõ. Kha Kloh quất ngựa toan rẽ vào một lối tắt thì vừa hay Nak Sét thu quân về tới nơi bắt gặp: - Con chuột già kia chạy đi đâu? Một mũi lao phóng ra. Kha Kloh nhào xuống ngựa. Toán quân Djarai bị kẹt vào giữa hai cánh quân của Mai Khâm và của của Nak Sét, bị chém chết rất nhiều, còn lại bị bắt làm tù binh không sót một mống.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang