[Việt Nam] Chiếc Nỏ Cánh Dâu
Chương 10 : X
Người đăng: Lịch sử Việt Nam
Ngày đăng: 18:48 21-09-2018
.
Tờ mờ sáng, giữa lúc mọi người họp ở nhà làng đã bắt đầu nóng ruột thì Mat Nar xách thủ cấp của Mai Pha về.
Va không kịp nói năng gì, nằm lăn ngay ra mặt sàn mà thở. Con Mai hoa dưới chân thang cũng gần chết vì mệt.
Bọn mọi Djarai mừng quá.
Nhưng chúng hãy đổ rượu và bóp mình mảy chân tay cho Mat Nar đã rồi sau gì sẽ hay.
Một lúc khá lâu, Mat Nar mới ngồi nhỏm dậy được.
Va cười một nụ cười đắc chí:
- Thế nào? Tôi nói các ông đã chịu là đúng chưa?
- Đúng lắm!
- Tơ Đam Bluh có bao giờ nói sai!
- Tơ Đam Bluh tài quá, một mình lẻn vào giữa đất kẻ thù mà làm nên được việc! Chúng tôi thì cứ gọi là phải nó đánh cho nhừ tử.
- Tơ Đam Bluh làm cách nào vậy?
Mat Nar tiến lại giữa ngah, vít cần trúc làm mấy ngụm rượu rồi mới kể?
- Ở đây ra, tôi phóng ngựa một mạch đến bờ sông Mang, tôi buộc ngựa vào một chỗ kín mà xưa nay ngoài tôi ra không ai biết cả. Xong rồi tôi khảm qua sông, sang tới bờ suối bên kia thì mặt trời bắt đầu vàng vàng. Tôi đã thuộc phương hướng nên cứ đi thẳng một mạch tới s'roc Bupràng, chỗ hai đứa trẻ đương chăn đàn trâu của Mai Pha, ngồi nấp trong một búi rậm...
Lát sau, khi bọn mục đồng bắt đầu lùa trâu về chuồng, tôi mới trà trộn vào đám trâu, ôm ghì lấy bụng một con...
- Ồ!...
- Làm thế thì liều thật!
- Mà giỏi lắm mới bám như con mối thế được chứ!
- Sao nữa?
- Đàn trâu đông lắm! Không ai để ý đến, vả cũng không ai dám ngờ là tôi dám liều vậy nên tôi vào lọt được trong nhà Mai Pha.
- Chịu thật!
- Tới chuồng trâu, tôi liền bỏ rời con vật, lỏn ra góc sân, leo lên sàn rồi vào nằm bẹp dí trong bịch thóc của nó.
- Lúc ấy, trên nhà Mai Pha có những ai?
- Không có ai cả!
- Sao lại thế?
- Chúng nó có tục ăn cơm sớm lắm, cơm rồi là mỗi đứa một xó nằm ngủ ngay. Với lại, bởi Mai Pha tin rằng tôi bằng lòng hòa với nó, thành thử nó mới trễ biếng sự canh gác...
- Đúng đấy!
- Trước bếp lửa, bấy giờ chỉ còn độc một mình Mai Pha. Nó đương ngồi uống rượu và đã say khướt. Tôi thoáng nhìn thấy nó, biết rằng thể nào đêm nay nó cũng chết về tay tôi...
- Chắc hẳn vì số nó chết nên Tơ Đam Bluh mới được may mắn thế.
- Cũng có lẽ... Một lát sau, chính Mai Pha cũng gục xuống ngủ và ngáy như xay thóc. Bốn bề im cả. Tôi liền từ bịch thóc chui ra. Tôi khẽ lần mò đền gần nó...
- Ghê quá!
- Ghê thật. Có một lúc tôi đã tưởng công việc mình hỏng bét cả!
- Sao?... Sao vậy?...
- Có gì đâu, tôi đương mon men tới gần lão thì tự nhiên Mai Pha cựa mình, nói những gì không biết. Tôi lạnh người, vội nằm ẹp xuống ván sàn... Thì ra ông ta mê ngủ!
Mọi người cười ồ.
- Chết đến nơi còn mê ngủ!...
- Nghĩ cũng thương hại lão!...
- Thương gì!... Bọn ta chết bao nhiêu về tay nó đấy!
Mat Nar gật đầu:
- Phải, ta thù nó chứ thương gì nó!
- Tơ Đam Bluh kể nốt đi!
- Tôi biết Mai Pha chỉ ngủ mê mà thôi. Tôi không sợ gì nữa, bò đến lão thực nhanh. Mai Pha vẫn ngủ. Tôi rút gươm cho ngay một nhát, đầu lão già lìa ngay khỏi xác!
- Ghê quá!...
- Tôi rút vội ra hai tấm phá của mọi Sơ Đăng, một tấm dùng gói đầu Mai Pha đem về đây, một tấm tôi giả vờ đánh rơi ra mặt sàn...
- Sao lại phải làm thế?
- Làm thế để lừa Mai Khâm...
- Chúng tôi vẫn chưa hiểu!
- Khó gì chứ! Đoán xem nào!...
- À thôi, phải rồi!
Mat Nar nhìn anh chàng Mâu Slâng:
- Phải rồi sao?
- Không biết có đúng không... Tôi nói chỉ sợ không đúng...
- Cứ nói!
- Này nhé, Tơ Đam Bluh giết Mai Pha rồi lại vờ bỏ quên ở trên mặt sàn một tấm phá của mọi Sơ Đăng. Mai Khâm sẽ ngờ chính mọi Sơ Đăng giết cha nó...
- Đúng rồi! Và nó cứ tin rằng ta đã hòa với nó. Như thế thì nó không phòng bị gì về phía ta cả!
- Ồ!
- Mưu mẹo tài tình thật!
- Bây giờ ta làm thế nào?
- Ta đã có mẹo rồi! Bây giờ Mai Khâm chắc đương báo tang cho cả bộ lạc Brahna biết. Chúng nó thấy Mai Pha mất đầu thì thể nào cũng chôn vội vàng rồi còn nghĩ cách đi đánh nhau với mọi Sơ Đăng để báo thù... Lúc ấy ta đến thì vừa khéo...
- Phải rồi!
- Bây giờ, hãy mở một cuộc joar têh kơl mơ na để ăn mừng đã...
- Tơ Đam Bluh muôn tuổi!
- Ta hãy mừng đã!... Ta hãy mừng lấy được đầu Mai Pha!
Cuộc sửa soạn thực tưng bừng.
Trong rông lúc nào cũng sẵn các cây gól.
Ấy là những cây tre đực, trên đầu ngọn cắm những túm lông gà nhuộm xanh đỏ, và mỗi đốt dính một ít tóc của những kẻ địch đã bị giết tại trận tiền.
Họ đào ba cái lỗ ở sân nhà rông để trồng ba cây gól xuống.
Ba con trâu mộng béo được họ dắt đến và buộc vào ba gốc cây gól.
- Joar tôh kơl mơ na!
- Joar tôh kơl mơ na!
Tin vui chạy khắp bộ lạc như tàn lửa trên thuốc súng...
Đàn bà, trẻ con kéo nhau ồ ạt chạy đến rông như ở nhà quê An Nam khi ở đình làng nổi tiếng trống chèo.
Họ đứng chen chúc ở hai bên tả hữu sân rông.
Đàn ông, những người già cả ngồi trong rông, hai bên tả hữu Tơ Đam Bluh.
Bọn trai tráng anh nào cũng cầm nỏ, giáo hoặc gươm để chờ cuộc nhảy múa.
Một lũ trẻ lục tục ôm rơm đến chất ở trước rông. Đống rơm cao ngút, chỉ chờ một tàn lửa bùng lên thành một cây đình liệu để lúc sau thui trâu.
Cuộc sửa soạn đã xong.
Cả những chi tiết tỉ mỉ cũng không còn thiếu sót.
Tơ Đam Bluh bước ra sân rông, mặt đỏ như quả phù quân chín.
Va kiêu hãnh nhìn đám đông rồi cất tiếng nói một thôi dài như lệnh vỡ:
- Các người hôm nay tụ họp cả ở đây, có biết tại sao lại có cuộc vui này không?
Thính giả nín lặng. Ai nấy đều như bị cái thân hình to lớn như đười ươi và cái giọng nói lệnh vỡ kia áp đảo...
Mat Nar tiếp:
- Cuộc vui hôm nay chính là để báo thù cái sự thua hôm nọ của mọi Djarai ta. Các người đừng tưởng Mai Pha tài giỏi, và đừng có sợ bóng vía nó nữa! Nó đã chết rồi!
- Ồ!
Quần chúng lao xao...
Mat Nar quát:
- Hãy im!
Ai nấy lại thin thít.
Mat Nar tiếp theo:
- Mai Pha đã chết rồi! Chính ta lẻn vào tận nhà nó mà giết chết nó... Cái đầu nó hiện ở đây. Rồi các người xem!
Quần chúng reo ầm lên...
Tức thì những cái trống bịt da trâu, những cái chiêng đồng bị khua động inh ỏi. Tất cả góp lại thành một mớ ồn ào kinh động cả rừng núi.
Bọn con trai bắt đầu nhảy múa theo nhịp ta tang, nhịp bro ót và ting ning. Vừa nhảy họ vừa hát những câu dùng vào việc chiến trận, những câu ngắt quãng bằng những tiếng đệm "ố... ô... ồ... ê...". Nhịp múa thoạt đầu còn khoan hòa, sau dần mỗi lúc một cấp bách, cho đến khi Mat Nar bưng cái thủ cấp của Mai Pha đặt ra giữa sân thì nó hoàn toàn là một cơn lốc mọi rợ và ồ ạt.
Bọn chiến sĩ mọi cuốn vào cơn lốc máu, cứ xoay tròn quanh chiếc thủ cấp ông già Mai Pha. Chúng nhảy múa như một lũ hóa dại, tay cầm binh khí đập xuống cái sọ dừa chan chát làm cho mặt mũi ông già, loáng cái chỉ còn là một đống bùn đượm máu lầy nhầy.
Khi cái đầu lâu kẻ thù không còn thể dùng cho chúng giễu võ dương oai được nữa, chúng liền quay ra đánh lẫn nhau, gọi là làm trận giả. Đàn bà, con gái, trẻ con đứng ngoài cũng nhảy cỡn lên, hò reo và vỗ tay khuyến khích.
Thực là một cảnh tượng quái ác, man mọi và ghê gớm.
Nhưng, tiếng tù và bất thần đã từ trong rông của Tơ Đam Bluh Mat Nar tung ra.
Cuộc nhảy múa và làm trận giả bị chấm hết.
Chấm hết là phải. Vì nếu người ta để nó kéo dài ra chút nữa thì thế nào cũng có máu chảy lênh láng trên sân rông.
Đàn bà, con trẻ đứng ngoài lại im lặng, ngoan ngoãn như trước.
Bọn trai tráng ai về hàng nấy, đứng tự lập ở hai bên tả hữu nhà rông.
Ba hồi đồng la nổi lên.
Bọn trai tráng lập tức sửa soạn tên và nỏ.
Nên chú ý là họ không dùng tên thuốc mà chỉ dùng tên thường.
Dứt ba hồi đồng la, tiếp ngay đến ba tiếng mõ gỗ.
Bao nhiêu cái nỏ cùng giơ lên, hướng cả vào ba con trâu buộc ở gốc ba cây gơl.
Khán giả bên ngoài vội giạt ra hai bên để tránh lối đi của những mũi tên nhọn.
Một tiếng cồng rên rỉ...
Hàng trăm dây nỏ cùng bật.
Hàng trăm mũi tên bay ra.
Ba con vật lồng lộn... kêu nghé ngọ...
Một tiếng cồng thứ hai lại nổi.
Một dịp tên nữa, rồi một dịp nữa.
Ba con vật phủ phục xuống, giãy đành đạch...
Bọn trai tráng cùng cắt dây, kéo trâu lại bên đống rơm. Họ châm lửa vào rơm, thui cả ba con vật một lúc, đoạn mổ phanh bụng chúng lấy hết lòng gan tim phổi ra ngoài. Họ giao các thứ này cho đàn bà đem ra suối rửa ráy sạch sẽ rồi đem bỏ vào các chảo gang to mà nấu.
Còn xác ba con trâu thì bị cắt ra làm từng mảnh một tùy theo số đầu người.
Hàng trăm kang rượu không biết khuân từ đâu đến, bày la liệt cả ở trên mặt sân.
Phần thịt của Tơ Đam Bluh và các ông già thì được bọn trai tráng bưng vào tận nơi. Ngoài ra, người nào muốn ăn phải tự mình xẻo lấy. Trẻ con, đàn bà cũng được dự.
Cái cảnh tượng một lũ người trần truồng đóng khố cầm những miếng thịt trâu thui còn đỏ hỏn vừa cắn xé vừa nhai ngồm ngoàm, vừa cười nói nhăn nhở ấy làm cho ta có cảm tưởng trông thấy một bữa khao quân của ma vương hay một đám tiệc của lũ quỷ đói.
Chúng thỉnh thoảng cũng ngừng nhai. Cũng chỉ để mà vít lấy những ngọn cần trúc và tu ừng ực từng hơi rượu.
Thịt rượu vào chừng nào, các bộ mặt ngây độn trở nên hung dữ ngần ấy, và đỏ gay gắt, và bóng loáng như xoa mỡ...
Đương lúc ai nấy vui say quên hết trời đất thì một người phi ngựa từ xa chạy xộc ngay tới trước rông.
Va nhảy từng bậc thang một, nhảy qua sân phơi rồi vào trong nhà.
Mat Nar thét:
- Gì thế, Tung- ning?
- Thưa Tơ Đam Bluh, có việc quan hệ lắm!
Mat Nar đặt cái cốc bằng sừng tê xuống thành mâm gỗ:
- Nhưng gì mới được chứ?
- Mai Khâm nó làm ma cho bố nó linh đình lắm!
- Sao nữa?
- Nó không ngờ vực gì mọi Sơ Đăng hết!
- Sao mày biết?
- Tôi nghe ngóng thì thấy nó bình tĩnh như thường vậy thôi...
Mat Nar biến sắc:
- Nó không sửa soạn việc đánh nhau với mọi Sơ Đăng, như ta tưởng...
- Hừ!...
- Và hình như nó có huy động quân sĩ thì phải...
Mat Nar chồm dậy:
- Thật à?
- Vâng!
- Nói ta nghe!
- Tôi thấy ngay khi Mai Khâm được biết rằng Mai Pha bị giết chết, nó liền cho gọi Nak Sét...
- Nak Sét?
- Chính hắn...
- Thằng ấy tài lắm! Người ta gọi nó là con đười ươi của mọi Brahna đấy.
- Chính thế!
- Mày thấy Nak Sét làm gì?
- Nó ở nhà Mai Khâm ra là biến mất. Từ đấy không thấy nó đâu nữa...
Mat Nar bất giác nhìn quanh mình.
Va trấn tĩnh được ngay:
- Được rồi! Cho mày đi mà uống rượu.
Tung Ning cúi rạp đầu xuống chào rồi lui ra.
Mat Nar ngồi xuống chỗ cũ, vẻ mặt tư lự.
Các ông già giương mắt nhìn thẳng vào chủ tướng nhưng không ai dám hỏi.
Mãi sau, Mat Nar mới gật gù nói:
- Xong rồi!... Xong rồi!...
Các ông già liền nhâu nhâu hỏi:
- Thế nào? Tơ Đam Bluh tính sao bây giờ?
- Thằng Mai Khâm khôn lắm! Nó không mắc lừa ta! Nó không mắc lừa ta! Nó không nghi bọn Sơ Đăng. Nó không gây sự với mọi ấy. Nó còn hành động một cách bí mật tỏ ra nó ngờ mình...
- Làm thế nào?
- Sợ gì! Tôi đã có cách. Các ông uống xong đi rồi tôi bảo.
Chỉ nháy mắt, cuộc rượu tàn.
Một hồi trống thì thùng nổi.
Ấy là lệnh gọi quân. Bọn trai tráng rượu say đương hăng liền đứng cả dậy. Họ xếp hàng trước rông, tay cầm binh khí lởm chởm.
Mat Nar bước ra sân phơi:
- Hỡi các trai tráng Djarai!
- Dạ!...
- Đã đến giờ mà bọn ta phải trừng trị những quân Brahna chó chết. Nó còn ở bên cạnh ta ngày nào, ta còn không yên với nó. Vậy các ngươi hãy theo ta, coi thường sự nguy hiểm, lăn mình vào cuộc chiến đấu để làm cho cái thanh danh mọi Djarai ta được lừng lẫy, các dân quanh đây phải khiếp sợ, cúi đầu làm con đòi cho ta!
- Mat Nar muôn tuổi! Mọi Djarai muôn tuổi!...
- Muốn được thế, ta hãy bắt đầu san phẳng cái s'roc Bupràng đi đã. Ta hãy bắt vợ con chúng nó đem bán sang Lèo. Ta hãy cướp hết trâu bò và rẫy của chúng nó để làm giàu cho ta. Các ngươi nên nhớ rằng mọi Brahna lừng lẫy ghê lắm, vì chúng nó có Mai Pha đứng đầu. Nhưng nay Mai Pha đã chết rồi. Ta sẽ thắng chúng nó. Và cái danh tiếng của mọi Brahna sẽ ra cái danh tiếng của mọi Djarai!
Dứt lời, Mat Nar quay lại phía ông già Kha Kloh, một danh tướng của mọi Djarai, ghé tai nói nhỏ:
- Kha Kloh cứ làm như thế... như thế...
Lão tướng gật đầu lia lịa đoạn lập tức xuống thang, tiến lại trước hàng quân:
- Vâng lệnh Tơ Đam Bluh, ta cầm đầu các ngươi đi phá s'roc Bupràng. Các ngươi hãy theo ta!
Ba quân hoan hô:
- Mat Nar muôn tuổi!... Kha Kloh muôn tuổi!...
- Mọi Brahna sẽ chết không còn một mống!...
Kha Kloh giơ tay vẫy. Đoàn quân chuyển động rồi tiến ra cửa...
Một lát sau, Mat Nar sai đánh con ngựa ô lĩnh quý nhất của va. Và thót lên yên, ra roi cho con vật lao vút ra phía ngoài như một mũi tên bắn. Chỉ thoáng cái, không còn ai thấy bóng hung thần ấy đâu nữa...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện