[Việt Nam] Cái Hột Mận
Chương 13 : 13
Người đăng: Lịch sử Việt Nam
Ngày đăng: 18:10 21-09-2018
.
Công Uẩn mê man không biết là bao lâu. Khi chàng mở mắt nhìn, Công Uẩn chỉ thấy bóng tới dầy đặc quanh mình. Chàng có cái cảm giác như bị rơi xuống một vực thẳm... Ô hay! Chàng mê hay tỉnh thế này? Quân lính của chàng đâu cả? Chàng đã về tới nước nhà hay còn Ở đất Chiêm Thành? Mà sao đầu chàng nặng thế này? Sao chân tay chàng rời rạc thế? Và sao cổ họng chàng khô như vậy?
Vương vai; dụi mắt; Công Uẩn cố nhìn... Mù mịt! Chàng cố lắng tai nghe... Im lặng!... Chàng thử gọi ... Chẳng ai thưa!...
- Ngô Tử An!... À! Bạo chúa... bày mưu khao quân để ... lừa ta!... Thôi, ta hiểu rồi! Đây hẳn là một gian trong nhà linh ngữ!... Ta là thằng tù chỉ còn đợi chết!
Cái ý tưởng là một tử tù của bạo chúa khiến Công Uẩn lạnh người. Không phải là chàng sợ chết nhưng vì chàng sực nghĩ đến cha con Phạm Thái sư, một khi chàng đã phải hạ ngục thì cha con Phạm Thái sư chắc cũng bị bắt giam và không chừng đã bị giết bị nhục rồi. Bội Ngọc, người yêu của chàng, đã bị nhục? Công Uẩn lồng lên với ý nghĩ ấy. Chàng đứng phắt dậy và sục sạo khắp gian phòng tối. Chàng chỉ vấp phải những vách đá xù xì ẩm lạnh! Chàng cuống cuồng, tưởng chừng có thể phát điên lên được. Nhưng, chàng biết làm thế nào? Thất vọng đến cực điểm, Công Uẩn gầm lenn đoạn dùng hết sức lung lay cánh cửa gỗ lim. Ngay lúc ấy, bên ngoài vụt có tiếng người khẽ nói:
- Lý Tướng quân!... Nếu người đừng làm dữ và cho tôi được phép trói người lại thì tôi sẽ để người ra ngoài này.
Một ý định thoáng lóe ra trong tâm trí náo loạn của Công Uẩn. Chàng nhận lời Tức khắc cửa ngục hé mở, một tên nội giám lẻn vào...
Công Uẩn liếc nhìn qua tấm cửa lim hé mở: hàng trăm mũi giáo lập lòe dưới ánh ngọn đèn lồng, đều trỏ thẳng vào cửa ngục.
- Bây đem ta đi hành hình?
- Không phải thế.
- Vậy bây trói ta làm gì?
- Để dẫn Tướng quân ra ngoài vì có người đang chờ Tướng quân để nói một câu chuyện quan hệ.
Công Uẩn ngạc nhiên quá. Chàng cố đoán mà không thể nào hiểu được. Trong khi ấy tên nội giám đã cùm chặt hai cổ tay chàng lại. ánh đèn lồng vụt tắt. Nội giám dẫn chàng đi...
Đêm ấy, trăng tuy vắng mà nền trời quang đãng, sao mọc từng vùng. Cảnh vật trên mặt đất lờ mờ, bí mật. Giun dế xôn xao trong cái tĩnh mịch sâu thăm thẳm...
Theo tên nội giám, Công Uẩn đi trên những lối quanh co đầy những bóng cây rậm. Cả hai người cùng nín lặng. Công Uẩn nghĩ ngợi lung lắm. Chàng thấy tính mệnh chàng, lúc ấy, đương phủ trong một cái màn bí mật ghê rợn...
Bỗng, nội giám khẽ ra hiệu cho Công Uẩn bước lên thềm đá một toà cung điện. Hắn gõ nhẹ vào cánh cửa son mấy cái đoạn kính cẩn lắng tai chờ nghe. Chỉ giây phút, cửa cung hé mở; tên nội giám ấn Công Uẩn vào trong đoạn hắn khép ghịt cửa lại...
Choáng váng như người vừa ra khỏi hang sâu chợt thấy ánh mặt trời, Công Uẩn dứng ngây ra có đến mấy phút trong gian phòng ấm áp, thơm tho và sáng rực.
Chàng chớp mắt luôn luôn, chưa kịp nhìn nhận gì cả.
Mãi sau chàng mới thấy Dương hậu, ngả mình trên một chiếc ghế dài, nhìn chàng với một nụ cười lẳng lơ và giễu cợt...
Dưới hai ngọn sáp vàng linh động, Dương hậu hiện ra trước mắt Công Uẩn như một pho tượng của Dục tình say đắm: Nàng ngả đầu xuống lưng ghế, gối lên búi tóc xô lệch như một chiếc gối mềm thơm. Cặp mắt nàng long lanh nhìn một cách khêu gợi. Trên làn môi dầy thắm, đứng sững một nụ cười. Nàng chỉ mặc một cái áo lụa mỏng hở hai cánh tay và cái ngực nõn nà. Cặp đùi nàng tròn trĩnh vắt chéo lên nhau, hiện rõ dưới những nếp xiêm là. Nàng khẽ rung đùi khiến bàn chân xinh xắn, gót đỏ như son, lúc ẩn lúc hiện như nhịp theo những thổn thức sôi nổi trong lòng ...
Hai người nhìn nhau...
Dương hậu bỗng cất giọng uể oải:
- Thị nữ đâu, nhắc cẩm đôn mời Tướng quân ngồi?
Yên lặng.
Hậu khẽ gắt:
- Những quân này láo thức! Chúng nó lẩn đâu mất cả!
Vừa nói, Hậu vừa trỏ chiếc đôn bọc gấm đặt cạnh chổ nàng ngồi:
- Tướng quân tạm ngồi xuống đây vậy.
Công Uẩn từ nãy vẫn đứng im, lúc ấy, tự nhiên chàng làm theo ý nàng như một cái máy.
- Thế nào? Phong cảnh mà nhất là bọn vũ nữ Chiêm Thành hẳn đẹp mắt Tướng quân lắm đấy nhỉ?
- ...
- Mà ta cũng không dám trách Tướng quân: ngươi, dù là một bậc danh tướng nữa, bao giờ cũng vẫn là... người...
- Tâu Hoàng...
Dương hậu không để cho Công Uẩn kịp nói, nàng đặt vội bàn tay thơm tho lên miệng Công Uẩn.
- Những lối xưng hô phức tạp ấy là để dùng ở chỗ đông người kia. Ở đây, chỉ có Chúng ta... Chàng hà tất phải giữ lễ quá như thế!...
Sự đụng chạm êm ái ấy khiến Công Uẩn rùng mình. Tuy thế, chàng cũng nói:
- Tâu Hoàng hậu, dù ở đâu chăng nữa, hạ thần cũng không quên cái thể thống quân thần!
Sự thẹn thùng nhuộm hai gò má Dương hậu một sắc hoa đào. Nàng khẽ cau lông mày hỏi Công Uẩn:
- Tướng quân không bao giờ quên thể thống quân thần nhưng liệu đức Hoàng đế Ngài có nhớ tình tôi chúa không? Tôi dám quyết rằng không. Chứng cớ: Phạm Thái sư, nhạc phụ của Tướng quân, vừa bị đức Hoàng đế truyền lệnh quăng vào chuồng hổ ...
Công Uẩn đứng phắt dậy; mặt chàng nguội như tro.
- Phạm Thái sư đã bị giết rồi?...
Dương hậu thở dài:
- Phải, Thái sư đã bị hùm xé xác rồi. Không những thế, Bội Ngọc lại cũng vừa bị bắt.
Công Uẩn ngã ngồi xuống ghế.
Một tia lửa ghen hờn thoáng qua trong cặp mắt Dương hậu... Nhưng nàng lại tươi ngay và nói bằng giọng trách móc:
- Tướng quân chung tình quá nhỉ?
- Tâu Hoàng hậu, người đã bạc tình thì còn mặt mũi nào trông mảnh trăng thề? Và lại...
- Sao?
- Bội Ngọc tiểu thư là một người đáng được chung tình lắm!
Dương hậu giận đỏ mặt; nàng ngồi phắt dậy, quắc mắt nhìn thẳng vào Công Uẩn:
- Chàng định nhục mạ ta!
- Tâu Hoàng hậu, kẻ hạ thần chỉ tâu thực nỗi lòng.
Dương hậu toan truyền lệnh cho nội giám lại đem giam Công Uẩn xuống ngục nhưng, không hiểu tại sao, giữa lúc căm hờn chàng nhất, Hậu càng yêu mến khao khát chàng. Nhìn hai cổ tay Công Uẩn bị kẹp chặt trong lỗ chiếc cùm hình chữ nhật, nàng có cảm giác bùi ngùi đau đớn. Nàng thỏ dài, đoạn nói nửa như với mình nửa như với Công Uẩn:
- Đàn ông thực là giống đáng giận! HỌ bạc bẽo và mù cả!...
Câu oán trách thành thực ấy khiến Công Uẩn như hối hận tuy chàng không có điều gì đáng hối hận.
Dương hậu vẫn lẩm bẩm nói tiếp:
- Ta yêu chàng, đã khổ sở vì chàng, đã liều chết để cứu chàng và hơn nữa, sẽ còn muốn cứu chàng một lần thứ hai, cứu cả người chàng yêu, kẻ tình địch ghê gớm của ta. Đáp lại sự tận tâm ấy, chàng đa thờ ơ, đã hắt hủi, đa 4nhục mạ ta như đối với một con đàn bà mạt hạng!...
- Tâu Hoàng hậu, nếu mạt tướng đã vô tình phạm thượng, cúi xin Hoàng hậu tha thứ cho...
Giọng thiết tha, Dương hậu đứng sát lại bên mình Công Uẩn:
- Tha thứ cho chồng?... Trời ơi! Chàng nói lạ! Có chăng chàng tha cho thiếp và đừng b ắt thiếp phải đau khổ vì chàng nữa!...
Trong khi Dương hậu nói, hai giọt nước dần dần đọng lại trong khóe mắt nàng đoạn từ từ lăn xuống hai gò má đỏ hây hây... Hơi thở của nàng dồn dập thoảng lên mặt Công Uẩn như một thứ hương ngát say sưa...
Công Uẩn hơi ngượng, lùi lại phía sau một bước. Dương hậu lẳng lơ tiến lên một bước và êm ái cầm lấy tay chàng.
- Khốn nạn, hai bàn tay đã từng chống đỡ cả một chiếc Ngai vàng mà giờ phải cùm kẹp đến thâm tím lại... Chàng đưa thiếp mở cùm cho nào.
Vừa nói, Dương hậu vừa kéo sát Công Uẩn vào lòng. Nàng nhìn thẳng vào mắt chàng:
- Công Uẩn!... Thiếp yêu chàng lắm. Mối tình yêu ấy, phỏng chàng có thấu cho?... Thiếp không đành lòng thấy chàng phải chết mà, cứ theo ý định của Ngoạ Triều Hoàng đế, chàng thế nào cũng chết. Thiếp muốn cứu tính mệnh chàng.
Thiếp sẽ vui lòng cứu tính mệnh người yêu của chàng. Đáp lại, chàng chỉ cần ban cho thiếp một chút tình, một nhời âu yếm mà thiếp bấy lâu vẫn ước ao khao khát như ruộng nẻ chờ mưa...
Công Uẩn xúc động quá: trước tình yêu khẩn thiết và những lời van xin thành thục của bà Chúa si tình, chàng cảm thấy xót thương khôn tả. Nếu lòng chưa bận vì Bội Ngọc. Chàng có thể hy sinh cả cuộc đời chàng cho người đàn bà mà chàng vẫn coi hầu như một con yêu tinh ấy. Là vì, con yêu tinh ấy đã yêu, đã khiến lòng tự ái của người đàn ông ở chàng được thoả mãn... chàng phân vân quá: yêu Dương hậu, chàng tin rằng không thể nào yêu được nữa. Lòng chàng đã hoàn toàn thuộc về Bội Ngọc rồi. Mà từ chối nàng... Có lẽ Bội Ngọc sẽ không thoát chết được bổi lẽ chính thân chàng cũng khó lòng thoát chết. Nhưng chàng có nên vì thế mà, đánh lừa một ngưòi đàn bà chăng? Chàng có nên đánh lừa Dương hậu, đang sẵn lòng vì chàng mà phạm vào bất cứ một sự rồ dại nào chăng?
Công Uẩn thấy rõ rằng chàng không có can đảm làm việc ấy.
Chàng thở dài, chẳng biết đáp lời Dương hậu thế nào...
Riêng phần nàng, lầm tưởng Công Uẩn đã sắp thuận tình, lại càng trở nên tha thiết Nàng ngả sát vào mình Công Uẩn. Cả tấm thân mềm mại rung động của nàng, lúc ấy, trở nên như một nhời hứa hẹn. Công Uẩn rùng mình, ngây ngất.
Chàng từ từ cúi đầu, từ từ nhắm mắt, cố tránh sự cám dỗ mà chàng biết không thể sao tránh được... Nhưng, cùng một lúc chàng cúi đầu nhìn xuống, Dương hậu cũng ngửa mặt trông lên... Hai mặt thành giáp nhau; bốn tia mắt thành pha lẫn vào nhau, đắm đuối. Dương hậu mỉm cười; cặp môi tươi sáng của nàng khẽ mấp máy một cách khêu gợi...
Bỗng Công Uẩn nhũn người: Chàng cảm thấy hai cánh tay, mềm như hai khúc rắn, êm ái rít chặt lấy mình chàng ...
- Lý lang quân!... Từ lâu, thiếp khổ sở vì chàng... từ lâu thiếp chỉ sống với cái hy vọng rồ dại là được chết ở trong cánh tay chàng...
Thế là xong!... Công Uẩn chỉ cưỡng đước tới lúc ấy... Chàng đắm say đặt môi lên nụ cười thơm ngát... Hai tấm linh hồn như tiêu tan trong một giây phút điên cuồng. Dương hậu từ từ nhắm mắt lại, tình yêu ích kỷ muốn cho ngoại vật nhoà đi...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện