[Việt Nam] An Tư
Chương 5 : V
Người đăng: Lịch sử Việt Nam
Ngày đăng: 21:40 16-12-2018
.
Đây đã đến nơi sa lệ và u nhã nhất trong các cung điện nhà Trần. An Tư bước qua bực cửa Thái Thanh, mở vào ao Ngoạn Thiền, trèo lên lầu Lâm Ba, rồi tiến vào cung Cảnh Linh là nơi Thoát Hoan đóng. Ở đây vườn hoa, cây cảnh, cầu nước, lầu đài, cùng hòa hợp để vẽ nên một cảnh không kém Bồng Lai, một nơi tuyệt mỹ đến nỗi cảnh trí ở đây trong tưởng tượng của dân gian đã thành một cói hoang đường.
Cung Cảnh Linh là phần chính trong cảnh tráng lệ này lại là nơi đẹp nhất, sang trọng nhất. Kiến trúc ở ngoài đã nhẹ nhàng trang nhã, trong cung lại bày ra một cảnh huy hoàng. Cột vàng sàn tía, sáng soi gương được, bước đi trên thảm gấm, tường có treo những bức thêu quý hay những bức họa tươi. Bình vàng bình ngọc, hay bình sứ đẹp để cắm những kỳ hoa dị thảo. Toàn thể rộng rãi, sáng sủa, kiểu cách, phảng phất một vẻ gì đài các, trang nghiêm, mà vẫn vui vầy ấm cúng.
Trong cung khi ấy nến trắng đốt có hàng trăm cây: trong ánh sáng tưng bừng của nến, những vàng ngọc chảy lóng lánh rất vui. Hoa ngoài vườn và hoa trong cung tỏa một mùi thơm kín đáo.
A Thích dừng bước ngoài thềm và bảo An Tư:
- Công chúa một mình vào. Tôi đi đây.
Nói xong đi mất. An Tư còn đang ngơ ngác, thì cửa ngoài đã đóng lại sau lưng nàng, nàng bị giam trong cung đầy ánh sáng. Nàng đứng nguyên một chỗ. Ôi! Trước kia nàng vào đây không ai cấm đoán, sao bây giờ nàng bỗng thấy rợn trong người. Không có ai, duy chiếc đỉnh trầm vàng vẫn bốc khói lên ngun ngút giữa cung. Nàng biết có ai nhìn, nhưng không biết đứng ở đâu. Chợt có tiếng cười khanh khách và sau bình phong, một người bước ra, ăn mặc khinh phục rất lịch sự. Mũ hoa, bào đỏ, đai ngọc, trông lấp la lấp lánh những vàng bạc, chân cũng đi văn hài, mỗi bên thêu một con kỳ lân đớp viên ngọc sáng ở mũi hài. Nàng nhận rõ Trấn Nam Vương Thoát Hoan, Thái tử nhà Nguyên, kẻ thù số một của dân Việt, người tàn ác đã gieo bao nhiêu thảm họa, giết hại bao nhiêu sinh linh, mà ai ai cũng hình dung như một viên tướng hung tợn, mắt to, râu rậm, thân thể cao lớn, kỳ thực chỉ là một người tầm thước, đầu lớn, to ngang, trạc ba mươi tuổi, mỗi tai đeo lủng lẳng, theo tục Mông Cổ, một viên ngọc quý, một mí mắt hơi nhỏ, lông mày rậm, môi dày, dáng đi có vẻ nhanh nhẹn và mạnh mẽ. Hoan xì xồ, vẫy tay gọi nàng lại. An Tư vẫn không nhúc nhích, hai hàng lệ rỏ xuống ròng ròng. Hoan sấn một bước thì nàng lùi một bước, Hoan đi nhanh thì nàng lùi nhanh, đi chậm thì nàng lùi chậm, chợt vô ý thế nào, nàng chạm vào một cái đôn cao và cả một bình sứ lớn đỏ xuống vỡ tan ra từng mảnh.
Hoan cười như nắc nẻ, vừa đuổi nàng vừa ngốn bằng đôi mắt dâm dục sắc đẹp mê hồn của An Tư, mà ánh sáng của mấy trăm ngọn nến cũng không bì kịp cái lộng lẫy vinh quang, Hoan nói:
- Giai nhân, đừng sợ, lại đây, ta sẽ cùng ngươi kết duyên Tần Tấn. Âu cũng là một điều lạ trong lịch sử Mông Cổ của ta vậy.
Người đang say, Thoát Hoan chạy đi loạng choạng, lắm lúc phải vịn vào tường hay vào cột. Hoan sốt ruột nói:
- Chả có lý nào ta thua cả.
Hoan thò tay vào bọc, lấy ra một cái dây dài bằng lụa đỏ. Hoan nhẹ nhàng, vừa lẵng lơ vừa khéo léo, ném chiếc dây lại phía An Tư, và nàng đã bị thòng lọng, lúng túng không sao gỡ được, và Thoát Hoan đã kéo nàng.
An Tư cau mặt vẻ giận dữ càng thêm phần khả ái. Những bảo vật, vàng ngọc, lụa gấm trong cung như cùng ngừng thở đắm nhìn khách giai nhân giãy giụa xanh nhợt trong tay người tráng sĩ. Hơi rượu hôi nồng bốc lên làm cho nàng lợm giọng, mặt hoa cố tránh đôi môi dâm dục, tay áo xanh rũ xuống để lộ một cánh tay như ngà ngọc, và bàn tay xinh xắn cố hết sức đẩy Thoát Hoan ra, nhưng vô lực. Ngực nàng hổn hển, đôi vú tròn đẹp bỗng nổi lên, hai đầu nhỏ lẳn trên lụa như một đôi nụ mới nhô và chiếc cổ trắng tinh ngả xuống, tóc đen nhánh đổ xô trên sàn tía, dài và nhiều, cuồn cuộn như sóng mây. Môi đỏ chót run lên vì tủi hờn và e thẹn.
Thoát Hoan như ngây như ngất. Chàng không ngờ An Tư lại đẹp nhường ấy, Khi đuổi nàng, chàng cũng cho nàng là một sắc đẹp, nhưng là một sắc đẹp tầm thường; nay nhìn ngắm kĩ. Hoan mới cảm thấy mình nắm trong tay một tuyệt phẩm của hóa công, hoàn toàn từ chân tơ kẽ tóc. Hoan nói:
— Mỹ nhân đừng sợ! Mỹ nhân đừng sợ!
An Tư không biết người Mông Cổ nói gì, nên càng giãy giụa; nàng lấy làm tức bực vì cái lối bắt tàn phũ của Thoát Hoan, thòng lọng như một con súc vật, nàng muốn mắng Trấn Nam Vương vô lễ, nhưng ngôn ngữ bất đồng, nói cũng vô ích nên nàng chỉ lặng thinh chống cự, được phút nào hay phút ấy. Nhưng càng cựa bao nhiêu, thì nàng lại càng nằm gọn trong tay Thoát Hoan, và chàng ghì chặt nàng trong một cơn mê dục tình mãnh liệt. Nàng thoáng qua thấy hình ảnh cha mẹ, hình ảnh những hoàng thân quốc thích, hình ảnh quân sĩ ở Thanh Hóa và rõ nhất là hình ảnh Chiêu Thành Vương, những bóng dáng thân yêu ấy nổi lên trong óc bị khích động của nàng, như hiện trong trí một người sắp từ giã cõi đời. Nàng lẩm bẩm:
- Chiêu Thành Vương! Lạy vương muôn lạy! Kiếp sau xin đầu thai làm khuyển mã để hầu vương, mong đáp lại tình thâm trọng. Lạy vương muôn lạy. Đây là lúc phụ tình vương.
Hai hàng lệ tuôn ra trên má nhung kiều diễm. Mắt nàng âm thầm, như thu hết nỗi buồn của trần thế, và cũng như nỗi buồn, nó vừa êm dịu, vừa sâu xa, vừa bát quái. Qua lệ mờ, nàng trông thấy mặt phẹt của Thoát Hoan, mắt híp lại, và làn môi đầy dục vọng. Hoan đã kéo nàng đến bên giường, lóng lánh những vàng ngọc, kê trên một thảm gấm rộng. Nàng bị đẩy mạnh xuống đệm êm. Trong lúc say sưa vì rượu, vì sắc đẹp, vì sức mạnh và uy quyền, Hoan xé toạc áo quần của nàng ra, để lộ mập mờ một vinh quang xác thịt, cân đối và nõn nà, trắng hồng hồng và đường cong mềm mại. Đôi vú chắc và tròn, đầu đỏ chót như son. Nàng không ngờ có sự xõa xuống đến bực ấy. Mắt nàng nhắm nghiền lại trong một cơn thổn thức, tay nàng sẽ cố kéo những mảnh áo quần để che đậy tiết trinh. Nhưng Thoát Hoan đã vứt hết những trang sức của nàng, chỉ còn để vòng xuyến trên cổ tay người thiếu nữ và không nói gì, thái độ lẳng lơ của một người kiêu hãnh, Hoan nằm xuống bên nàng, tay tàn phũ lướt đưa trên mình ngọc.
Chim xuân ríu rít ngoài vườn và chung quanh Cảnh Linh cung nến đã tắt gần hết, chỉ còn vài ngọn lờ mờ mà ánh sáng không đủ tranh với ánh sáng bình minh. Thoát Hoan nằm ngủ say như chết, ngáy như sấm và An Tư nằm bên cạnh, đắp chăn hồng, để lộ chiếc thân lõa lồ. Người nàng mỏi như dần, sau một buổi bị giày vò, nàng không ngủ được và khóc suốt đêm.
(***) Một đoạn lại bị mất trong bản thảo.(BS)
Một buổi sáng cuối xuân, trời oi bức, Hoan sai A Thích đem quân sĩ và cung nữ ra thiết trường ở hồ Trúc Bạch, để cùng công chúa ra đấy hóng gió, nghỉ mát. Thoát Hoan muốn nhân thể thi ngựa cùng An Tư, chàng đã biết nàng giỏi ngựa và vẫn định bụng đọ xem hơn kém.
Khi Hoan và An Tư ra khỏi cung, quân sĩ đều reo hò, cho là một thịnh sự. Họ đã được An Tư; tuy là những chiến sĩ hung bạo, dã man, họ cũng bị quyến rũ vì sắc đẹp thắm tươi, người nàng đã là sự hòa hợp tuyệt khéo của thanh tao và dục tình khêu gợi; người ta vừa mê vì sắc thần tiên, vừa ngây ngất vì cái hương thầm kín của đàn bà: sắc đẹp đã phối với trời đất, mà vẫn còn tất cả cái dư vị của xác thịt cõi trần… Cho nên mỗi khi An Tư ra, là nột lần quân sĩ hoan hô, người mỹ nữ đã thành một nguồn vui của quân đội.
Sắp đặt xong rồi, Hoan cùng An Tư cũng sắp ra đi, thì có tin khẩn cấp ở trong Nam ra. Hoan thất kinh bảo An Tư hãy đợi mình ở Cảnh Linh cung, rồi ra điện Tập Hiền hội họp các tướng lĩnh để bàn việc Nghệ An. Nguyên Toa Đô đánh Nghệ An mãi không đổ, lại thêm trong quân của Chiêu Minh Vương có Phạm Ngũ Lão là một hổ tướng, kỳ phùng địch thủ, nên không tiến được chút nào, quân sĩ hao tổn, vì thế sai người ra Bắc giục Thoát Hoan đánh Thanh Hóa, hay ít ra cũng cho một đại tướng vào giúp mới có thể thủ thắng được. Hoan nói:
- Nhị Lộ nguyên súy đã phải biên thư khẩn cấp là một việc không vừa. Phạm Ngũ Lão là người thế nào?
Có kẻ hàng tướng thưa:
- Phạm Ngũ Lão hiện nay là tướng khỏe nhất trong quân Hưng Đạo. Ngũ Lão chỉ là một tên bạch đinh, nhà nghèo, phải đan sọt nuôi mẹ già. Nhưng có chí lớn, giỏi võ hay văn, lục thao tam lược đều thông hiểu. Trong làng có mấy người đỗ cao, mọi người đều mừng, duy Ngũ Lão không đến, mẹ hỏi thì thưa: Chí con có phải thi đỗ ra làm quan, vinh thân phù gia đâu, chí con là cứu dân yên nước, lập công danh sự nghiệp, không hổ tiếng nam nhi, không phụ ân sinh thành, những dung tài như ông Thái Học sinh có cái gì là đáng mừng? Được ít lâu, có một hôm quân Hưng Đạo trẩy qua, Ngũ Lão ngang nhiên ngồi đan sọt bên vệ đường, quân liền hô thét đuổi cũng vẫn không nhúc nhích, quân tức giận lấy giáo đâm vào đùi, nát cả ra, mà cũng không biết, vì khi ấy Ngũ Lão đang trầm ngâm nghĩ về một thế trận. Hưng Đạo lấy làm lạ, cho đòi lại, hỏi han về kinh sử, binh pháp, võ nghệ, ứng đáp như nước chảy, vì thế nạp làm thủ hạ. Trong quân hàng mấy mươi tướng giỏi quây lại đấu cũng vẫn thua Ngũ Lão. Hưng Đạo rất yêu, nên tuy Ngũ Lão chức nhỏ mà được cử vào Nghệ An giúp Trần Quang Khải.
Hoan nói:
- Nó chỉ là một đứa tiểu nhân, không tên tuổi, mà làm cho Nhị Lộ nguyên súy quan tâm, thực là một nhục lớn cho thanh danh ta. Ai dám vào Nam cho ta việc này?
Ô Mã Nhi tiến lên nói:
- Phạm Ngũ Lão là một hổ tướng, không nên khinh địch, phải chọn một tướng khỏe đi mới được.
- Ta muốn nhân dịp này bình định cho xong đất Nghệ An, có phải đâu chỉ là để đánh Ngũ Lão. Việc này phi tướng quân, không ai cáng nổi.
Tuy nóng ruột vì An Tư, Thoát Hoan cũng không quên chức phận của một người chủ tướng. Hoan đi xem xét quân sĩ, hỏi han mọi người, lại phán xử mấy việc bất hòa ở trong quân, nên mãi đến trưa Hoan mới về cung Cảnh Linh. An Tư khi ấy đã tỉnh, nhưng nàng ngồi buồn rười rượi, tay mân mê một đóa hoa trong chậu cảnh. Khi Hoan bước vào, lại gặp lúc nàng lấy tay gạt lệ. Hoan đứng ngắm hồi lâu vẻ buồn hiện thân, nó có một vẻ đẹp thơ ngây cao quý.
Hoan cười khanh khách, bước lại gần giai nhân, hôn cái cổ trắng tinh và cầm lấy tay ngà:
- Công chúa có việc chi mà buồn đến phát khóc thế?
Thấy nàng không hiểu, Hoan lấy giấy bút viết đưa nàng xem. Nàng vốn ít học nhưng cũng võ vẽ chữ Hán, cũng cầm bút trả nhời:
- Khóc vì nỗi nhà tan nước mất.
Hoan an ủi nàng:
- Công chúa không lo, ta sẽ phong cho Chiêu Quốc Vương là An Nam Quốc Vương và lại trả lại nước Nam cho người Nam, chỉ bắt xưng thần tiến cống.
Nàng tạ ân. Rồi hai người bút đàm tiếp mãi, Hoan khen nàng cưỡi ngựa giỏi và rủ nàng một hôm cùng phóng ngựa đi chơi. Nàng nhận lời, cám ơn Thoát Hoan đã tha năm vạn sinh linh, lại xin Hoan cho nàng biết tin sáu người thị nữ. Cuối cùng nàng tỏ ý kinh sợ Ô Mã Nhi, chua thêm rằng cả nước Việt Nam sợ Ô Mã Nhi hơn chính Nam Vương. Hoan cười và viết:
- Công chúa không sợ, đã có ta bênh vực, thì không sợ gì Ô Mã Nhi cả.
An Tư đã bắt đầu quen với Thoát Hoan và tự chủ được mình; nàng thấy đủ sức quyến rũ và có một lòng tin vững chắc về oai quyền của sắc đẹp nàng.
Hôm sau, Hoan dậy trưa và mãi quá trưa mới ra xét việc. Dần dần, Hoan ở lỳ trong cung Cảnh Linh; hoặc cùng công chúa đi ngựa dạo quanh vườn Thượng uyển, hoặc yến tiệc ca vũ trong cung, hoặc đứng ngắm trăng trên cầu Lâm Ba, hoặc đi thăm các cung điện trong Long Phượng thành; nào cung Thái Thanh, cung Lệ Thiên, cung Thường Xuân, nào cung Thánh Từ tức Bắc cung, là nơi Thượng hoàng ở, nào điện Đại Minh, điện Bát Giác, điện Thiên An, điện Diên Hiền, chỗ vua tôi nhà Trần thường yến ẩm, nào Lam Đình, một góc nhã thú, còn để nguyên những giường kê liền, những chăn rộng gối dài, nhắc nhớ những ngày vua Thánh Tông cho gọi tôn thất tới cùng ăn uống vui cười, không phân biệt lễ vua tôi, rồi cùng ngủ chung ngủ chạ chuyện trò đến tàn canh không dứt…
Tháng ba đã dần dần trôi hết, ngày đã nóng và đêm đêm đã đổ những trận mưa rào: ôi những con mưa sùi sụt, giội trong lòng chiến sĩ nỗi buồn tha hương. Trong quân Mông Cổ đã thấy nảy mầm những cảnh chán chường uể oải. Duy Thoát Hoan thì không: chàng đã quên hết nổi buồn lữ thứ bên giai nhân và những đêm trường, canh vắng, mưa trút ầm ầm bên ngoài, Hoan ru mình trên gối mộng, hoặc say sưa nhìn má đào của công chúa, hay cặp mắt to đen, ẩn một duyên thầm lơi lả. Nỗi lo về tình thế quân mình ngày mới chiếm được Thăng Long nay không còn nữa, và nhường bước cho một lòng tin chắc về chiến thắng. Hoan còn có cả ý tưởng là xin vua cha phong cho mình làm vua nước Việt để được cùng An Tư sống mãi ở Cảnh Linh cung.
(***) Mất một đoạn nữa trong bản thảo(BS)
Ít hôm sau Ô Mã Nhi và các tướng xin vào yết kiến. Thoát Hoan vồn vã hỏi Ô Mã Nhi:
- Tướng quân liệu có thể giúp ta được không?
- Tiểu tướng vẫn có ý vào hợp sức với Toa nguyên súy. Thái tử ủy đi, tiểu tướng xin đi. Nhưng trước khi lên đường, xin Thái tử một điều.
- Điều chi?
- Nếu Thái tử nhất định lấy nước Nam, thì phải giết An Tư đi mới được. An Tư không có hại gì, nhưng sự say đắm nữ sắc là mối nguy vong, Thái tử là bậc thông minh, chắc cũng phải hiểu. Tiểu tướng từ nửa tháng nay can ngăn Thái Tử đã nhiều, xúc phạm đến cả thiên uy, tự biết mình có tội, chẳng qua chỉ là lo đến tiền đồ. Xin Thái tử nghĩ lại cho.
Các tướng như Phàn Tiếp cũng nói hùn vào, Thoát Hoan cũng có ý thẹn, vỗ vai Ô Mã Nhi và nói:
- Tướng quân trung nghĩa, ta đã biết. Tướng quân cứ vào Nam, ta xin giết An Tư để yên lòng tướng quân và tướng sĩ.
Mã Nhi nói:
- Được vậy, thực là hồng phúc của quân nhà. Tiểu tướng lên đường cũng được yên tâm.
Hoan phân vân vào cung. Ngựa của Thoát Hoan và ngựa của An Tư đã sắp yên cương lộng lẫy và buộc bên gốc liễu bờ hồ Ngoạn Thiềm. An Tư khăn đỏ, áo xanh, quần hồng, ủng đen, đã đợi ở đó, chung quanh là bầy thị nữ, Hoan bước qua cửa Thái Thanh, ngây người nhìn sắc đẹp toàn thịnh của người tình, rực rỡ như sao băng, quyến rũ như ma thuật. Chàng ngần ngại, không có lẽ đưa lưỡi gươm đâm cổ trắng tinh kia, hay phanh ngực mềm mại mà vẻ đẹp đã làm vinh quang cho trần giới và là gối êm dịu của chung tình. Đôi môi không hé nữa thì muôn hoa đua nở cũng bất lực để dâng vui, và cặp mắt to đen ảo huyền, linh động, sáng dịu như trăng thu, nếu nhắm đi thì trời như sụp tối và ánh sáng trên đời cũng thành vô vị.
Nàng cất tiếng trong trẻo, đài các, gọi Thoát Hoan, giọng Mông Cổ mới bập bẹ có một vẻ ngây thơ cảm động. Hoan ngẫm nghĩ một hồi lâu và nói:
- Lên hồ Trúc Bạch hãy hay – Không có lẽ nào lại giết nàng ở đây cả.
Và Hoan tươi cười qua cầu Lâm Ba bước vào. Chàng nói với An Tư:
- Nào ta đi nào.
Thị nữ cởi dây cương, dắt ngựa lại. An Tư nhảy lên một cách nhẹ nhàng, trăm phần kiều mị. Hoan cũng nhảy lên ngựa, bảo kiếm đập vào mình ngựa, Hoan trông đầy sát khí. An Tư nói:
- Thái tử đi chơi mà cũng đeo kiếm ư? Quanh đây còn sợ gì nữa.
Hoan giật mình, có chút hối hận. Và nói:
- Nam nhi bất ly đao kiếm.
Thấy nàng ngẩn ngơ không hiểu, Hoan lại phải ra hiệu và giảng mãi, An Tư gật đầu, mỉm cười đầy duyên dáng. Hoan cười khanh khách và nói:
- Có mươi hôm mới tập nói mà công chúa nói được, nghe hiểu, công chúa thực là thông minh, ta khen công chúa.
Hai con ngựa đã cầu Lâm Ba, Hoan đi sau, còn ngắm xuống mặt nước trông bóng yêu kiều hiện trên sông nhỏ. Hoan thở dài bất nhẫn. Họ đã từ từ qua khỏi cửa Thái Thanh, đi bên hai hàng cây cối, vườn tược um tùm, qua các cung điện rồi tiến ra cửa Ngọ môn. Hoan thấy các tướng đứng đấy, lại thấy rắn tâm can. Trời đã thấy nóng, và hai con ngựa cuốc đất trước Ngọ môn, quân sĩ nhìn anh hùng và giai nhân không chớp mắt. Sau khi trò chuyện qua loa với các tướng, Hoan bảo An Tư:
- Thôi, ta đi.
Qua cửa Ngọ môn, Hoan thấy má nàng ửng hồng, trán rơm rớm mồ hôi, vài sợi tóc bết vào, có một vẻ tự nhiên đáng yêu. Hoan liếc nhìn tay ngọc cầm cương, sóng vú chao đưa nhè nhẹ, bỗng cười bảo tình nhân:
- Không ngờ công chúa khiến ngựa tài đến thế, trông nhẹ nhàng, như không khó nhọc gì cả. Những quân kỵ lành nghề cũng kém xa công chúa.
An Tư đáp:
- Thái tử quá khen. Tiếng thế mà cũng mệt lắm. Thiếp nhờ trời có sức, chứ người khác thì chịu sao nổi.
- Công chúa đã mệt chưa? Ta bắt đầu thi ai đến trước, công chúa có dám thi không?
- Thiếp xin tùy ý Thái tử.
Và Hoan cùng An Tư cùng cười. Hai roi cùng đánh, hai con ngựa cùng chồm lên, rồi cùng tế như bay trên con đường bụi bốc và đầy ánh sáng xuân vàng. Liếc trông giai nhân chăm chú điều khiển ngựa, mắm môi nheo mắt, bành ngựa cuốn lên, tà áo phất phới, nhạc vàng kêu mau, Hoan say sưa trong vùng hào quang lộng lẫy ấy. Hai đầu ngựa dần dần cách nhau, đầu ngựa của Trấn Nam Vương đã nhô lên trước một gang tay, hồ Trúc Bạch đã lộ đàng trước mặt, một chiếc thuyền rộng rập rờn trên sóng nhẹ và trên bờ là một vùng ngũ sắc những cờ quạt, tàn tán và trường gấm ngù hoa. Hoan đánh ngựa một lần cuối cùng, đầu con ngựa bạch ngang với đuôi ngựa Trấn Nam Vương, và khi đến trướng bên hồ, thì ngựa của An Tư tụt lại sau đến một đòn gánh. Hoan cười, và kìm ngựa lại nói:
- Công chúa thua tôi rồi. Nhưng cái tài cưỡi ngựa của công chúa vẫn là hiếm có.
Nàng thở hổn hển, cái vẻ mỏi mệt bơ phờ lại có một dáng đẹp riêng. Nàng nói:
- Thiếp đành chịu, đọ làm sao với một tướng bách thắng, đi ngựa từ thuở trẻ, suốt đời lúc nào cũng ngồi trên mình ngựa. Thái tử khiến ngựa thực khó có ai bằng.
Hoan hỏi:
- Nước Nam thì ai cưỡi ngựa giỏi nhất?
- Thiếp cũng không được tường. Nhưng hình như Bảo Nghĩa Vương Trần Bình Trọng. Nhưng vương đã….
(Trong bản thảo viết tay của tác giả, ở đây có ghi bằng bút đỏ mấy chữ “An Tư gặp Trần Bình Trọng” Có lẽ là tác giả lưu ý mình khi định chỉnh sửa lại BS).
- Phải, vương quả là bậc anh hùng. Thực là sức khỏe Bá vương. Tiếc rằng vương không chịu hàng, ta bất đắc dĩ phải chém, nhưng vẫn không nỡ. Những người như vương thực là hiếm ở đời. Ta tiếc lắm.
- Thái tử đối với Bảo Nghĩa Vương, tỏ lòng kính mến, lại cho chôn cất theo lễ tước vương, không ngờ Thái tử trẻ tuổi mà khoan hồng đến thế?
- Cứ gì trẻ mới không khoan hồng? Công chúa nhầm lắm.
Họ cùng cười và tiến vào trong trướng và nàng đã thay quần áo lúc ấy đã đẫm mồ hôi. Tiếng trúc dập dìu tấu lên, gió mát thổi ào ào. Hoan trông trước trông sau, bảo An Tư:
- Thực là cảnh hữu tình.
Và chàng sóng vai cùng An Tư đi dạo chơi bên bờ hồ, trong người khoan khoái lắm. Một lúc dọn tiệc trong trướng, Hoan cùng nàng đối ẩm. Hoan cố chuốc rượu cho nàng say, lòng Hoan như một bão táp: thanh bảo kiếm chàng đã treo bên trướng, thỉnh thoảng chàng nhìn lên. Uy phong của thanh kiếm, vẻ kiều diễm của giai nhân, hai thứ cùng quý, đối chọi nhau trong óc nóng nảy của Thái tử nhà Nguyên. Lòng Thoát Hoan càng bất nhẫn.
Tiệc xong thì đã quá trưa, Thoát Hoan càng thêm bối rối, phân vân không định. Có lúc thì định hạ thủ ngay nàng đi, có lúc lại tự nhủ không nên tàn phũ, hình ảnh các tướng sĩ chờ đợi đầu lâu người quốc sắc, và bóng dáng kiều lệ của An Tư trộn lẫn trong óc chàng, mịt mù như đêm giông tố, không biết soi đường nào đi cả. Hoan vốn là người ưa sắc đẹp, và có lòng tôn thờ sắc đẹp, nên tâm tư lại càng dào dạt.
Gió mát bên ngoài đem lại chút bình tĩnh trong người chàng. Hơi men dần dần cũng dẹp và Thoát Hoan không nóng nảy nữa. Tín nhiệm của phụ hoàng, sự mong đợi của triều đình, uy phong của quân đội, và thanh danh của Trấn Nam Vương, tất cả những ý tưởng ấy bỗng nhiên thắng thế và Hoan xăm xăm đi lại trướng gấm, nghiến răng trong một quyết định phi thường.
Chàng vén màn bước vào trong trướng: bốn bề tịch mịch, trên đệm hồng An Tư nằm thiêm thiếp giấc nồng, trắng một cách dị thường giữa những sắc đỏ ối và lộng lẫy chung quanh. Má nhung nàng ửng đào, tóc trôi như mây biếc trên gối thêu, bàn tay kiều diễm để lả lơi trên đệm, và bàn chân xinh xắn chồng lên nhau, gót tròn đỏ thắm như cánh sen. Hoan nhìn đã lâu, ba lần định với chiếc kiếm treo trên tường, rồi lại thôi. Chàng cho là một tội lớn khi không đâu phạm đến một sắc đẹp mà muôn đời hóa công mới lại đúc một lần.
Hoan thở dài, lại càng không nỡ. Chàng đăm đăm nhìn công chúa:
- Đẹp quá thể! Sao nàng lại đẹp đến nhường kia?
Công chúa trở mình, dáng mỏi mệt, ngây thơ, vô tội. Vô ý thức, Hoan bỗng cầm lấy tay nàng, lóng lánh một chiếc nhẫn ngọc, cổ tay rực rỡ mấy chiếc xuyến vàng, chạm trổ rất tinh vi. Và cầm tay êm mát như nhung, chàng mơ màng, để cho tư tưởng phiêu nhiên du ngoạn trên gió ái tình. Chàng nói một mình:
- Ô Mã Nhi tướng quân phải là một người vô tình quá lắm. Tướng quân có ở địa vị ta mới thấy việc hạ thủ giai nhân là khó. Ta có thể xông pha muôn trận, chém tướng đoạt cờ, chịu đựng muôn lao khổ và hiểm nguy, nhưng bắt ta làm việc con con này, thực là quá sức ta. Ta thực không nỡ.
Cũng vừa lúc ấy, thì An Tư bừng mở mắt nhìn chàng, dịu dàng, to đẹp. Hoan cười một cách khó chịu, rồi cầm hai tay ngà ngọc kéo nàng lên, gục đầu bên ngực giai nhân và lặng yên nghe con tim đập nhẹ, và say mê trong hương thơm kỳ dị, loại hương rất tự nhiên của nàng công chúa má hồng. Chàng để mặc cho chiếc thân anh dũng nghỉ ngơi trên cánh tay êm ái của người yêu, lòng dục nổi lên như tiếng ca vang của chiến trận, trong mạch máu tràn trề nhựa mạnh của thanh niên.
Trong phút giây thiêng liêng, khi nhạc ái tình tấu lên khúc nghê thường của dục vọng, một người bỗng sấn sổ bước vào, quân sĩ ngăn cản không nổi. Người ấy vén màn, nghiến răng tức giận, đôi mắt tròn xoe, lạnh lùng nhìn giận dữ, và bàn tay to lớn như bóp nát đốc gươm. Một lúc lâu người ấy bước ra, mặt hầm hầm, mắt sáng ngời như ánh chớp. A Thích chạy lại hỏi:
- Ô tướng quân không nên kinh động Thái tử.
Mã Nhi nói:
- Ta sắp vào Nam, phải giết con tiện tỳ mới được.
Thoát Hoan đã ngủ yên trong trướng, An Tư vén màn bước ra. Ô Mã Nhi đã bước xa, trông thấy vậy khấp khởi mừng thầm bèn tuốt gươm nhảy lại. An Tư thét lên một tiếng, luống cuống không dám vén màn, chạy chung quanh trướng. Ô Mã Nhi sấn lại. A Thích thất kinh, cũng tuốt gươm chống đỡ cho An Tư. Mã Nhi thét A Thích:
- Mày bước ngay, tặc tử không biết dơ. Mày không biết cái họa ở sau lưng mày sao?
A Thích vừa chống vừa đỡ, miệng bảo công chúa:
- Công chúa chạy đi, mau lên. Thái tử, xin người tỉnh dậy cho.
Mã Nhi nghiến răng kèn kẹt, chém A Thích lia lịa, A Thích chỉ giơ gươm chống đỡ, thở hổn hển, nhưng vẫn nhất định che chở cho An Tư. Tiếng binh khí, tiếng thét lác om xòm làm cho Thoát Hoan choàng tỉnh dậy. Hoan với lấy bảo kiếm xông ra, lạnh lùng và nghiêm nghị. Ô Mã Nhi nói:
- Tiểu tướng đến đây giúp Thái tử lấy đầu An Tư. Xin Thái tử lượng xét.
A Thích bỏ chạy và Ô Mã Nhi sấn đến gần An Tư, như một con hổ dữ sắp vồ con dê nhỏ. Thoát Hoan thét lên một tiếng kinh hãi, chỉ một bước đã đứng giữa Mã Nhi và An Tư, giơ kiếm đỡ lưỡi kiếm sắp giáng xuống nàng. Kiếm của Thoát Hoan bắn ra xa. Hoan giơ ngực bảo Mã Nhi:
- Ngươi có giỏi thì giết ta đi.
Mã Nhi dừng lại, tra gươm vào vỏ, lạy chủ tướng và nói:
- Xin điện hạ lấy toàn quân làm trọng…
- Người khác thì đã mất đầu rồi. Ngay bây giờ, ngươi về điểm năm trăm nghìn quân, đem binh thuyền vào Nghệ. Sai nhời, ta sẽ chiếu quân pháp trị tội không dong thứ nữa.
Mã Nhi thất vọng, cúi chào Thoát Hoan bước ra, rầu rầu lên ngựa. Hoan quay lại, thấy An Tư nằm thiếp trên bãi cỏ bên bầy thị nữ. Chàng bước lại bên tình nhân, mắt còn nhìn theo Ô Mã Nhi, A Thích dâng gươm cũng không biết.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện