[Việt Nam] Ái Tình Và Sự Nghiệp

Chương 11 : XI

Người đăng: Lịch sử Việt Nam

Ngày đăng: 19:36 05-09-2019

.
Đêm rằm tháng tám. Cuối canh hai, Mạc Thế tử dự yến trong vương phủ ra về tới nhà riêng thì Phương Lan quận chúa vẫn hãy còn thức. Nàng chờ Thế Tử bên một tiệc trà. - Ồ kìa, hiền thê chưa đi nghỉ ư? Đêm đã khuya rồi đấy. Phương Lan Quận chúa mỉm cười: - Đêm khuya, toàn thành im lặng, hai vợ chồng uống trà thưởng trăng mới thú chứ! Mạc Thế tử nhìn vợ với một xúc động nó làm trái tim chàng thắt lại. Nhưng, chàng đã đến cái chỗ mà người ta không thể lùi gót được nữa. Chàng gượng nói bằng một giọng vui vẻ: - Hiền thê định hưởng cái thú trông trăng à? Nhưng, trăng đẹp mà không uống rượu thì còn gì là nên thơ ? - Đã đành rằng thế, song lúc ở trong nội phủ, thiếp hầu rượu Thái phi và mẫu thân đã say rồi. - Tôi, trái lại, định về uống với hiền thê nên khi ngồi trước Vương thượng, tôi chỉ nhấm nháp gọi là. - Nếu vậy, vợ chồng ta lại làm một tiệc rượu nữa! - Tốt lắm! Tốt lắm.... ‘‘Mạc bả kim tôn không đối nguyệt’’ Nhìn trăng chớ để chén vàng ráo không! cổ nhân đã nói đúng. Phương Lan Quận chúa truyền Ý Nhi dâng rượu. Lúc ấy, Quận chúa đã ngà ngà say, sắc mặt nàng thắm tươi như sắc phù dung ; hai mắt nàng lóng lánh ; một nụ cười hơi lả lơi nỡ như hoa trên làn môi sánh. Thực là một sắc đẹp ngây hồn. Mạc Thế tử nhìn Vợ, lòng cảm thấy yêu đương lênh láng, thươngxót não nùng. Trời, giá lúc này, Quận chúa chỉ hơi ngờ vực một tí, chỉ hơi hỏi vặn một tí, Thế tử chắc không sao giữ nổi cái bí mật của lòng chàng Nhưng, Quận chúa có ngờ đâu!... Nằng có ngờ đâu tiệc rượu thưởng trăng đêm nay lại chính là tiệc rượu biệt ly! Chẳng những, thế, nàng còn hết sức tránh những câu có thể nhắc chồng nhớ đến cái việc về Cao Bằng thăm vương phụ. Là bởi, nàng hiểu rằng gợi đến câu chuyện ấy, tức là khơi ra trong lòng Thế tử một nổi buồn không sức gì an ủi được. Và, bởi thế, nàng chỉ cứ chăm chỉ rót rượu vào chén cho chống. Nhưng, nàng rót đầy chén nào. Thế tử cũng tìm cách ép nàng phải uống cạn mà chính nàng không tự biết, Quận chúa đã say lắm. Dáng ngồi của nàng đã hơi nghiêng lệch; giọng nói của nàng đã hơi ngượng nghịu, và hai mí mắt nàng đã bắt đầu nặng nề. - Hiền thê? - Dạ ! - Tôi muốn được nghe lại cái khúc đàn mà tôi đã được nghe, trong buổi gặp gở đầu tiên của hai ta. - Khúc Tư lương nhân... - Ý nhi, vào đem cây thập lục huyền ra đây. Thị nữ lấy đờn. Phương Lan quận chúaso giây... Khúc tương tư bắt đầu lên tiếng... Từng giọt và từng giọt, những âm thanh réo rắt rỏ xuống lòng Mạc Thế tử, khiến chàng đôi phen phải chớp nhanh hai mí mắt. Sự thương cảm tràn lan trong lòng chàng đến nỗi nhiều khi chỉ một suýt nữa thì chàng quỳ xuống trước mặt nàng và thú thực hết sự tình. Chàng ngả mình xuống lưng ghế, lim rim hai mắt để cho những giọt lệ chảy vào trong. Bồng, giây đờn đứt phựt một tiếng. Thế tử giật mình: thì ra Phương Lan quận chúa đã say và buồn ngủ quá. Chàng vội đứng lên, đỡ nàng vào lòng và khẽ gọi: - Phương Lan hiền thê ! Quận chúa mỉm cười qua giấc ngủ: - Xin lỗi lang quân, thiếp say quá... Thế tử vực nàng vào giường, đắp lên mình nàng tấm chăn uyên ương mầu cánh trả. Chàng quay ra truyền Ý nhi: - Cho mầy lui để Đức bà an giấc. Thị nữ bước ra và khép ghịt cửa phòng. Mạc Thế tử liếc trông quanh mình: hết thẩy đều im lặng. Tự lầu canh, tiếng trống rầu rĩ điểm canh ba. Giờ biệt ly đã đến! Mạc Thế tử lấy ở tay áo ra một tờ hoa tiên đặc những chữ. Ấy là bức thư chàng sẽ để lại cho Quận chúa. Chàng thở dài, dơ lên ánh đèn xem lại một lượt những câu nó sẽ chia rẽ vợ chồng chàng đến thiên cổ: ‘‘Hiền Thê, Sáng mai đây, lúc nào hiền thê trở dậy thì tôi đã xa kinh thành rồi! Tôi bắt buộc phải ra đi, mặc dầu xa lìa hiền thê, lòng tôi - có Trời Phật chứng minh - đã đau như dao cắt. Trời, hai ta đã gặp gỡ nhau, đã yêu nhau, đã thành vợ thành chồng để làm gì? Để có ngày nay, tôi phụ hiền thề ư! Không, tôi không lòng nào phụ bạc hiền thê. Vợ chồng ta phải xa nhau, ấy chỉ là do cái bổn phận ác hại. Chính hiền thê biết đấy, hai họ Trịnh và Mạc vốn có cái thù truyền kiếp. Và, cuộc nhân duyên của hai ta chỉ là một mối duyên oan nghiệt. Khi vâng lệnh phụ vương tôi để kết duyên với hiền thê, tôi cũng tưởng rằng hai họ sẽ thôi việc binh qua, sẽ hòa hảo đời đời và cái thù lũy khiếm giữa hai họ sẽ tiêu tan đi như mây khói. Khốn thay, sự đời phức tạp quá, và nó chẳng đúng với những điều ta tưởng nhất là nó chẳng chiều theo cái ước vọng của ta bao giờ! Thành thử, tôi đã vô tình trở nên một kẻ bạc hạnh, một kẻ đã đánh lừa hiền thê …Trời ơi, xin Trời chứng rõ lòng tôi! Tôi thương sót hiền thê thực có thể nói là rớm máu ra đuợc. Tôi đi đây chính là đi với cái chết ở trong tâm. Như vậy, tôi mong rằng, một khi đã qua những phút sôi nỗi đầu tiên, hiền thê sẽ xét kỷ và tha thứ cho tôi. Tôi có thể quên hết thù hiềm, quên hết nghĩa vụ, ở với hiền thê đến mãn chiều xế bóng. Nhưng, nếu tôi như thế, phỏng có còn xứng đáng là chồng của hiền thê chăng? Người ta ở đời, Trung hiếu bất lưỡng lập, hễ được đàng này tất hỏng đàng kia và trái lại. Có điều chữ trung, chữ hiếu, chữ tình tôi không cần nói, chắc hiền thê cũng đã cân nhắc và quyết định cho tôi rồi. Riêng về phần vợ chồng ta, tôi nguyện nếu kiếp này không còn có ngày tái ngộ, kiếp sau xin thác sinh cùng hiền thê làm vợ chồng để đền bù cho hiền thê những nổi đau lòng. Thôi, nói gì nữa nhỉ? Đặt bút xuống còn hơn, vl nói lắm chỉ thêm khơi mãi nguồn sầu mạch thảm cho hai trái tim đã rớm máu. Tôi xin gửi nhời vĩnh biệt hiền thê và xin gửi nhời bái lạy Thái phi, vương phụ và vương mẫu. Mạc Kính Hoàn ký ’’ Thế tử đọc lại bức thư để cho Quận chúa mà hai hàng lệ cứ toan trào xuống. Chàng gạt nước mắt, thay áo dạ hành, đeo gươm rồi mở cửa lẻn ra, sau khi đã tắt phụt ngọn nến. Tới cửa ô Quan Chưởng, Thế tử gặp Hắc Hổ. - Thế nào? - Bẩm Đức ông, mọi việc đã sẵn sàng cả. - Con Tuyết-mai của ta? - Đã cho xuống thuyền. - Tốt lắm! Hai thầy trò Mạc Thế tử rảo bước xuống bến sông Thúy ái. Đêm khuya, trăng mờ, sương lạnh, mặt sông nỗi sóng ầm ầm … Thế-tử xuống thuyền. Hắc Hổ truyền thủ hạ nhổ xào, Thuyền đè sóng sang ngang, Ngoảnh đầu trông về phía Phò mã phủ Mạc Thế Tử chỉ còn thấy leo lét ánh đèn mờ. Lòng đau của chàng vọng lên một tiếng gọi: - Hiền thê!... Ôi, Phương Lan!... Và, nước mắt, bị cầm giữ từ lâu, rơi tràn xuống hai gò má người chiến sĩ… HẾT
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang