[Việt Nam] Ái Tình Và Sự Nghiệp
Chương 10 : X
Người đăng: Lịch sử Việt Nam
Ngày đăng: 19:36 05-09-2019
.
Thế nào,Vương Thượng lâu nay vẫn mạnh khoẻ chứ?
- Bẩm Đức Ông, Vương Thượng nhờ Trời vẫn mạnh khỏe. Ngài chỉ phải cái hơi buồn…
Mạc Thế Tử thở dài:
- Vương Thượng không buồn sao được ! Người tuổi hạc càng cao. Việc lớn lại chưa thành. Trông vào một mình ta thì ba năm hơn trời nay, ta cứ phải ở đây, chim lồng cá chậu, không những cái trọng trách mà mấy đời Vua chúa đã đặt trên đầu ta, ta chưa làm được, ngay đến cái bổn phận kẻ làm con, thần hôn định tỉnh ta cũng bỏ thiếu sót nốt!...
Một im lặng nặng nề bao phủ xuống chỗ Mạc Thế Tử và viên sứ giả của Mạc Khánh Vương đương ngồi bàn chuyện.
Giây lâu, Thế Tử mới cất tiếng hỏi:
- Hằng ngày, Vương Thượng có truyền dạy gì không?
- Bẩm, người ít nói lắm! Ngươi chỉ ngồi lặng trong cung cấm, không mấy khi ra tới ngoài,
- Vương Thượng cũng không nhắc chi đến ta hay sao?
- Người cho rằng Đức ông hiện nay vui hưởng phú quy với Phương Lan Quận chúa nên không còn lòng nào nghĩ đến đại sự nữa!
Mạc Thế tử nấc lên một tiếng:
- Trời ơi! Tôi quả là một đứa con bất hiếu! Tôi đã phụ lòng mong đợi của phụ vương tôi biết bao nhiêu…
- Bẩm Đức ông, nhưng Vương thuợng không có ý gì oán giận Đức ông hết. Ngài cho là bởi ý trời xui khiến xếp đặt như vậy, và người ta không bao giờ nên cưỡng mệnh Trời...
Sự đành phận ấy kể còn não nùng gấp trăm câu trách móc. Một cảm giác cay cay đưa lên mắt Thế tử, rồi hai giòng lệ nóng trào ra chảy âm thầm xuống hai gò má.
Sứ giả làm như không trông thấy, và thản nhiên nói tiếp:
- Bẩm Đức ông, vì Vương thượng cho rằng người ta không thể và không nên cưỡng ý Trời nên ngài đã xếp việc binh đao, bỏ hẳn cái chí báo phục.
- Ngươi nói rõ ta nghe.
- Ngài đã hội họp tất cả các tướng sĩ lại và truyền cho nghe cái ý định của ngài. Các tướng sĩ, ai muốn về quê hương với cha mẹ vợ con Ngài đều cấp lương tiền cho đi. Ai muốn ở lại, Ngài giúp đỡ cho mà làm ăn. Hiện giờ công việc giải giáp đã tiến hành được một phần lớn và việc khẩn hoang đã bắt đầu...
À, thế ra chỉ vì chàng mà cả cơ nghiệp có thể còn giữ vững được bỗng nhiên tan vỡ đấy!
Sự tan vỡ mới thảm thương làm sao...
Thế tử đứng phắt dậy. Chàng khoát tay như muốn ngăn cản một điều tai hại.
- Không, không thể như vậy được. Nếu ta còn ngồi giương mắt trông cái cảnh thương tâm ấy diễn ra cho đến hết thì ra thực là một kẻ vô liêm sỉ, một kẻ đê hạ nhất trong loài người...
Mớ lửa thù tưởng đã tắt vụt lại bùng cháy trong lòng chàng, như mớ than hồng được gió.
Dòng máu anh hùng trong huyết quản lại sôi lên sùng sụt. Chàng muốn đập phá tan tành một cái gì, một cái gì đã khiến tâm hồn chàng, trải qua mấy năm trời nay, đắm chìm vào chỗ ủy mị.
Thế tử đi đi lại lại trong gian phòng khách. Mắt chàng bỗng nhìn đến thanh bảo kiếm gia truyền treo trên vách. Chàng với tay lấy bao gươm, rút cái khí giới quý báu ra nhìn: ánh thép vẫn sáng ngời và lạnh buốt như ánh trăng đêm mùa dông.
Sự nao nức tràn ngập cả hồn chàng.
Thái tử vung gươm chém mạnh một nhát xuống án thư:cái nghiên mực bằng ngọc
thạch, quà mừng đám cưới của Trịnh Thế tử Tạc, vỡ tan ra từng mảnh.
Nhát gươm ấy là cái cử chỉ đoạn tuyệt cuối cùng. Lòng chàng đã quyết rồi:
- Sứ giả!
Người đàn ông ranh mãnh từ nãy vẫn lặng im nhìn sự hành động của Mạc Thế tử, với chắp tay đáp:
- Dạ!
- Phiền ngươi về tâu với phụ vương ta rằng con của Ngài bao giờ cũng vẫn xứng đáng với lòng thương yêu tin cậy của Ngài lắm lắm...
- Dạ.
- Rằng, nếu ta đã bỏ lỡ mất một cơ hội tốt, ấy chỉ tại ta không muốn là kẻ thất tín đó thôi.
- Dạ.
- Người nam nhi mà thất tín thì còn ra làm sao...
- Bẩm Đức ông chính thế!
- Cơ hội tốt ấy qua rồi. Ta nấn ná ở đây, không phải vì ta ham mê sự phú quý, sự yên ổn mà chính là để chờ đợi một dịp khác.
- Dạ.
- Ngươi tâu chắc chắn với phụ vương ta rằng chỉ trong ít lâu nữa, ta sẽ về lạy trước mặt ngài và sẽ cấm đầu một đại sự nghe chưa...
- Bẩm Đức ông, nếu thế thì Vương thượng sẽ vui lòng lắm. Và, kẻ sĩ tốt dưới trướng cũng đương mỏi mắt trông chờ Đức ông, như con thơ mong mẹ vậy.
Viên sứ giả rỏng tai chờ.
Mạc Thế tử trông quanh mình một lượt đoạn ghé sát vào tai sứ giả:
- Hiện nay, Bắc Nam lại sắp bước vào kỳ tranh chiến. Nguyên do tự người con thứ ba của Nam chúa Sãi vương có ý làm phản để tranh quyền với anh. Tên Ảnh mật sai người đem thư ra ước hẹn với Thanh đô vương để làm kế nội ứng ngoại hiệp.
- Bẩm Đức ông, Trịnh vương là người đa nghi, có lẽ nào lại bộp chộp nghe theo nhời cầu viện của tèn Ánh?
- Thoạt đầu, Thanh đô vương cũng đem lòng ngờ. Nhưng khi ngài hỏi ý kiến ta thì ta đã hùn vào. Người phải biết Trịnh vương tin dùng ta lắm và thế nào Ngài cũng cất quân chinh Nam.
- Dù thế nữa, Đức ông cũng khó bề hành động gì nổi...
Mạc Thế tử ngạc-nhiên:
- Sao?
- Mạt tướng tin rằng Đức ông sẽ không hành động việc gì được.
- Nhưng tại sao chứ?
- Chỉ tại Thanh đô vương tin dùng Đức ông quá...
- Ta thực không hiểu ý ngươi.
Sứ giả long lanh cặp mặt và nói:
- Thanh đô Vương tin dùng Đức ông đến nỗi ngày đêm không lúc nào cho rời bên tả hữu...
Mạc Thế tử chợt hiểu. Chàng cất tiếng cười khanh khách:
- Ta biết rồi, ta biết người định nói gì rồi... Nhưng, ở người khác kia thì sự ấy
là một sự khó. Ở ta, trái lại, không khó gì hết.
- Chẳng hay Đức ông sẽ làm như thế nào?
- Ta sẽ đặt ra cái tin rằng phụ vương ta bị se mình, ta cần phải ngược để thỉnh an...
- Ngộ Thanh đô Vương không chuẩn nhời xin Đức ông?
Mạc Thế tử nổi giận;
- Bố người ta ốm, người ta xin về thăm mà lại không cho ư?
- Có thể như vậy được lắm chứ! Ví dụ Thanh đô Vương sẽ kiếm nhời an ủi Đức ông, viện lẽ này lẽ khác trong các việc quốc gia trọng đại, và sẽ phái ngự y cùng Sứ giả lên thăm một cách trân trọng thì Đức ông bảo sao?
- Thì ta bảo sao à?... Thì ta sẽ tự ý ra đi chứ còn bảo sao nữa!
- Đức ông nên nhớ rằng Ngài là một con tin, đến thì dễ mà đi thì khó. Chiếc thân cá chậu chim lồng đã dễ mà một lúc thoát ra khỏi được vòng cương tỏa!
- Ta đã có mẹo hay rồi, ngươi không cần phải nói nhiều. Ta phiền ngươi hãy mau mau trở về tâu với phụ vương ta những nhời ta vừa nói.
- Điều ấy, tiểu tướng xin tuân theo đúng ý của Đức ông.
- Ngoài ra, ngươi kiếm cho ta một chiếc thuyền ván và để Mạc Hắc Hổ coi giữ, chờ ta ở bên kia sông.
- Tuân lệnh.
- Người giặn Hắc hổ cứ như thế … như thế...
Sứ giả chắp tay vái Mạc Thế tử đoạn lui ra ngoài phủ phò mã.
Ngồi lại một mình trong phòng khách, Mạc Thế tử ngây ra hồi lâu tỏ ý suy nghĩ rất mạnh.
Tia mắt chàng xa xôi, mơ mộng, như theo dõi một hình ảnh nào...
Chính thế, chánh đương tưởng tượng đến dung nhan vương phụ, tấm dung nhan đã già héo bởi tháng năm, bởi những ưu tư chồng chất.
Một tình thương khiến lòng chàng nao nao.
Chàng khẽ buông một tiếng thở dài và lẩm bẩm:
- Cũng may là nỗi buồn của phụ vương ta chỉ ít ngày nữa sẽ tiêu tan hết, khi mà sứ giả đã về đến nơi…
Chàng cố hình dung sự vui sướng hiện rõ trên mặt phụ vương, lúc nghe những nhời thuật lại của sứ giả.
Nỗi mừng ấy sẽ làm mất hết mọi nét ưu phiền, và sẽ làm cho gương mặt héo hon đổi khác hẳn.
Một tiếng động làm cho Mạc Thế tử ngoảnh đầu trông lại.
- Gì vậy, Ý nhi?
- Bẩm điện hạ Quận chúa đương chờ điện hạ vào dùng bữa.
Chàng tuổi trẻ như tỉnh giấc mơ:
- À nhỉ... Được, cho mày cứ lui trước ta sẽ vào ngay...
Chàng nhìn theo bóng tên thị nữ để thấy lòng tràn ngập một nỗi cảm tình khác cũng sâu xa và vô cùng mãnh liệt, mối tình chàng đối với Quận chúa Phương Lan.
- Tội nghiệp cho hiền-thê !.. Nàng có ngờ đâu, từ lúc này, vợ chồng đã trở nên cừu địch rồi!...
Ý nghĩ ấy làm cho Mạc Thế tử, lúc bước vào loan phòng của Quận chúa, không dám ngẩng trông mặt vợ nữa.
Chàng sợ rằng tâm sự của chàng sẽ bộc lộ trong cái nhìn ảo não nọ. Chàng, lúc nãy hăng hái nghe theo tiếng gọi của nhận sự chừng nào, bây giờ cảm thương chừng nấy. Sợi tơ ân ái êm đềm và mảnh quá, chàng không đủ can đảm giơ tay ra rứt đứt.
Phương Lan quận chúa đứng dậy chào mời đon đã:
- Phu quân nói chuyện chi với sứ giả mà lâu vậy. Chẳng hay tin của phụ vương về là tin lành hay tin dữ...
Thế tử nhìn bàn tiệc:
- Một tin buồn!
Phượng Lan biến sắc:
- Một tin buồn? Lang quân có thể cho thiếp biết tin buồn ấy là...
- Phụ Vương tôi hiện đau nặng. Tuổi người đã già, tôi lấy làm lo lắm. Người lại chỉ có một mình tôi, nay cha một nơi, con một nẻo, sớm khuya đằng đẵng, biết làm thế nào?
Phương Lan Quận chúa thương chồng đến ứa nước mắt.
Nàng cúi đầu, hơi có ý hổ thẹn bởi cái cảnh chia ly giữa cha con Mạc Vương chẳng là do tự Phụ vương nàng đấy ư?
Hai vợ chồng nín lặng giây lâu, Phương Lan mới dụt dè nói:
- Lang quân thử vào khai với Vương phụ và xin phép người cho vợ chồng ta cùng ngược để vấn an Vương phụ trên nhà xem? Đồng thời, thiếp cũng vào cung tâu với Thái Phi...
- Ồ, nếu được như nhời Quận chúa thì còn nói gì!...
Mạc Thế tử nhìn vợ:
- Cảm ơn Quận chúa có lòng cùng tôi, nhưng tôi chỉ e Vương Thượng sẽ không chuẫn lời xin, vì tôi ở đây là do một lẽ cần thiết về chính trị.
- Lang quân thử cố xem...
Mạc Thế Tử ngần ngừ hỏi:
- Ngộ Vương Thượng nhất định không cho thì hiền thê tính sao?...
Ừ, nàng sẽ tính sao?
Cố tình can thiệp vào việc của chồng ư? Quận chúa xưa nay chưa bao giờ dám trái ý Trịnh Vương hết.
Để chồng phải khuất phục mệnh lệnh của cha nàng?
Khốn nỗi sự bắt buộc Thế Tử phải cứ ở Thăng Long giữa khi chàng được tin Mạc Vương ốm lại là một việc mà Quận chúa thấy bất nhân vô hạn, mặc dầu nàng chẳng dám nghĩ và nói ra...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện