Vạn Yêu Thánh Tổ

Chương 72 : Phản Sát

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 01:37 10-11-2025

.
Thế nhưng lúc này, hai người gần như cùng lúc mở mắt, khóe miệng Hạng Trần lộ ra một tia cười lạnh. Xoẹt! Xoẹt! Hai tiếng xé gió chói tai đột nhiên từ trong chăn vang lên, xé rách chăn mà ra. Vù! Vù! Hai đạo hàn quang, thoáng cái xé toang chăn bắn ra ngoài, tốc độ cực nhanh, quanh quẩn phù văn chi quang, lực xuyên thấu kinh người. Phốc! Phốc! Máu tươi văng tung tóe! Chỉ thấy hai người cầm đao qua đỉnh đầu, đột nhiên bị xuyên thủng bắn xuyên qua một lỗ máu. Bành! Bành! Hai mũi tên thép quấn quanh phù văn, xuyên qua đầu hai người, còn găm sâu vào tường nửa thước! Hai người trợn to hai mắt, một người bị bắn trúng mi tâm, còn một người khác bị bắn trúng nơi miệng, kinh hãi nhìn về phía hai tên thiếu niên nằm ở trên giường, trong tay cầm hai cây nỏ liên châu quân dụng. Đông, đông…! Thân thể hai người đồng thời mềm nhũn xuống dưới, thoáng cái ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt. Làm sao có khả năng? Hai người chẳng phải trúng Mê Thần Hương sao? Hai người chẳng phải nên ngủ như chết sao? Trước khi ý thức tan rã, hai người còn đang suy nghĩ vấn đề này. "Bà nội hắn, còn muốn đánh lén chúng ta." Hạ Hầu Vũ đứng dậy nhổ ngụm nước bọt. "Cẩu Tử, lần này may mắn có ngươi, bằng không thì hai người chúng ta coi như toi đời rồi, bất quá cái lỗ tai chó của ngươi thật thính a, động tĩnh bên ngoài có tiếng gió che giấu ngươi đều nghe thấy." Hạ Hầu Vũ lòng còn sợ hãi nói, còn nhéo nhéo lỗ tai nhọn mềm mại của Hạng Trần. Hạng Trần mở tay của hắn ra, nói: "Hai người này e rằng là đồng bọn với tên trộm ngươi đánh bị thương ban ngày rồi, thân pháp bay vút lên vừa rồi của bọn chúng phát ra tiếng chim yến kêu, với tiếng thân pháp đặc thù của người mà ngươi đánh bị thương giống hệt nhau." Lỗ tai của Hạng Trần cực kỳ mẫn cảm, thính giác là rất nhiều lần của người thường, không chỉ như vậy, khứu giác, thị lực cũng thế. Dù sao sau khi hắn ma hóa là cái thứ đồ chơi gì, mọi người cũng đều nhìn thấy qua. "Ngươi nói, là sự báo thù của tên trộm đồng bọn kia sao?" Hạ Hầu Vũ kinh ngạc hỏi. "Rất có thể, đối phương có thể còn có đồng bọn." Hạng Trần nói, hắn đi qua từ một góc nhìn về phía dưới cửa sổ phía dưới. "Hừ, quả nhiên, ở phía dưới còn có hai người." Hạng Trần cười lạnh. "Làm sao bây giờ?" Hạ Hầu Vũ hỏi. "Rút quần áo của hai người này." Khóe miệng Hạng Trần lộ ra một tia cười lạnh lẽo như sói. Sói, giảo hoạt mà tàn nhẫn! Đối với người yêu và đồng bạn lại cực kỳ trung thành. Phía dưới. "Đại ca, Yến Tam và Yến Tứ sao còn chưa xuống." Chu Đồ hỏi. Yến Hồng nhíu mày, nói: "Chẳng lẽ, hai người đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì sao? Không có khả năng đâu a, đối phó hai tên tiểu tử lông bông có thể xảy ra ngoài ý muốn gì chứ." "Ồ, hai người bọn chúng ra rồi, ha ha, còn xách theo thi thể hai người, đã đắc thủ rồi." Mà lúc này, Chu Đồ cười nói. Chỉ thấy trong đêm tối, hai bóng đen thân mặc y phục dạ hành, trong tay xách theo thi thể hai người từ trên không nhảy vọt xuống dưới. Bành! Bành! Hai tiếng, thi thể rơi đập trên đất, Chu Đồ khập khiễng đi qua cười nói: "Hai tên tiểu tạp chủng này cuối cùng cũng chết rồi." "Đúng vậy, cuối cùng cũng chết rồi, ngươi cũng chôn cùng đi." Một người trong đó đột nhiên cười lạnh nói, xoát một tiếng, một chuôi yêu đao thoáng cái đâm về phía trái tim của Chu Đồ. Chu Đồ trở tay không kịp, bị chuôi yêu đao đột nhiên này hung hăng đâm vào lồng ngực của hắn. Phốc một tiếng, tiếng lưỡi đao ma sát xương cốt, đâm vào trái tim. Chu Đồ không thể tin được, trợn to hai mắt nhìn về phía đồng bạn của mình. "Giết!" Mà một bên khác, Hạ Hầu Vũ cũng đột nhiên một tiếng gầm thét, một cây mâu xuất hiện trong tay, hung hăng bổ về phía Yến Hồng. Cây trường mâu của hắn, lưỡi mâu dài đã ba thước, đầu nhọn, có lực sát thương của thương, cũng có lực chém bổ của đao. "Không tốt là lừa gạt!" Sắc mặt Yến Hồng kinh biến, dưới chân một cỗ chân khí mạnh mẽ bùng nổ, cả người lập tức lùi lại tránh né, lùi ra ngoài hơn mười mét. Bành! Nơi vừa rồi đứng, bị Hạ Hầu Vũ một mâu bổ ra một vết nứt, đá vụn văng tung tóe. "Giết!" Hạ Hầu Vũ một mâu không bổ trúng, cả người vung chiến mâu, bước chân đạp mạnh, lại một mâu hung hăng bổ quét về phía Yến Hồng. "Thần Tàng Ngũ Trọng cũng dám đến đánh lén chịu chết, trả lại tính mạng huynh đệ ta!" Yến Hồng nổi giận, dưới chân nổ tung một cỗ chân khí mạnh mẽ bao trùm chấn động lan ra bảy tám mét, tuyết trắng trên mặt đất đều bị chấn động thành hoa tuyết bay lên. "Giết!" Hắn rút ra cây kiếm sau lưng, một chân bùng nổ chân khí, ngưng tụ một đạo Yến ảnh, phát ra tiếng chim yến rít gào, cả người tốc độ cực nhanh một kiếm đâm về phía Hạ Hầu Vũ, tránh khỏi quỹ tích bổ này của hắn. Sắc mặt Hạ Hầu Vũ hơi biến đổi, kiếm này quá nhanh rồi, hắn trực tiếp lăn một vòng tránh khỏi. "Chết đi!" Yến Hồng một kích không đâm trúng, biến đâm thành bổ, một bước bùng nổ chân khí bổ về phía Hạ Hầu Vũ. Hạ Hầu Vũ chắn ngang chiến mâu chống đỡ. Leng keng một tiếng, hỏa hoa văng tung tóe, kiếm này bổ vào cán mâu, nhưng mà chân khí bàng bạc bùng nổ trên kiếm ép xuống, khiến cho cánh tay Hạ Hầu Vũ hơi cong, có vẻ không thể chống đỡ nổi, mũi kiếm ép về phía đầu của hắn. "Thần Tàng Cửu Trọng!" Sắc mặt Hạ Hầu Vũ hơi biến đổi, cảnh giới đối phương so với mình lại muốn cao hơn bốn tầng, sắp bước vào Tiên Thiên cao thủ. "Giết!" Yến Hồng gầm thét, vung động trường kiếm không ngừng bổ xuống, Hạ Hầu Vũ giơ mâu không ngừng kéo giãn khoảng cách chống đỡ, chiến mâu không thích hợp chiến đấu ở khoảng cách quá gần. "Chết đi!" Yến Hồng đột nhiên một bước lấn đến gần, kiếm khí bổ trúng lồng ngực Hạ Hầu Vũ, máu tươi văng tung tóe trên lồng ngực Hạ Hầu Vũ, người bị bổ lui, bị xé nứt ra một miệng máu lật thịt ra ngoài. Mà Yến Hồng một kiếm tránh khỏi công kích của chiến mâu, giết về phía đầu của Hạ Hầu Vũ, kiếm này muốn lấy tính mạng Hạ Hầu Vũ. "Hống!" Mà lúc này, Hạ Hầu Vũ một tiếng gào thét, cả người đột nhiên bùng nổ kim quang chói mắt, thân hình trong nháy mắt bành trướng mà lên, sau lưng hóa ra một đạo kim hầu chi ảnh. Cả người hắn hóa thành cự nhân cao hơn ba mét, sau đó một quyền đánh tới kiếm đâm tới này. Ầm ầm…! Quyền kình và kiếm khí đối chọi oanh kích, cuốn lên từng luồng từng luồng khí lãng, mũi kiếm dừng lại ở khoảng cách nửa thước với nắm đấm, bị quyền kình bùng nổ chống đỡ lại, không thể tiến lên nữa, "Thần Phách!" Yến Hồng kinh ngạc nhìn về phía quang ảnh hiện ra sau lưng Hạ Hầu Vũ, chẳng phải thần phách dị tượng thì là cái gì? Tiểu tử này, là thiên tài thức tỉnh thần phách! Xoẹt! Mà lúc này, sau lưng một cỗ đao khí sắc bén bổ tới, Hạng Trần hai tay nắm Yêu Đao Long Khuyết một bổ mà tới, vang lên vù vù. Yến Hồng gầm thét, một chưởng bùng nổ chân khí chấn kích Hạ Hầu Vũ, đẩy lui Hạ Hầu Vũ, sau đó quay người một kiếm bổ đỡ kiếm này của Hạng Trần, thân thể lùi lại phía sau. Leng keng! Kết quả, Yêu Đao Long Khuyết một đao bổ vào kiếm, trực tiếp chém đứt trường kiếm của hắn, mũi đao xẹt qua thân thể lùi lại của Yến Hồng, xé nứt ra một cái miệng máu, cắt đến xương ngực. "A…" Yến Hồng kêu thảm, cả người bước chân lảo đảo mà lui, không thể tin được nhìn về phía kiếm của mình, nhìn về phía lồng ngực mình suýt bị mổ bụng móc ruột. Làm sao có thể có đao sắc bén như thế? "Đáng chết, hôm nay lại ăn thiệt thòi trong tay hai tiểu tử!" Yến Hồng kinh ngạc xen lẫn phẫn nộ, bị thương kiếm gãy, lòng sinh ý lui, cả người bước chân đạp mạnh, chim yến kêu rít gào dài, chân khí bùng nổ ngưng tụ Yến ảnh, trực tiếp xông thẳng lên không trung cao hơn mười mét, hắn chuẩn bị trốn rồi. Điều kinh người là, ở không trung cao hơn mười mét, chân khí bùng nổ từ chân còn lại của hắn cũng ngưng tụ một đạo Yến ảnh, người lại đang mượn lực một lần nữa bay lên không, sau đó một chân đạp lùi lại, ở không trung cao hơn hai mươi mét, bắn tới chỗ xa, linh hoạt giống như một con chim én. "M* nó, khinh công thân pháp gì thế?" Hạ Hầu Vũ đều nhìn trợn mắt hốc mồm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang