Vạn Yêu Thánh Tổ
Chương 23 : Lặng lẽ gánh vác
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 17:18 09-11-2025
.
Lúc đó Triệu Mục cũng được Hạng Hằng cứu đi, mang về Hạ gia. Bất quá hắn bị trọng thương, bây giờ vẫn chưa khỏi bệnh, vẫn đang dưỡng thương.
"Không cần đâu, chú Mục, cứ để bọn họ nói đi, bọn họ nói vài câu, trên người ta cũng không rụng hai lạng thịt."
Hạng Trần cười nhạt một tiếng nói, tâm tính này khiến Triệu Mục có vài phần bội phục, đổi thành những thiếu niên khác, bị mắng chửi kịch liệt như vậy đã sớm nhịn không được rồi. Xem ra, biến cố xảy ra với Hạng gia đã khiến nhị thiếu gia trưởng thành rất nhiều. Triệu Mục thầm nghĩ.
Mà lúc này, tiếng mắng chửi bên ngoài đột nhiên nhạt đi, bên ngoài truyền đến một tiếng nói.
"Trần nhi, mở cửa, là ta."
Tiếng nói này trầm ổn hùng hậu, Hạng Trần tự nhiên quen thuộc, liền vội vàng đi bảo Mạn Hà mở cửa.
Cửa viện mở rộng, một nam tử mặc hắc bào, thân hình khôi ngô bước vào, phía sau còn đi theo một tiểu nữ hài sáu bảy tuổi.
"Tam thúc!"
Hạng Trần tiến lên nghênh tiếp, cung cung kính kính hành lễ với người tới. Người tới chính là Hạng Hằng, Tam thúc của Hạng Trần, huynh đệ ruột thịt của cha hắn.
"Tam gia." Triệu Mục cũng cung kính hành lễ.
"Ngươi đã có thể xuống đất hành tẩu rồi sao?" Hạng Hằng nhìn Hạng Trần kinh ngạc nói.
"Lực khôi phục của ta mạnh, thương thế đã không còn đáng ngại nữa." Hạng Trần cười nói.
"Thật sự là lực khôi phục kinh người, nghe nói ngươi từ nhỏ thể chất đã đặc thù, lực khôi phục mạnh, không ngờ thương thế nặng như vậy ngươi mấy ngày đã khôi phục rồi." Hạng Hằng kinh thán nói.
"Trần ca ca." Phía sau Hạng Hằng, một tiểu cô nương sáu bảy tuổi thò đầu ra, ngọt ngào kêu lên.
Nha đầu búi hai bím tóc sừng dê, một thân áo bông nhỏ màu đỏ đậm, khuôn mặt múp míp, má phúng phính, một đôi mắt to trong suốt linh động.
"Tuyết nhi, lại đây, ca ca ôm một cái." Hạng Trần ngồi xổm xuống ôm lấy tiểu nha đầu, hôn lên khuôn mặt nhỏ của nàng.
Con gái Tam thúc của hắn, Hạ Tuyết Nhi.
"Đi, chúng ta vào trong nói chuyện đi." Hạng Hằng nói.
"Ừm." Hạng Trần ôm Tuyết nhi, cùng Hạng Hằng đi vào trong phòng ngồi xuống, Mạn Hà đi dâng trà.
"Thế nào rồi, đến Hạ gia còn quen không?" Hạng Hằng hỏi.
"Mọi chuyện đều tốt, Tam thúc, lần này đa tạ ngài, nếu không ta chỉ sợ cũng phải chết bởi tay Vương gia rồi." Hạng Trần ôm Tuyết nhi ngồi trên đùi mình.
Hắn biết mình hóa thành yêu ma, nhưng mà cũng không nhớ chuyện sau khi mình hóa thành yêu ma, bị ăn mòn lý trí.
"Vương gia... Chuyện của Nhu nhi ta đã nghe nói rồi, rất đáng tiếc, ta không thể tìm thấy thi thể của nàng." Hạng Hằng than thở nói: "Lúc đó nghe nói có một con yêu ma, có thể đã bị yêu ma... Ai."
Hạng Trần nói: "Tam thúc không cần tự trách, hoặc là, đây đều là số mệnh đi."
"Ta nhận được tin tức, ngươi một mình giết đến Vương gia đánh bại Vương Ưng, là thật sao? Ngươi có thể tu hành rồi sao?" Hạng Hằng lại chờ đợi hỏi.
"Ha ha ha ha, tốt, tốt!" Hạng Hằng kích động cười to, nói: "Ta liền biết, con trai đại ca của ta, làm sao có thể là phế vật, Trần nhi, chỉ cần ngươi sống sót, có thể tu hành, vậy thì Hạng gia chúng ta hết thảy đều còn có hi vọng."
"Tam thúc, bây giờ ngài có biết hay không tình huống cụ thể của cha ta, hắn còn sống không?" Hạng Trần hỏi.
Nụ cười của Hạng Hằng thu liễm lại, thần sắc âm u, nói: "Đại ca bây giờ bị giam trong thiên lao, nguy hiểm đến tính mạng thì không có, bất quá, hoàng thất là không thể nào thả đại ca ra ngoài được."
Giọng nói của Hạng Trần cũng lạnh như băng nói: "Hạng gia chúng ta vì Đại Thương lập xuống bao nhiêu chiến công, chẳng lẽ Hoàng thượng chỉ vì chuyện phụ thân say rượu loạn tính mà đối phó hắn sao? Trong đó có phải là có thêm nhiều ẩn tình hơn không?"
"Không sai, trong đó, đích xác dính đến rất nhiều ẩn tình, trước khi xảy ra chuyện, tu vi của phụ thân ngươi đại tiến, toàn bộ Đại Thương chỉ sợ đã không có địch thủ, đại ca lại nắm giữ trọng binh, hoàng thất tự nhiên sẽ không cho phép sự tồn tại như vậy uy hiếp đến hoàng thất, cục diện sau khi say rượu, chẳng qua chỉ là một âm mưu mà thôi." Hạng Hằng lạnh lùng nói.
"Hoàng thất... Ân gia..." Đôi mắt Hạng Trần lạnh lẽo, giọng nói băng hàn, đối với hoàng thất này, hắn nhưng là không có một tia lòng kính sợ.
"Bây giờ, còn có một vài ẩn tình cũng đến lúc nói cho ngươi biết rồi, đại ca ngươi, Hạng Khuyết, cũng không phải là con trai của đại ca."
Hạng Hằng lại nói ra một sự thật kinh người.
"Cái gì!" Hạng Trần nghe vậy giật mình, không dám tin.
"Tiện nhân Lâm Liên kia, trước khi nàng gả cho đại ca đã có quan hệ mờ ám với vị kia trên triều đình hiện tại, nàng chẳng qua là một quân cờ được người kia lúc trước an bài bố cục bên cạnh đại ca, nói như vậy, ngươi hiểu chưa?" Hạng Hằng nói.
"Vị kia trên triều đình! Thương Hoàng, ngài là nói, Hạng Khuyết là hoàng chủng!" Hạng Trần kinh hãi nói.
"Không sai, chuyện này đại ca kỳ thật đã sớm biết rồi, chỉ là không có vạch trần mà thôi, nói cho cùng, chung quy là đại ca quá trọng tình cảm, xem Thương Hoàng như huynh đệ, nhớ tình kết nghĩa huynh đệ năm xưa, căn bản không hề có lòng dòm ngó hoàng quyền, nhưng mà Thương Hoàng lại không niệm phần tình cảm này, ai..."
Hạng Hằng thở dài một tiếng: "Nếu như đại ca muốn làm phản, bây giờ thiên hạ của Đại Thương này, có thể đã mang họ Hạng rồi, chỉ là đại ca không muốn bách tính phải chịu đựng chiến hỏa mà thôi."
"Gần vua như gần cọp, người không có lòng hại hổ, hổ lại có ý hại người a, từ xưa kẻ dã tâm đều là lấy lợi ích làm trọng." Hạng Trần cũng than thở nói, hắn không trách phụ thân mình.
"Trần nhi, nhớ kỹ gánh nặng trên người ngươi bây giờ, Tam thúc bị Hạ gia trói buộc, bây giờ đã không có khả năng trở về Hạng gia chủ trì cục diện rồi, tương lai của Hạng gia, rất có thể phải do ngươi gánh vác, ngươi có thể tu hành chính là hi vọng lớn nhất."
Trong lúc Hạng Hằng nói chuyện, trong tay thêm ra một cái đai lưng ngọc màu bạc, nói: "Bên trong này có mười vạn kim tệ, ngươi cầm lấy mà dùng đi, con đường tu hành hao tốn tiền tài nhất."
"Tam thúc, cái này quá quý giá rồi, ta không thể nhận, ngài giữ lại sau này cho Tuyết nhi đi." Hạng Trần lắc đầu nói, trong lòng cảm động.
Một gia đình bình thường, thu nhập một năm bất quá bảy tám viên kim tệ, mười vạn kim tệ là một khoản tài phú rất lớn rồi, đủ để khiến một gia đình giàu có ba đời, hưởng thụ cả đời. Còn như cái đai lưng kia, là văn sư dùng ngân không ngọc rèn đúc, trong ngọc tự thành không gian, chỉ cần có chân khí lưu lại dấu ấn bên trong là có thể mở ra, một cái đai lưng ngọc không gian cũng là giá trị không ít.
"Trần ca ca nhận lấy đi, Tuyết nhi không cần." Tuyết nhi ở trong lòng Hạng Trần nói.
"Trần nhi, thúc cháu ngươi ta đừng nói những cái kia nữa, chỉ cần sau này ngươi có thể trọng chấn Hạng gia, mười vạn kim tệ lại tính là cái gì."
Hạng Hằng cố chấp để Hạng Trần nhận lấy, Hạng Trần từ chối không được, chỉ có thể nhận lấy rồi, hắn bây giờ đích xác không còn một xu dính túi rồi.
"Ở Hạ gia, ngươi tất nhiên sẽ phải chịu đựng một chút ấm ức, bất quá người thành đại sự phải học được co được giãn được, không cần để ý."
"Ta biết."
Hai người thúc cháu trò chuyện rất nhiều, sắc trời dần tối Hạng Hằng và Tuyết nhi mới rời đi.
Hạng Trần tiễn Hạng Hằng rời đi, nắm chặt đai lưng ngọc không gian trong tay, trong lòng nặng nề, bên trong đai lưng ngọc này ký thác cũng là một phần trách nhiệm nặng trĩu, là sự ký thác vận mệnh tương lai của một gia tộc.
"Tam thúc, ngài yên tâm, Trần nhi nhất định sẽ không để ngài thất vọng..." Hạng Trần nắm chặt đai lưng, đeo ở trên eo mình, ánh mắt vô cùng kiên định.
Hắn còn không biết, Hạng Hằng vì hắn có thể an ổn ở Hạ gia đã trả giá gì. Có đôi khi, chúng ta cũng không biết, dưới cuộc sống an ổn, có người đang âm thầm vì chúng ta lại gánh vác chịu đựng cái gì, dưới thịnh thế, luôn có người đang vì ngươi gánh nặng mà đi...
.
Bình luận truyện