[Dịch] Vãn Tống
Chương 1 : Thành phá nhà tan
Người đăng: phanhitek
Ngày đăng: 00:29 11-06-2018
.
Những năm cuối Gia Định thời Tống Ninh Tông triều Tống, có một huyện nhỏ ở phía tây gần biên giới nước Kim. Thành rộng chừng 2 dặm, nhân khẩu trong thành khoảng chừng 1000 hộ, thuộc vệ Lợi Châu tây lộ. Cửa nam huyện thành có một gia đình 4 người. Chủ hộ họ Lý tên Hoán, chữ la Túc Chi, xuất thân cử nhân. 5 năm trước được đồng môn tức huyện lệnh hiện tại mời, từ phủ Tương Dương đến đây phụ trách quan học của cả huyện. Gọi là phụ trách quan học thật ra là làm giáo thụ cho khoảng 100 học sinh để nuôi sống gia đình. Lý Hoán sinh được một trai một gái. Con trai là Lý Tư Nghiệp, năm nay 14 tuổi, theo cha học ở quan học. Con gái lớn hơn 2 tuổi, đã nói với nhà chồng sang năm có thể xuất giá, thường ngày cùng mẹ may vá ở nhà.
Hôm nay Lý Tư Nghiệp không đi học. Mấy ngày trước tan học xong hắn luôn luôn lén chạy đến quán rượu Ba Trung làm tiểu nhị, chuyện này truyền đến tai phụ thân, Lý Hoán nổi trận lôi đình, đêm qua hung hăng phạt đòn Lý Tư Nghiệp một trận cho nên hôm nay vẫn nằm trong nhà chưa xuống giường được.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, mẹ Lý Tư Nghiệp nâng một cái mâm gỗ tiến đến thay thuốc cho hắn. Lý thị khoảng ngoài 30 tuổi, từng là con gái một nhà giàu ở Tương Dương, bởi vì khăng khăng muốn gả cho thư sinh bần hàn Lý Hoán nên bị cha đuổi ra khỏi nhà. Tính cách Lý thị ngoài yếu trong mạnh nên từ đó không trở lại nhà mẹ đẻ.
"Nghiệp, còn đau không?" Lý thị nhẹ nhàng cởi quần áo trong của nhi tử, lấy dược hoàn hòa tan vào rượu, cẩn thận thoa lên chỗ bầm tím.
Lý Tư Nghiệp đau đến nhếch mép, trong lòng không khỏi oán hận thêm mấy phần.
"Mẹ! Người có hối hận khi gả cho cha không?"
Lý thị mỉm cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, xuất giá tòng phu có cái gì phải hối hận, hơn nữa còn có ngươi với tỷ tỷ, vi nương đã đủ hài lòng."
Nói đến đây Lý thị lại khẽ thở dài nói: "Nghiệp, ngươi đừng trách cha ngươi, ông đánh ngươi vì muốn tốt cho ngươi. Học vấn hắn vốn vô cùng tốt, chỉ vì không gặp thời nên mới bất đắc chí. Hiện tại ông đem toàn bộ hy vọng ký thác trên người ngươi, ngươi cũng đừng có phụ ông."
"Mẹ, ta hiểu rõ, ta sẽ không trách cha."
"Ngươi hiểu rõ thì tốt. Chờ một lát tỷ tỷ sẽ mang cơm tới, mẹ phải đi làm việc. Ngươi nghỉ ngơi trước đi!"
"Mẹ!"
Lý Tư Nghiệp giữ chặt tay của mẫu thân nhẹ giọng nói: "Lớn lên hài nhi nhất định không để mẹ phải khổ."
"Đứa nhỏ ngốc, mẹ biết ngươi tới quán rượu làm việc là muốn phụ giúp gia đình, thế nhưng việc đó không cần. Năm sau ngươi phải tham gia thi hương, nếu thật hiếu thảo thì nên nghe lời mẹ cố gắng đọc sách."
Nói xong Lý thị cười vỗ vỗ tay nhi tử rồi đứng dậy rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng gầy gò của mẹ, cái mũi Lý Tư Nghiệp không khỏi cay cay, nước mắt lặng lẽ trào ra.
Lúc này ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ, Lý Tư Nghiệp vội lau nước mắt, thấy tỷ tỷ mang cơm canh vào phòng.
"Hôm nay tỷ tỳ làm món trứng tráng người thích ăn nhất, nhân lúc còn nóng mau ăn đi!" Nói xong đưa chén đến trước mặt đệ đệ, đưa một cái muỗng tre cho hắn.
"Tiểu Nghiệp, ngươi không tiện, hay là để tỷ tỷ đút ngươi ăn!"
"Không cần! Ta tự ăn được."
Lý Yên ngồi bên cạnh nhìn đệ đệ ăn cơm, đột nhiên nàng khẽ thở dài một tiếng.
"Tỷ, than thở chuyện gì?"
"Thật ra tỷ tỷ biết chân chính nguyên nhân ngươi đi quán rượu. Tiểu Nghiệp, chuyện này là không thể."
Lý Tư Nghiệp khẽ giật mình, hắn thấy tỷ tỷ lấy một cái bọc giấy từ trong ngực ra, mặt liền ửng đỏ.
"Đêm qua cha đánh ngươi trên người ngươi rơi xuống vật này, cha không biết, tỷ giúp ngươi cất, đây là chòm tóc của nàng đi! Nàng đưa cho ngươi sao?"
"Không phải, đệ đệ của nàng lấy chơi, ta dùng 10 thiên chữ lớn đổi lấy. Tỷ, mau đưa cho ta."
Lý Yên lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không nói nàng lớn hơn ngươi 3 tuổi lại đã định nhà chồng, cho dù nàng nguyện ý, nhưng ngươi cũng biết cha tuyệt đối sẽ không đồng ý. Nhà nàng mở quán rượu, xưa nay cha xem thường phụ thân nàng. Năm ngoái hắn mời huyện lệnh cùng cha đi ăn cơm, cha cũng không đi. Quên đi, ty tỷ thay ngươi đem đốt đi! Nếu không sẽ ảnh hưởng việc học của ngươi, mẹ vì chữa vết thương cho ngươi thiếu điều đem chiếc nhẫn tổ tiên để lại bán mất. May mắn là thân thể ngươi mạnh khỏe, hiện tại cả nhà chúng ta đều hy vọng ở ngươi. Ngươi không cố gắng đọc sách sẽ phụ công dưỡng dục của cha mẹ a!"
Lý Tư Nghiệp không nói gì, chỉ im lặng nhìn tỷ tỷ dùng kéo cắt lọn tóc kia thành mấy đoạn, ném vào trong chậu than.
Vài ngày sau, vết thương của Lý Tư Nghiệp theo thời gian dần hồi phục. Hắn cũng trở về học đường tiếp tục đi học. Bởi vì bỏ quá nhiều bài tập, mỗi ngày tan học hắn đều phải ở lại học thêm. Lý Hoán lại đến huyện nha lĩnh bổng lộc. Lúc này vừa vào tháng 2, xuân hàn se lạnh, Lý Tư Nghiệp y phục mỏng manh ngồi không yên, bèn đứng dậy vừa đi tới đi lui vừa học.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng la to, ngoài đường trở nên ồn ào, khắp nơi đều là tiếng bước chân người chạy. Lý Tư Nghiệp vừa muốn ra ngoài xem thì cửa lớn "Ầm" một tiếng vỡ tan, Vương đại thúc giữ cửa học đường xông vào. Hắn thấy Lý Tư Nghiệp liền hét lớn: "Mau đào mạng đi thôi! Quân Kim vào thành!" Nói xong không để ý tới Lý Tư Nghiệp, xông vào trong phòng mình chụp lấy bao quần áo rồi chạy mất. Lý Tư Nghiệp vội vàng chạy ra đương, chỉ thấy đám người hoảng sợ chạy loạn khắp nơi, tiếng khóc, tiếng la hỗn loạn tưng bừng. Nơi cửa bắc đã bốc cháy lên một làn khói đặc, thậm chí Lý Tư Nghiệp còn nhìn thấy cái bóng kỵ binh người Kim đang tiến đến. Học đường cách nhà khoảng 1000 bước, khi Lý Tư Nghiệp thất kinh chạy về nhà thì kỵ binh triều Kim đã cướp sạch một dãy cửa nam. Trước cửa mười mấy bộ thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn. Lý Tư Nghiệp nhận ra một người trong đó là Thái đại thẩm hàng xóm. Hắn thấy đầu Thái đại thẩm đã bị chém đứt, chỉ còn dính một miếng da. Lý Tư Nghiệp bị dọa đến hồn phi phách tán, tức thì xoay người nôn mửa liên tục. Đột nhiên hắn bỗng nhớ tới điều gì, chạy như điên về nhà.
"Cha! Mẹ! Mẹ! Tỷ tỷ!"
Lý Tư Nghiệp vừa khóc nức nở vừa liều mạng gọi. Trong nhà đã không còn một ai, mấy gian phòng đầy vẻ hỗn độn. Lúc Lý Tư Nghiệp chạy vào phòng trong lại nghe bên ngoài dường như có tiếng phụ thân gọi.
"Cha!"
Lý Tư Nghiệp bỗng quay ra cửa trước phóng tới, chỉ thấy phụ thân đang chạy về phía này, phía sau mười mấy tên quân Kim đang đuổi theo,
"Tiểu Nghiệp, chạy mau! Chạy mau!"
Lúc này một tên quan quân phóng ngựa đuổi kịp, từ đàng sau một đao chém chết Lý Hoán ngã trên mặt đất. Lý Tư Nghiệp trông thấy, 2 mắt đỏ ngầu. Hắn hô to một tiếng đánh về phía tên quan quân kia, còn chưa đến gần thì trên đầu nhói một cái, mắt tồi sầm lại rồi không biết gì nữa.
Không biết đã qua bao lâu, Lý Tư Nghiệp từ từ tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như muốn nứt. Hắn thấy mình nằm trong một gian phòng âm u ẩm ướt, xung quanh cũng có không ít người đang nằm. Hắn vừa muốn ngồi dậy, trên lưng bỗng cảm thấy đau rát. Lý Tư Nghiệp đưa tay ra sau sờ soạng. Một ông lão ngồi cách đó không xa nhìn thấy Lý Tư Nghiệp không biết gì nên nhịn không được nói với hắn: "Đừng có sờ, đó là dấu ấn nô lệ bọn họ in cho ngươi, mấy ngày nữa sẽ kết vảy."
"Cái gì! Ta đã thành nô lệ?" Lý Tư Nghiệp nghẹn ngào kêu lên.
"Haizzz! Không chết đã rất may mắn, cam chịu số phận đi! Mạng người Tống chúng ta chính là thấp hèn như vậy. Hài tử, người nhà của ngươi đâu?"
"Cha ta đã bị quân Kim giết, mẫu thân cùng tỷ tỷ không thấy tăm hơi."
"Nếu không thấy thi thể thì chính là bị bắt đi. Chân các nàng nhỏ như thế còn có thể chạy đi đâu!"
Nỗi buồn trong lòng Lý Tư Nghiệp bỗng dâng lên, không nhịn được nữa quỳ xuống đất gào khóc.
Phủ Lâm Thao triều Kim là một thành lớn có đến 200 ngàn nhân khẩu. Nơi đây là trọng trấn biên cảnh phía tây của triều Kim, các tộc người sống hỗn tạp với nhau. Thành tây phủ Lâm Thao có một cái chợ nô lệ của quân đội, chuyên buôn bán nô lệ do quân đội bắt được từ các nơi đến. 2 ngày trước đã từng có mấy đợt buôn bán nô lệ lớn, hôm nay còn lại một số nô lệ già yếu muốn bán đấu giá. Chủ trì bán đấu giá là một tên quân nhân mặt đen, là tiểu quan phụ trách hậu cần trong quân. Hiện trường đấu giá chỉ có dựng 2 cái sàn gỗ, dùng dây thừng lớn vây quanh. Sàn phía đông dùng để bán nữ nô, phía dưới có ba bốn mươi khách vừa mua vừa xem. Trên đài có 5-6 người nử tữ tuổi trẻ mặc phục sức triều Tống đang chờ đấu giá. Sàn phía đông lại chuyên đấu giá nam tử, người trẻ tuổi đã sớm bán hết, chỉ còn lại một thiếu niên xương gầy như cây gỗ cùn 3 tên lão nhân cao tuổi hấp hối.
Gã thiếu niên này chính là Lý Tư Nghiệp. Sinh hoạt nô lệ suốt hơn một tháng khiến hắn chịu đủ tra tấn. 40 người cùng bị bắt đã chết hơn phân nữa, còn lại mười mấy người bị đưa đến Lâm Thao bán đấu giá. Lý Tư Nghiệp bị trói chân tay nằm co ro trong góc, 2 mắt vô thần nhìn cô gái đối diện đang bị bán đấu giá. Đột nhiên Lý Tư Nghiệp thấy trong đám nữ tử đang bị bán đấu giá có một khuôn mặt quen thuộc, nhìn kỹ thì đúng là Tôn đại tiểu thư của quán rượu Ba Trung. Chỉ thấy 2 mắt nàng trống rỗng nhìn về phía trước, y phục trên người đã bị xé rách nhiều chỗ lộ ra mảng lớn da thịt. Trong lòng Lý Tư Nghiệp căng thẳng, lập tức ngồi dậy, căng thẳng nhìn đấu giá đối diện.
"Nữ tử này da mịn thịt mềm, huynh đệ trong quân dùng xong đều nói tốt. Giá hiện tại là 20 xâu, có ai muốn mua?"
Lý Tư Nghiệp nghe thấy như bị sét đánh, tâm đã sớm chết lặng bỗng đau nhói lên như đao khoét, phẫn hận mãnh liệt khiến hắn muốn ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, nhưng miệng đã bị bịt không cách nào lên tiếng. Người trông coi bên cạnh phát hiện dị dạng của Lý Tư Nghiệp, hung hăng đưa tay quất xuống một roi, suýt nữa khiến Lý Tư Nghiệp đau đến ngất đi.
"Hỗn trướng! Ngươi muốn chết sao?"
Tiếng mắng chửi khiến khán đài phía đông chú ý. Một người thọt khoảng hơn 40 tuổi sắc mặt khô vàng kinh ngạc nhìn Lý Tư Nghiệp vài lần rồi mới chậm rãi quay mặt lại. Một hán tử đứng bên cạnh trêu hắn nói: "Lưu Nhị, đúng lúc ngươi không có lão bà, hay là đem nữ tử triều Tống này mua về ủ chăn đi!"
"Hừ! Ngươi xem nữ tử kia rõ ràng là tiểu thư nhà có tiền, ta nuôi không nổi. Ta đến là muốn mua người có thể làm việc."
Đang nói chuyện thì một cỗ xe ngựa hoa lệ chạy đến, một tên nam tử trung niên trắng mập bước xuống.
"Ngươi xem, người Thúy Hoa lâu đến. Bọn hắn mới thật sự là người mua."
Đám người dưới khán đài không khỏi tránh ra một con đường. Nam tử trung niên đi lên phía trước quan sát tỉ mỉ mấy người nữ tử, chỉ Tôn tiểu thư hỏi: "Nàng giá bao nhiêu tiền?"
Quân nhân kia cười nói: "Ánh mắt Diêm Vương Sầu quả nhiên độc! Nữ tử này có làn da trắng nõn, vô cùng duyên dáng, chỉ một giá 20 xâu."
Nam tử họ Diêm kia cười lạnh nói: "Nếu là nữ tử trong sạch, 50 xâu ta cũng mua. Nhưng nàng đã bị các ngươi chà đạp đến mức này, nhiều nhất ta chỉ trả 10 xâu, ngươi có bán hay không?"
"Diêm Vương Sầu, ngươi trả giá cũng quá hung ác. Nữ tử này cũng có thể kiếm cho các ngươi ít nhất 200 xâu, dù là 20 xâu thì ngươi cũng có lợi 10 lần rồi!"
"Ta trả nhiều nhất là 10 xâu, ngươi không bán ta sẽ đi nơi khác. Dù sao nô lệ triều Tống ở đâu cũng có bán!" Nói xong hắn quay người muốn đi.
"Vậy 15 xâu, ta bớt cho ngươi thêm một giá nữa."
"Tốt! Thành giao!"
Sau khi tên nam tử trung niên tên Diêm Vương Sầu đi làm thủ tục giao nhận, mang Tôn tiểu thư cùng một người nữ tử khác nghênh ngang rời đi. Người dưới khán đài lúc này cũng dần dần tản đi, tên thọt có sắc mặt khô vàng chậm rãi đi đến phía tây khán đài, đưa tay móc mảnh vải trong miệng Lý Tư Nghiệp, vạch hàm răng của hắn ra nhìn một hồi rồi hỏi tên trông coi: "Bao nhiêu tiền?"
Tên quan quân mặt đen tới đáp: "Người ta chọn xong thì còn lại mấy tên này, chỉ tốn lương thực cũng không có tác dụng gì, ngươi muốn thì chỉ cần 2 quan tiền liền có thể mang đi."
Tên thọt gật gật đầu, lấy ra 2 xâu tiền trong ngực bỏ vào trong tay tên quan quân.
"Ta mua!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện