[Dịch] Vãn Tống

Chương 3 : Được người có máu mặt thưởng thức

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 13:29 31-10-2018

Ngày hôm nay khi Lý Tư Nghiệp đi giao đao cho khách trở về thì một cỗ xe ngựa hoa lệ lao vụt ngay bên cạnh hắn, tung bụi mù mịt. Lý Tư Nghiệp vội vàng nhảy tránh qua một bên, đợi bụi tan hết. Sau đó hắn đột nhiên trông thấy dưới đất có 1 túi tiền, bèn nhặt lên phủi đi bụi đất, cảm thấy hơi nặng. Hắn biết đó là trên xe ngựa đánh rơi, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy xe ngựa quay lại, hắn bèn mở túi tiền ra nhìn vào trong, không khỏi giật nảy mình. Hắn vội vàng chạy về tiệm sắt, vừa đến cửa thì có một bóng đen cản đường, là Lôi Hắc Tử! Lý Tư Nghiệp không khỏi nắn nắn túi gấm trên tay. "Tay ngươi cầm cái gì?" "Không liên quan tới ngươi, tránh ra!" "Hừ! Kim Hổ nói với ta ngươi nhặt được một cái túi tiền, mau đưa đây, đó là của ta làm rơi!" "Nói láo! Hôm nay ngươi không ra cửa một bước, làm sao đánh rơi?" "Cho dù không phải ta làm rơi, ngươi cũng phải chia cho ta một nửa, nếu không ta cho ngươi biết tay!" "Túi tiền này ta phải mang đi trả cho chủ của nó, ngươi chớ si tâm vọng tưởng." Lôi Hắc Tử thừa dịp Lý Tư Nghiệp không để ý bèn chộp lấy túi tiền, Lý Tư Nghiệp không đề phòng bị gã cướp đi. Lôi Hắc Tử vừa muốn tông cửa chạy đi, đột nhiên đầu vai bị đập mạnh một cái, gã lảo đảo té xuống đất, chỉ thấy Lưu Nhị đứng sau lưng gã, tay cầm một cây đòn gánh nhìn Lôi Hắc Tử với vẻ giận dữ. Lý Tư Nghiệp thừa cơ đoạt lại túi gấm, tiện tay cầm lên một thanh đao lạnh lùng nhìn Lôi Hắc Tử. "Sư phụ, ông lại đi giúp tên tiểu tử này!" Lôi Hắc Tử không khỏi điên cuồng hét lên. "Túi tiền kia không phải của ngươi!" "Được, các người nhớ kỹ, ta sẽ không để yên như vậy." Nói xong, Lôi Hắc Tử từ từ ngồi dậy, rồi nhanh chân bỏ chạy mất dạng. Lưu Nhị vứt đòn gánh, chậm rãi quay về phòng. Lý Tư Nghiệp cũng về phòng, đóng cửa xong bèn lấy túi tiền ra xem lại, chỉ thấy trên túi tiền có thêu chỉ tơ vàng, chế tác vô cùng cầu kỳ. Hắn mở dây rút, trút ra mấy thoi vàng cùng một ít bạc vụn, còn có 2 tấm ngân phiếu 3000 xâu. Lý Tư Nghiệp cảm thấy vô cùng hồi hộp, đây chính là một món tiền phi nghĩa cực lớn! Nếu Lôi Hắc Tử kia thật sự nhìn thấy số tiền này thì cho dù Lưu Nhị đánh chết gã, gã cũng sẽ không bỏ qua. Lý Tư Nghiệp cầm lấy 2 tấm ngân phiếu, tay hắn khẽ run. Hắn nhớ lại lúc nhỏ cha mẹ chỉ vì mấy chục văn tiền mà cãi nhau. Nếu giờ cha mẹ vẫn còn thì tốt biết bao, món tiền to như thế đủ cho cả nhà sinh sống giàu có, cũng có thể giúp tỷ tỷ gả đi được nở mày nở mặt. "Nếu cha còn sống ắt là ông sẽ không cho ta lấy món tiền bất ngờ này! Nghèo nhưng không thay đổi, đây là đại nghĩa làm người." Lý Tư Nghiệp thở dài thả tiền xuống, lại cầm lấy cái túi xem đi xem lại, cuối cùng phát hiện dưới đáy có một chữ "Tiêu" nho nhỏ. "Thì ra là túi tiền của Tiêu lão gia!" Lý Tư Nghiệp tự nhủ. Tiêu lão gia mà Lý Tư Nghiệp nói đến là một người có máu mặt của Lâm Thao phủ. Tổ tiên vốn là quý tộc nước Liêu. Sau khi nước Liêu diệt vong bèn dời đến Lâm Thao buôn bán, phủ đệ không xa cửa hàng của Lưu Nhị. Ngày hôm sau Lý Tư Nghiệp tìm lý do vào Tiêu phủ, hắn giao túi tiền cho người nhà, không lâu sau quản gia Tiêu phủ đi ra cười nói với Lý Tư Nghiệp: "Lý Tử, lão gia muốn gặp ngươi." Diện tích của Tiêu phủ khoảng trăm mẫu, trong phủ có cây xanh râm mát, trong đó ẩn hiện các loại đình đài lầu các, rõ ràng là phong cách của Nam triều, nhưng Lý Tư Nghiệp cũng không nhìn xung quanh mà từ đầu đến cuối vẫn theo quản gia đi vào một tòa nhà lớn. "Ngươi đợi một lát, ta đi thông báo." Một lát sau quản gia ra bảo: "Lão gia bảo ngươi vào." Lý Tư Nghiệp bước vào, chỉ thấy bên trong vàng son lộng lẫy. Đại sảnh trải thảm Ba Tư thật dày, hoàn toàn khách với phong cách bên ngoài. Chính giữa đặt một cái giường lớn bằng đàn mộc thấp bé, phía sau có 10 tên thị nữ cùng người làm đang đứng. Trên giường có 2 ả hồ cơ nhỏ nhắn xinh xắn đỡ lấy một người béo mập, chính là chủ nhân Tiêu phủ, tên là Tiêu Tây Viêm. Lão có một cái mũi to, khi nói chuyện thịt mỡ trên má không ngừng rung rung, chỉ có tinh quang thỉnh thoảng bắn ra từ đôi mắt híp mới khiến người ta cảm thấy được sự khôn khéo của lão. Lúc này lão nửa nằm nửa ngồi trên giường, cầm túi tiền trầm tư không biết đang suy nghĩ gì. Lão thấy Lý Tư Nghiệp bước vào bèn cười cười hỏi: "Cái này do ngươi nhặt được?" "Vâng!" "Sao ngươi biết là của ta?" "Đáy túi có thêu một chữ "Tiêu", trong túi lại có 2 tấm ngân phiếu ngàn xâu, vốn là của thương nhân thường dùng, mà ngân phiếu là từ Xuyên Trung phát ra. Ta nghe sư phụ nói Tiêu lão gia mới từ Xuyên Trung về, nên ta đoán túi tiền này là của Tiêu lão gia." "Nói rất đúng! Túi tiền này đúng thật là của ta. Thấy tiền không tham, tư duy lại tinh tế, quả nhiên là một nhân tài. Ngươi làm một người thợ rèn thật đáng tiếc, đúng lúc ta thiếu một người tùy tùng, ngươi có muốn theo ta không?" "Ta được Tiêu lão gia để mắt, thật vô cùng cảm kích, nhưng ta cũng không phải là người tự do, ta là nô lệ do Lưu Nhị mua, thật không thể đáp ứng lão gia. Hơn nữa số tiền trong túi quá lớn, dĩ nhiên phải trả lại người đánh mất, Tiêu lão gia không cần để bụng việc này. Nếu không có việc gì khác, ta xin cáo từ!" Nói xong, Lý Tư Nghiệp thi lễ một cái rồi nghênh ngang rời đi. Tiêu Tây Viêm nhìn bóng hắn, không khỏi âm thầm khẽ gật đầu. Thiệu Định năm thứ 2 Tống Lý Tông, Chính Đại năm thứ 6 Kim Ai Tông, con thứ 3 của Thành Cát Tư Hãn là Bột Nhi Chích Cân Oa Khoát Đài lên ngôi Hãn, dựa theo sắp xếp trước khi chết của Thành Cát Tư Hãn, không lâu sau Oa Khoát Đài cùng Đà Lôi suất quân vượt đại mạc nam tiến, chuẩn bị tấn công nước Kim với quy mô lớn. Kim triều vội vàng sắp xếp đối phó: gia tăng binh lực thủ thành ở các châu phủ Phượng Tường, Kinh Triệu; điều Trung Hiếu Mã quân nhập quan, tăng cường lực lượng xung kích bên ngoài kinh kỳ; đổi Thiểm Tây Tây lộ hành tỉnh cùng Thiểm Tây Đông lộ hành tỉnh thành Thiểm Tây lưỡng lộ hành tỉnh, thiết lập huyện Văn Hương, tăng cường phòng ngự Đồng Quan. Đồng thời bắt đầu trưng binh trong cả nước, phàm nam đinh Kim triều trên 16 tuổi dưới 50 tuổi đều phải đăng ký lập hồ sơ, đồng thời quy định cứ 2 gia đình thì phải có 1 người tòng quân. Sáng nay Lưu Nhị lặng lẽ thu dọn hành lý. Vốn Lưu Nhị nghĩ rằng mình què chân có thể thoát được kiếp nạn này, không ngờ trong quân cần thợ rèn nên cũng thu lão vào quân đội, hôm nay chính là lúc báo danh. "Lý Tử, cửa hàng đã bị Tiêu lão gia mua. Vốn ta định thả ngươi tự do, nhưng Tiêu lão gia chỉ đích danh muốn ngươi. Ta cũng không còn cách nào, bất quá nếu ta thả ngươi tự do ngươi cũng phải nhập ngũ, trái lại không phải là chuyện tốt gì. Sau này ngươi đi xa, có ai biết ngươi là nô lệ chứ? Nhiều năm qua rồi ta cũng không có gì cho ngươi, đây là một tấm gương bạc khoảng 20 lượng, của mẫu thân ta để lại, còn có thanh nhạn linh đao kia ngươi mới vừa làm xong, tất cả đều tặng cho ngươi! Lúc cần kíp nói không chừng có thể giữ được mạng. Không biết Lôi Hắc Tử chạy đi đâu, nếu ngươi nhìn thấy nó, thì nói dùm ta một tiếng, đồ ta cho nó để trong phòng nó. Đứa nhỏ này thật là, haizzz!" Nói xong, Lưu Nhị lấy một tấm gương bạc kín đáo đưa cho Lý Tư Nghiệp, nhìn lướt qua cửa hàng một lần cuối rồi kéo cửa đi ra ngoài. "Sư phụ!" Lý Tư Nghiệp đuổi theo, đây là lần đầu trong suốt 5 năm qua hắn gọi Lưu Nhị là sư phụ. Lưu Nhị kinh ngạc quay đầu lại, khóe mắt hơi ướt, lão khoát tay, ra sức nắm lấy hành lý, lại tập tễnh bước đi. "Sư phụ bảo trọng!" Lý Tư Nghiệp từ từ quỳ xuống, từ biệt lần này e là khó mà gặp lại. Đến lúc trời gần tối, Lôi Hắc Tử mới xuất hiện ở cửa ra vào. "Lão già kia đi rồi sao?" Lý Tư Nghiệp chán ghét nhìn gã một cái, không thèm để ý. "Cuối cùng lão cũng đi, sau này tiệm sắt sẽ thuộc về ta. Lý Tử, nếu ngươi chịu theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi!" "Sư phụ đã bán tiệm sắt cho Tiêu lão gia." "Cái gì! Bán tiệm sắt, vậy lão để gì lại cho ta?" "Đồ cho ngươi sư phụ để trong phòng." Một lát sau, trên lầu truyền xuống tiếng mắng chửi của Lôi Hắc Tử: "Chỉ có 50 lượng bạc, lão tử làm việc cho lão nhiều năm như vậy, chỉ có 50 lượng bạc sao?" "Mỗi tháng ngươi đều lấy tiền công, 50 lượng bạc này là sư phụ cho thêm ngươi, đủ cho ngươi mở một tiệm sắt mới." "Lão già khốn nạn! Lão tạp mao!" Lôi Hắc Tử vẫn tiếp tục mắng, đột nhiên gã nhe răng cười. "Có thể đến chết lão già kia vẫn không biết, là lão tử báo danh thay lão." Rốt cuộc Lý Tư Nghiệp không thể nhịn được, hắn tiến lên đưa tay lôi Lôi Hắc Tử xuống, quật ngã xuống đất, lập tức nắm đấm cứng như đá rơi như mưa trên người gã, đập lên mặt. Cho dù Lôi Hắc Tử tráng kiện, nhưng vẫn không đánh lại Lý Tư Nghiệp vốn trẻ tuổi sung sức, rất nhanh đã bị đánh lăn lộn ra đất, kêu khóc không thôi. "Ngươi là cô nhi, từ nhỏ nhờ sư phụ nuôi lớn, ngươi biết chân ông ta có tật, tại sao lại muốn chiếm gia sản của ông mà đẩy ông ta vào hố lửa? Đây không phải là lấy mạng của ông ta sao!" Lý Tư Nghiệp dứt khoát lôi gã đến lò lửa, treo ngược gã lên lò vốn còn chưa tắt, chỉ chốc lát sau, Lôi Hắc Tử đã bị nướng mà kêu thảm như heo bị làm thịt. "Sư đệ! Tha cho ta một mạng đi! Lần sau ta không dám." "Nhưng sư phụ đã không có lần sau." Lý Tư Nghiệp chụp lấy tóc của gã, lành lạnh nói: "Ngươi còn nhớ chuyện 5 năm trước?" Lôi Hắc Tử khẽ giật mình, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Lý Tư Nghiệp lắc đầu, "Ngươi đoán sai rồi, lúc trước ngươi bắt nạt ta hàng ngày ta cũng không trách ngươi. Nhưng đêm đó 5 năm trước, ta từng phát lời thề độc: phàm là người làm nhục Tôn tiểu thư, dù 1 người ta cũng không bỏ qua. Hôm nay ngươi là người thứ nhất." Nói xong đấm 1 đấm khiến miệng gã bầm tím. "A!" Lôi Hắc Tử đau đến hét thảm một tiếng. Lý Tư Nghiệp một mạch kéo gã ra ngoài cửa lớn, lúc này có một đội binh lính tuần tra đi ngang. "Quân gia!" Lý Tư Nghiệp la lớn. "Chuyện gì?" Một tên quan quân nghiêm mặt hỏi. "Ở đây có một tên đào binh, trốn trong tiệm sắt, đã bị ta bắt được." Quan quân kia giận giữ, vung tay lên, mấy tên binh sĩ dựng Lôi Hắc Tử dậy. Lôi Hắc Tử liều mạng gào to, nhưng trong miệng lại không nói được câu nào đầy đủ. Lý Tư Nghiệp nhìn Lôi Hắc Tử bị kéo đi, khóe miệng lộ ra một nụ cười gằn. "Thái Tổ khi nhỏ gặp ác nhân, có thù, 5 năm sau lại báo." - Bắc Đường. Thái Tổ bản kỷ quyển 1.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang