[Dịch] Vãn Tống

Chương 2 : Kiếp sống nô lệ

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 17:15 30-10-2018

.
"Mặc dù ngươi là nô lệ ta mua về, nhưng ta cũng không phải là giàu có gì, chỉ cần ngươi đừng quên thân phận của mình là được rồi! Sau này ngươi gọi ta là sư phụ. Đúng rồi, ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Ở đâu?" "Lý Tư Nghiệp, 14 tuổi, người Lợi Châu Tây lộ Dân huyện." "Lý Tư Nghiệp là tên của người đọc sách, từ nay ta gọi ngươi là Lý tử. Ta là thợ rèn, mọi người đều gọi ta là Lưu Nhị. Rèn sắt là một công việc cực khổ, trước tiên ngươi bắt đầu làm việc vặt. Nhớ kỹ, ta ghét nhất kẻ lười biếng." Lưu Nhị là một người Hán, nguyên quán ở Lâm Thao phủ. Lão mở một tiệm rèn ở thành đông, lần lượt thu nhận 2 tên đồ đệ. Năm trước đại đồ đệ đi tòng quân, bây giờ còn lại một tên nhị đồ đệ. Bởi vì không đủ người làm, lão bèn đến chợ nô lệ tìm xem có thể mua được một món tiện nghi rẻ tiền hay không. Lão thấy Lý Tư Nghiệp dù nhỏ tuổi nhưng vóc người khá lớn, chỉ cần thêm 2 năm nữa sẽ trở thành một trợ thủ tốt, bèn mua hắn về. "Đến rồi, đây chính là cửa hàng của ta." Lưu Nhị chỉ vào một nhà gỗ 2 tầng nói. "Tính tình sư huynh của ngươi rất ác, bình thường đừng chọc nó." "Vâng!" Lý Tư Nghiệp theo Lưu Nhị vừa đến cửa, đột nhiên có một người hán tử trẻ tuổi cường tráng lại đen chạy ra, nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi. Gã nhìn Lý Tư Nghiệp một chút rồi la lên: "Sư phụ, thằng nhóc này trông giống như con gái, làm được gì chứ!" "Bớt nói nhảm! Lý tử, đây là Lôi sư huynh của ngươi." "Hừ! Một tên tiện dân nam triều cũng xứng gọi ta là sư huynh?" Nói xong không để ý đến Lý Tư Nghiệp, xoay người bỏ đi. Lưu Nhị chỉ vào một manh chiếu ở cạnh cửa chính rồi nói: "Ban đêm ngươi hãy ngủ ở đây để trông nhà. Lát nữa ta sẽ mang đệm cũ cho ngươi. Đàng kia còn một bát cơm thừa ngươi qua ăn đi. Từ ngày mai ngươi phụ trách nấu cơm, làm việc vặt cùng thu dọn nhà cửa. Một thời gian sau ta sẽ dạy ngươi rèn sắt." Màn đêm buông xuống, Lý Tư Nghiệp nằm trong căn phòng xa lạ này, đây là lần thứ nhất trong 2 tháng qua hắn được nằm thật sự. Sinh hoạt nhục nhã suốt 2 tháng giống như một cơn ác mộng, nhưng đầy rẫy vết thương trên người lại nói cho hắn biết tất cả đều là sự thật. "Từ nay về sau nơi này là nhà của ta? Không, không phải! Ta chỉ là một tên nô lệ, đây không phải là nhà của ta, chỉ là thân thể của ta thuộc về nơi này, không biết về sau lại còn bị tra tấn kiểu gì nữa!" Lý Tư Nghiệp thở dài một hơi, hắn tỉ mỉ lục lọi vết thương trên người, khi hắn chạm đến một vết thương trên đùi bỗng một cơn bi thương dâng lên trong lòng, đây là vết thương bị cha đánh! Lý Tư Nghiệp dường như lại nhìn thấy cha trước khi chết la lên: "Tiểu Nghiệp, chạy mau! Chạy mau!" Cha vốn có thể theo huyện lệnh chạy thoát, nhưng ông lại trở về để cứu mình. "Cha!" Hắn khẽ kêu lên một tiếng, nước mắt trào ra. "Cha, nhất định ta sẽ không phụ kỳ vọng của người!" Lý Tư Nghiệp nằm trên chiếu rơm đọc thầm một thiên "Mạnh Tử. Cáo tử hạ" mà cha thường nhắc nhở mình: "Thuấn lớn lên từ đồng ruộng, Phó Thuyết được chọn từ trong bọn thợ xây, Giao Cách được chọn từ lũ bán cá buôn muối, Quản Di Ngô được chọn từ đám sĩ tốt, Tôn Thúc Ngao được chọn từ vùng biển xa xôi, Bách Lý Hề được chọn từ chợ búa. Cho nên khi trời giao sứ mạng trọng đại cho những người ấy, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị nhọc mệt, làm cho thân xác họ bị đói khát, làm cho họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở nên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy”. Bất tri bất giác hắn đã ôm lấy tấm đệm rách ngủ thật say, trong mộng hắn thấy dường như đã trở về nhà, mẹ cùng chị nấu cơm tối gọi hắn với cha ngồi vào bàn. Đột nhiên thức ăn trên bàn toàn bộ biến thành máu, trong tô là đầu lâu của Thái đại thẩm. Lý Tư Nghiệp bỗng sực tỉnh, một tháng qua hầu như ngày nào hắn cũng nằm mộng như vậy. Trong cơn mơ màng hắn cảm thấy mặt hơi ẩm ướt. Trời mưa sao? Không đúng! Mình đang ở trong nhà mà! Lý Tư Nghiệp dùng ngón tay chấm một ít nước đặt lên môi, một mùi hôi tanh nồng nặc xông lên, là nước tiểu! Lý Tư Nghiệp vụt ngồi dậy, trong bóng tối hắn mơ hồ nhìn thấy gần đó có một người đang đứng, đôi mắt như dã thú đang nhìn hắn chằm chằm. Một cảm giác sỉ nhục nặng nề chưa bao giờ có đâm vào lòng Lý Tư Nghiệp, nhưng hắn không nói gì, chỉ yên lặng đứng dậy lau đi nước tiểu trên đầu. "Ầm!" một tiếng, Lôi Hắc Tử nện một đấm nặng nề lên mặt Lý Tư Nghiệp, Lý Tư Nghiệp lảo đảo, té ra đất. "Tiểu tử, ngươi nghĩ là không nói lời nào thì ta sẽ thôi hả? Cho ngươi uống nước tiểu là đỡ lắm rồi, nếu như đại sư huynh còn ở đây thì ắt chơi ngươi 3 ngày chưa xong, tiếc là lão tử không thích làm như vậy! Thế nào, muốn bị đánh nữa không?" Gã thấy Lý Tư Nghiệp đang chật vật đứng dậy, lại bước tới đạp Lý Tư Nghiệp văng xa hơn 1 trượng, đụng đầu vào một cái cuốc, máu chảy ròng ròng. "Đủ rồi!" Lưu Nhị không biết đến từ lúc nào, lão hét ngăn lại Lôi Hắc Tử đang muốn nhào tới, nói với Lý Tư Nghiệp: "Trời cũng sắp sáng rồi, ngươi đi nhóm lửa, đợi lát nữa mở cửa ra." Nói xong vả một bạt tay lên ót Lôi Hắc Tử: "Đánh hắn chết thì ngươi bồi thường tiền cho lão tử nhé!" Sáng hôm nay việc buôn bán của tiệm sắt tương đối vắng vẻ, chỉ có mấy người mang đến cày cuốc bị hư hỏng đến sửa. Không biết Lôi Hắc Tử đã chạy đi đâu, trong tiệm chỉ có Lưu Nhị đang chậm rãi làm việc, Lý Tư Nghiệp thì ở bên cạnh sắp xếp đồ sắt đã làm xong. Đột nhiên Lôi Hắc Tử từ bên ngoài chạy vào, thở hồng hộc nói: "Sư phụ, có thể chi trước cho tôi 2 xâu tiền không? Nghe nói có 2 cô gái Tống triều mới đến Thúy Hoa lâu, làn da trắng nõn à!" "Hôm trước vừa mới cho ngươi 2 xâu tiền, sớm muộn gì ngươi cũng chết trên bụng nữ nhân!" Lưu Nhị vừa mắng vừa lấy 2 xâu tiền trong ngực ra, Lôi Hắc Tử giật lấy rồi chạy mất. Lý Tư Nghiệp đứng bên cạnh nghe thấy lòng đau như cắt, đương nhiên hắn biết Lôi Hắc Tử đang nói tới ai. Từng giọt nước mắt lăn xuống, Lưu Nhị đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn hắn, một lát sau dường như lão hiểu ra, thở dài một hơi rồi xoay người lên lầu. Đến khi trời sắp tối Lôi Hắc Tử mới trở về, vừa rên rỉ một điệu hát dân gian. Lưu Nhị vừa thấy bèn nghiêm mặt hỏi: "Sao giờ này mới về?" "Tiền sư phụ cho quá ít, chỉ được xếp đến số 58. Đàn bà Tống triều thật sự rất khá, đâu có như đàn bà ở đây người nào cũng mặt thô da đen. Sư phụ, ngươi cũng đi thử một chút đi!" Lý Tư Nghiệp nhịn không nổi nữa bèn đứng dậy phẫn nộ quát: "Ngươi cũng là người Hán, sao có thể nhẫn tâm chà đạp chị em của mình như vậy!" Lôi Hắc Tử khẽ giật mình, nhưng gã không giận mà còn cười: "Ban sáng lão tử làm nhục ngươi như thế ngươi cũng không nói câu nào, trái lại bây giờ lại gào lên, không lẽ nàng là nhân tình của ngươi hay sao? Đúng rồi, nghe nói cô gái kia cũng là từ Dân huyện tới. Ha ha! Có muốn ta kể ngươi nghe nàng tuyệt diệu thế nào?" "Ngươi là tên khốn kiếp!" Lý Tư Nghiệp tiện tay chụp lấy một cây đao bên cạnh chém về phía Lôi Hắc Tử. Lưu Nhị chụp tay hắn, xoay tay đấm hắn ngã xuống đất, lạnh lùng nói: "Đừng quên thân phận của ngươi!" Lý Tư Nghiệp ngẩng đầu nhìn chằm chặp Lôi Hắc Tử. Lôi Hắc Tử đang muốn tiếp tục làm nhục tên thiếu niên Tống triều này một lần nữa, nhưng không hiểu sao khi ánh mắt giao nhau, lại hơi chột dạ. "Lôi Hắc, quản gia của Tiêu lão gia đến giục mấy lần rồi, ngươi mau mang 2 cái bánh xe kia đi đi." "Mẹ nó, ngày mai lão tử đi nữa, chơi chết nàng!" Miệng Lôi Hắc Tử hùng hùng hổ hổ, rồi khiêng bánh xe đi. Một canh giờ sau Lôi Hắc Tử mới về. Khi gã vào nhà có vẻ kỳ lạ, lườm Lý Tư Nghiệp một cái rồi ngốn mấy chén cơm, xong lên lầu đi ngủ. Lúc Lý Tư Nghiệp đang đóng cửa thì Lưu Nhị chậm rãi đến phía sau hắn, chần chừ một lát rồi khẽ nói: "Ta vừa nghe Lôi Hắc Tử nói, cô gái kia đã nhảy lầu chết rồi! Haizzz, số khổ! "Keng keng!" Then cửa trong tay Lý Tư Nghiệp rơi xuống đất, hắn nhào đầu xuống đệm, nghẹn ngào khóc rống lên. Xuân đi thu đến, thoáng một cái 5 năm đã trôi qua. Lý Tư Nghiệp đã thành một thanh niên cao lớn, kiếp thợ rèn nhiều năm đã hoàn toàn thay đổi khí chất người đọc sách của hắn. Hai hàng lông mày tăng thêm vẻ bưu hãn, nhưng Lý Tư Nghiệp cũng trở nên càng lặng lẽ, hăn vùi sâu tận đáy lòng nỗi đau nhà tan cửa nát, mỗi ngày chỉ biết hết sức làm việc, kỹ năng rèn sắt cũng ngày càng thuần thục. Khi hắn 17 tuổi đã vượt qua sư phụ Lưu Nhị, Lưu Nhị bèn đem một ít việc đánh chế binh khí có yêu cầu tương đối cáo giao cho Lý Tư Nghiệp, còn lão với Lôi Hắc Tử chỉ làm nông cụ. Từ khi Lý Tư Nghiệp 16 tuổi Lôi Hắc Tử đã không dám trêu chọc hắn nữa, nhưng cũng vẫn không chịu nhận hắn làm sư đệ. Lý Tư Nghiệp cũng không thèm để ý tới gã, nhiều năm qua chưa bao giờ nói với gã 1 câu. Vì chất lượng binh khí do Lý Tư Nghiệp chế tạo càng ngày càng cao, thanh danh tiệm thợ rèn Lưu Nhị cũng dần dần truyền xa, khách nghe danh mà đến cũng ngày càng nhiều. Lưu Nhị lại mướn thêm một tên sai vặt, để Lý Tư Nghiệp chuyên tâm làm thợ rèn. Nhưng bởi vì thân phận Lý Tư Nghiệp là nô lệ, nên trên mỗi cái binh khí do hắn chế tạo chỉ có thể khắc tên "Lâm Thao Lưu Nhị". Mỗi ngày ngoài thời gian rèn sắt, Lý Tư Nghiệp lại đọc sách. Nói đến cũng thật khéo, 2 năm trước một ông lão ở sát vách đột nhiên bị bệnh chết, thi thể để đấy nhiều ngày vẫn không có người chịu đi hỗ trợ khiêng đi chôn. Lý Tư Nghiệp thấy ông lão đáng thương bèn giúp mang thi thể của lão đi chôn. Con gái ông lão bèn đem toàn bộ sách vở ông lão để lại tặng cho Lý Tư Nghiệp. Lưu Nhị cũng mặc kệ, ngược lại còn cho Lý Tư Nghiệp chứa sách vào tầng lầu chứa tạp vật. Lý Tư Nghiệp bèn chuyển vào căn phòng nọ, mỗi ngày rèn sắt xong hắn lại đọc sách, trước giờ không ra khỏi cửa. Mùa xuân năm nay đầu gối Lưu Nhị bị đau, không thể đi giao hàng, việc giao hàng lại giao cho Lý Tư Nghiệp. Không ngờ đến, chuyện nhỏ phát sinh sau đó đã thay đổi vận mệnh của Lý Tư Nghiệp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang