[Dịch] Vãn Tống
Chương 14 : Bản sắc gian hùng
Người đăng: phanhitek
Ngày đăng: 16:58 28-11-2018
.
Chiến dịch Mật Châu làm toàn bộ Sơn Đông chấn động. Trận chiến này giống như một hòn đá nhỏ rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, phá vỡ thế cục cân bằng của Sơn Đông. Cho dù là Lý Toàn ở Ích Đô, Hạ Toàn ở Đông Bình cùng Bành Nghĩa Bân ở Cử Châu, Triệu Tất Thắng ở Nghi Châu, Lưu Khánh Phúc ở Hải Châu, Nghiêm Thực ở Đức Châu cũng đều cảm thấy thời đại xưng hùng của Sơn Đông sắp diễn ra.
Lý Toàn hành động đầu tiên, thừa dịp Bác Châu trống rỗng bèn xuất binh chiếm lĩnh, ngay sau đó quân tiên phong chuyển hướng trực chỉ Mật Châu. Nhưng cũng vào lúc này, Dương Diệu Chân đang lưu thủ phủ Ích Đô bỗng suất 5 vạn quân xuôi nam tiến đánh phủ Đông Bình. Việc này khiến Lý Toàn không thể không cải biến chiến lược tiến đánh Mật Châu đã an bài, quay đầu vây công phủ Đông Bình.
Trong cơn tức giận, tụ tập gần 15 vạn đại quân từ các châu Đằng, Bi, Duyện, Thái An đến phủ Đông Bình để chống lại vợ chồng Lý Toàn, nhưng nhiều lần bị quân Lý Toàn đánh bại, đã thấy đại thế của Lý Toàn sắp mất. Đúng lúc này, Bành Nghĩa Bân ở Cử Châu vốn vẫn luôn yên tĩnh bỗng đột ngột ra tay, lệnh phó tướng Triệu Bang Vĩnh thủ Cử Châu, đích thân suất 3 vạn quân thọc vào sau lưng Lý Toàn, cướp đoạt Bác Châu. Trong lúc vội vàng Lý Toàn chỉ có thể rút về Tế Nam, chia quân chống lại Bành Nghĩa Bân. Hạ Toàn lập tức thở phào, ra tay đánh bại thủ hạ Lý Toàn là đại tướng Phạm Thành Tiến. 3 quân dần dần hình thành thế giằng co. Đúng lúc này, Lý Tư Nghiệp ở Mật Châu vốn vẫn bị mọi người lãng quên cùng khinh miệt chộp lấy cơ hội, đột ngột xuất binh phủ Ích Đô. Giữa tháng 1, quét ngang bán đảo Sơn Đông, rốt cuộc thể hiện hùng tài đại lược của hắn trước mặt mọi người.
"Cái gì! Đại tướng quân muốn đánh phủ Ích Đô? Tuyệt đối không được!"
Chu Hàn Hải nổi giận nhìn Lãnh Thiên Đạc kêu to. Trước khi trở về y đã đáp ứng Dương Diệu Chân là Chấn Uy quân nhất định sẽ phối hợp tác chiến với Lý Toàn, không ngờ Lý Tư Nghiệp lại nảy ra ý nghĩ thừa lúc vắng mà vào. Điều này khiến y không thể chấp nhận.
"Ngồi xuống! Ngồi xuống! Ngươi rống cái gì? Trước tiên bình tĩnh lại một chút."
Lãnh Thiên Đạc không nói tiếp nữa, mà muốn Chu Hàn Hải bình tĩnh trở lại sau cơn kích động, đồng thời trong đầu ra sức suy nghĩ câu chữ để thuyết phục. Trưa hôm nay, đại tướng quân gọi hắn đến, đột ngột nói cho hắn biết chính mình chuẩn bị thừa dịp Lý Toàn bị Hạ Toàn giữ chân để tiến công phủ Ích Đô. Từ đầu tiên nảy ra trong đầu Lãnh Thiên Đạc chính là "hèn hạ!".
Như vậy chính là lợi dụng lúc người gặp khó khăn, nhưng Lãnh Thiên Đạc cũng không nói gì thêm. Hắn đã nhìn ra, chủ công của mình đã cân nhắc thận trọng, đây là một chiến lược quyết định. Trở ngại duy nhất là Chu Hàn Hải, đây cũng là mục đích chủ yếu Lý Tư Nghiệp gọi hắn đến, bảo hắn đi thuyết phục Hàn Hải.
"Ta cũng mới biết được quyết sách của đại tướng quân sáng nay. Nói thật, ta cảm thấy chiêu này cũng không quang vinh gì, thậm chí có chút hèn hạ, nhưng nghĩ kỹ lại, lúc chúng ta gian nan nhất, Lý Toàn kia cũng không đến tương trợ, ngược lại thừa cơ ăn hết Bác Châu - việc này với quyết định của chúng ta có gì khác nhau? Đơn giản chỉ là đổi vai. Lý Toàn làm được, vì sao chúng ta không làm được? Đương nhiên ta biết có thể nhất thời Hàn Hải huynh không tiếp nhận được thủ đoạn gần như hèn hạ này của đại tướng quan, đó là bởi vì Hàn Hải huynh không thực sự hiểu rõ đại tướng quân.
"Phàm là người làm đại sự, sẽ không câu nệ tiểu tiết", ngươi chỉ nhìn thấy mặt quang minh chính nghĩa của tướng quân, lại không phát hiện đại tướng quân cũng có mặt dã tâm. Có thể nói đại tướng quân chính là kết hợp của ngươi với ta, có sự quang minh lỗi lạc của ngươi, cũng có sự âm hiểm xảo trá của ta. Nhưng như vậy lại hoàn toàn là người làm đại sự, nếu như nói tăng thêm một chút, đó chính là - gian hùng! Chỉ có gian hùng thời loạn, mới có thể thành minh quân thời trị. Hàn Hải, ngươi hiểu chưa? Ngươi phải cân nhắc từ góc độ của đại tướng quân."
Lãnh Thiên Đạc cùng Lý Tư Nghiệp đều biết Chu Hàn Hải có tâm bệnh. Từ khi y trở về từ phủ Ích Đô thì hơi mất hồn mất vía. Nghe được tin Dương Diệu Chân đột nhiên xuất binh phủ Đông Bình, 2 người không hẹn mà cùng đoán được nhất định là giữa Chu Hàn Hải cùng Dương Diệu Chân đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng chuyện này không thể nào nhắc đến, chỉ có thể dùng đại nghĩa đi khuyên Chu Hàn Hải.
Nghe Lãnh Thiên Đạc nói, Chu Hàn Hải mới từ từ bình tĩnh lại sau cơn phẫn nộ. Dù sao y cũng là một anh hùng, y hoàn toàn hiểu được quyết định của chủ công, thậm chí sẽ vỗ tay tán thưởng. Nhưng lần này bởi vì còn vướng một Dương Diệu Chân ở giữa, điều y lo lắng chính là sau khi xuất binh lấy phủ Ích Đô y làm thế nào đối mặt Dương Diệu Chân. Đây cũng chính là nhược điểm lớn nhất của thiết hán tử này, quá trọng tình, bất kể là tình thân, tình bằng hữu hay tình yêu.
Lãnh Thiên Đạc chằm chằm tỉ mỉ quan sát được sự biến hóa tinh tế trong ánh mắt Chu Hàn Hải. Giao tình nhiều năm khiến hắn từ từ nắm được tính cách của hán tử này. Hắn thấy trong ánh mắt Chu Hàn Hải lóe lên một tia ảm đạm, thì đã biết chuyện đã thành công 7 phần, chỉ cần nhóm thêm 1 tia lửa, thì đại sự có thể thành.
Nghĩ đến đây, Lãnh Thiên Đạc đổi đề tài, nhàn nhạt nói:
"Hàn Hải huynh với ta quen biết cũng chừng 5 năm đi! Trước đó ta chưa hề biết ngươi có một đoạn kỷ niệm với Hồng Áo quân. Ngươi cứ trầm lặng như vậy khiến người ta khó tiếp cận chứ đừng nói chi là tìm hiểu ngươi. Có lẽ trong Chấn Uy tiêu cục chúng ta chỉ có Kinh nương mới có tâm tư tinh tế tỉ mỉ từ từ tìm hiểu ngươi. Đại tướng quân bảo ta đến khuyên ngươi thật là quá coi trọng ta."
Quả nhiên, Chu Hàn Hải nghe được tên Kinh nương, thân thể bỗng chấn động, trong mắt bắn ra một tia thống khổ thật sâu. Y vùi đầu vào trong lòng bàn tay, vò mạnh mái tóc.
Trong lòng Lãnh Thiên Đạc áy náy, hắn biết chỉ có thể dùng Kinh nương mới kích thích đấu chí của hán tử này, mới có thể kéo y trở lại hiện thực.
"Tư Nghiệp nói, nếu ngươi suy nghĩ thông suốt thì đi tìm hắn, hắn có chuyện muốn nói với ngươi!"
Nói xong, vỗ vai Chu Hàn Hải, đứng dậy rời đi, để một mình y ở lại trong thống khổ vô tận.
"Dừng lại! Là ai?"
"Là ta, Chu Hàn Hải, ta muốn tìm đại tướng quân."
"Thì ra là Chu tướng quân! Đại tướng quân đang ở trong phòng."
Chu Hàn Hải yên lặng đi xuyên qua hành lang. Cửa khép hờ, y khẽ đẩy cửa phòng Lý Tư Nghiệp ra, chỉ thấy chúa công đang chăm chú đọc sách dưới ánh đèn, chân cuộn trên giường, vớ đã cởi bỏ, một bàn tay móc kẽ ngón chân, thỉnh thoảng đưa tay lên mũi ngửi ngửi (ND: gớm!)
Chu Hàn Hải thấy cảnh này, tâm tình vốn buồn bực lập tức bị đánh tan. Y gắng sức kìm lại, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cười lên ha hả.
Lý Tư Nghiệp bất thình lình bị tiếng cười to làm giật nảy mình. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Hàn Hải, cười ngượng, nhanh chóng mang vớ vào.
"Để ngươi thấy được, thói quen từ thời niên thiếu, không sao bỏ được."
Chu Hàn Hải đi đến, mở tủ bát của Lý Tư Nghiệp, lắc đầu.
"Ngươi không uống rượu sao? Ta nghe nói trước kia ngươi ở Tống triều từng ủ được một loại rượu ngon, mỗi ngày chỉ bán 1 vò, ngay cả đại hãn Mông Cổ cũng chết vì loại rượu này. Thế nào, bao giờ ủ cho huynh đệ uống một ít!"
Lý Tư Nghiệp thấy bộ dáng nhẹ nhõm của y, biết là Lãnh Thiên Đạc đã khuyên được y, trong lòng rốt cuộc thở dài một hơi. Hắn thấy Chu Hàn Hải hỏi chuyện rượu, bèn cười đáp: "Muốn uống thì dễ thôi, ta đưa phương pháp ủ rượu cho đầu bếp, chờ chiếm được phủ Ích Đô chúng ta sẽ uống thật thống khoái!"
Nói xong hắn nhìn Chu Hàn Hải, chăm chú xem biểu lộ trên mặt y.
"Theo kế hoạch của ngươi, chỉ e đoạt được phủ Ích Đô xong chúng ta cũng chưa uống được, ủ rượu kia ít nhất cũng phải 3 tháng nha! Mà ngươi chuẩn bị khi nào xuất binh?"
"Ngày mai!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện