[Dịch] Vãn Tống

Chương 11 : Huyết chiến Mật Châu (trung)

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 17:09 23-11-2018

Mưa vẫn ào ào trút xuống. Trong màn mưa, vô số địch nhân đã xông tới cạnh sông hộ thành. Ngàn vạn túi cỏ cùng thi thể chết trận đều bị quăng xuống sông. Trên thành 20 chiếc máy ném đá đã bị phá hủy mất 16 chiếc, còn có 4 chiếc cũng bị hư hỏng không thể sử dụng. Tất cả binh sĩ đều cầm cung tên bắn xuống quân địch dưới thành. Trong màn mưa căn bản không cần nhắm mục tiêu. "Tướng quân!" Lý Tư Tề từ trong mưa to chạy đến. "Hỏa lực của địch nhân đã thưa thớt, ta hoài nghi bọn chúng sắp đình chỉ công kích." "Được! Đợi sau khi địch nhân đình chỉ công kích, từ chỉ huy phó sứ trở lên tập hợp thảo luận." "Vâng!" Một lát sau, tiếng pháo hoàn toàn đình chỉ, lần công thành thứ nhất của Thời Thanh rốt cuộc kết thúc, bỏ lại mấy ngàn thi thể lui về đại doanh. Mưa cũng từ từ ngớt hạt. Thừa dịp đình chiến, bách tính trong thành nhao nhao xông lên đầu tường, lão nhân cùng phụ nữ mang đến canh gừng cùng khăn mặt nóng hổi, bọn thanh niên trai tráng thì bận rộn sửa sang lại tường thành. Các binh sĩ bị kiệt sức thì tốp năm tốp ba tìm một chỗ tránh mưa, dồn vào nằm ngáy o o. Lý Tư Nghiệp cùng mấy tướng lãnh cấp cao thì tổ chức hội nghị quân sự trong môn lâu. Đầu tiên Lý Tư Nghiệp nói: "Lần tiếng công này chúng ta tổn thất 3000 tên lính. Thiệt thòi lớn nhất là chúng ta không có phòng bị đối với hỏa pháo của địch nhân, hầu như một nửa thương vong là do nó tạo thành. Tiếp theo địch nhân sẽ sử dụng đạn rỗng, đây là lấy được từ quân Kim. Nghe nói có 5 cỗ, trong đạn pháo có bi sắt cùng miểng sắt, lực sát thương hết sức kinh người. Nhược điểm lớn nhất của loại pháo này là rất dễ nổ nòng, không thể xạ kích trong mưa. Lúc đầu có 10 cỗ pháo dùng đạn đặc, sau đó toàn bộ hầu như bị nổ nòng là do bị dầm mưa. Các vị, binh lực địch nhân không nhiều, chỉ có 3 vạn người, nếu dùng để công thành thì không đủ, cho nên ta phỏng chừng địch nhân cũng muốn đợi mưa tạnh rồi lợi dụng hỏa pháo yểm hộ để công thành. Chỉ cần chúng ta có thể xử lý 5 cỗ hỏa pháo còn lại kia thì chúng ta sẽ không sợ bọn chúng." "Tướng quân, ta nguyện đi trước!" Vương Ân Trụ đứng lên nói: "Ta suất lĩnh vài huynh đệ nhân đêm tối xuống thành, đợi khi địch nhân tiến công lần nữa thì trà trộn vào trong đó. Ta biết một phương pháp đơn giản, chỉ cần lúc phát pháo, dùng vải bông hay vật tương tự lấp kín họng pháo thì pháo kia sẽ nổ nòng." "Tướng quân, ta biết nói giọng Sơn Đông, để cho ta đi đi!" "Tướng quân, ta đi!" "Không được! Chuyện này cửu tử nhất sinh, trong các ngươi ai cũng không thể đi!" Đúng lúc này, cửa ra vào truyền đến một trận huyên náo. "Chuyện gì ầm ĩ?" Tống Dũng Tuyền ra ngoài một lát rồi trở về báo cáo: "Bắt được mấy tên binh sĩ thừa dịp hỗn loạn đả thương người, đang đợi tướng quân xử lý." "Đẩy xuống chém." "Đợi một chút!" Lạnh Thiên Đạc ngăn lại mệnh lệnh của Lý Tư Nghiệp. "Quân pháp binh không lập tức trảm thủ tất có nguyên nhân, tướng quân không phiền hỏi lại một chút." "Mang bọn chúng lên!" Rất nhanh, quân pháp binh đã dẫn 7 tên binh sĩ bị trói đến. "Tướng quân, 7 người bọn họ thừa dịp hỗn loạn giết chết một gia đình 15 nhân khẩu." Lý Tư Nghiệp thấy 7 người này đều có vóc dáng vô cùng hùng tráng, lại có vầng trán tương tự nhau. "Tướng quân, 7 người này đều là thân huynh đệ, họ Triều, danh xưng là "Mật Châu thất hùng"." "Bọn họ muốn đoạt tiền?" "Không phải!" "Thế là vì nữ nhân?" "Cũng không phải!" "Vậy thì vì cái gì?" "Chúng ta giết người để báo thù!" Một người lớn tuổi nhất trong 7 huynh đệ ngẩng đầu lên đáp. "Thù gì?" "Người bị chúng ta giết là Trương Hằng tộc đệ của Trương Huệ. Khi chúng ta còn nhỏ, phụ thân vì hắn mà chết, vẫn luôn chưa có cơ hội báo thù. Trước mắt đã thấy Thời Thanh sắp đánh vào thành, nếu không giết hắn chỉ sợ không còn cơ hội." "Ai nói với các ngươi Thời Thanh sắp đánh vào trong thành? Địch nhân còn chưa vượt qua được sông hộ thành, chẳng lẽ các người không trông thấy sao?" "Thù lớn của chúng ta đã báo, nguyện chịu tướng quân xử trí!" "Nguyện chịu tướng quân xử trí!" 6 người khác cũng đồng thanh kêu lên. Lý Tư Nghiệp nhìn vẻ mặt dứt khoát của bọn họ, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý, bèn chỉ ra ngoài thành nói: "Hỏa lực của địch nhân vô cùng sắc bén, nếu các ngươi có thể giúp ta hủy nó đi, chẳng những ta không giết các ngươi, còn đề bạt các ngươi làm đô đầu, như thế nào? Các ngươi có chịu đi?" "Tướng quân, bọn họ sẽ thừa cơ đầu hàng!" "Ta kính bọn họ là tráng sĩ, nếu như bọn họ thật sự đầu hàng, thì coi như ta đã nhìn sai người!" Triều Hùng cầm đầu chần chờ một lúc, rồi dứt khoát đáp ứng: "Tướng quân, chúng ta nguyện đi!" Lý Tư Nghiệp mừng rỡ, đích thân mở dây thừng cho y, lấy áo của chính mình choàng lên người đại ca Triều Hùng. "Tướng quân hậu ái, bọn ta nguyện lấy cái chết báo đáp!" Triều Hùng kia cảm động vô cùng, dập đầu xuống lạy. Lý Tư Nghiệp lại dặn dò bọn họ vài câu rồi mới lệnh binh sĩ dùng giỏ trúc thả 7 người bọn họ xuống thành. 7 người bơi qua sông hộ thành, nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Sáng sớm sương mù giống như một dải lụa trắng trùm lên bình nguyên Giao Đông. Mưa to cả đêm rửa sạch mùi máu tanh trong không khí, trời dần dần sáng lên. Mặt trời vừa lên chiếu một tia chói lọi xuyên từ trong mây ra, lóe lên vạn con rồng vàng, ánh sáng vàng rực chiếu lên cổng thành Mật Châu. Trong màu vàng chói lọi dần dần lộ ra nhiều màu đỏ lục lam... Tất cả mọi người đắm chìm trong buổi sớm rộn ràng mà yên tĩnh, hoàn toàn quên đại chiến đêm qua. Trong đại doanh Thời Thanh, binh sĩ huyên náo xếp hàng nhận điểm tâm, mấy con chim sẻ cũng lặng lẽ đáp xuống, chờ mổ hạt cơm rơi xuống đất. Một người áo đen che mặt xuyên qua doanh trướng với tốc độ cực nhanh, chỉ thấy nàng đội nón vành trúc, mặc một bộ đồ đen, mặt cũng che lụa đen, tay trái cầm một thanh trường kiếm. Chỉ khi thấy bóng lưng thướt tha của nàng các binh sĩ mới giật mình, đưa mắt nhìn nàng đi về phía soái trướng trung quân. Thời Thanh vốn là tướng Tống, 2 năm trước giết chết vợ con Lý Toàn ở Sở Châu, kết thành mối thù khó giải. Vì muốn giết gã thậm chí Lý Toàn tự chặt một ngón tay thể hiện tâm chí với người Mông Cổ rồi mới xuôi Nam xuống Sở Châu. Vì tránh Lý Toàn truy sát, gã bất đắc dĩ nương tựa vào Hạ Toàn, đưa con của mình cho Hạ Toàn làm con tin. Trong Tứ đại thiên vương thực lực của gã gần với Bành Nghĩa Bân ở Cử Châu, thậm chí về mặt chiến lực của quân đội còn vượt qua y, cho nên lần này đánh Mật Châu Thời Thanh cũng có tư tâm muốn thừa cơ chiếm đoạt Mật Châu. Đại chiến trong mưa đêm qua Thời Thanh tổn thất 5000 sĩ tốt cùng 8 cỗ hỏa pháo. Gã không để ý sĩ tốt, nhưng hỏa pháo vốn là gã phải tốn 500 tên nô lệ để đổi 1 cỗ từ người Kim. Chỉ 1 đêm đã tổn thất 8 cỗ, việc này khiến Thời Thanh đau lòng cả đêm. Lúc này gã nghiêng người dựa vào ghế soái, đưa tay xoay huyệt thái dương, nhắm mắt dưỡng thần. Ngoài trướng bỗng truyền đến tiến thân binh quát hỏi. "Người nào?" "Là ta!" "A! Là đại tiểu thư, đại soái ở ngay trong trướng." "Ta biết rồi." Màn cửa đại trướng bị xốc lên, nữ tử áo đen vừa rồi đi vào. Nàng lột bỏ mạng che mặt, để lộ ra một khuôn mặt thanh tú tuyệt luân. "Cha, con đã về." "A!" Thời Thanh mừng rỡ, lập tức ngồi dậy. "Sao rồi, con cứu được đệ đệ ra không?" "Cha yên tâm! Con xuất thủ chưa từng thất bại. Đã cứu được đệ đệ, con đưa nó về Bác Châu." "Vậy là tốt rồi! Như vậy thì Hạ Toàn kia không thể làm gì ta." Thời Thanh bỗng phát hiện trên người con gái có vết máu loang lổ, lấy làm kinh hãi, vội vàng hỏi: "Nguyệt nhi, con không sao chứ?" "Lúc đầu thì thuận lợi, nhưng sau đó bị Trương Thái chặn lại. Đáng hận Trương Thái kia suýt làm hỏng việc của chúng ta, dưới cơn nóng giận con đã giết chết hắn." "Cái gì! Ngươi giết Trương Thái, hắn... hắn có hôn ước cùng con nha!" "Thì có làm sao? Con chưa hề thích hắn, hơn nữa nếu trong lòng hắn thật sự có con, sao lại giúp Hạ Toàn giam giữ đệ đệ?" "Con... con... haizzz! Cũng tại cha không tốt, không nên để con đi làm những chuyện này. Bây giờ làm sao đây?" Thời Thanh không khỏi ảo não ngồi xuống, không ngừng than thở. Nữ nhi lại giết đi vị hôn phu của mình, sao có thể hạ thủ kia chứ! Thời Vãn Nguyệt quỳ gối trước mặt phụ thân, ngước lên nói: "Cha đừng sốt ruột, cùng lắm thì con theo cha cả đời." "Đứa nhỏ ngốc! Hết chuyện nói rồi hay sao?" Thời Thanh khẽ vuốt tóc nữ nhi, cười cười nói: "Lúc mẹ con bằng con bây giờ, đã sinh ra con, còn con năm nay đã 20, học nghề nhiều năm như vậy cũng nên có suy nghĩ. Nếu con vừa ý người nào, thì cho con chọn, cha không cản." Thời Vãn Nguyệt nghe cha nhắc tới mẹ quá cố, trong lòng nàng dâng lên một nỗi đau đớn, bèn tựa đầu vào gối cha. Nàng bỗng nghĩ đến một chuyện, bèn đứng dậy nói với Thời Thanh: "Hôm qua con gặp được sư tỷ đến tìm, sư phụ đã xuất quan. Con phải trở về, cho nên tạm thời con không thể theo cha." "Sư phụ con đã xuất quan, vậy trở về nhanh đi! Lúc nào rảnh đến thăm cha." "Vậy con chúc cha kỳ khai đắc thắng, sớm hạ được Mật Châu!" Thời Thanh ngẩn ngơ nhìn bóng nữ nhi đi xa, khóe mắt không khỏi ươn ướt. Không ai trong 2 cha con nghĩ tới, lần này từ biệt lại thành vĩnh biệt, 2 người cuối cùng cũng không có ngày gặp lại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang