[Dịch] Vãn Tống
Chương 16 : Điềm trời thay đổi
Người đăng: phanhitek
Ngày đăng: 13:14 28-12-2018
.
Bọn người Lý Tư Nghiệp tìm được khách sạn Cao Thăng đã hẹn nhau từ trước, mới biết được Sài Hoán đã đi xem pháo hoa ở Kiến Khang, 5 ngày sau mới trở về. Mọi người bèn ở lại đợi. Ngày hôm sau, Lý Tư Nghiệp thức sớm, thấy mọi người chưa tỉnh ngủ bèn dẫn Yến Lão Thất lại đi du lịch đất cũ lần nữa.
Yến Lão Thất được Lý Tư Nghiệp thu nhận ở trấn Mi Tiền, lúc này đã biết thân phận thật của Lý Tư Nghiệp, nhưng y cũng không thèm để ý. Y thấy Lý Tư Nghiệp hậu đãi mẹ của mình (mẹ y đã được Lý Tư Nghiệp phái người đưa về phủ Ích Đô), trong lòng cảm động dị thường. Mặc dù ở chung chưa lâu, nhưng y cũng giống như mọi người đều xem hắn là chủ công của mình.
"Lão Thất, đại danh của ngươi là gì?"
Yến Lão Thất cung kính trả lời: "Đông chủ, ta từng có một cái tên do sư phụ đặt, gọi là Yến Bi Lan."
"Yến Bi Lan - tên thật khí thế. Về sau ta sẽ gọi ngươi là Yến Bi Lan, nam tử hán đại trượng phu nên lấy tên thật gặp người."
"Chỉ sợ sư phụ sẽ không cho ta dùng cái tên này."
"Rốt cuộc ngươi phạm lỗi gì mà bị sư phụ đuổi khỏi sư môn?"
Ánh mắt Yến Bi Lan lóe lên một tia hối hận bi ai. Y không nói gì, Lý Tư Nghiệp cũng không hỏi nữa. 2 người cứ yên lặng như vậy mà đi.
Một lát sau, Yến Bi Lan mới thở dài từ từ nói:
"2 năm trước, đại ca đột ngột qua đời, mẫu thân cũng ngã bệnh. Ta vì muốn xem bệnh cho mẫu thân bèn đào dược liệu khắp nơi trên núi Nga Mi để bán, sau đó dược liệu cũng khó tìm. Có một lần mẫu thân bệnh gấp, ta thật sự vô kế khả thi, bèn lấy một pho tượng đồng cũ tầm thường nhất trong thiền phòng của sư phụ đem bán, không ngờ đó là đồ vật kỷ niệm trân quý nhất của sư phụ. Ta chạy đến tiệm cầm đồ thì pho tượng kia đã bị người mua mất. Trong cơn nóng giận sư phụ đã trục xuất ta khỏi sư môn, cũng chặt 1 ngón tay của ta. Người nói trừ khi ta tìm được tượng đồng, nếu không vĩnh viễn không gặp ta."
Rốt cuộc là tượng đồng gì mà quan trọng như vậy?"
"Là một bức tượng Lão Quân của đạo gia, phía dưới có khắc một chữ "Tiêu". Trước khi vào phật môn sư phụ ta từng là một đạo sĩ."
"Vậy sư phụ ngươi có biết ngươi vì chữa bệnh cho mẹ mới làm vậy?"
"Người không biết, ta cũng không nói cho người biết."
Bất tri bất giác 2 người đã đi qua Vũ Lâm môn, rẽ sang một con đường khác.
Lý Tư Nghiệp ngẩng đầu nhìn một cái, bỗng sợ ngây người, phía trước có một tòa đại tửu lâu mới xây, khí thế to lớn, trên bảng hiệu to lớn có 3 chữ to rồng bay phượng múa: "Kim Tư lâu".
Hắn ngơ ngác nhìn quán rượu có tên hắn, trong lòng cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
Mấy năm qua rồi, Lý Tư Nghiệp cũng dần phai nhạt lòng căm hận đối với Kim Tiểu Ất. Tình cảnh lúc đó, mình phạm vào tội lớn ngập trời, đương nhiên Kim Tiểu Ất phải nghĩ cách tự vệ, bởi vì "người không vì mình, trời tru đất diệt". Chỉ có điều Kim Tiểu Ất đã không còn là huynh đệ của hắn. Hắn lại nghĩ tới Tiểu Ất kia - Tần Tiểu Ất, 2 người dù cùng tên, tính cách cũng giống, nhưng nhân phẩm lại khác nhau hoàn toàn.
Lúc này trong quán rượu có một đoàn khách đi ra, đều là tầng lớp quan to nhà giàu, phía sau còn có một nhóm thiếu niên công tử. Mọi người đứng ở cửa hàn huyên vài câu rồi cười ha hả. Đã sớm có mấy chục cỗ kiệu chờ ở cửa. Đột nhiên Lý Tư Nghiệp phát hiện Kim Tiểu Ất trong đám người, gã mập lên không ít, trên người mặc triều phục chính thất phẩm, đang cúi đầu dặn dò Tần chưởng quỹ cái gì đó.
Lý Tư Nghiệp lách mình tránh vào một cái hẻm nhỏ, đợi Kim Tiểu Ất vào kiệu rồi hắn mới quay lại đường cái. Lúc này trước quán rượu có một chiếc kiệu màu lam đi tới, vừa lướt qua Lý Tư Nghiệp thì chiếc kiệu bỗng dừng lại, một người từ trong kiệu bước ra hô to: "Tư Nghiệp hiền điệt, là ngươi sao?"
...............
Từ thời Ninh Tông đến nay, Sử Di Viễn đã làm tướng 26 năm. Từ Lý Tông về sau một mình làm tướng cũng gần 8 năm. Suốt thời gian này, thiên hạ Triệu Tống chính là thiên hạ của lão, nhưng trong đời người già - bệnh - chết, thiên đạo luân hồi, Sử Di Viễn cũng không thể chống lại an bài của trời cao, dần dần lão đã gần tới đại nạn.
Hôm qua là ngày đại hôn của hoàng thượng, do Dương thái hậu chính thức sắc phong cháu gái của tiền tướng Tạ Thâm Phủ là Tạ Đạo Thanh làm hoàng hậu. Sử Di Viễn bệnh nằm ở nhà nên không tham gia điển lễ sắc phong hoàng hậu.
"Phụ thân, tới giờ uống thuốc rồi."
Sử Tung Chi con trai Sử Di Viễn mang một bát thuốc nhẹ nhàng đặt trước mặt phụ thân. Mấy ả thị thiếp vội đỡ chủ nhân dậy. Nhân lúc không ai để ý Sử Di Viễn lặng lẽ đưa tay bóp một cái vào mông thị thiếp bên trái. Đây là tiểu thiếp thứ 23 của lão, mới vừa vào cửa hôm kia, dùng để xung hỉ trừ tà cho lão.
Thị thiếp kia đỏ mặt, len lén lườm chủ nhân một cái. Sử Di Viễn thầm đắc ý trong lòng, ai bảo lão bệnh sắp chết, hùng phong đêm qua chỉ sợ ngay cái thiếu niên bình thường cũng không sánh nổi.
"Các ngươi lui xuống trước đi!"
Cửa đóng lại, thị thiếp đều lui xuống.
"Tung Chi, hôm qua đại hôn hoàng thượng, tình hình mấy ngày nay trong triều như thế nào?"
"Phụ thân hỏi hoàng thượng hay hỏi quần thần?"
Ánh mắt già nua ngốc nghếch của Sử Di Viễn bỗng hiện lên một tia tinh quang, không tương xứng với vẻ bệnh hoạn yếu đuối.
"Con ta hiện đã là Đại Lý thiếu khanh kiêm Kinh Hồ chế trí phó sứ, triều quan chính lục phẩm, nói chuyện trước mặt lão phu lại ra giọng quan, không tệ nha!"
Sử Tung Chi bị dọa sợ vội quỳ xuống: "Phụ thân đại nhân bớt giận, con tuyệt không có ý đó, chỉ là mấy ngày nay trong triều hỗn loạn, không biết nên nói từ chỗ nào."
"Bắt đầu từ đại sự mà nói!"
"Vâng! Thưa phụ thân, đại sự trong triều ngoại trừ việc đại hôn của hoàng thượng sắc phong Tạ thị làm hậu, chính là chuyện huynh đệ Triệu Phạm, Triệu Quỳ đến báo thủ hạ bọn hắn đánh chết phản tặc Sơn Đông Lý Toàn, mang đầu đến dâng cho triều đình xin hoàng thượng phong thưởng."
"Hừ! Phản tặc Sơn Đông, chẳng lẽ Sơn Đông vẫn thuộc bản đồ Đại Tống ta sao? Lý Toàn kia tuy là tiểu nhân lật lọng, nhưng lúc đường cùng tìm đến lại tùy tiện giết hắn thì tín nghĩa của Đại Tống ta ở đâu? Lại có công lao gì để thưởng? Rốt cuộc hoàng thượng phong cái gì?
"Phong Triệu Phạm làm Binh bộ thị lang, Hoài Đông an phủ phó sứ, Dương Châu tri phủ kiêm Giang Hoài chế ti tham mưu quan; cải phong Triệu Quỳ làm Phúc Châu quan sát sứ, hữu kiêu vệ đại tướng quân, Hoài Đông đề hình, tri Trừ Châu kiêm đại sứ ti tham nghị quan."
Sử Di Viễn đột ngột ho khan, đàm xông lên cổ họng không thở nổi. Tay chân lão co rút lại, mắt trợn trắng, nước dãi chảy xuống khóe miệng, thấm ướt cả vạt áo lót, dọa Sử Tung Chi sợ hoảng, vội đấm lưng cho cha, sợ cha y cứ như vậy mà ô hô một mạng, làm lỡ tiền đồ của y.
Thật lâu sau Sử Di Viễn mới từ từ bình ổn lại, chỉ về phía hoàng cung nổi giận mắng: "Hôn quân thích việc lớn hám công to, ta đã nói với hắn thế nào? Đã bảo hắn đạo ngự tướng giống như nuôi ưng, không được cho ăn no, nếu không xã tắc có biến, người nào lại quên mình phục vụ? Năm đó Tào Bân diệt Nam Đường, thái tổ vẫn còn chưa phong hắn làm tướng, huống hồ hiện tại phía bắc còn có lang sói Nữ Chân, Mông Cổ. Hôn quân này thấy ta bệnh nặng đã bắt đầu không nghe lời, hối hận là lúc trước đã lập hắn."
Nói xong lại ho khan kịch liệt. Sử Tung Chi vội mang thuốc tới.
"Còn chuyện gì nữa không?"
"Còn chuyện Ngụy Liễu Ông, Chân Đức Tú, Vưu Dục, Vưu Luân được phục nguyên quan chức."
"Hay lắm! Mời về tất cả quan bị lão phu biếm đi, hay lắm! Thật có năng lực nha! Còn việc nhỏ gì nữa?"
Sử Tung Chi bỗng nghĩ đến một chuyện, bèn đáp: "Thái giám trong cung đến báo đêm qua hoàng thượng không sủng hạnh tân hoàng hậu, mà là lâm hạnh Giả tài tử."
"Chính là con gái Giả Thiệp sao?"
"Vâng! Hôm kia đệ đệ của nàng còn đến bái phỏng con, muốn làm môn sinh của phụ thân."
"Môn sinh? Môn sinh của ta dễ làm như vậy sao? Hắn có phải là đại gia Lý học? Có phải là đệ tử Chu Hi? Bất quá là người nhà một sủng phi thì muốn làm môn sinh của ta, không lẽ Sử Di Viễn ta đã suy tàn đến mức độ này?"
"Phụ thân bớt giận, con đã nói chuyện với hắn, hắn cũng có chút tài hoa, còn hiến một cây nhân sâm ngàn năm để phụ thân dưỡng bệnh. Ta thấy hắn có lòng nên mới nói việc này."
"Vậy thôi! Hắn tên gọi là gì? Hôm nào bảo hắn đến gặp ta đi!"
"Thưa phụ thân, hắn gọi là Giả Tự Đạo."
"Việc này để sau, còn có việc nhỏ nào nữa không?"
"Còn, đúng rồi, con vừa được tin, sáng nay Đinh Đại Toàn mở tiệc chiêu đãi Chân Đức Tú ở Kim Tư lâu, không biết có âm mưu gì?"
"Chân Đức Tú? Thầy của tiền thái tử, sao lão lại chịu loại người như Đinh Đại Toàn mời, hừ! Không cần nối, nhất định là do Triệu Hồng. Ta hiểu rồi! Đinh Đại Toàn! Chút tâm địa gian giảo này của ngươi sao có thể giấu diếm được lão phu!"
Sử Di Viễn nhìn ra cửa sổ. Hoàng thượng đợi lão 8 năm, đã bắt đầu không nhịn được. Nắm quyền đại sự trong triều lão há có thể để Triệu Quân đắc ý. Không được, nhất định phải để mọi người biết, giang sơn Triệu thị này vẫn do lão định đoạt, hùng phong của lão vẫn như xưa. Nghĩ đến hùng phong trong lòng Sử Di Viễn bỗng dâng lên một cơn nóng ran, tật xấu bắt đầu trỗi dậy. Lão nhìn con trai, nhàn nhạt nói: "Ngươi lui xuống trước, vi phụ muốn nghỉ ngơi một lát!"
Một trận gió lớn thổi qua cửa sổ. Ngày dần dần tối, một đám mây đen bay tới bao phủ bầu trời Lâm An. Đây là điềm thiên hạ thay đổi, dường như báo trước một cơn bão quyền lực sắp xảy ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện