[Dịch] Vãn Tống
Chương 6 : Mỗi người một ngả
Người đăng: phanhitek
Ngày đăng: 17:57 16-11-2018
.
"Tướng quân, chỉ bắt được 2 tên sơn phỉ, còn lại đều tử chiến mà chết!"
"Giải lên đây!"
Rất nhanh Tống Dũng Tuyền cùng Vương Tam Thành bị trói gô giải đến, toàn thân 2 người đẫm máu, đều là kiệt sức mà bị bắt.
"Bọn chó Kim không biết sống chết các ngươi!" Hốt Tất Liệt giơ roi chỉ 2 người mắng.
"Xì! Bọn lão tử là nam nhi Đại Tống đường đường chính chính, muốn giết muốn xẻo, ngươi cứ tự nhiên!" Tống Dũng Tuyền phun một bãi nước bọt xuống đất.
"Người Tống? Sao người Tống lại đến đất Kim? Thủ lĩnh ngươi gọi là gì?"
2 người đều quay đầu không đáp.
"Báo cáo tướng quân, bên trong tìm được một nữ nhân bị thương nặng."
"Mang ả đến đây!"
Rất nhanh, người Mông Cổ mang nữ tử chưa chết kia ném tới bên cạnh chân Hốt Tất Liệt.
"Ngươi với bọn chúng là đồng bọn sao?"
"Vâng!" Nữ tử nhỏ giọng đáp.
"Ta hỏi ngươi, thủ lĩnh của bọn họ tên là gì? Nếu ngươi chịu nói, ta sẽ không giết ngươi!"
"Giang Ngọc Lang"
"Xì! Con chó lộn giống kia cũng xứng sao, nói cho ngươi biết, thủ lĩnh của bọn lão tử họ Lý, tên Tư Nghiệp, cũng là nam nhi Đại Tống đường đường chính chính!" Vương Tam Thành bên cạnh lớn tiếng hô, y tuyệt đối không thừa nhận cha con Giang gia là thủ lĩnh của mình.
"Lý Tư Nghiệp, cái tên này rất quen." Hốt Tất Liệt suy nghĩ một lát, bỗng nghĩ đến, không phải phụ vương nói đại hãn bị một người Tống gọi là Lý Tư Nghiệp hạ độc chết sao? Sau đó nước Tống đưa người này tới, tiến vào địa phận nước Kim thì không rõ tung tích, nói như vậy, hẳn là Lý Tư Nghiệp này.
"Bọn chúng ở đâu?" Y hỏi liên tiếp mấy tiếng, nhưng không nghe nữ tử kia trả lời.
Một tên quân Mông Cổ tiến lên nhìn nói: "Tướng quân, nàng đã chết."
"Hừ!"
Hốt Tất Liệt vung chân đá bay nữ tử ra ngoài. Lúc này chiến mã bên cạnh phát ra một trận gào thét, đã thấy là không thể sống. Trong lòng Hốt Tất Liệt bi thương một trận, con ngựa này đã làm bạn với y từ khi 7 tuổi, cùng nhau vượt qua 12 năm, giống như anh em ruột của y. Y vuốt đầu ngựa yêu, bỗng rút mũi tên trên mắt ngựa, lại vung kiếm giết chết nó. Hốt Tất Liệt nhẹ nhàng vuốt mắt nó, đứng lên, không kìm được nước mắt trào ra. Lúc này trong 2 tên tù binh bỗng truyền đến một tràng cười như điên, Hốt Tất Liệt thu lại nước mắt, từ từ bước đến trước mặt Vương Tam Thành, lạnh lùng nói: "Ngươi cũng sắp chết tới nơi, còn dám cười?"
"Không phải ta cười, mà ta hận! Ta hận mình bình thườn không cố gắng luyện tên, nếu không thì đã bắn chết cẩu tặc ngươi, mà không phải là con ngựa kia."
Hốt Tất Liệt bỗng dùng sức đâm một cái, mũi tên trong tay cắm mạnh vào lồng ngực Vương Tam Thành.
Vương Tam Thành thở gấp mấy cái, cười thảm nói với Tống Dũng Tuyền: "Hôm nay lão tử lại không tè ra quần!" Nói xong nhắm mắt mà đi.
"Cẩu tặc! Có gan ngươi cũng đem ta giết!" Tống Dũng Tuyền khàn giọng gầm rú về phía Hốt Tất Liệt.
Hốt Tất Liệt nhìn y, lắc đầu.
"Ta không giết ngươi, ta phải lưu lại mạng ngươi mang cho ta một lời nhắn, nói với thủ lĩnh Lý Tư Nghiệp của các ngươi: hắn phải phát triển cho tốt, đồng thời rửa sạch cổ, ta muốn tương lai trên chiến trường cùng hắn phân cao thấp!"
"Đánh rắm! Ngươi không giết ta, tương lai gia gia nhất định sẽ đích thân lấy đầu chó của ngươi!"
Hốt Tất Liệt xoay tay vung kiếm chém rớt cánh tay phải của Tống Dũng Tuyền, lạnh lùng nói: "Như vầy thì ngươi không thể nào cầm đao!"
Sắc mặt Tống Dũng Tuyền tức khắc trở nên trắng bệch. Y bỗng cắn chặt răng, đau đớn kịch liệt như kim châm muối xát khiến y gần như không thể đứng thẳng. Toàn thân run rẩy kịch liệt, mạnh mẽ đứng thẳng dậy, đột nhiên mắt tối sầm, rốt cuộc y không chống đỡ nổi đau đớn, ngất đi.
"Chôn cất tốt bọn họ, họ đều là anh hùng chân chính!"
Hốt Tất Liệt trở mình lên ngựa, nhìn Tống Dũng Tuyền một cái, trong mắt lóe lên một tia kính ý. Binh sĩ nhao nhao lên ngựa theo, theo Hốt Tất Liệt đi về phía đông. Một lát sau, đại đội kỵ binh đã biến mất ở chân trời.
Bọn người Tiêu Tiến Trung sau khi thoát ra từ cửa sau thì rời đi huyện thành, không bao lâu sau Lý Tư Nghiệp đã tỉnh lại. Trên đường đi hắn xanh mặt, không nói một lời. Đi khoảng 3 dặm, bọn họ gặp Hàn Minh đến tiếp ứng. Lý Tư Nghiệp ném Giang Ngọc Lang cho Hàn Minh rồi suất lĩnh mọi người quay đầu chạy về huyện thành.
"Quân sư! Tướng quân qua đời." Hàn Minh đứng ở phía sau hô lớn.
Lý Tư Nghiệp cũng không để ý, sống chết của Giang Gia Vĩ đã không có bất cứ quan hệ nào với hắn. Lúc này các huynh đệ của hắn đang chiến đấu đẫm máu, dường như hắn nhìn thấy người Mông Cổ đang cầm đao cười gằn chém tới đầu một người chiến sĩ, hối hận mãnh liệt khiến tim Lý Tư Nghiệp như bị dao cắt, nước mắt dần dần khiến mắt hắn mờ đi. Hắn phóng vào trong thành như điên, chỉ có chạy như điên mới có thể thoáng giảm bớt thống khổ trong lòng hắn. Bọn người Lý Tư Tề, Sài Hoán bên cạnh phát hiện quân sư của mình kỳ lạ, nhưng ai cũng không kinh ngạc, bởi vì bọn họ đều hối hận giống nhau, thống khổ giống nhau.
Trong thành Nội Hương ánh lửa vẫn ngút trời như cũ, người Mông Cổ đã rời đi, đã không còn gì lo lắng. Trong thành đã không còn lại một sinh mệnh nào, thành thị vốn tràn ngập tiếng cười nói mấy canh giờ trước thoáng qua đã trở thành một tòa thành chết.
Bên dưới tường đổ vách nát là thi thể bách tính chất đống. Lý Tư Nghiệp bỗng thấy một nữ nhân bị chém rụng đầu, đang nửa quỳ nửa nằm co ro ở nơi hẻo lánh, dường như đang ôm chặt cái gì, là hài tử! Một bàn tay non nớt nhô ra từ trong ngực nữ nhân, trong tay còn nắm một đóa hoa vàng nho nhỏ, cánh hoa rách rưới theo gió chập chờn trong khói lửa.
Hài tử đã sớm tắt thở, khóe miệng vẫn còn nụ cười nhàn nhạt, tay của nó vẫn nắm chặt đóa hoa nhỏ, dường như sợ sung sướng cuối cùng cũng bị tước đoạt.
Lý Tư Nghiệp từ từ quỳ xuống, nhẹ nhàng ôm lấy hài tử, mặt khẽ chạm khuôn mặt bé nhỏ của hài tử đã lạnh ngắt, đồng bọn đào một cái hố, đặt 2 mẹ con nàng vào chung một chỗ. Lý Tư Nghiệp nhặt đóa hoa nhỏ lên, bỏ cạnh mặt của hài tử, một giọt nước mắt từ mắt hổ tuôn ra, nhỏ xuống mặt hài tử. Hắn bỗng ngẩng đầu, lấp đất xuống hố.
Mọi người yên lặng theo Lý Tư Nghiệp đi về phía huyện nha, không có lời nói hùng hồn, chỉ có cừu hận! Không có ngôn ngữ dõng dạc, vẫn chỉ là cừu hận! Cừu hận đã cắm rễ thật sâu trong lòng bọn hán tử này.
"Quân sư, mau nhìn phía trước!" Đột nhiên Tần Tiểu Ất la hoảng lên. Lý Tư Nghiệp nghe thấy bèn nhìn lại, chỉ thấy trong đám khói dày đặc phía trước có một người cách đó không xa đang lảo đảo đi tới.
"Hình như là Tống đại ca!"
Lý Tư Nghiệp giật mình, lập tức xông lên, quả nhiên là Tống Dũng Tuyền, y máu me khắp người, cánh tay phải cũng mất.
"Các huynh đệ đâu?"
"Đều đã chêt!" Thân thể Tống Dũng Tuyền mềm nhũn, gục đầu vào ngực Lý Tư Nghiệp.
Mọi người lặng yên dùng đao khắc tên họ 9 huynh đệ lên bia đá, rồi vùi vào trong đất, cũng chôn theo một cây cọc gỗ làm dấu. Hôm nay cừu hận ngập trời dâng tràn trong lòng bọn nam nhân này, cho đến nhiều năm sau, Nội Hương vẫn là nơi bọn họ khó quên nhất.
Lý Tư Nghiệp đứng một mình trên cầu, ngẩn ngơ nhìn về phương xa thất thần.
"Quân sư, về sau chúng ta làm gì bây giờ?" Sài Hoán đi lại phía sau Lý Tư Nghiệp khẽ nói.
"Đừng gọi ta quân sư! Từ nay về sau ta muốn làm vương giả, ta muốn làm vương giả tranh giành thiên hạ!"
Lý Tư Nghiệp bỗng rống lên giận dữ! Thật nhiều uất ức bỗng bộc phát vào giờ phút này, bộc phát lên danh xưng "quân sư" này, toàn thân hắn run rẩy, bỗng xoay đầu hô lớn về phía mọi người:
"Chúng ta đi Sơn Đông!"
Rốt cuộc Giang Gia Vĩ không thể nhìn nhi tử lần cuối đã tắt thở. Trước khi lão lâm chung lưu lại di ngôn, Chấn Uy quân do Giang Ngọc Lang kế nhiệm thủ lĩnh.
Lý Tư Nghiệp tìm được mọi người trong Chấn Uy quân ở chân núi Hùng Nhĩ sơn.
"Quân sư đã về!" Binh sĩ nhao nhao tránh ra một con đường.
Chu Hàn Hải chặn lại, thấp giọng nói: "Lão tướng quân di ngôn, do Giang Ngọc Lang tiếp nhận Chấn Uy quân."
Lý Tư Nghiệp nhàn nhạt cười cười: "Chuyện này không quan hệ gì với ta, ta đến là muốn hỏi Chu đại ca một câu, có muốn đi Sơn Đông cùng ta phát triển?"
Chu Hàn Hải ngẩn ngơ, y nhìn ánh mắt chờ đợi của Lý Tư Nghiệp, kiên định nói ra từng chữ: "Ta nguyện đi theo Tư Nghiệp, cùng nhau sáng tạo cơ nghiệp!"
"Ta cũng đi! Ta không muốn hầu hạ thiếu tướng quân." Tống Đại Hữu cũng tới nói.
"Được! Các ngươi hỏi thử huynh đệ thủ hạ, có ai nguyện ý đi cùng ta?"
Lúc này Giang Ngọc Lang từ từ đi tới, y nhìn Lý Tư Nghiệp, lạnh lùng nói:
"Mặc dù ngươi cứu ta một mạng, nhưng cũng giết nữ nhân của ta, từ đây ngươi với ta không ai nợ ai. Một núi không thể chứa 2 hổ, mời ngươi cứ tự nhiên đi! Lần sau nếu ta gặp lại ngươi, quyết sẽ không khoan dung!"
"Ta cũng thế, nể mặt lão tiêu chủ, ta nói cho ngươi biết một tin tức cuối cùng, người Mông Cổ đã đi thật, huyện Nội Hương bây giờ là một tòa thành không. Bất quá nếu ta là ngươi thì sẽ không trở về, quân Kim tất nhiên sẽ tới tiếp quản nơi này nhanh thôi."
"Hừ! Ta vốn chính là người Kim, còn gì phải sợ?"
Lý Tư Nghiệp lắc đầu, không để ý đến y nữa. Lúc này Chu Hàn Hải cùng Tống Đại Hữu đi đến.
"Chỉ có 30 tên huynh đệ sẵn lòng theo tướng quân đi! Những người khác đều có gia đình, không bỏ lại được."
"Lãnh Thiên Đạc đâu? Sao không thấy hắn?"
"Ta mới hỏi hắn, hắn nói còn có chút việc, rồi cưỡi ngựa đi về phía huyện thành rồi."
"Mặc kệ hắn, nếu hắn có tâm, tự nhiên sẽ tìm tới, chúng ta đi thôi!"
Hôm nay là năm thứ 3 Thiệu Định Tống Lý Tông, tháng 3 năm đầu Thiên Hưng Kim Ai Tông, rốt cuộc Lý Tư Nghiệp thoát ly Chấn Uy quân, bước lên con đường phát triển độc lập.
2 tháng sau đó, quả nhiên quân Kim đến tiếp quản Đặng Châu, Giang Ngọc Lang bèn hiến huyện Nội Hương, cũng hối lộ chủ tướng quân Kim, được mệnh làm thủ tướng huyện Nội Hương. Nhiều năm sau đó, y cũng dần dần ngẩng đầu, trở thành hào cường một phương, cũng trở thành một trở ngại lớn trên đường Lý Tư Nghiệp tranh bá.
Một nhóm người của Lý Tư Nghiệp hơn 50 người rời đi huyện Nội Hương, rẽ về phía đông, vừa đi không đến 30 dặm, bỗng thấy phía trước cách đó không xa có một người một ngựa đứng thẳng cạnh quan đạo, chính là Lãnh Thiên Đạc trước đó đi không từ giã. Bên cạnh y có 2 cái rương trúc, trong rương có mấy chục thỏi bạc trắng. Lúc này y cười như không cười nhìn Lý Tư Nghiệp: "Dù sao đi lập nghiệp cũng phải có chút cơ sở, những thứ này là hôm qua ta giấu riêng từ trong quan khố, tướng quân có chịu thu ta đi cùng?"
Đất Sơn Đông lấy phủ Tế Nam cùng phủ Ích Đô chia thành đông lộ cùng tây lộ, vẫn luôn do nước Kim khống chế. Năm ngoái người Mông Cổ nam chinh lấy Na Nhan làm thống soái quân đông lộ chiếm lĩnh đại bộ phận Sơn Đông. Sau khi Oa Khoát Đài chết, Na Nhan rút quân về Trung Đô, một dãy Sơn Đông trở thành nơi vô chủ, Hồng Áo quân trước đó đầu nhập vào người Mông Cổ thừa cơ khuếch trương, chiếm lĩnh toàn cảnh Sơn Đông. Trong vòng nửa năm ngắn ngủi Hồng Áo quân đã tăng cường quân bị đến mười mấy vạn, chủ yếu từ mấy trăm băng cướp to nhỏ hợp lại mà thành, mỗi băng chiếm một trấn một huyện làm căn cứ. Bởi vì bộ hạ vàng thau lẫn lộn, chuyện hại dân cũng thường phát sinh, thủ lĩnh Lý Toàn cùng Dương Diệu Chân cũng khó thể quan tâm. Dần dần, Hồng Áo quân đã không còn được nhân dân ủng hộ như khi bắt đầu khởi sự.
Tháng 5, bán đảo Sơn Đông đã nóng bức vô cùng. Mặt trời nóng bỏng không hề kiêng kỵ thiêu đốt mặt đất, cũng thiêu đốt hy vọng của bách tính. Từ tháng 2 đến giờ đã tròn 3 tháng không có một giọt mưa, đất đai bắt đầu xuất hiện rạn nứt.
"Năm nay lại là một năm thiên tai đây!"
Vương lão hán thở dài, gỡ mũ rơm xuống phẩy phẩy, gió vẫn nóng, trong lòng lão không khỏi dâng lên một hồi lo lắng, ném đi mũ rơm vào trong lều ngồi xuống. Trong nhà lão có một cái giếng sâu dựa vào bán nước mà sống, vốn cho rằng thừa dịp đại hạn kiếm thêm mấy đồng tiền, nhưng ngồi cả buổi sáng, không gặp bao nhiêu người đi trên quan đạo.
Lão vừa quay về lều, bỗng thấy xa xa phía nam có một đoàn người đi tới. Vương lão hán nhảy dựng lên, nhặt mũ rơm hưng phấn nhìn về phía nam.
"Khá lắm! Hình như có tới năm mươi mấy người nha! Còn có mười mấy thớt ngựa." Vương lão hán mau mau chạy vào phòng, mang tất cả nước dự trữ cùng ghế ra.
Đoàn người này chính là bọn Lý Tư Nghiệp. Bọn họ từ Nội Hương đến, giả trang làm thương nhân vân du bốn phương đi trọn một tháng, rốt cuộc đến bán đảo Sơn Đông. Qua khỏi Từ Châu thì không còn gặp quan phủ bắt chẹt, ngược lại gặp được không ít thổ phỉ lẻ tẻ tự xưng là Hồng Áo quân, thấy bọn họ nhiều người lại mang binh khí, cũng không dám làm khó bọn họ. Lá gan bọn Lý Tư Nghiệp cũng dần lớn lên, sau khi vào Mật Châu bèn chuyển sang đi quan đạo.
"Tướng quân! Bên kia hình như có quán nước." Tần Tiểu Ất tinh mắt, nhìn một cái đã thấy lều dưa của Vương lão hán.
"Tiểu Ất! Ngươi lại quên, phải gọi là chưởng quỹ." Sài Hoán vỗ nhẹ một chưởng vào Tần Tiểu Ất. ần Tiểu Ất le lưỡi, xoay đầu làm mặt quỷ. Mọi người thấy y tính trẻ con, đều nhịn không được bật cười. Lý Tư Nghiệp lại không cười, trong bọn họ đã có 6 người ngã bệnh, đặc biệt là Tống Dũng Tuyền, chỗ tay cụt bắt đầu sinh mủ, người cũng phát sốt cao, nhất định phải tìm một chỗ thu xếp.
"Mọi người đến cái lều phía trước nghỉ một lát đi!"
Vương lão hán thấy mọi người tới, vội vàng nghênh đón.
"Các vị, nghỉ chân một lát đi! Hôm nay đầu hạ đi đường dài, nóng lắm."
"Có đồ ăn không?"
"Xin lỗi các vị, ở đây ta chỉ bán nước, không có đồ ăn."
"Vậy bưng nước lên đi! Chúng ta có lương khô."
Vương lão hán vâng một tiếng, vội vàng đi lấy chén lớn.
Lý Tư Nghiệp thấy một mình lão làm không xuể, bèn sai Tần Tiểu Ất cũng đến giúp.
"Lão hán, đây là chỗ nào?"
Vương lão hán nhìn thoáng qua Lý Tư Nghiệp rồi nói: "Nơi này là trấn Lý Văn huyện An Khâu Mật Châu, ngài từ đâu đến?"
"Chúng ta từ Đặng Châu tới, là thương nhân vân du bốn phương. Lão hán, sao ngươi lại bận rộn một mình, ít nhất cũng phải có một cháu trai phụ giúp mới đúng."
Vương lão hán nghe thấy không khỏi nước mắt tuôn đầy mặt: "Nói đến cũng là chuyện thương tâm, ta vốn có 3 con trai, một nhà trưởng tử cùng thứ tử ở phủ Tế Nam đều bị người Mông Cổ giết, ấu tử cùng nàng dâu cũng bị bắt đến huyện An Khâu làm lính, trong nhà chỉ có người bạn già cùng một cháu trai. Cháu trai sinh bệnh, bạn già đang ở nhà với nó."
"Con dâu lão sao có thể làm lính? Lại nói trên đường đi chúng ta cũng không gặp quân Kim nha!" Lý Tư Tề bên cạnh ngắt lời.
"Quân Kim cái gì, là Hồng Áo quân, thật ra là một đám thổ phỉ. Nhi tử cùng nàng dâu ta chính là bị bọn họ bắt đi. Nói là cho nàng dâu đi làm việc vặt, nhưng ta nghĩ cũng đã dữ nhiều lành ít."
Lý Tư Nghiệp trầm ngâm chốc lát rồi hỏi: "Không biết trên trấn có lang trung không? Chúng ta có mấy người bị bệnh, muốn vào trấn xem bệnh."
Lão hán nghe xong bị dọa đến khoát tay liên tục, "Các ngươi uống nước xong thì đi nhanh đi! Không được đi vào trấn! Không được đi!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện