[Dịch] Vãn Tống

Chương 1 : Vào rừng làm cướp

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 14:56 14-11-2018

Tháng 7 năm thứ 2 Thiệu Định Tống Lý Tông, nguyên soái hữu quân Mông Cổ là Đà Lôi suất 3 vạn thiết kỵ mượn đường Thục trung, vòng qua Hán Xuyên, cắm thẳng vào phía sau lưng nước Kim. Dọc đường người Mông Cổ đốt hiếp giết, đồ thành vô số. Tháng 10, thiết kỵ Mông Cổ đánh hạ trọn trấn Đặng Châu của nước Kim. Trên dưới nước Kim một phen khủng hoảng. Kim Ai Tông cấp tốc điều tất cả quân Quan Trung về bảo vệ Nam Kinh. Đại hãn Mông Cổ Oa Khoát Đài sợ Đà Lôi phát triển lớn mạnh bèn hạ lệnh cho Đà Lôi trú quân ở Đặng Châu, đích thân đóng vai phó sứ đi Kim Lăng để trao đổi việc liên hợp diệt Kim với Tống triều, không ngờ lại bị một thương nhân Tống triều hiến rượu hạ độc chết, lịch sử từ đó chệch hướng. Hôm nay, trong bóng đêm u ám, trăng sao bị che kín dường như hoàn toàn biến mất. Trên một con đường nhỏ cách huyện Hương thuộc Đặng Châu khoảng chừng 30 dặm, có một đoàn người đang từ xa đi đến, lại gần nhìn kỹ thì là mấy chục tên quan binh Tống triều áp giải một cỗ xe chở tù, trên xe tù có một người đang ngồi, cả người dơ bẩn, tay chân đều mang xiềng xích, đang nhắm mắt lắc lư theo xe tù. Hắn chính là Lý Tư Nghiệp đang bị áp giải từ ngàn dặm đến giao cho người Mông Cổ. Lúc bấy giờ cõi lòng Lý Tư Nghiệp như đã chết, hắn nhắm mắt lại cảm nhận sự yên tĩnh của thế giới, dường như tất cả mọi người đều ngủ thiếp đi, nhưng thật ra bọn họ đều còn sống. Tất cả mọi người còn sống, duy chỉ có hắn muốn chết, ký ức 20 năm qua chỉ toàn bất hạnh: cha mẹ mất sớm, tuổi nhỏ chịu khuất nhục lại có bằng hữu phản bội, tất cả hiện lện rõ mồn một trong đầu, nước mắt đã sớm khô cạn, chờ đợi hắn chỉ có cái chết cùng đen tối, đen tối liên tiếp nhau như vô tận. Tiếng bánh xe ken két vang lên chói tai, tất cả quân Tống đều khép chặt bờ môi. Có lẽ đây là lần thứ nhất trong suốt mấy chục năm binh sĩ Tống triều bước chân vào thổ địa cố quốc, nhưng không ai cảm thấy kích động, chỉ có cảm giác nhục nhã, một loại nhục nhã khắc sâu vào lòng, lại còn có sợ hãi. Trời dần sáng, Lý Tư Nghiệp thấy xe tù dừng lại bèn mở to mắt, lúc này mới phát hiện trước mặt hắn là một ngọn núi lớn dài liên miên hơn 10 dặm, núi cao lại thêm rừng rậm. Trưởng quan kia của quân Tống nhảy xuống ngựa đi lại, đến nhìn người tù phạm là hắn, thấy Lý Tư Nghiệp còn sống bèn không để ý nữa, dứt khoát chạy đến gốc một thân cây tháo dây lưng ra tiểu tiện ào ào. Bọn quân Tống cũng tốp năm tốp ba đi ra, mỗi người tìm một chỗ thoải mái nằm xuống. Vốn dự định sẽ giao nhận trực tiếp cùng người Mông Cổ ở nơi biên cảnh, nhưng tướng lĩnh Mông Cổ đóng quân ở Đường Châu vốn không biết chuyện sứ giả đàm phán bị hạ độc chết, thế là bảo người Tống mang tù phạm đưa đến trong quân Đà Lôi ở Đặng Châu, lại chỉ cho 30 người nhập cảnh. Mặc dù người Mông Cổ đã chiếm lĩnh Dự Tây, nhưng nơi này dù sao vẫn là địa bàn nước Kim, tiểu đội quan binh Tống triều này không dám đi quan đạo, chỉ có thể tìm tiểu đạo hoang vu ban ngày nghỉ ban đêm đi. "Con mẹ nó, đây không phải là lấy mặt nóng dán lên mông lạnh sao? Chúng ta lao sư động chúng đưa phạm nhân tới, bọn họ lại không biết chuyện này, khiến chúng ta giống như chó hoang, chỉ dám đi lại vào ban đêm." Một tên binh lính không nhịn được nữa, chửi ầm lên. Một tên Tống binh khác tiếp lời: "Đúng rồi! Người Mông Cổ thả cái rắm, đám hoàng đế, tể tướng kia coi như thánh chỉ mà tâng bốc, nhưng lại tâng bốc không đúng, cứ nôn nóng giống như cha nó chết mẹ nó khó ở vậy." Mấy người bên cạnh thấy y ví von, đều cười ha hả. "Tống Tam, ngươi lớn mật, dám nhục mạ hoàng thượng! Cho dù nơi này là nước Kim, bản quan cũng có thể giết ngươi!" Đô đầu lĩnh quân hét lớn một tiếng rút đao muốn giết Tống Tam kia. Tống Tam bị dọa đến sắc mặt biến đổi, co cẳng bỏ chạy. Đô đầu càng tức giận, xách đao đuổi theo, không ngờ vừa đi được mấy bước bỗng "sưu" một tiếng, một mũi lang nha tiễn từ trong rừng phóng ra, trúng ngay cổ họng đô đầu kia. Đô đầu lảo đảo một cái rồi ngã xuống chết đi. Thấy trưởng quan bị giết, 30 tên Tống binh đều bị cả kinh ngây ra như phỗng. Lúc này trong rừng phát ra tiếng hò hét, mấy trăm người xông ra bao vây xung quanh 30 tên Tống binh. Trong đám người này có người cầm thương, có kẻ cầm đao, cũng có người cầm cuốc, gậy gỗ, rõ ràng là thổ phỉ trong núi. Giữa đám người là một đại hán đen thui, vác một thanh chùy sắt lớn. "Lại là Tống binh, các huynh đệ, xông lên làm thịt cho ta." "Hảo hán tha mạng! Chúng ta quy hàng! Chúng ta quy hàng!" Trong đám có 2 người bị dọa tiểu ra quần. Đại hán kia thoáng nhìn thấy có 1 xe chở tù, bèn hô to một tiếng: "Khoan động thủ, bắt toàn bộ bọn chúng lên núi đi." Lý Tư Nghiệp bị che mắt đưa vào một tòa miếu sơn thần cũ nát, bên tai chỉ nghe đại hán da đen kia nói: "Bẩm báo trại chủ, ở dưới núi bắt được 30 tên Tống binh cùng một cỗ xe tù, nói là áp giải đến cho người Mông Cổ. Hắn chính là người trong xe tù." "Tống binh? Tống binh đến nơi này làm gì? Ê, hán tử kia, ngươi phạm tội gì mà phải đưa cho người Mông Cổ xử trí?" Lý Tư Nghiệp nghe giọng người trại chủ kia vang như chuông đồng, vô cùng quen tai, hắn không khỏi cúi đầu suy nghĩ, nhưng không sao nhớ nổi. Người trại chủ kia thấy Lý Tư Nghiệp cúi đầu không nói, không khỏi nổi giận, bèn quát lớn: "Nếu ngươi không nói, lão tử bèn một đao chém chết ngươi!" "Đao? A, ngươi là Giang lão tiêu chủ." Lý Tư Nghiệp lập tức nhớ lại, giọng nói này chính là của Giang lão tiêu chủ đã gặp nhau mấy năm trước ở Đặng Châu, chính mình còn đưa cho lão một thanh đao. "A! Ngươi là ai?" "Ta là Lý Tư Nghiệp đây! Chính là Lý Tư Nghiệp đưa đao cho ngươi ở Tương Dương." "Là Lý lão đệ?" Giang tiêu chủ bước nhanh đến, giật xuống vải đen trên mặt Lý Tư Nghiệp. "Quả nhiên là Lý lão đệ, sao ngươi lại thành tù phạm?" Người bên cạnh thấy hắn quen biết với trại chủ, sớm có 2 người đến tháo dây trói cho Lý Tư Nghiệp. "Haizzz! Một lời khó nói hết!" Lý Tư Nghiệp nhẹ nhàng thư giãn gân cốt một chút. "Nếu một lời khó nói hết vậy thì từ từ nói sau. Trước hết mang rượu đến, ta muốn an ủi Lý lão đệ." "Thì ra là vậy!" Giang tiêu chủ nghe Lý Tư Nghiệp kể xong bèn cảm khái nói: "Lý lão đệ lại hạ độc chết sứ giả người Mông Cổ thật khiến người ta hả giận! Đáng hận hoàng đế Tống triều lại muốn đưa lão đệ cho người Mông Cổ để bồi tội. Người đâu, đem toàn bộ mấy tên Tống binh kia làm thịt!" Lý Tư Nghiệp giật nảy mình, vội vàng ngăn lại: "Đừng, bọn họ cũng là người đáng thương, hơn nữa bọn họ đã đầu hàng lão tiêu chủ." "Được rồi, nể mặt ngươi liền tha cho bọn họ. Lý lão đệ, đừng gọi ta tiêu chủ, lão già ngốc ta lớn hơn ngươi vài tuổi, cứ gọi ta là lão ca đi! Hoặc là người cứ dứt khoát gọi tên ta Giang Gia Vĩ." "Vâng! Giang lão ca, sao các ngươi lên núi làm lục lâm?" "Không cần nói tránh, giặc cỏ chính là giặc cỏ, không có gì không dám nhận. Nhắc tới cũng khiến người đau lòng, kỵ binh Mông Cổ không biết làm sao từ phía sau đánh tới, toàn thành Đặng Châu chạy nạn. Lúc đó chúng ta đang trên đường trở về, nghe tin muốn về cứu người nhà nhưng giữa đường thì nghe nói phụ nữ trẻ em bỏ trốn đều bị người Mông Cổ bắt lại, toàn bộ làm nhục rồi giết chết. Đáng thương con gái nhỏ của ta mới 16 tuổi cũng đã chết." Nói đến đây, đôi mắt Giang Gia Vĩ gần như phun ra lửa, "Trong cơn nóng giận chúng ta giết chết 10 tên tán binh Mông Cổ đang cướp bóc trong thôn rồi chạy trốn tới đây chiếm núi làm vua." Nói xong lão rút đao chém một chiếc ghế làm 2 khúc rồi mới thoáng hả giận. Lão nhìn Lý Tư Nghiệp hỏi: "Lý lão đệ, tương lai ngươi có tính toán gì?" "Ta còn có thể tính toán gì, bị bằng hữu bán đứng, gia nghiệp cũng mất, lại là trọng phạm bị triều đình truy nã. Nếu lão ca không bỏ, ta cũng nhập bọn đi!" Giang Gia Vĩ mừng rỡ: "Chúng ta ở đây vốn thiếu một người đọc sách, Lý lão đệ vừa đến, đúng lúc làm quân sư cho chúng ta." Sau đó, Lý Tư Nghiệp mới từ từ hiểu ra, ngọn núi này gọi là Hùng Nhĩ sơn, dài hơn 10 dặm. Trong núi rừng sâu cây rậm, thế núi hiểm trở, chính là nơi tốt cho sơn phỉ trú ẩn, cho nên ngoại trừ nhóm Giang Gia Vĩ còn có mấy nhóm thổ phỉ khác ẩn náu. Sơn trại của Giang Gia Vĩ gọi là Chấn Uy trại, hết thảy thủ hạ không đến 500 người, ngoài ra còn có hơn 100 người phụ nữ trẻ em, cũng là nạn dân từ Đặng Châu trốn tới. Họ tự xưng là Chấn Uy quân, ngày thường dựa vào cướp bóc ít khách vãng lai để kiếm sống. Nhưng người Mông Cổ quản lý ngày càng hà khắc, khách thương cũng không đi ngang nơi này, thay đổi tuyến đường vào Xuyên, thế là mấy nhóm giặc cỏ này cũng ngày càng chật vật. Hán tử 2 ngày nay vẫn luôn dẫn Lý Tư Nghiệp tham quan sơn trại họ Chu tên Hàn Hải, khoảng ba mươi mấy tuổi, cũng là một tiêu sư, thường ngày dùng một cây đại thiết thương cho nên mọi người gọi y là Chu thiết thương. Chu Hàn Hải là người Sơn Đông, ngày thường trầm lặng ít nói, sau khi thành Đặng Châu bị phá thê tử đang mang thai cũng bị người Mông Cổ gian sát, y cũng trở nên trầm lặng. Hôm nay, Lý Tư Nghiệp cùng Chu Hàn Hải từ trên núi xuống, lúc sáng trời vừa mưa, bùn lầy làm đường núi trở nên trơn trợt vô cùng, không cẩn thận sẽ ngã xuống vách núi vạn trượng. Đang đi, đột nhiên thấy phía trước có mấy người đang đi đến. "Quân sư, đó chính là con trai độc nhất của lão trại chủ Giang Yêm Giang Ngọc Lang, đi theo đàng sau là 2 huynh đệ Hàn Minh cùng Hàn Lượng. Bọn họ cũng nằm trong 5 tiêu sư theo lão tiêu chủ lên núi." Lý Tư Nghiệp nghe vậy bèn nhìn về phía Giang Ngọc Lang, chỉ thấy dáng người y hùng tráng, gương mặt tuấn tú, quả nhiên là "ngọc lang" trong đám người, rất có khí thế đại tướng, nhưng nếu lại nhìn kỹ y thì sẽ trong vẻ mặt của ý mơ hồ có một nét dâm tà. Lúc Chu Hàn Hải nói đến Giang Ngọc Lang thì trong mắt lóe lên một tia cừu hận khó mà che giấu, đúng lúc bị Lý Tư Nghiệp quay lại nhìn thấy. Trong lòng của hắn nao nao, lập tức đoán được giữa 2 người ắt là có chuyện không hay phát sinh. 3 người Giang Ngọc Lang nhanh chân đi về phía Lý Tư Nghiệp. Đường núi chật hẹp trơn trợt, không thể để 2 người đồng thời đi qua, Lý Tư Nghiệp liền khẽ nghiêng người để bọn họ đi qua trước, không ngờ lúc Giang Ngọc Lang đi đến bên cạnh hắn lại đột nhiên dừng bước, đôi mắt nhìn Lý Tư Nghiệp với vẻ khiêu khích. Lập tức Lý Tư Nghiệp cảm thấy có một áp lực cực mạnh đẩy về phía mình khiến hắn không thể đứng vững, bên trái chính là vách núi vạn trượng, trong chớp mắt Lý Tư Nghiệp sắp trượt chân, đột nhiên một cánh tay chụp lấy tay hắn kéo về sau một cái, đưa hắn về đường núi. Chính là Chu Hàn Hải trong lúc nguy cấp phát hiện dã tâm của Giang Ngọc Lang. Trong lòng Lý Tư Nghiệp giận dữ, chính mình với y chỉ là lần đầu gặp nhau, vậy mà y có lòng muốn đưa mình vào tử địa. "Ta với thiếu trại chủ hoàn toàn không thù hận, vì sao hung ác như thế? Lại muốn ám hại ta?" "Hừ!" Khóe miệng Giang Yêm khẽ vểnh lên, chẳng thèm ngó đến nói: "Ngươi chính là quân sư Lý Tư Nghiệp sao? Phụ thân nói ngươi rất can đảm, ta bèn thử ngươi một lần, không ngờ thế mà qua quýt tầm thường, nếu người như người làm được quân sư thì ta thấy tất cả nam nhân trong thiên hạ đều có thể xưng là tướng quân! Nếu ngươi xưng là quân sư Chấn Uy quân, thì phải đưa ra chút bản lĩnh thực sự, nếu không thì lăn về Đại Tống của ngươi." Lý Tư Nghiệp nghe vậy lại thấy bình tĩnh trở lại, hắn lạnh lùng nhìn Giang Ngọc Lang, trầm giọng nói: "Bản lĩnh của ta loại tiểu nhân hèn hạ như ngươi há có thể biết? Nếu ngươi dám nói khoác lác, sao không hạ sơn đánh cược với người Mông Cổ, co đầu rút cổ trong núi này suốt 1 năm?" Giang Ngọc Lang giận dữ: "Ngươi dám xem thường ta? Lý Tư Nghiệp, dựa vào lời nói này của ngươi, ngươi có dám đánh cược với ta 1 lần?" "Đánh cược thế nào?" "Hiện tại trong trại thiếu lương, người Mông Cổ vốn vẫn dùng thuyền vận lương từ Đường Châu về Đặng Châu, tất nhiên phải đi qua Hoàng Thủy dưới Hùng Nhĩ sơn. Ta với ngươi đánh cược, mỗi người lĩnh 50 người, xem ai trong 3 ngày có thể cướp được 1 thuyền lương thực từ trong tay người Mông Cổ. Ngươi có dám cược?" "Đánh cược cái gì?" "Kẻ thắng làm vua!" Lý Tư Nghiệp khinh bỉ nhìn y một cái, cười nhạt một tiêng, giơ tay phải lên cao, đập tay một cái với Giang Ngọc Lang. "Một lời đã định! Trong 3 ngày, kẻ thắng làm vua!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang