[Dịch] Vãn Tống

Chương 3 : Đến thăm đại hiền

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 17:37 04-12-2018

Năm mới năm thứ 2 Thiên Hưng Kim Ai Tông. Đó là một buổi sáng rét lạnh nhưng sáng sủa, từng giọt nước đóng băng kéo dài dưới mái hiên, giá lạnh như muốn khiến cả mặt đất đóng băng đến nứt vỡ. Đường cái phồn hoa nhất phủ Ích Đô vắng ngắt, cửa lớn nhiều hộ gia đình đều mở rộng, trong nhà không còn ai, nhìn không có một chút sức sống. Cửa sổ hư hỏng phất phơ trong gió rét, truyền đến tiếng "két két" chói tai. Nạn đói khiến Lý Tư Nghiệp bị đả kích nặng nề, mặc dù đoạt được lương thực hóa giải phần lớn nguy cơ trước mắt, nhưng vẫn chưa đủ kéo dài đến vụ hè. Cai trị, quan văn, nhân tài đã trở thành vấn đề cấp bách nhất. Hôm qua lúc Lý Tư Nghiệp gọi địa bảo đến, trong lúc tình cờ biết được nguyên thái thú Duy Châu Tạ Kỳ Chí đang nhàn rỗi ở Ích Đô. Lúc này Lý Tư Nghiệp thay đổi kế hoạch hôm sau đi duyệt binh, sáng sớm đã cùng Sài Hoán tới bái phỏng Tạ Kỳ Chí. Nể mặt 5 đấu gạo, Tạ Kỳ Chí miễn cưỡng tiếp kiến Lý Tư Nghiệp. "Tư Nghiệp xuất thân thảo mãng, nay may mắn được nhất lộ Sơn Đông, lại khổ vì không người quản lý. Ta nghe tiên sinh từng là thái thú Duy Châu, có thể nào theo ta rời núi?" "Đại tướng quân quá coi trọng ta. Nếu chí tướng quân chỉ ở một châu một lộ, ta khuyên ngài không bằng đầu nhập vào triều đình, lấy thực lực tướng quân sớm muộn gì cũng nhất định lên như diều gặp gió. Nhưng nếu chí tướng quân ở ngàn dặm, còn cần phải có ngựa tốt. Mặc dù ta từng là thái thú một châu, nhưng chỉ là người tầm thường, nếu không cũng không khom lưng vì 5 đấu gạo này. Ta thấy tướng quân cũng không phải là hạng người như Lý Toàn, Tạ mỗ lại biết Ích Đô có một đại hiền, nguyện đề cử cho tướng quân." "Mời tiên sinh giảng giải!" "Đại tướng quân có từng nghe qua đệ nhất thi nhân nước Kim Nguyên Hiếu Vấn hay không?" "Có biết, ông ấy chính là người ta sùng kính nhất lúc còn niên thiếu. Năm trước còn có may mắn gặp qua ông ấy." "Tài năng của Nguyên Hiếu Vấn như thế nhưng vẫn là học sinh người này. Người này từng 3 lần làm thái tử thái phó, 2 lần làm tể tướng, sau đó làm quốc tử giám tế tửu, cả đời vô số môn sinh, là nguyên lão 3 triều của nước Kim ta, hiện tại ở Ích Đô nhàn rỗi. Dựa vào kiến thức của ông ấy có thể chỉ cho tướng quân một con đường sáng." "Người tiên sinh nói tới có phải là Triệu Bỉnh Văn? Ông ấy thế mà ở Ích Đô!" "Vâng! Hôm trước ta vẫn còn bái phỏng ông ta, tinh thần vẫn còn rất tốt." "Đa tạ tiên sinh chỉ điểm, ta lập tức đi ngay. Chỉ là hiện tại không người làm thái thú Duy Châu, tiên sinh có thể niệm tình cũ, thay ta quản lý hay không?" "Ta đã chuẩn bị ngày mai đi Nam Kinh, hảo lý của đại tướng quân ta xin ghi nhớ, tha thứ không thể tòng mệnh!" Lý Tư Nghiệp thấy Tạ Kỳ Chí không chịu, chỉ có thể bái tạ mà đi. Đợi Lý Tư Nghiệp đi rồi, con trai Tạ Kỳ Chí oán trách phụ thân không chịu đáp ứng để kiếm chút bổng lộc. Tạ Kỳ Chí lại cười lạnh nói: "Mặc dù hắn chiếm cứ bắc bộ Sơn Đông, rốt cuộc vẫn là một thổ phỉ. Ta đường đường là thân tiến sĩ, há có thể ủy thân giúp phỉ! Hơn nữa chỉ sợ không lâu triều đình sẽ đến Sơn Đông bình loạn, nếu hắn bại vong, ta há sẽ không bị người chế nhạo ngàn năm?" "Vậy sao phụ thân lại đề cử Triệu các lão?" "Ta nể mặt hắn đối xử tốt với bách tính mới đề cử cho hắn. Dựa vào nhãn quang của Triệu các lão, có lẽ sẽ chỉ cho hắn một con đường sáng đi!" Nhà Triệu Bỉnh Văn ở một con hẻm nhỏ ở Ích Đô, tường nhà rất cao, cửa lại nhỏ, căn bản khiến người ta không nghĩ ra đây là nhà một tể tướng về hưu. Sài Hoán tiến lên khẽ gõ cửa 3 cái, một tiểu đồng ra mở cửa. "Xin bẩm báo chủ nhân, Lý Tư Nghiệp ở Ích Đô đến cầu kiến." "Chủ nhân nhà ta ra ngoài tản bộ, các ngươi có thể chịu khó đợi một lát?" "Vậy thì xin làm phiền!" Tiểu đồng đưa mọi người vào tiểu viện. Đó là một nơi giống như thế ngoại đào viên, khắp nơi là tùng bách xanh mướt, 4 góc tường trồng đầy thủy trúc. Vẻ tràn đầy sức sống tạo thành đối lập mãnh liệt với vẻ hoang vu bên ngoài. Thân binh đợi ở ngoài sân, Lý Tư Nghiệp cùng Sài Hoán được đưa vào phòng khách. Trong phòng bày biện vô cùng đơn giản, nhưng lại được dọn dẹp sạch sẽ không một hạt bụi. Ở cạnh cửa sổ có mấy bồn cây cảnh cho thấy tâm cảnh thanh nhã của chủ nhân. Tiểu đồng lại dâng lên 3 chén trà xanh. "Xin mời ngồi, chủ nhân nhà ta sẽ về ngay." Chỉ chốc lát sau, một ông lão từ bên ngoài tản bộ trở về. Ông lão vừa vào cửa, tiểu đồng bước lại nói nhỏ vài câu. Ông lão gật gật đầu, cất bước đi đến. Lý Tư Nghiệp thấy tướng mạo lão thanh kỳ, râu tóc bạc trắng, mặc trường sam bình thường, không khác gì người già bình thường, nhưng lại cảm thấy ánh mắt của lão như muốn nhìn xuyên qua chính mình. "Thế nào đại tướng quân lại có thời gian đến căn nhà nhỏ bé của lão phu?" ""Đại tướng quân" này là phỉ hào tự phong, khiến các lão chê cười." "Không sao! Ta cũng nghe qua kiến chế Chấn Uy quân, mặc dù ta không hiểu quân sự, nhưng cũng thấy có trật tự rõ ràng, có lệ xưa Hán Đường, không phải đám ô hợp có thể sánh với." Khẽ hớp một ngụm trà, Lý Tư Nghiệp lập tức nói vào chủ đề. "Bây giờ ở Sơn Đông người chết đói nằm ngổn ngang, theo góc nhìn của ta là do nhân họa lớn hơn thiên tai. Tuy ta có lòng cứu bách tính trong cơn nước sôi lửa bỏng, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, xin các lão dạy ta." Triệu Bỉnh Văn khẽ mỉm cười: "Ta nghe nói đại tướng quân cùng sĩ tốt đồng cam cộng khổ, lại nghe nói ngươi còn đích thân phát cháo cho nạn dân, chuyện này tuy hơi không ra thể thống nhưng cũng thấy đại tướng quân có một tấm lòng son. Dựa vào điều này ta có thể suy ra đại tướng quân đến thăm là có lòng thành." Nói đến đây, lão trầm tư một lát, dùng giọng điệu tang thương chậm ra nói: "Trong "thượng thư" có viết: 'Dân là gốc, gốc vững chắc thì nước mới yên ổn'. Mạnh Tử cũng nói 'Người lao tâm trị người, người lao lực bị người trị'. Đó chính là nói nước lấy dân làm gốc, dân lại lấy sĩ làm đầu. Đạo lý mặc dù đơn giản, nhưng người chân chính biết dùng lại không có bao nhiêu người. Tiên Tần có thất bại của Trần Thắng, Ngô Quảng, Hán sơ có suy vong của Hạng Vũ, thậm chí sau đó là Trương Giác, Hoàng Sào, cùng Chung Tướng, Dương Yêu của bản triều, ngay cả trước mắt là hạng người Lý Toàn, Dương An, đều là bại do xem thường kẻ sĩ. Nếu đại tướng quân thật muốn thành sự nghiệp nhất định phải dùng sĩ, nếu không sớm muộn cũng đi vào vết xe đổ của Lý Toàn." "Lời của các lão khiến nhà tranh của Tư Nghiệp bỗng nhiên rạng rỡ, có điều sĩ cũng có dăm ba loại, vậy nên dùng loại nào?" Triệu Bỉnh Văn vỗ tay cười to: "Đưa ra 1 có thể hỏi lại 3, trẻ con dễ dạy!" Lão không khỏi nghiêm người, sắc mặt trở nên nghiêm túc vô cùng. "Ta cho rằng sự suy vong của nhà Hán đã được gieo mầm ngay lúc ban đầu. Quang Vũ đế dựa vào hào cường địa chủ đoạt lại giang sơn, nhưng cuối cùng mất nước vì chư hầu địa phương. Sau đó là Tây Tấn ngắn ngủi, Tùy Đường tiêu vong đều bởi vì địa phương mạnh mà triều đình yếu. Cho nên ta muốn nói với đại tướng quân, khi tương lai phát triển, đồng thời vứt bỏ hào cường, dựa vào trung tiểu địa chủ phát triển, có lẽ sẽ chậm một chút nhưng cân nhắc về lâu dài có thể dựng nên cơ nghiệp vạn thế." "Thế cục Sơn Đông hiện tại hẳn các lão cũng rõ ràng, ta phải làm gì để phá cục đây?" Triệu Bỉnh Văn khẽ mỉm cười: "Nếu như không có nạn đói này, có lẽ cục diện trước mắt sẽ kéo dài năm ba năm, nhưng bây giờ thì không thể, nếu ta đoán không lầm, 2 Toàn đã sắp tiêu vong. Ánh mắt của tướng quân không thể chỉ đặt ở Sơn Đông, nên bắt đầu nhìn đến đại cục cả nước." "Đại cục cả nước?" "Đúng! Tục ngữ có câu 'Phía dưới cây to dễ hóng mát', việc cấp bách của tướng quân hẳn là trước tiên chọn một hậu trường, có núi dựa vào sẽ có căn cơ. Như vậy 2 nước Tống, Kim cũng không dám khinh động tướng quân, sau đó tướng quân có thể từng bước thống nhất Sơn Đông, mở rộng ảnh hưởng, chăm lo quản lý mà đợi thiên thời. Đợi đến lúc đó, chí tướng quân cao bao nhiêu thì trời cao bấy nhiêu!" "Phía dưới cây to dễ hóng mát" Lý Tư Nghiệp lẩm bẩm đọc lại, dường như Triệu Bỉnh Văn mở ra trước mặt hắn một cánh cửa hoàn toàn mới, khiến hắn cảm thấy con đường phía trước lại bước lên một bậc thang. Lý Tư Nghiệp đứng dậy hướng về phía Triệu Bỉnh Văn quỳ xuống: "Tư Nghiệp thuở nhỏ mất cha, không người dạy dỗ, ta nguyện bái tiên sinh làm thầy, xin tiên sinh rời núi giúp ta!" Triệu Bỉnh Văn vui mừng gật đầu. Nếu Lý Tư Nghiệp thật có thể tiếp nhận quan điểm chính trị "vứt bỏ hào cường" của lão, cũng có thể thành tựu đại nghiệp. Triệu Bỉnh Văn lão cũng không uổng đời này. "Ta có thể thu ngươi làm đệ tử cuối cùng, nhưng năm nay ta đã hơn 72 tuổi, tuổi tác đã cao, cách đại nạn không xa, lại không còn tinh lực hỏi đến tục sự. Như vầy, ta có một đệ tử, gọi là Trương Tín Chi từng là thị lang hộ bộ của nước Kim, hiện ẩn cư ở Đức Châu Sơn Đông, có tài trị thế. Ta viết một lá thư thay ngươi gọi hắn đến giúp ngươi một tay. Một ít quan lại cũ ở Sơn Đông có danh phận đệ tử của ta, ngươi cứ nói là ta gọi bọn họ rời núi là được." 10 ngày sau, Trương Tín Chi được thư của lão sư, bèn thu thập hành lý đến đây nương tựa Lý Tư Nghiệp, hiến lời hay củng cố địa phương, khuyên không thể nóng vội, từ từ mưu toan. Lý Tư Nghiệp vui vẻ tiếp nhận, bèn mặc kệ quân sự của Chấn Uy quân, nắm toàn bộ chính vụ quản lý địa phương. Sau đó, Trương Hàm ở Duy Châu, Cố Phụ ở phủ Ích Đô, Giả Chí ở Đăng Châu... hơn 10 người quan lại người Hán của nước Kim lần lượt đến, Lý Tư Nghiệp đều nhất nhất bổ nhiệm bọn họ làm thái thú, tư mã các châu, cũng ra nghiêm lệnh cấm trú quân các nơi không được can thiệp chính vụ ở địa phương. Từ đó về sau, rốt cuộc Lý Tư Nghiệp cũng bắt đầu bước lên con đường phát triển có mục tiêu chính trị cụ thể.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang