[Dịch] Vãn Tống

Chương 13 : Gặp lại người xưa

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 18:01 27-11-2018

Mấy con chiến mã lao vụt trên đường cái trước cửa, dọa bách tính 2 bên đường cuống quýt tránh né. Một con chó vàng tránh không kịp bị chiến mã đi đầu đá chết. Kỵ sĩ trên ngựa cũng làm như không thấy, ngược lại vung roi tăng tốc. Chiến mã chớp mắt đi xa, không đợi bụi mù lắng xuống náo nhiệt trên đường lại khôi phục như cũ, dường như không có chuyện gì xảy ra. Nơi đây chính là phủ Ích Đô hang ổ của Lý Toàn, mặc dù không thể nói là đại trị nhưng cũng đã bớt nhũng nhiễu bách tính, chỉ vẻn vẹn điểm này đã khiến nhân dân Ích Đô vốn trải qua chiến loạn cảm kích không thôi. Ở Thái Bạch lâu sát đường cái có 2 người đang ngồi, một người tướng mạo đen gầy, vẻ mặt nghiêm túc chính là người đến Ích Đô làm con tin Chu Hàn Hải. Đối diện là một người tuổi xấp xỉ với y, nhưng đầy nếp nhăn, mới nhìn tưởng như đã ngoài 50 tuổi. Gã chính là em trai Dương Diệu Chân Dương Thiết Thủ. Năm đó Chu Hàn Hải ở Sơn Đông có quan hệ thân mật nhất với gã. "Mấy tên trinh sát này vội vàng như thế, chẳng lẽ có đại chiến sắp phát sinh?" Lúc này Chu Hàn Hải quan tâm nhất chính là lúc nào Lý Toàn thực hiện lời hứa của lão, xuất binh đi cứu Mật Châu. Y đến Ích Đô đã 20 ngày, chỉ mới gặp mặt Lý Toàn một lần khi mới đến. Dương Thiết Thủ nhìn y một cái, muốn nói nhưng lại thôi. "Có lẽ vậy, bố trí của đại soái ta cũng không rõ lắm. Không nói chuyện này, hôm nay ta tìm ngươi chính là muốn hỏi ngươi xem có đồng ý sang bên này với chúng ta. Lý Tư Nghiệp kia bất quá là phù dung sớm nở tối tàn, sao phải theo hắn hiệu mệnh? Lại nói ngươi vốn là bộ hạ cũ của Hồng Áo quân, là đệ tử được đại ca ta xem trọng nhất, nếu không phải lần đó bị đánh lén, bây giờ ít nhất ngươi cũng đứng đầu một châu, thậm chí còn có thể là tỷ phu của ta." "Đây là Lý Toàn bảo ngươi tới hay là ý của cô cô?" "Là ý của đại tỷ, nàng bảo ta tới. Nàng nói chỉ cần người chịu trở về, ngoại trừ Ích Đô, đất Sơn Đông này tùy ngươi chọn một châu, thậm chí phủ Tế Nam cũng có thể." Chu Hàn Hải trầm mặc, một lát sau y mới thở dài nói: "Thiết Thủ lão đệ! Chu Thiết Thương ngày xưa đã chết, 10 năm nay quá nhiều chuyện đã xảy ra, ngươi không thể hiểu. Thay ta chuyển lời với cô cô, nếu như nàng còn nhớ chút tình cũ, xin xuất binh sớm một chút trợ giúp Mật Châu. Đã 20 ngày, ta thực rất lo lắng!" "Hừ!" Dương Thiết Thủ cười khổ một tiếng, "Ta đã biết là vô ích, nếu ngươi có lòng thì đã sớm trở về cần gì đợi đến hôm nay. Nhưng đại tỷ lại ngàn lần không tin, hung hăng ép ta đến hỏi ngươi. Nàng vẫn cho rằng ngươi vẫn là tiểu sư điệt ngày nào. Được rồi, ta đã khuyên ngươi xong cũng có thể trở về phục mệnh. Tất nhiên tới quán rượu thì phải uống cho thống khoái! Tiểu nhị, mang rượu tới!" Một người tiểu nhị cười ha hả chạy tới, "Dương gia, ngài muốn dùng gì?" "Lấy trước 2 bình rượu Tức Mặc lâu năm đến!" "Xin lỗi Dương gia, ngài cũng biết đại soái có nghiêm lệnh không cho phép uống loại rượu nồng độ cao này." "Đại soái đã đến Bác Châu đánh trận, hắn không quản được." Lời vừa ra khỏi miệng, Dương Thiết Thủ bỗng biến sắc, gã biết mình vừa lỡ miệng. Quả nhiên Chu Hàn Hải nhảy dựng lên, kéo cổ áo gã nghiêm nghị quát hỏi: "Rõ ràng là Lý Toàn đã xuất binh, vì sao ngươi còn muốn giấu ta? Chẳng lẽ trong đó còn có chuyện gì không thể nói cho ai biết?" "Chu đại ca, ngươi nghe ta giải thích!" "Hừ!" Chu Hàn Hải xô ngã Dương Thiết Thủ. "Ta đến hỏi cô cô, xem nàng trả lời ta như thế nào!" Chu Hàn Hải không đợi Dương Thiết Thủ mở miệng, phóng mấy bước lao xuống lầu, lên ngựa chạy như điên về phía phủ đại soái, khuấy lên một trận kinh loạn trên đường cái. "Sao nàng lại như vậy, tại sao lại muốn giấu ta!" Mặc dù Chu Hàn Hải vẫn luôn không muốn gặp Dương Diệu Chân, nhưng khi y biết phủ Ích Đô giấu mình xuất binh, bất mãn đối với Dương Diệu Chân dồn nén nhiều năm trong lòng bỗng bộc phát ra. Ngựa của y từ từ đi chậm lại, bấy giờ lý trí đã chiến thắng tình cảm. Chu Hàn Hải đã ổn định lại tinh thần, bắt đầu suy nghĩ tiền căn hậu quả của chuyện này, có lẽ đây là kế sách vây Ngụy cứu Triệu của Lý Toàn, nhưng vì sao phải giấu mình mà đi? Chẳng lẽ Lý Toàn kia có âm mưu quỷ kế gì hay sao? Ý nghĩ này lóe lên trong lòng y, dần dần trở nên rõ ràng, chẳng lẽ Lý Toàn muốn thừa cơ ăn sạch hay sao? Nghĩ tới đây, trán Chu Hàn Hải đã bắt đầu toát ra mồ hôi to bằng hạt đậu. Trong lòng y nhất thời giống như lửa thiêu, hận không thể mọc cánh bay đến nơi Dương Diệu Chân hỏi cho rõ ràng. Chu Hàn Hải lao vùn vụt đến phủ đại soái, không đợi ngựa dừng hẳn đã phi thân nhảy xuống. Mấy tên gác cổng chưa kịp đề phòng đã bị Chu Hàn Hải lướt qua, dọa bọn chúng lật đật bám theo. "Hàn Hải, là ngươi sao?" Dương Diệu Chân nghe thấy bên ngoài có động tĩnh bèn từ trong phòng đi ra. Trông thấy đối diện có một người đang nổi giận đùng đùng đi tới, nàng lập tức nhận ra nam tử đen gầy trước mặt này, chính là sư điệt 10 năm trước mất tung tích, một người từng khiến nàng khóc rống suốt một đêm. Chu Hàn Hải bỗng dừng bước, y cũng nhận ra nữ nhân trước mặt, quả nhiên là nàng - cô cô Dương Diệu Chân. Nàng vẫn giống như lúc trước, chỉ là trở nên trưởng thành quyến rũ, cũng càng thêm diễm lệ, đặc biệt là đôi mắt chứa ý cười vẫn như cũ không thay đổi, vẫn hay liếc xéo người như xưa. Bọn họ nhìn nhau, chia cách 10 năm dường như chỉ mới hôm qua. Nàng nhìn y, phát hiện trong mắt y lóe lên vẻ phức tạp, là phẫn nộ, là bi ai, là tiếc hận... Chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, cả hai dường như đều minh bạch tâm ý của đối phương. Dương Diệu Chân tỉnh táo lại trước, nàng quát mấy tên thân binh đuổi theo: "Tất cả các ngươi lui xuống, về sau nếu hắn vào đây không được ngăn cản!" "Vâng!" Mấy tên gác cổng vội vàng lui xuống. Dương Diệu Chân thấy bọn binh lính đi xa, lúc này mới nhìn Chu Hàn Hải thêm chút nữa, trong lòng hơi bối rối nói: "Ta mời ngươi 3 lần ngươi cũng không đến, sao hôm nay lại dữ dằn xông đến, ta lại đắc tội ngươi hay sao?" Chu Hàn Hải hít một hơi thật sau, y cố gắng khắc chế kích động, bình tĩnh hỏi: "Lý Toàn đâu? Hắn có ở đây không?" Nghe được cái tên này, thân thể Dương Diệu Chân bỗng chấn động. Sự thật vô tình lại kéo nàng trở về hiện thực. Nàng trấn tĩnh tâm thân, trên mặt lại phủ lên một tầng sương lạnh. "Lý đại ca có việc đi ra ngoài" "Hừ! Chỉ e là ra ngoài đánh trận đi!" "Ai nói cho ngươi? Thiết Thủ sao?" "Đừng để ý ai nói, giờ ta là đại biểu của Mật Châu, Lý Toàn luôn mồm đáp ứng tướng quân nhà ta sẽ giúp giết lui Thời Thanh, nhưng lại không đi Mật Châu, mà đi Bác Châu. Việc này giải thích thế nào?" Dương Diệu Chân lắc đầu, "Chẳng lẽ ngay cả "Vây Ngụy cứu Triệu" trong binh pháp ngươi cũng không biết sao?" Chu Hàn Hải lạnh lùng nói: "Nếu là người khác có lẽ sẽ tin ngươi, nhưng ta không tin. Lý Toàn là ai ta rất rõ ràng, nếu hắn không chịu đi Mật Châu đánh một trận đao thật thương thật với Thời Thanh thì đó chỉ có thể là hắn có ý nghĩ muốn "trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi"! Ngươi dám nói không phải sao?" "Tâm tư Lý đại ca ta không hiểu, có lẽ ngươi nói có lý. Dù là như vậy, ta có thể làm gì? Tất cả đã không có cách nào thay đổi, cho nên ta bảo Thiết Thủ tìm ngươi, chính là kêu ngươi quy thuận ta, Lý Tư Nghiệp kia đã không đáng để ngươi để ý. Có lẽ giờ phút này thành Mật Châu đã bị Lý đại ca công phá." "Không!" Chu Hàn Hải quát to một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc kia vì kích động nên mỗi khối cơ đều run rẩy. "Vậy ngươi mau bảo Lý Toàn đình chỉ công thành!" "Đủ rồi! Bây giờ ngươi là con tin Mật Châu, không có tư cách nói như vậy với ta. Vợ chồng chúng ta tung hoành Sơn Đông, không cần phải nhìn sắc mặt người khác, cho dù hoàng đế lão nhi triều Tống ta cũng không để hắn vào mắt. Ngươi đi đi, đi nơi ngươi nên đi." "Tốt! Tốt! Tốt một đôi vợ chồng tung hoành Sơn Đông! Chu Hàn Hải ta không muốn tiếp tục cầu xin ngươi, coi như ta nhìn sai người. Vậy thì ta trở về nơi ta nên đi, cùng Lý Toàn kia đánh nhau sống chết. Cho hắn biết, cho dù Chấn Uy quân chúng ta toàn bộ bỏ mình cũng không có người nào đầu hàng!" Nói xong y xoay người nhanh chân ra khỏi cửa. "Hàn Hải!" Dương Diệu Chân thấy Chu Hàn Hải muốn bỏ đi, trong lòng bỗng dâng lên một cơn sợ hãi. Lòng của nàng bỗng trở nên mềm yếu vô cùng, cho đến giờ phút này nàng mới minh bạch mình thật ra vẫn chưa quên được tên tiểu sư điệt quật cường này. "Cô cô, ngươi còn có việc gì sao?" Chu Hàn Hải dừng lại, lạnh lùng hỏi. Dương Diệu Chân từ từ quay lưng đi, nhìn địa đồ trên tường, cố sức che dấu kích động trong lòng. Mặc dù ngàn vạn người đều gọi nàng là "cô cô" nhưng không ai có thể làm nàng rung động như Chu Hàn Hải. "Có lẽ ta có biện pháp khiến Lý Toàn cải biến sách lược, nhưng ta có một điều kiện." "Điều kiện gì?" Chu Hàn Hải xoay người lại hỏi. "Ta muốn ngươi hoàn thành sự kiện 10 năm trước ngươi không chịu làm mà trốn đi kia." Chu Hàn Hải ngây dại, y nhớ lại 10 năm trước mình cùng Dương Diệu Chân tranh cãi lộ tuyến rút lui, nàng lệnh mình quỳ xuống nói xin lỗi, nhưng mình sống chết không chịu, trong cơn nóng giận bèn ra đi không từ giã, bỏ đến Nam Kinh, sau đó lại đi Đặng Châu. Y nghe nói sau khi y rời đi không lâu Dương Diệu Chân liền gả cho Lý Toàn. Nhoáng một cái đã 10 năm, Chu Hàn Hải tuyệt đối không ngờ rằng Dương Diệu Chân vẫn luôn nhớ tới chuyện này. Chu Hàn Hải nhìn bờ vai gầy gò run rẩy của Dương Diệu Chân, lòng y đau xót, từ từ quỳ xuống, không vì điều gì khác, dường như y nhìn thấy lửa lớn trong thành Mật Châu, dường như thấy Lý Tư Nghiệp sắp tử chiến, tình bạn ở Hùng Nhĩ sơn, chiến đấu ở Nội Hương, trằn trọc bôn ba ngàn dặm, tất cả đều mới vừa bắt đầu, quyết không thể mất đi! Đầu gối tráng sĩ rốt cuộc cong xuống trước sinh mệnh bằng hữu cùng thâm tình người xưa. Dương Diệu Chân bỗng cảm thấy điều gì, nàng đột ngột xoay người lại, lập tức sợ ngây người. Nàng chụp lấy tay Chu Hàn Hải, một giọt nước mắt lăn xuống nhỏ lên tay Chu Hàn Hải. Cái quỳ này nếu sớm được 10 năm, có lẽ mọi chuyện đều sẽ thay đổi. "Tốt! Ta đáp ứng ngươi, ta sẽ làm hắn không tiến công Mật Châu!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang