[Dịch] Vãn Tống

Chương 3 : Trò chuyện trong đêm bên đống lửa

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 12:17 15-11-2018

2 tháng huấn luyện tàn khốc sau đó đã biến 300 tên dân lười biếng thành 300 chiến sĩ cường tráng. Buổi chiều hôm nay mọi người đang tiến hành huấn luyện đứng yên. Đây là một hạng huấn luyện tàn khốc nhất, trừ phi Lý Tư Nghiệp quát bảo dừng nếu không chỉ có thể đứng đến ngất đi. Cha con họ Giang cũng đến thao trương quan sát các binh sĩ huấn luyện. "Quân sư, bọn họ đã đứng bao lâu?" "Đã được 2 canh giờ." "Cái gì, đã 2 canh giờ? Còn phải đứng bao lâu nữa?" "Theo kế hoạch hôm nay là 3 canh giờ." "Các huynh đệ quá khổ cực hay là để bọn họ giải tán đi!" "Không được! Nhất định phải đứng đủ 3 canh giờ." "Nơi này do ngươi làm chủ hay là phụ thân ta làm chủ?" Giang Yêm nhịn không được gào to. "Các huynh đệ, chỉ huy sứ có lệnh hôm nay đến đây thôi, tất cả mọi người có thể về nghỉ ngơi!" Y hô liên tiếp 3 tiếng, trên thao trường hoàn toàn yên ắng không ai cử động. Giang Yêm giận dữ đi đến đội thân binh của Lý Tư Nghiệp, giơ chân đá người đứng phía trước là Tống Tam ngã lăn xuống đất. "Con mẹ nó, lão tử nói các ngươi không nghe thấy sao?" Tống Tam yên lặng đứng dậy. Vừa rồi đầu ý bị rách, máu tươi chảy xuống mặt nhưng y vẫn tiếp tục đứng thẳng tắp không nói một lời. "Nếu chỉ huy sứ có lệnh thì tất cả mọi người giải tán đi!" Lý Tư Nghiệp thấy sắc mặt Giang Gia Vĩ âm u đến đáng sợ chỉ có thể hạ lệnh giải tán. Các binh sĩ lúc này mới trầm tĩnh tốp năm tốp ba rời đi. "Hừ!" Giang Gia Vĩ nặng nề hừ một tiếng, không để ý đến Lý Tư Nghiệp dứt khoát rời đi. Giữa đêm Lý Tư Nghiệp nghĩ đến chuyện ban ngày Giang Gia Vĩ không vui bèn tính đến nói chuyện với lão một chút. Vừa đi đến cửa lại nghe được 2 cha con Giang Gia Vĩ nói chuyện ở bên trong. Hắn vừa định bỏ đi thì lại nghe thấy nói đến tên của mình, hắn không khỏi động trong lòng bèn đưa tai lắng nghe. "Phụ thân, người để Lý Tư Nghiệp kia đi thao luyện nhân mã liệu có thỏa đáng hay không? Vừa rồi ta nghe Mâu Hóa nói Lý Tư Nghiệp này ngày đầu tiên đã lập uy, đem tất cả đều chỉnh đốn ngoan ngoãn. Tình hình ban ngày người cũng thấy, cứ như thế mãi chẳng phải là chiếm quân quyền của phụ thân?" "Con à! Sao ta không minh bạch chuyện này! Nhưng Lý Tư Nghiệp lại có chút tài năng, bây giờ chúng ta còn cần hắn. Coi như hắn có càn rỡ nhưng ngươi đừng quên người chân chính giữ binh là 5 thủ hạ của ta. Nếu có một ngày hắn thực 2 lòng ta lại giết hắn không muộn." "Nhưng phụ thân người cũng không cho hài nhi cơ hội thì làm sao biết hài nhi không làm được?" "Nhiệm vụ của ngươi bây giờ là sinh nhi tử, lưu lại cho Giang gia ta một cái gốc rễ. Đợi Lý Tư Nghiệp luyện binh xong rồi ta lại giao quân quyền cho ngươi." Lý Tư Nghiệp yên lặng xoay người sang chỗ khác nhìn trời. Một vầng trăng khuyết mọc lên, trong lòng thất vọng vô hạn dâng lên. Nói cho cùng chính mình cũng chỉ là một người bị lợi dụng mà thôi. Lúc này hắn cũng không có lòng báo cáo cái gì, một mình đi về phía doanh trướng. Đi chưa được 2 bước chỉ thấy dưới ánh trăng phía trước không xa có một người đứng đó, đang cười mà như không cười nhìn hắn. Hắn nhận ra người này cũng là một trong 5 tiêu sư tên là Lãnh Thiên Đạc. "Quân sư tìm chỉ huy sứ sao? Vì sao không vào?" "Chỉ huy sứ đã nghỉ ngơi, ngày mai ta lại đến!" Lãnh Thiên Đạc cười cười đi theo Lý Tư Nghiệp. "Lúc trước ta vốn là một tên vô lại ở Nam Kinh, có một lần giết người xong bèn chạy trốn đến Đặng Châu, được lão tiêu chủ thu nhận. Thoáng một cái đã 10 năm. Ngẫm lại ba mươi mấy năm nay phảng phất như là giấc mộng, chẳng biết lúc nào đến ngày tỉnh mộng." "Người nhà của Lãnh đô đầu đâu?" "Cha mẹ đã mất sớm. Lúc trước ở Nam Kinh cũng có cưới một người nương tử, trước khi chạy trốn đến Đặng Châu cũng đã chia tay, sau đó nghe nói bà ta cũng đã cải giá." "Còn quân sư ngươi đây? Có cưới vợ chưa?" "Vẫn chưa." 2 người sóng vai đi đến, đột nhiên nghe thấy doanh trướng cách đó không xa truyền đến từng đợt tiếng cười, dường như ở thân binh doanh của chính mình đang đốt một đống lửa. Lý Tư Nghiệp nhớ tới ban ngày Tống Tam bị thương bèn cùng Lãnh Thiên Đạc đi về phía đống lửa. Chiều hôm qua 30 tên Tống binh khi huấn luyện bắt được 2 con hoẵng. Lúc này đám người này đang vây quanh đống lửa, chém gió khí thế ngất trời. Chu Hàn Hải cùng một đô đầu khác là Tống Đại Hữu cũng đang ngồi. Bọn họ đang nói chuyện cao hứng, bỗng trông thấy quân sư của mình đi tới, mọi người nhao nhao đứng dậy. "A! Thơm quá! Mọi người ngồi đi, đều là huynh đệ không cần phân biệt như thế, hay là không muốn cho ta ăn thịt?" Mọi người nhao nhao cười ngồi xuống. "Tống Tam giờ ngươi thế nào?" Lý Tư Nghiệp hướng về phía Tống Tam, vì mất máu quá nhiều mà không thể đứng lên, hỏi. "Vẫn còn tốt, chỉ là bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại, ngày mai vẫn có thể luyện tập." "Ngày mai ngươi cứ nghỉ 1 ngày đi! Ta đặc biệt phê chuẩn. Đúng rồi, Tống Tam, tên thật của ngươi là gì?" Tống Tam gãi gãi đầu nói: "Thật ra cha ta từng mời tiên sinh đặt cho ta một cái tên gọi là Tống Dũng Tuyền, nhưng đến ngày thứ 2 ta thừa dịp tiên sinh đang ngủ ta bèn đốt râu của hắn. Cha đánh ta một trận, từ đó thì nghỉ học." Nghe chuyện y mọi người đều cười ha hả. "Trong các ngươi ai từng đọc sách?" "Trong chúng ta còn có 2 người tú tài cơ!" Tống Dũng Tuyền chỉ vào 2 người đứng gần đó. "A! Các ngươi tên gọi là gì, sao lại làm lính?" "Thưa quân sư ta gọi là Lý Tư Tề, vì gia cảnh bần hàn nên đi làm lính." Lý Tư Tề khoảng 30 tuổi hơn, gương mặt đen gầy, ăn nói có ý tứ. "Lý Tư Tề, kiến hiền tư tề(*), tên này hay. Còn ngươi?" Lý Tư Nghiệp hướng về người còn lại hỏi. "Quân sư, ta gọi là Sài Hoán, người Lâm An." Tuổi tác Sài Hoán cũng xấp xỉ Lý Tư Tề nhưng y có 3 chòm râu dài, vô cùng nho nhã. Lý Tư Nghiệp trông thấy người ngồi bên cạnh Tống Dũng Tuyền chính là người áp giải chính mình khi trước tỏ ra bực tức nhất, bèn cười hỏi: "Ta nhớ ngươi từng nói chính mình cũng không bằng, ngươi tên là gì?" Người kia gãi gãi đầu ngượng ngùng nói: "Ta gọi là Tần Tiểu Ất, ý giống như "hài đồng"" Trong lòng Lý Tư Nghiệp đột nhiên cảm thấy đau đớn, đó là cái tên đã làm hắn tổn thương thật sâu. Hắn lắc đầu nói với Tần Tiểu Ất lại giống như tự nói với mình: "Tên họ chỉ là cái danh hiệu, mọi người cũng không bởi vì cái tên của mình mà ảnh hưởng tới bản thân. Được rồi, không cần ta hỏi từng người, tự giới thiệu bản thân một chút đi!" "Ta gọi là Vương Ân Trụ, người Tứ Xuyên." "Ta gọi là Tiêu Tiến Trung, người Thường Châu." "Ta gọi là Vương Tam Thành, ta gọi là Triệu Cẩu Nhi..." Từng người đứng dậy hướng về Lý Tư Nghiệp tự giới thiệu. Bấy giờ đột nhiên Tống Dũng Tuyền hỏi: "Quân sư, còn ngươi tên là gì, sao lại thành trọng phạm của người Mông Cổ?" "Ta gọi là Lý Tư Nghiệp." "Quân sư ắt hẳn là Lý Tư Nghiệp đông chủ Kim Tư lâu, người hạ độc chết sứ giả Mông Cổ?" Sài Hoán giật mình hỏi. "Chính là ta!" "Thì ra quân sư chính là anh hùng Đại Tống đã hạ độc chết sứ giả Mông Cổ! Ta cũng từng nghe qua đại danh quân sư, nghĩ không ra hôm nay ta lại thành thuộc hạ của quân sư. Lý Tư Tề này thật sự là có phúc 3 đời nha!" "Không cần phóng đại như vậy! Ta không cho rằng ta là anh hùng gì, thật ra ta chỉ bị tình thế ép buộc mà làm." "Quân sư mau kể cho ta nghe một chút đi! Nghe các ngươi cứ nói nghiêm chỉnh như thế lại khiến ta ngứa chết đây!" Tống Đại Hữu mặt đen vội vã hô lên. "Đúng vậy! Quân sư cũng kể một chút cho 3 người chúng ta nghe đi!" "Được! Ta sẽ kể cho mọi người nghe tình hình cụ thể lúc đó." Lý Tư Nghiệp bèn đem chuyện hắn mang rượu vào quân doanh Mông Cổ hạ độc chết sứ giả Mông Cổ kể lại từ đầu đến cuối, cũng không giấu diếm động cơ báo thù cho mẫu thân cùng tỷ tỷ. Kể đến chỗ mạo hiểm mọi người đều nín thở, mở to hai mắt nhìn. Kể mãi đến chỗ quan quân kia áp giải mình bị trúng độc chết, còn mình thì trốn thoát, cuối cùng bởi vì bằng hữu bán đứng mà bị quan phủ bắt lấy. "Thì ra quân sư lại là hậu duệ tông thất Đại Đường." Chu Hàn Hải kinh hô một tiếng. Mọi người nghe vậy không khỏi nổi lòng tôn kính. Lý Tư Nghiệp lắc đầu, "9 phần 10 họ Lý trong thiên hạ đều là đời sau của Đường thất, huống chi dòng họ mất nước có thể vinh quang gì!" "Nhưng chính xác là quân sư có đảm lượng, không giống chúng ta ở đây có 2 người lúc trước bị bắt còn bị dọa tiểu trong quần." Tần Tiểu Ất liếc mắt nhìn Vương Tam Thành cùng Triệu Cẩu Nhi trêu chọc nói. Lập tức 2 người kìm nén đến đỏ bừng, ngượng ngùng nói không ra lời. Tiêu Tiến Trung thấy 2 người xấu hổ vội phân bua thay bọn họ: "Quân sư là hậu duệ tông thất Đại Đường, dĩ nhiên không thể so sánh với bách tính phổ thông như chúng ta." Lý Tư Nghiệp vụt đứng dậy, kéo áo chỉ vào ấn ký phía sau lưng thản nhiên nói: "Tất cả mọi người lại nhìn xem đây là gì?" "Cái này hình như là ấn ký nô lệ của nước Kim chúng ta, sao quân sư cũng có?" Tống Đại Hữu bỗng nhận ra. "Không sai! Lúc niên thiếu ta bị người Kim bắt đi làm nô lệ, đã từng là loại người thấp hèn nhất trên đời. Ta đã từng nghĩ sẽ làm một phú thương bán rượu cả đời nhưng số trời không cho phép, ép ta đi vào con đường không lối quay về này, nhưng chí ta há lại chỉ làm phỉ trên núi! Các ngươi cũng giống như ta, mặc dù xuất thân thấp hèn nhưng hào kiệt xưa nay lại có mấy người sinh trong phú quý? Hàn Tín bất quá là tên vô lại ở Hoài Âm, Phàn Khoái chính là đồ tể ở huyện Bái, ngay cả Cao Tổ cũng chỉ là một đình trưởng. Chính những loại người thấp hèn này lại có thể thừa dịp mà lên, cuối cùng thành nghiệp lớn. Lý Tư Nghiệp ta bất tài nguyện dùng thân này học theo. Mỗi người chúng ta đều là nam nhi người Hán có nhiệt huyết, chỉ cần nắm được thời cơ mỗi người đều sẽ trở thành anh hùng hảo hán đội trời đạp đất! Hôm nay chúng ta là sơn phỉ, không lẽ ngày sau chúng ta không thể trở thành tướng soái mở rộng bờ cõi, không thể thành vương giả sáng lập cơ nghiệp sao?" "Quân sư nói đúng! Vương hầu tướng lĩnh lẽ nào đều là trời sinh? Chúng ta đã không thể trở về quê cũ, vậy cứ dứt khoát xông pha chiếm lấy một mảnh đất trời!" Lý Tư Tề bỗng đứng lên cao giọng nói. "Chúng ta đường đường là nam nhi Đại Tống chẳng lẽ lại thấp kém hơn bọn lão gia quý tộc xa hoa đồi trụy sao?" "Ta cũng có mơ ước, ta muốn cưỡi ngựa cao to, áo gấm về quê! Để cha mẹ được vinh quang!" "Lão tử nằm mộng cũng nghĩ đến hưởng thụ sinh họa của hoàng đế lão nhi." "Tương lai lão tử muốn cưới 100 nữ nhân." "Ta muốn huyện thái gia ở quê cũ quỳ trước mặt ta!" "Được! Được! Bất kể mơ mộng kiểu gì chúng ta cũng là người có lý tưởng, vì lý tưởng của mình, vì không phụ thân thể nam nhi 7 thước, xin mỗi người chúng ta đều nhớ kỹ hôm nay, nhớ kỹ lời thề trước đống lửa của chúng ta: Vương hầu tướng lĩnh lẽ nào đều là trời sinh?" Tất cả mọi ngươi nghe thấy, nhiệt huyết sôi trào, cùng nhau quỳ xuống đồng thanh nói: "Chúng ta nguyện đi theo quân sư cùng nhau khai sáng sự nghiệp to lớn truyền tụng vạn đời!" Lý Tư Nghiệp nhìn mọi người bị ánh lửa hừng hực phản chiếu gương mặt đỏ bừng, nhìn qua từng đôi mắt tràn ngập chờ mong, cũng bị lửa lớn đốt lên hào hùng vạn trượng. Hắn nhìn về bầu trời vô tận phương xa, tư tưởng cũng kéo dài vô tận. Đêm này ắt hẳn sẽ ghi vào sử sách mãi mãi. "Xuân vọng năm thứ 3 Thiệu Định, Thái Tổ cùng Chu Hàn Hải, Lãnh Thiên Đạc, Tống Đại Hữu, Lý Tư Tề, Sài Hoán, Tống Dũng Tuyền, Vương Ân Trụ, tất cả 33 bầy tôi, minh ước ở Hùng Nhĩ sơn. Khí thế của Bắc Đường bắt đầu hình thành." -------------------------- Chú thích của người dịch: (*) "kiến hiền tư tề": trích từ Luận ngữ của Khổng Tử, ý nói thấy người hiền thì nghĩ cách làm sao để được bằng họ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang