[Dịch] Vãn Tống

Chương 13 : Tiên sư bắt quỷ

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 17:24 25-12-2018

Lý Tư Nghiệp bỗng thấy buồn cười, ban ngày ban mặt quỷ ở đâu ra, nếu quả thật có quỷ, Lý Tư Nghiệp hắn giết nhiều người như vậy há không phải đã sớm rơi vào địa ngục A Tỳ? "Chưởng quỹ kể xem, sao có chuyện quỷ ma gì ở đây?" "Haizzz! Nói ra rất dài dòng, nếu khách quan thật muốn nghen, ta sẽ kể cho ngài nghe, có bị sợ cũng đừng trách ta." "Ngươi cứ nói, ta không trách ngươi." "Ngày xưa nghe người già kể lại, vào thời triều Đường, có một gia đình chuyển đến trấn Mi Tiền này, trong nhà có một nữ nhi, lớn lên xinh đẹp như hoa, dáng vẻ lãng mạn, sau đó được gả cho một nhà giàu, chưa đến 3 ngày thì người chồng chết một cách bất thường, máu huyết toàn thân cạn sạch. Sau đó nữ tử kia tái giá mấy lần, đều xảy ra chuyện tương tự cho nên người trong trấn đều khẳng định nàng là hóa thân của quỷ vô thường nên lập dàn hỏa thiêu chết nàng. Nhưng vào đêm ngay sau khi nàng chết, trên mâm cơm từng nhà đều bất thình lình xuất hiện 1 chén máu tươi lớn, hễ vứt đi thì lại xuất hiện. Nghe người già kể có người còn nhìn thấy nữ tử kia xuất hiện. Nữ quỷ biến mất mấy trăm năm lại xuất hiện, dọa chết người mà!" Nói đến đây bờ môi chưởng quỹ trắng bệch, răng gõ lập bập, lão nhìn Vương Tứ Bảo chằm chằm, giống như nữ quỷ kia xuất hiện ngay trước mặt lão. Vương Tứ Bảo bị lão nhìn đến nỗi mồ hồi lạnh tuôn ra, bèn đưa tay huơ huơ trước mặt lão 2 lần, chưởng quỹ mới lấy lại tinh thần. "Quỷ đã xuất hiện được bao lâu rồi? Có hại mạng người không?" "Khoảng 2 tháng, không nghe nói có hại mạng người, chỉ có lão bà của Lý đại quan nhân mở tiệm cầm đồ nửa đêm đi tiểu bị quỷ nhìn thấy, bà rơi vào hầm cầu, thần kinh bị sợ hãi quá độ mà bị bệnh. Sau đó hễ có bát máu xuất hiện trên bàn thì đến miếu sơn thần cúng vài chục quan tiền thì bát máu sẽ không xuất hiện." Lý Tư Nghiệp cười to, "Chuyện này không phải là có người mượn quỷ để lừa tiền sao?" "Cũng không phải! Cũng không phải!" Chưởng quỹ xua tay liên tục. "Có người gan dạ sau khi cúng tiền bèn phục lại trong miếu, nhưng chỉ chớp mắt 1 cái tiền trên bàn đã không thấy tăm hơi, không hề trông thấy nửa cái bóng người. Hơn nữa ban đêm cửa đều khóa chặt, bát máu từ đâu tới? Chúng ta đã có hơn 30 con heo bị hút khô máu, vậy không phải là quỷ làm hay sao?" "Như vậy trong quán rượu cũng xuất hiện bát máu, chưởng quỹ có đi cúng tiền hay không? Câu nói này khiến chưởng quỹ nhảy dựng lên. "Phải! Phải! Phải!" Lão lấy trong ngực ra 30 văn tiền lẻ, lại không tìm được dây xâu, Vương Tứ Bảo bèn đưa cho lão một sợi dây đỏ cho lão xâu lại. Lão vội kêu một tên tiểu nhị đến dặn dò vài cầu. Đột nhiên có một người ngoài cửa chạy vào, thở hồng hộc hô: "Lưu chưởng quỹ, đã mời được đạo nhân bắt quỷ, trấn trưởng gọi ông đến!" "Được! Ta lập tức tới ngay." Bảo người báo tin đi, chưởng quỹ quay lại nói với Lý Tư Nghiệp: "Khách quan dùng từ từ, ta đi một lát sẽ quay lại." "Chúng ta cũng ăn xong rồi, cùng đi xem đi!" Vương Tứ Bảo trả tiền xong, mọi người bèn đi theo chưởng quỹ đến nhà trấn trưởng ở phía đông trấn Mi Tiền. Vẫn chưa vào cửa đã nghe thấy bên trong có một tràng tiếng cười hào sảng, âm thanh vang dội cực kỳ, có thể truyền ra ngoài trăm dặm, ắt là định gọi nhà giàu cả trấn đến. "Nói đi nói lại, trấn Mi Tiền của chúng ta là môn hộ núi Nga Mi, có chuyện cũng nên tương trợ, nói tiền bạc gì! Vậy hóa ra là xa lạ sao? Hơn nữa nếu gọi là "Một Tiền trấn" (trấn không tiền) ai lại không biết xấu hổ mà mở miệng chứ? Trấn trưởng ông nói có đúng hay không? Ha ha ha!" Lý Tư Nghiệp theo chưởng quỹ đi vào, thấy trong sân đã có không ít người đến xem náo nhiệt. Cửa đại sảnh mở ra, bày 2 hàng ghế 2 bên, một ít địa chủ thân sĩ đã ngồi đầy, người người đều tỏ vẻ kính ngưỡng. Ở giữa là một cái bàn bát tiên, trên bàn bày 1 cái mâm, trong mâm có 500 quan tiền chất đống, 2 bên bàn có 2 người ngồi, bên trái chắc là trấn trưởng, bụng tròn, tai to mặt lớn, thể hiện rõ đặc sản của trấn nhỏ, so sánh với Vương Tứ Bảo thì giống như là đại vu gặp tiểu vu, khiến Tứ Bảo âm thầm mừng rỡ không ngớt. Lúc này trấn trưởng đang bưng 1 ly trà từ từ thổi. Ngồi bên phải chính là đạo sĩ được mời đến bắt quỷ, thân cao chừng 8 thước, mũi sư miệng rộng, uy phong lẫm liệt, mặc một bộ đạo bào bát quái thêu vàng, đôi mắt hất lên trời, khí thế giống như Trương thiên sư vẫn là vãn bối của gã, Chung tróc quỷ chỉ xứng xách giày cho gã. Phía sau gã có một đạo đồng đang đứng, tay cầm một thanh kiếm càn khôn bằng gỗ đào, sau lưng giắt một cây tróc quỷ chiêu hồn phiên, thần sắc nghiêm nghị, hiển nhiên cũng là một tiên đồng đắc đạo. "Tống tiên trưởng sao nói thế, dù trấn Mi Tiền không có tiền, nhưng vẫn phải đủ cấp bậc lễ nghĩa, chư vi nói có đúng hay không?" Trấn trưởng lấy ngón tay nhỏ bé đẩy chiếc mâm về phía đạo trưởng, thân hào trong trấn đang ngồi liên tục gật đầu đồng tình. Tiên trưởng kia liếc cái mâm, khẽ mỉm cười nói: "Nếu các vị láng giềng hậu ái, vậy cứ coi như hiến cho Trường Thọ quan của ta để trùng tu Tam Thanh điện! Không thu trái lại hỏng mất đạo hạnh của các vị, đồ nhi nhận đi!" Tiên đồng kia đáp lời, lấy một cái túi ở sau lưng ra, đổ tiền vào. Thu tiền xong, tiên trưởng kia lại nghiêm sắc mặt nói: "Quyên tiền là chuyện nhỏ, vì dân trừ hại là chuyện lớn, để bản tiên trưởng đến tìm hiểu nội tình nữ quỷ kia trước." Gã cầm lấy kiếm càn khôn gỗ đào, nhanh chân bước vào trong sân. Người trong sân lập tức tránh ra một khoảng trống. Vị Tống tiên trưởng này liền bước vào chỗ trống, giống như chân đạp điện Diêm Vương, đầu đội cung Đâu Suất. Gã không nhảy nhót như đạo sĩ bình thường, chỉ khép hờ đôi mắt, trong miệng lẩm bẩm, tư thế kia có thể khiến ngay cả Thái Thượng lão quân mà thấy cũng sẽ bị dọa ngã từ trên lưng thanh ngưu xuống, thầm nghĩ đạo nhân nhóm lửa của mình hạ phàm lúc nào. Đột nhiên tiên trưởng hô to một tiếng: "Nghiệt chướng chạy đâu!" Kiếm gỗ đào từ từ vung lên, kình đạo kia giống như là đang đâm tới Vương Ốc Thái Nhạc. Thời gian dần trôi, mồ hôi tuôn đầy đầu gã, cắn răng tanh tách, dọa cả đám nhà giàu mặt xám như tro, không biết vị tiên trưởng này bắt được quỷ quái gì. Gã bỗng mở cái miệng rộng như chậu máu, hét lớn một tiếng "Nhanh!" giống như trong miệng của gã vừa bay ra vật gì giống như tiên kiếm, rồi nó dần dần biến mất ở phương xa. Người bên cạnh lại không thấy được gì, chỉ biết thầm giận mình là người trần mắt thịt, không thấy được bảo bối tiên gia. Mấy ông chủ cũng vì vậy nảy ra ý nghĩ đưa hài tử lên Trường Thọ quan tu đạo. "Ai da!" Tiên trưởng bỗng quát to một tiếng, mặt vàng như giấy, cả người run rẩy, sắp ngã xuống đất. Tiên đồng kia nhanh tay nhanh mắt, lấy một viên hoàn hồn đan trong hồ lô ra nhét vào miệng sư phụ, gã mới thở dài một hơi, tỉnh hồn lại. "Đáng tiếc! Đáng tiếc!" Tiên trưởng chậm rãi thu kiếm gỗ lại, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, từ từ trở vào phòng. Gã nhìn lướt qua ánh mắt chờ đợi của đám người ngưỡng mộ ngồi đầy phòng, vẻ mặt buồn bã. "Các vị hương thân, không phải là ta không cố hết sức, vốn là có thể bắt được yêu nghiệt, nhưng hậu trường của nó quá mạnh, pháp lực của ta có hạn, không thể đắc tội!" Gã lắc đầu liên tục: "Khó! Khó! Khó! Đồ nhi, thu xếp hành lý, trả tiền lại cho các vị hương thân, chúng ta về núi thôi!" Tiên đồng kia đáp lời, đổ tiền trong túi ra, thu lấy trường kiếm rồi theo sư phụ định bỏ đi. Trấn trưởng cùng hương than nhìn nhau, cùng nhau tiến lên, quỳ rạp xuống trước mặt tiên trưởng. "Tiên trưởng từ bi, cứu lấy chúng ta!" "Tiên trưởng cứu lấy chúng ta!" Người trong sân đồng loạt quỳ xuống, chỉ còn bọn người Lý Tư Nghiệp đứng đó cười thầm. Tống tiên trưởng lắc đầu: "Các vị hương thân, ta khuyên mọi người nên sớm rời khỏi trấn Mi Tiền này đi! Nếu không sớm muộn ắt phải chết không nghi ngờ gì." Nói xong gã thở dài, co chân bước đi. Mọi người không chịu thả gã đi, ôm 2 chân gã cầu khẩn một cách đau khổ. Tiên trưởng kia nhìn người này người kia, 2 mắt rưng rưng. Cuối cùng gã giơ cao 2 tay, ngửa mặt lên trời hét to một tiếng: "Thôi! Ta đành liều 50 năm đạo hạnh này cứu các hương thân trấn Mi Tiền một lần đi!" "Tiên trưởng! Yêu nghiệt kia có lai lịch gì?" Tống tiên trưởng ngồi đó nhíu mày suy nghĩ, mặc ai hỏi gì gã cũng không để ý. "Suỵt! Chớ làm ồn, không thấy Tống tiên trưởng đang suy nghĩ biện pháp hàng yêu sao?" Đột nhiên ánh mắt tiên trưởng kia sáng lên, cao giọng hô: "Ta có cách!" Mọi người mừng rỡ, nhao nhao vây quanh. Tống tiên trưởng cười đắc ý, tự lầm bầm: "Đã như vậy, yêu nghiệt kia dù có bản lĩnh bằng trời cũng không thoát khỏi pháp khí của bản tiên trưởng." Gã ngẩng đầu lên nhìn mọi người: "Haizzz! Các ngươi có biết đây không phải là quỷ, mà là một yêu nghiệt có lai lịch." Nói đến đây gã ngừng lại. Mọi người ngửa đầu, chờ câu sau của gã. "Các ngươi có biết nhị thập bát tú của thiên đình không? Chính là Giác, Kháng, Để, Phòng, Tâm, Vĩ, Cơ ở đông thiên đình; Đấu, Ngưu, Nữ, Hư, Nguy, Thất, Bích ở bắc thiên đình cùng Khuê, Lâu, Vị, Mão, Tất, Tuy, Tham ở tây thiên đình; còn có Tỉnh, Quỷ, Liễu, Tinh, Trương, Dực, Chẩn ở nam thiên đình. Yêu nghiệt này chính là vật cưỡi của Hư tinh ở bắc thiên đình, là một thiên hồ, dòm ngó linh khí của Nga Mi ta. Cáo này hạ giới ngàn năm trước, dốc lòng tu hành, bây giờ đã có 9 đuôi, 500 năm nữa nó có thể hóa thành hình người. Nó vốn không có ác ý, nhưng mỗi 500 năm sẽ có 1 lần độ kiếp, nhất định phải hút máu người để độ kiếp. Hiện tại đã tới kỳ độ kiếp của nó, nó đang ở ngay trong trấn Mi Tiền của các ngươi!" Một câu cuối cùng của tiên trưởng giống như sét đánh ngang tai, khiến mọi người sợ ngây người. "Tiên trưởng cứu lấy chúng ta!" "Đừng sợ! Ta đã đáp ứng, sao lại khoanh tay đứng nhìn. Yêu nghiệt này vừa nãy đã bị vô ảnh đoạt hồn châm ta luyện 50 năm gây thương tích, trốn vào núi Nga Mi. Chỉ có điều vô ảnh đoạt hồn châm của ta cũng bị hủy, phải luyện lại một lần nữa!" "Cái vô ảnh đoạt hồn châm kia của tiên trưởng đã bị hủy vì chúng ta, dĩ nhiên chúng ta sẽ đền bù." "Vô ảnh đoạt hồn châm là bảo vật vô giá, sao các ngươi có thể đền bù được? Bất quá các ngươi có thể mua giúp ta một cây bồ đề châm làm bản thể để tu luyện." Gã thấy mọi người ngạc nhiên, "Sao vậy? Các ngươi đều chưa nghe nói tới sao?" "Tiên trưởng, chúng tôi là người phàm, sao biết được bảo bối tiên gia như vậy? Chúng ta chỉ có thể đưa tiền ra sức." "Cũng không cần phải ra sức, các ngươi chuẩn bị cho ta 1000 quan tiền, ta tự đi đảo Bồng Lai ở Đông Hải mua." "Vâng! Vâng! Vâng! Việc này không thành vấn đề." "Trước mắt không cần nói tới bồ đề châm, thu yêu quan trọng hơn. Chẳng mấy chốc nó sẽ trở về, đến lúc đó ta cũng không có cách gì. Các ngươi có thể giúp ta chuẩn bị một món pháp khí, thừa dịp nó chưa khôi phục nguyên khí mà giết nó." "Đạo trưởng cần chúng tôi chuẩn bị cái gì?" "Các ngươi giúp ta đúc 2 cây côn bạc, mỗi cây nặng 29 cân 9 lượng 9 phân, hơn 1 phân cũng không được, thiếu 1 phân cũng không được. Lúc màn đêm buông xuống ta sẽ lên núi đánh liều 50 năm đạo hạnh dùng côn bạc đóng đinh yêu nghiệt kia trong núi, nhốt nó ngàn năm không ra được. Sau đó nếu như lại có chuyện gì lạ thì các ngươi không cần sợ, đó là một đuôi còn sót lại của Cửu Vĩ Hồ đang tác quái, cũng chẳng làm được gì. Haizzz, có điều ngàn năm sau chín đuôi nhập lại làm một, ta cũng không thể làm gì được." Mọi người nhìn nhau, trấn trưởng cắn răng một cái nói: "Vì trừ đi yêu nghiệt này, chúng ta tốn nhiều vốn liếng cũng đáng!" Đột nhiên ngoài sân truyền đến một tràng cười ha hả: "Đạo trưởng chỉ cần đơn giản làm một cây chùy bạc, vậy không phải mang đi càng dễ hơn một chút!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang