[Dịch] Vãn Tống

Chương 1 : Nạn đói

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 17:38 30-11-2018

"Đại tướng quân, ăn cơm đi!" Tần Tiểu Ất mang một cái khay khẽ đặt cạnh Lý Tư Nghiệp đang cúi đầu viết nhanh, không kìm được nuốt nước bọt một cái, lập tức lặng lẽ lui ra sau. Lý Tư Nghiệp bỗng ngửi thấy mùi thơm, hắn nhìn sang mâm gỗ kia, thấy trong đó có một chén cơm trắng lớn, bên cạnh là một đĩa rau xanh, phía trên phủ một miếng thịt heo dày. Lập tức Lý Tư Nghiệp giận tím mặt. "Ầm!", hắn vung tay quét mâm gỗ văng xa hơn trượng, xanh mặt chỉ vào Tần Tiểu Ất mắng: "Ai kêu ngươi mang cái này tới? Chẳng lẽ ngươi không biết tình hình bây giờ sao? Người đâu!" "Có!" 2 tên thân binh đồng thanh đáp, bước vào. Tần Tiểu Ất sợ đến sắc mặt trắng bệch, lần đầu gã trông thấy chúa công nổi giận đến thế, chân mềm nhũn quỳ xuống, toàn thân run rẩy không nói được câu nào. "Không có gì, các ngươi ra ngoài đi!" Lý Tư Nghiệp thở dài một hơi, nhắm lại đôi mắt mỏi mệt, ngửa mặt nằm lên ghế. Tháng 10 năm đầu Thiên Hưng Kim Ai Tông, nạn đói nổi lên ở Sơn Đông, gần như không thu hoạch được lương thực. Hạn hán lúc xuân hè cùng chiến tranh lúc hè thu bắt đầu để lại hậu quả nghiêm trọng. "Đất hoang ngàn dặm, không một mảnh xanh, đấu gạo ngàn tiền, dân chia nhau ăn, quân lấy dân làm lương, dân lấy đất đỡ đói" - đó là thảm cảnh ở khắp Sơn Đông ghi trong nhật ký của Sài Hoán. Bất kể là phủ Đông Bình ở phía bắc hay phủ Ích Đô ở phía nam, khắp nơi đều có cảnh vì đói mà giết bách tính. Bởi vì ăn thịt người quá nhiều, ôn dịch bắt đầu bùng phát trong quân đội ở trung nam bộ. Đến tháng 12, quân số của Lý Toàn, Hạ Toàn, Bành Nghĩa Bân đều giảm 4 thành trở lên. Chiến tranh giữa 2 Toàn cũng bị ép phải dừng lại. Hiện tại nếu trong 2 người ai có thể nghĩ cách giải quyết nạn đói, thì người đó có thể đạt được nguồn mộ lính, cũng sẽ trở thành người thắng lợi sau cùng. Cuối tháng 10, Lý Tư Nghiệp đã phát hiện ra mầm móng nạn đói, hắn lập tức thực hành chế độ phân phối lương thực trong địa hạt. Nhưng ngay cả như vậy, nhịn đến tháng 12 thì một ít lương dự trữ cũng sắp cạn, vẫn chưa có cách nào tìm được nguồn lương thực. Mặc dù Chấn Uy quân không bị nhiễm ôn dịch, nhưng cũng không cách nào tăng cường quân số, từ đầu tới cuối chỉ duy trì ở quy mô 4 vạn người. Việc xây dựng kỵ binh cũng đã biến mất từ tháng 11, đây là biện pháp duy nhất để duy trì sinh mệnh bách tính. Nạn đói khiến nhân khẩu giảm mạnh, toàn bộ Sơn Đông lưỡng lộ đều lâm vào cảnh "10 nhà 9 trống", hoặc chạy nạn hoặc chết đi. Ngay cả phủ Ích Đô vốn có nhân khẩu lớn nhất cũng giảm từ 84000 hộ hồi đầu năm xuống đến không đủ 2 vạn hộ. Đầu tháng 12, nạn đói ở Sơn Đông bắt đầu phát triển theo hướng nặng, cửa hàng thịt người đầu tiên khai trương ở phủ Đông Bình, dựa theo chất lượng mà định giá, lấy thịt đồng tử đắt nhất. Không quá nửa tháng, ngành nghề mới này giống như tia lửa trên đồng cỏ khô, mọc lên như nấm khắp nơi ở Sơn Đông. Trong cách gọi lương thực bắt đầu có khái niệm "thịt gạo". Trong bối cảnh này, để lôi kéo lòng quân cùng lòng dân, Chấn Uy quân không hùa theo Lý Toàn cùng Hạ Toàn đi cướp dân làm lương, mà thực hiện chế độ khẩu phần tiêu chuẩn, từ tiểu binh đến đại tướng quân mỗi người được 1 đấu gạo cùng 1 muỗng muối nhỏ mỗi ngày, tính ra cũng chính là 2 bữa cháo loãng, cho nên khi Lý Tư Nghiệp nhìn thấy cơm canh đặc biệt kia mới giận tím mặt, thậm chí thiếu điều giết Tần Tiểu Ất. "Đã 2 tháng rồi mà tai ương vẫn không có vẻ dịu bớt, sớm biết thế này ta đã không vọng động chiến sự, khiến bách tính gặp tai nạn lớn như thế." Lý Tư Nghiệp đau khổ vô cùng, hắn vẫn cho rằng tình cảnh này là do hắn mà ra. Nếu không phải tại hắn phá vỡ yên tĩnh của Sơn Đông, gây ra chiến tranh, cũng sẽ không phát sinh ra nạn đói thảm liệt như vậy. Hắn đau khổ nhắm mắt lại, hình ảnh hôm qua lại hiện lên trước mắt: đó là một khúc xương bọc trong một lớp da mỏng, có lẽ là một cánh tay, đã trắng xám, đang liều mạng rướn về phía một mẩu đất vàng, như muốn chụp lấy nó, coi nó là hy vọng sống sót duy nhất, nhưng cuối cùng cũng không bắt được. Đó là tư thế cuối cùng của một nam tử bị chết đói giữa đường để lại. Khiến nội tâm Lý Tư Nghiệp chấn động cực kỳ. 2 hàng nước mắt của hắn lặng lẽ trôi xuống, không biết bao lâu sau, cuối cùng Lý Tư Nghiệp tỉnh lại từ trong đau khổ, Tần Tiểu Ất vẫn quỳ dưới đất, không dám cử động. "Ngươi đứng lên đi! Về sau đừng làm vậy, thu dọn cơm canh dưới đất mang cho thương binh đi, mang lại cho ta một phần ăn như bình thường." Nhưng Tần Tiểu Ất vẫn quỳ ở đó, dường như không nghe thấy lời Lý Tư Nghiệp. "Thế nào, còn muốn ta lặp lại sao?" "Nhưng nếu đại tướng quân không ăn, bọn họ cũng không tha cho ta." "Là ai? Ai dám như thế?" "Là ta!" Sài Hoán đẩy cửa ra bước vào. "Ngươi! Ngươi biết rõ quân kỷ như núi, vì sao còn dẫn đầu làm trái?" Lửa giận trong lòng Lý Tư Nghiệp lại bốc lên. Sài Hoán cười cười, nhưng không trả lời, y đợi Tần Tiểu Ất rời khỏi rồi mới ngồi xuống. "Đại tướng quân, ngài có biết cơm này từ đâu mà có?" "Từ đâu?" Vẻ mặt Sài Hoán đột nhiên trở nên nghiêm túc dị thường, y chỉ chính mình, rời chỉ ra ngoài cửa. "Đây là do mỗi quan quân từ giáo úy trở lên trong Chấn Uy quân mỗi người tiết kiệm một ít tập hợp mà thành, chính là vì muốn chủ soái của mình có thể ăn một bữa cơm no." Nói xong, đôi mắt Sài Hoán đỏ lên. Lý Tư Nghiệp chỉ cảm thấy mũi bỗng cay, nước mắt gần như muốn tuôn ra, hắn vội vàng ngẩng cao đầu, hít vào một hơi cố nén nước mắt. "Lý Tư Nghiệp ta có tài đức gì để nhận lấy tâm ý quý giá của mọi người! Nếu không phải tại ta, chiến tranh ở Sơn Đông đã không bộc phát, tổn thất đối với thu hoạch cũng không rộng khắp như vậy, ta có tội!" "Đó cũng không phải là lỗi của đại tướng quân, "cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng", theo dã tâm của 2 Toàn, dù không có chúng ta, Sơn Đông cũng sẽ bộc phát chiến tranh. Chúng ta chỉ là gặp trùng hợp, hơn nữa nhờ có tướng quân, bách tính ở bắc bộ Sơn Đông mới có thể thoát khỏi vận mệnh bi thảm bị sung làm quân lương. Chỉ dựa vào điểm này, ta thấy cũng đủ để tất cả dân chúng mang ơn đại tướng quân. Vì bất lực giải quyết nạn đói nên đại tướng quân mới đem tất cả trách nhiệm đặt lên người mình." Trong lòng Lý Tư Nghiệp biết Sài Hoán nói đúng, nhưng hắn lại không thể thừa nhận, giống như chỉ có tự trách phạt mình hắn mới có thể thấy dễ chịu một chút. "Minh Quang (biểu tự của Sài Hoán), hơn một tháng rồi, ta vẫn suy nghĩ một chuyện, ta cảm thấy chúng ta đã phạm một sai lầm chiến lược cực lớn, đó là chúng ta quá xem trọng quân sự mà không để ý chính trị. Nếu như chúng ta có thể xử lý sớm, đã có thể làm dịu tai họa rất nhiều. Kỳ thật ta vốn định bố trí quan chức ở Mật Châu, nhưng lại bị cuộc tấn công của Thời Thanh làm gián đoạn. Nhưng nếu thật sự phải bố trí quan chức, ta lại không biết bắt đầu từ đâu." Sài Hoán khẽ mỉm cười nói: "Đại tướng quân, đây cũng là mục đích của ta đến tìm ngài. Ta vốn cũng là người đọc sách, hiểu rằng chỉ có văn võ song song mới là đạo lâu dài, tin rằng đại tướng quân cũng hiểu điểm này. 2 ngày trước ta cùng Tư Tề thảo luận vì sao Lý Toàn không thể có thành tựu, đều đồng ý một nguyên nhân, đó chính là Lý Toàn tuyệt không phải vì Lý Toàn làm người thất tín, nguyên nhân chân chính làm hắn thất bại chính là không có xây dựng chính trị cơ sở, luôn dựa vào vũ lực, không đạt được sự ủng hộ của tầng lớp trí thức. Nhỏ thì là một quân phiệt vô lại, lớn thì tối đa cũng là một kiêu hùng, ngay cả gian hùng cũng không thể. Cho nên nếu chúng ta không muốn tiếp bước Lý Toàn, nhất định phải có mục tiêu cùng cơ sở chính trị của chúng ta!" Lời này đã động đến tâm khảm của Lý Tư Nghiệp, đây cũng là đáp án mấy ngày nay hắn đau khổ suy nghĩ. "Xây dựng mục tiêu cùng cơ sở chính trị của chính mình!" Lập tức Lý Tư Nghiệp sáng tỏ thông suốt, hắn đứng dậy rời ghế cúi rạp người thi lễ với Sài Hoán: "Có được Minh Quang, là may mắn của Tư Nghiệp!" Sài Hoán lại lắc đầu, y chăm chú nhìn đôi mắt thành khẩn của Lý Tư Nghiệp nói tiếp: "Không phải là đại tướng quân không nghĩ ra, chỉ là "người trong cuộc hồ đồ" mà thôi! Nếu không lấy tài năng của đại tướng quân, cần gì Sài Hoán đến nhắc nhở!" Lý Tư Nghiệp cười khổ một tiếng: "Ta cũng không phải có tài như ngươi nghĩ, 14 tuổi ta làm thợ rèn, sau đó làm thương nhân cất rượu, sau khi đến nước Kim thì liên tiếp chiến đấu ở Nội Hương, Sơn Đông, chưa hề nghiêm chỉnh đọc sách, luyện võ. Luận võ công ta kém Hàn Hải, luận mưu kế ta kém Thiên Đạc, luận văn tài ta kém Minh Quang, luận văn võ song toàn ta kém Tư Tề. Nhưng cuối cùng ta lại thành lãnh tụ của các người, cứ nghĩ đến đây ta lại thấy ngồi vị trí này không ổn đây!" "Lời này của đại tướng quân không đúng!" Lại thêm một người xuất hiện ở cửa ra vào, chính là Lý Tư Tề. Y vẫn đang lắng nghe 2 người nói chuyện. "Ta lo Minh Quang không thuyết phục được ngài ăn cơm nên mới chạy đến, quả nhiên vẫn tới chậm một bước. Vừa rồi đúng lúc nghe thấy đại tướng quân tự ngẫm, trong lòng ta có mấy câu đã nén rất lâu, nếu không nói ra thật khó chịu!" Y kéo một cái ghế ngồi xuống. "Nguyện Tịch từng đánh giá Hán Cao tổ "Thời không anh hùng, khiến thằng nhãi thành danh", nhưng có thật đúng thế? Ta thấy không phải, Cao tổ xuất thân từ đình trưởng, mang tiếng vô lại, không nghe thấy có hùng tài kinh thiên vĩ địa, lại có thể diệt bạo Tần, bại Hạng Vũ, đuổi quần hùng, dùng quân yếu nhược mà thành bá nghiệp, vì sao? Ta cho là hắn thắng ở cách dùng người, hắn dùng tài của Tiêu Hà, Tào Tham, dùng kế Trương Lương, Trần Bình, dùng cái dũng của Phàn Khoái, Anh Bố, dùng Hàn Tín, Vương Lăng làm tướng. Như thế, hắn cần gì đích thân cực khổ? Đại tướng quân cũng như vậy, ngài có đảm lược cướp lương Hoàng Thủy, có độ lượng cứu kẻ ác ở Nội Hương, có khí phách đánh chiếm Ích Đô, còn có rất nhiều những điều khác... Bất kể là độ lượng, chí hướng, nghị lực, đảm lược, người thường khó mà sánh được đại tướng quân. Từ quân sư cho thổ phỉ Chấn Uy trại Hùng Nhĩ sơn cho đến đại tướng quân của Chấn Uy quân Sơn Đông hôm nay, thời gian không đến 1 năm, thử hỏi ngoài đại tướng quân, thiên hạ còn có ai quyết đoán lớn như thế? Ai còn có thể thoải mái đưa ra đại thủ bút thoải mái tràn trề như thế? Sao ngài nói mình không có gì khác? Thủ hạ của ngài cũng là người tầm thường, hoặc là tiêu sư, hay tiểu binh, cũng nhờ ngài khai quật ra tiềm lực của họ, lau đi tro bụi trên minh châu, để họ hào quang rực rỡ. Cao tổ cũng không hơn vậy. Có lẽ ở một số việc, đại tướng quân biểu hiện thiếu trầm ổn, thiếu khéo léo đưa đẩy, không đủ cay độc, thậm chí còn một ít ngây thơ, nhưng những điều này không quan trọng. Quan trọng là đại tướng quân có tấm lòng chân thành, bất kể là những đại tướng như chúng ta hay là một binh lính tầm thường, mọi người đều tin tưởng một điều, cho dù là đang ở tình huống nào nguy hiểm đến đâu đại tướng quân cũng nhất quyết không bỏ lại chúng ta. Đó là giao tình bằng hữu, tình huynh đệ, cái nghĩa tướng sĩ, đó chính là nguyên nhân chúng ta sẵn lòng đem hết hy vọng đi theo đại tướng quân. Cho nên, vị trí lãnh tụ này chỉ có đại tướng quân mới có tư cách đảm đương! Đại tướng quân, tất cả mọi người đi theo ngài đều có một ý tưởng giống nhau, đó chính là lời nói hôm ấy ở Hùng Nhĩ sơn, nhất định có thể thành sự thật trên người của ngài!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang