[Dịch] Vãn Tống

Chương 2 : Đĩa bánh từ trên trời rơi xuống

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 13:41 04-12-2018

.
Nạn đói ở bắc bộ Sơn Đông lan tràn mãi đến tận cuối tháng 12, đến lúc Lý Tư Nghiệp gần như tuyệt vọng, thì một gói quà lớn vốn không thuộc về hắn lại bất ngờ từ trên trời rơi xuống, trúng ngay đầu Lý Tư Nghiệp. Câu chuyện này phải bắt đầu kể từ trong hoàng thất Tống triều. Sau sỉ nhục Tĩnh Khang, Cao Tông lui về nam xưng đế, truyền tiếp mấy đời đến Ninh Tông Triệu Khoách. Hoang dâm suốt mấy mươi năm rốt cuộc Triệu Khoách cũng đến ngày tàn, di chỉ truyền vị lại cho thái tử Triệu Hồng vốn đã được dự lập từ khi Triệu Khoách còn sống. Triệu Hồng này chí lớn nhưng tài mọn, thù hận quyền tướng Sử Di Viễn, khi rảnh rỗi lại thích viết mấy câu như "giết gian tặc Sử Di Viễn", "sung quân 8000 dặm" v.v... Viết xong rồi cũng không dọn dẹp, phủi mông một cái rồi chui vào nơi phong lưu hoa bướm. Mấy tờ thư pháp bay loạn trên bàn này dĩ nhiên trở thành hàng hóa hiếm thấy để kiếm tiền. Hầu như mỗi ngày Sử Di Viễn đều có thể thu được mấy tấm, tích lũy dần dần, thấy chữ của y cũng không có gì tiến bộ bèn không thèm xem nữa, thưởng cho hạ nhân làm giấy vệ sinh. Sau khi Triệu Khoách quy thiên, Sử Di Viễn cũng không thèm nhìn di chỉ gì, lập tức phế Triệu Hồng, lập con nuôi Triệu Khoách là Triệu Quân làm đế, chính là Tống Lý Tông. Đồng thời đá Triệu Hồng vốn đang phẫn nộ đến Hồ Châu. Hồ Châu có một nhà cự phú họ Phan, đời đời buôn bán, trong nhà tích lũy ức vạn, huynh đệ họ Phan đã hưởng hết vinh hoa phú quý nay không chịu được nhàn rỗi, lúc ở nhà không có việc gì làm bèn lén mặc hoàng bào nằm mơ, lại đi kết giao vài tên phong lưu tài trí tự khoe là "tái Gia Cát, thắng Chu Du". Phan Nhâm là thân thương nhân, dĩ nhiên sùng bái thương nhân kỳ tài Lữ Bất Vi, ngưỡng mộ thôi chưa đủ bèn đổi tên tự của mình thành "Bất Vi". Có lẽ là ông trời muốn trêu đùa lịch sử, Triệu Hồng đến giống như là Phan Bất Vi tìm được Triệu Tử Sở. Huynh đệ Phan Nhâm lập tức coi y như hàng hóa hiếm có, sau khi ăn chơi đàng điếm xong, 3 người kết thành liên minh. Phan gia cực lực ủng hộ Triệu Hồng đoạt lại đế vị, mà Triệu Hồng cũng đáp ứng thiên hạ tương lai sẽ do 2 nhà Triệu, Phan cùng chia nhau. Huynh đệ Phan gia tuy có tiền nhưng khổ trong tay không có binh, lại không dám công khai chiêu binh mãi mã. Lần nọ Phan Nhâm bắc thượng buôn bán quen biết Lý Toàn, thấy lão có thủ hạ hùng binh mười mấy vạn bèn có ý kết giao. Lý Toàn cũng coi trọng tên tiền muôn bạc vạn này, bèn đáp ứng luyện 5 vạn binh cho huynh đệ Phan gia. Còn huynh đệ Phan gia thì mỗi năm giao cho Lý Toàn 10 vạn thạch lương, 50 vạn xâu tiền. Nhưng thương nhân Lã Bất Vi trong lịch sử dù sao cũng chỉ có 1 người, sau khi Phan Bất Vi thanh toán 1 lần tiền cọc thì không thấy Lý Toàn có hành động gì, bèn cho rằng đã nhìn thấu Lý Toàn, không hỏi tới lão nữa. Năm ngoái, sau khi Mông Cổ lui về bắc, thừa tướng Sử Di Viễn bắt đầu yếu thế, huynh đệ Phan gia yên lặng suốt 1 năm dường như lại thấy xu hướng lịch sử Triệu Tống sắp diệt, Phan thị sắp hưng, đầu óc bị choáng váng vì dã tâm nên huynh đệ Phan gia lại tìm Lý Toàn lần nữa, đáp ứng tiếp tế 1 lần duy nhất 20 vạn thạch lương, 100 vạn xâu tiền, điều kiện là trong vòng nửa năm Lý Toàn phải giao ra 5 vạn binh sĩ đến Hồ Châu. Không chỉ có vậy, sau khi người Mông Cổ lui về bắc, triều đình nước Tống muốn lấy lại Sơn Đông, lại một lần nữa duỗi cành ô-liu về phía Lý Toàn (khi Lý Toàn ở Hoài Đông cũng từng là Kinh Đông lộ tổng quản, Quảng Châu quan sát sứ, sau đó về Sơn Đông lại hàng Mông) gia phong lão hàng loạt chức quan: Kỳ Chương hóa, Bảo Khang quân tiết độ sứ, nghi đồng tam ty, Kinh Đông trấn phủ sứ, hàng năm được cung cấp 30 vạn thạch lương, 50 vạn xâu tiền, với điều kiện là trong 3 năm đánh hạ toàn cảnh Sơn Đông, đưa về bản đồ Đại Tống. Lý Toàn vốn không cự tuyệt bất cứ ai, vui vẻ nhận lấy, chỉ tiếc lão còn chưa kịp lấy được niên bổng Tống triều hiếu kính thì Lý Tư Nghiệp đã từ Mật Châu xuất binh chiếm lĩnh bắc bộ Sơn Đông. Đối với tình hình phát sinh ở Sơn Đông, huynh đệ Phan gia cùng triều đình nước Tống đều không biết chút gì, vẫn tiếp tục dựa theo kế hoạch đưa tiền cùng lương thực lên thuyền ra biển, chạy thẳng về phía Sơn Đông. Thủ tướng Đăng Châu chính là Vương Ân Trụ, người phủ Trùng Khánh Tứ Xuyên, trước khi nhập ngũ là một tranh tử thủ trong một tiêu cục nhỏ, tuổi chừng 27-28, mặt đen đầy râu, giọng như sấm sét, người tặng cho ngoại hiệu là "tái Trương Phi", là một trong mấy viên mãnh tướng nổi danh trong Chấn Uy quân. Vì nhân khẩu ở Đăng Châu tăng vọt, trị an chuyển biến xấu, Lý Tư Nghiệp bèn điều y đến Đăng Châu trấn thủ. Mặc dù cũng thiếu thốn lương thực, nhưng ít nhiều cũng có thể bổ sung chút hải sản, lâm sản nên các vùng đất ven biển lại dựa núi như Đăng Châu, Mật Châu, Lai Châu đã trở thành nơi dung nạp nạn dân Sơn Đông. Chỉ vẻn vẹn 2 tháng, nạn dân trốn đến Đăng Châu đã không dưới 60 vạn. Ngày hôm nay Vương Ân Trụ đang tuần tra trong thành, nhiệm vụ của y là giữ gìn trị an địa phương, quản lý nạn dân cùng bách tính. Đang đi, đột nhiên một kỵ binh phi như bay đến, một tên lính như muốn nhào xuống ngựa. "Vương tướng quân! Mặt biển Bồng Lai xuất hiện một đội tàu, treo cờ hiệu Tống triều." Trong lòng Vương Ân Trụ thấy lạ, trầm tư một lát bèn phân phó thân binh: "Nhanh đi báo Lưu tướng quân, bảo ông ấy điểm đủ nhân mã hỏa tốc đến ngay." "Vâng!" Thuyền nước Tống đến tổng cộng có 8 chiếc, toàn bộ là thuyền biển "Thần Chu cấp" lớn nhất của Tống triều. Mỗi con thuyền có thể chở gần 3 vạn thạch hàng hóa. Đây chính là hàng cống nộp hàng năm của huynh đệ Phan gia cho Lý Toàn. Lúc này thuyền dừng cách bờ 2 dặm. Phụ trách áp vận tiền lương chính là Phan An em của Phan Nhâm. Từ xa gã trông thấy trên bến tàu có quân đội, trong lòng hơi sợ bèn sai mưu sĩ đi theo, vốn được gọi là "tái Gia Cát" Khổng Phương tiến đến tìm hiểu tin tức. Khổng Phương kia phe phẩy quạt lông ngỗng, cưỡi 1 chiếc thuyền con chạy đến bến tàu, chỉ thấy một người quân quan dáng vóc giống như Trương Dực Đức cầm mâu đứng đó, đang nhìn mình hầm hầm. Lão muốn tiến tới dò hỏi nhưng lại khiếp đảm, bèn nói với thủy thủ bên cạnh: "Ngươi hỏi xem bọn họ có phải là thủ hạ Lý Toàn?" "Quân sư nhà ta hỏi các ngươi có phải là người của Lý Toàn?" Vương Ân Trụ thấy bọn họ hiểu lầm, lại thấy thuyền biển ăn nước rất sâu hình như chở đầy hàng hóa, trong lòng nảy ra một ý, y chỉ chữ "Lý" to bằng cái đấu trên soái kỳ, lớn tiếng trả lời: "Vâng!" Bỗng một trận gió lớn thổi tới, Khổng Phương kia đứng không vững, lộn nhào xuống biển. Mấy tên thủy thủ vội cứu lão lên, chỉ thấy quần áo lão ướt đầm, cả người lạnh run, nhưng trong tay vẫn nắm chặt cây quạt lông ngỗng, giống như sợ rơi mất tên tuổi "Gia Cát". Binh sĩ trên bờ trông thấy đều cười ha hả. Khổng Phương thấy mất mặt, không nghĩ đến chuyện yêu cầu bằng chứng, vội quay đầu trở về thuyền lớn. "Tiên sinh có hỏi rõ ràng chưa? Có phải là người của Lý Toàn?" "Vâng!" Đã xác định được thân phận đối phương, Phan An bèn dẫn theo 100 tên thủy thủ vũ trang hộ về đi vào bờ. "Trong các ngươi ai là Lý Toàn, bảo hắn tới gặp ta!" Vương Ân Trụ nghe khẩu khí ngạo mạn của gã, trong lòng hơi giận bèn hỏi ngược lại: "Các ngươi là thuyền từ đâu đến? Tìm Lý tướng quân có việc gì?" "Ngươi là ai? Lý Toàn đâu? Ta muốn gặp hắn." Phan An kia vốn là người đã quen thói ngang ngược, ngay cả thái thú Hồ Châu cũng phải nhìn sắc mặt gã. Gã thấy y giáp Vương Ân Trụ thô kệch bèn có lòng khinh mạn. "Ta là thiên tướng thủ hạ Lý tướng quân, phụ trách trị an ở Đăng Châu." "Hừ! Một tên thiên tướng nho nhỏ vẫn chưa có tư cách nói chuyện với ta, ngươi đi gọi Lý Toàn đến!" Vương Ân Trụ thấy gã khinh bỉ mình, trong lòng giận dữ, nhưng y là người thận trọng, vẫn chưa biết lai lịch của đối phương nên không dám lỗ mãng, kìm giận dữ lại nói: "Dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết ngươi là ai, tìm tướng quân của chúng ta có chuyện gì, ta mới có thể bẩm báo với ông ấy." "Ngươi mang cái này giao cho Lý Toàn, nói cho hắn biết trong vòng 1 ngày không đến gặp ta thì hắn hối hận không kịp!" Vương Ân Trụ nhận lấy danh sách hàng hóa của đối phương, liếc qua một cái, mừng rỡ như muốn nổ phổi, 20 vạn thạch lương thực nha! Y thấy đối phương nhất định phải gặp Lý Toàn mới bằng lòng dỡ hàng, một luồng sát cơ bỗng dâng lên trong lòng. Y xoay người đưa danh sách cho Quả Nghị đô úy Lưu Hồng, đồng thời liếc mắt ra hiệu giết người. "Nhanh phái người đưa danh sách này đến Ích Đô, nói cho chủ công là Hồ Châu đưa tới, mời ông ta hỏa tốc đến đây!" Lưu Hồng hiểu ý, lập tức đi xuống an bài. Khổng Phương ở phía sau trông thấy Vương Ân Trụ dáng vẻ hung ác, đột nhiên nghĩ đến Trương Phi kia vốn là người muốn giết Gia Cát Lượng, bèn phe phẩy cây quạt thấp giọng nói: "Đông chủ, chi bằng chúng ta về thuyền chờ!" Phan An đang có ý này, bèn nói với Vương Ân Trụ: "Nếu Lý Toàn không đến ngay được, chúng ta trở về thuyền lớn chờ!" Thấy đối phương muốn trở về thuyền lớn, Vương Ân Trụ nhanh trí nảy ra một ý bèn khom người sát đất, tỏ vẻ hèn mọn nói với Phan An cùng Khổng Phương: "Lúc nãy hạ quan vô lễ, xin tiên sinh thứ tội! Tiên sinh từ xa đến mệt nhọc, ở huyện Bồng Lai ta đã bố trí tiệc rượu đón tiếp, đêm đến mời tiên sinh thưởng thức nhan sắc Tề Lỗ của chúng ta." Khổng Phương thấy Vương Ân Trụ uy mãnh như thế mà ngôn ngữ hèn mọn, trong lòng có chút đắc ý như hàng phục được Trương Phi, nhất là sau khi nghe được câu kia trong lòng bỗng nóng lên, hoàn toàn quên mất Khổng Minh là người sợ vợ. Lão thấy Phan An do dự, bèn phe phẩy cây quạt nói nhỏ: "Ta thấy người này thô lỗ ngu dốt, không làm ra mánh khóe gì, đông chủ không cần ngại." Vương Ân Trụ thấy đối phương do dự, bèn dứt khoát quỳ một chân làm đại lễ như trong quân: "Nếu tiên sinh không chịu đi, thì chính là trách ta vừa rồi vô lễ!" Nói xong y vung tay lên, mấy trăm tên quân sau lưng đồng loạt quỳ 1 chân hô to: "Xin tiên sinh thứ tội!" Trận thế hùng vĩ này rốt cuộc khiến Phan An có chút lâng lâng, gã như rơi vào giấc mộng thường ngày, mấy ngàn tên cấm vệ quân hướng về phía gã hô to: Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế! "Đông gia! Đông gia!" Khổng Phương dùng cán quạt khều khều Phan An. Lúc này Phan An mới tỉnh mộng, gã cười ha ha một tiếng: "Tốt! Ta sẽ nể mặt ngươi!" Được đám quân chen chúc hộ vệ, Phan An bày đủ vẻ uy nghi của hoàng đế. Một đoàn người mênh mông đi vào huyện Bồng Lai. "Phan đại quan nhân, đây là quán rượu lớn nhất huyện Bồng Lai, nổi danh về hải sản, bên trong còn có mấy ả mỹ cơ hầu rượu." "Danh tự thật tao nhã lịch sự "Quân quy", chúng ta vào đi đông chủ!" Khổng Phương trông thấy cái tên này, bỗng nghĩ đến thanh lâu ở quê nhà, lại nghe có mỹ cơ hầu rượu, lửa dục trong lòng bốc lên, chỉ có thể ra sức phe phẩy cây quạt để kìm lại. Vừa lên lầu, trong phòng nào có mỹ cơ gì, chỉ có mấy chục tên đại hán vạm vỡ đang cầm đao lạnh lùng nhìn bọn họ. Phan An sợ đến lùi lại 2 bước, nhìn lại Vương tướng quân kia tỏ vẻ không hiểu. Vương Ân Trụ đã sớm đổi sắc mặt, vung tay xô Phan An ngã nhào xuống đất. "Ngươi là thứ gì mà dám nhận lão tử quỳ xuống!" Phan An được nuông chiều từ bé, khi nào thấy qua đám hung thần ác sát này, sớm đã bị dọa ngồi phịch xuống đất, miệng run run không nói nên lời. Vương Ân Trụ bỗng nghe thấy một mùi hôi thối, nhìn lại, thấy phía dưới "tái Gia Cát" kia đã ướt một vũng lớn. Y vừa bực mình vừa buồn cười bèn hỏi: "Khẩu lệnh liên lạc với thuyền lớn của các ngươi là gì?" "Thuyền... thuyền cỏ mượn tên" Vương Ân Trụ chỉ Khổng Phương nói với Lưu Hồng: "Dẫn hắn đi! Để hắn đưa tất cả thuyền cập bến!" Vương Ân Trụ nhanh chân bước đến cửa sổ, đẩy cửa ra, trông thấy 8 chiếc thuyền lớn cao tận trời chứa đầy lương thực, y nhịn không được bật cười như điên. Ngày thứ 3, Lý Tư Nghiệp đã dẫn đại đội nhân mã chạy đến huyện Bồng Lai, chỉ thấy trên bến tàu đã chất đống lương thực như núi, mấy trăm đội xe cút kít như nước chảy đẩy từng bao lương thực, kéo dài hơn 20 dặm ngoài thành Đăng Châu. Nửa tháng sau, một nhóm tiền lương chính thức của nước Tống cũng đến Đăng Châu. Lý Tư Nghiệp đích thân kiểm hàng trên bến tàu, trên biên nhận ký một cái tên giả đầy vẻ rồng bay phượng múa: Đăng Châu Lý Nghiệp. Cứ như vậy, bắt đầu bằng một biến cố hài hước, cuối cùng cũng kết thúc bằng một vở hài kịch. Cuối năm thứ nhất Thiên Hưng Kim Ai Tông, ở thời khắc nguy hiểm nhất Lý Tư Nghiệp tình cờ nhận được một món quà vốn thuộc về Lý Toàn: 50 vạn thạch lương, 150 vạn xâu tiền, 10 chiếc thuyền biển Thần Chu cấp, hơn 1000 thủy thủ. Sau này trong sử sách chính thức bình luận sự kiện này như sau: "Dân Lỗ nhớ bắc, không ai có thể cản, thế cục Sơn Đông đột biến." - "Bắc Đường sử, Đăng Châu ký sự."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang