[Dịch] Vãn Tống
Chương 4 : Gia Luật đến
Người đăng: phanhitek
Ngày đăng: 16:53 05-12-2018
.
Một thớt ngựa lông vàng đốm trắng lao nhanh ở ngoài thành Tân Châu Sơn Đông, người trên ngựa không ngừng vung roi, chỉ thấy người này uy phong lẫm liệt, tướng mạo đường đường, một đôi mắt bắn ra hàn tinh, 2 hàng lông mi cong như vẽ. Y chính là Gia Luật Tín trong miệng Hoàn Nhan Minh Châu, Gia Luật đại ca trong lòng Lý Tư Nghiệp.
Từ khi y chia tay với chủ nhân Tiêu Tây Viêm ở Tương Dương, thì bồi tiếp Hoàn Nhan Minh Châu đi Đặng Châu áp tải đồ sắt đến Nam Kinh. Sau đó y cũng biết tin chủ nhân bỏ mình, tạm thời không có nơi để đi bèn nhận lời Hoàn Nhan Minh Châu lưu lại bên cạnh nàng làm một người thị vệ. Có một lần Hoàn Nhan Minh Châu ra ngoài gặp phỉ, Gia Luật Tín một thân một mình ở lại ngăn cản trăm tên phỉ, thân trúng 13 vết đao không ngã. Từ đó về sau Gia Luật Tín cảm thấy Hoàn Nhan Minh Châu đối với y khác thường.
Tháng 1, Gia Luật Tín hộ tống Hoàn Nhan Minh Châu từ phủ Chân Định về Nam Kinh, đi theo còn có con trai trọng thần nước Kim Thôi Lập là Thôi Vô Thương. Trên đường đi Thôi Vô Thương tỏ ra ân cần với Hoàn Nhan Minh Châu. Bởi vì trước đây không lâu cãi nhau một lần với Gia Luật Tín nên Hoàng Nhan Minh Châu bèn nảy ý đùa nghịch, có khi lại xuống xe, cùng Thôi Vô Thương cưỡi ngựa, 2 người cười nói vui vẻ. Nhưng Gia Luật Tín chỉ lạnh lùng đi tới, không thèm quay đầu nhìn bọn họ một cái.
Ngày hôm nay, đoàn người đi qua Trịnh Châu, trời bỗng đổi sắc, mây đen hạ thấp, mặt đất tối lại. Rất nhanh bông tuyết nổi lên, gió càng lúc càng lớn, rót vào trong tai, gào rít giận dữ, giống như yêu quái trong truyền thuyết sắp đến. Chốc lát sau, toàn bộ đội xe đã chìm vào trong tuyết lớn. Sương mù cuồn cuộn, càng ngày càng dày, cuồn cuộn từ phương đông cuốn tới.
"Phía trước có một tửu điếm nhỏ, thống lĩnh lệnh mọi người vào tạm nghỉ." Một tên lính quát to bên tai Gia Luật Tín.
"Được rồi! Các ngươi hộ tống công chúa vào trước, ta đi thu xếp ngựa."
Tửu điếm này nhìn bên ngoài không lớn, nhưng khi vào trong lại thấy rộng rãi vô cùng. Gia Luật Tín giở màn da, ra sức dậm chân, giũ rơi tuyết đọng trên người rồi đi vào.
Trong quán hầu như mỗi bàn đều đầy người, tiếng ồn ào vô cùng náo nhiệt. Mấy tên tiểu nhị chạy qua chạy lại, bưng rượu mang đồ ăn, sát tường còn có mấy người hát rong. Bọn người Hoàn Nhan Minh Châu chiếm một góc lớn nhất của tửu điếm, hơn 10 người vốn ngồi uống rượu ở đó bị đuổi ra. Một đám thị vệ Kim binh đứng vòng quanh bảo vệ chủ nhân. Lúc này Hoàn Nhan Minh Châu đang ngồi đối diện cùng Thôi Vô Thương ở một cái bàn nhỏ. Mặt nàng hướng ra cửa lớn, vừa cười nói với Thôi Vô Thương, thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc ra cửa. Gia Luật Tín vừa vào, đúng lúc 2 ánh mắt chạm nhau, nhưng nàng lại nhanh chóng dời ánh mắt đi, giống như không nhìn thấy y. Cũng không biết Thôi Vô Thương nói với nàng cái gì khiến nang cười khanh khách không ngừng. Thôi Vô Thương quay đầu nhìn Gia Luật Tín một cái, lập tức đứng dậy rót rượu cho Hoàn Nhan Minh Châu như để khiêu khích. Hoàn Nhan Minh Châu bưng chung rượu lên nhìn Gia Luật Tín rồi từ từ uống một hơi cạn sạch. Thôi Vô Thương mừng rỡ, gã lén liếc mắt nhìn Gia Luật Tín, trong mắt đầy vẻ đắc ý.
Gia Luật Tín cũng không thèm để ý. Y nhanh chân bước đến trước quầy, khẽ quát: "Mang rượu tới!"
"Khách quan dùng chung hay dùng bát?"
"Đem bát lớn đến!"
Chưởng quỹ lấy ra mấy cái bát lớn châm đầy rượu. Gia Luật Tín uống liên tiếp 5 chén lớn rồi mới lau miệng.
"Sảng khoái!"
Sự hào sảng của Gia Luật Tín khiến mấy người Hán ở bàn bên cạnh thấy hứng thú. Một gã đại hán cao giọng hô: "Hán tử kia, lại đây uống với chúng ta chứ?"
Gia Luật Tín cầm một vò rượu đi lại. Mấy người vội nhường chỗ ngồi. Gia Luật Tín cũng không từ chối, dứt khoát ngồi xuống.
"Lúc nãy đại ca tửu lượng thật khá! Có thể uống chén này của ta?" Một người thanh niên 2 tay bưng 1 chén rượu lễ phép đưa cho Gia Luật Tín.
"Được, ta uống!"
Y nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch. Người trẻ tuổi kia thấy, lớn tiếng khen hay, chính mình cũng bưng một bát lên uống.
Thôi Vô Thương từ xa thấy bọn họ trò chuyện náo nhiệt, bèn cười nhạt nói: "Kẻ thô kệch vẫn là kể thô kệch, cũng chỉ xứng làm bạn cùng những người Hán thấp hèn kia! Minh Châu tiểu thư, nàng nói đúng không?"
Hoàn Nhan Minh Châu miễn cưỡng cười cười, nàng thấy sắc mặt Gia Luật Tín giận dữ, vội vàng cúi đầu xuống.
Gia Luật Tín cố nén giận không để ý bọn họ. Y chợt thấy mấy người cùng bàn đều mang đao, không khỏi có chút hiếu kỳ.
"Các vị bằng hữu, các ngươi đang tính đi nơi nào?"
"Chúng ta định đi Sơn Đông tòng quân!"
"Người ta sợ đi tòng quân, ngược lại các ngươi lại chủ động đi, là vì sao?"
"Chúng ta nghe nói ở Sơn Đông xuất hiện một anh hùng người Hán, nửa năm ngắn ngủi đã từ 50 người lập nghiệp, chiếm cứ đại bộ phận Sơn Đông. Người này quản lý quân kỷ nghiêm minh, có công nhất định thưởng. Chúng ta bèn rủ nhau đi đầu hắn."
"A! Người này tên là gì, thế mà cao minh như vậy?"
"Người này họ Lý tên Tư Nghiệp, nghe nói cũng là một người trẻ tuổi giống như chúng ta."
"Hắn gọi là gì???" Gia Luật Tín nghẹn ngào kêu lên.
"Hắn họ Lý tên Tư Nghiệp"
Lập tức Gia Luật Tín trở nên ngây dại, chẳng lẽ đúng là người huynh đệ Lý Tư Nghiệp trước kia của mình sao? Nhất định là hắn! Chính mình cùng chủ cũ đều cảm thấy hắn không tầm thường, quyết không phải là người chịu thua kém người khác. Sao hắn lại đến Sơn Đông? Đột ngột nghe tin tiểu huynh đệ, trong lòng Gia Luật Tín ngổn ngang trăm mối.
Hát rong trong tiệm là 3 ông cháu, do một ông lão một mắt dẫn theo 2 đứa bé 1 trai 1 gái. Ông lão một mắt vẫn còn mặc trường sam mùa hè, 2 đứa bé đều quần áo tả tơi. Đứa bé trai thấy Gia Luật Tín quần áo lộng lẫy, chợt nảy sinh ý nghĩ, bé gái hát rong bắt gặp bèn hạ giọng mắng nó vài câu. Bé trai không phục né khỏi tay bé gái, bé gái không cản nổi, trơ mắt nhìn nó mon men lại gần Gia Luật Tín.
Gia Luật Tín đang ngẩn ngơ, bỗng cảm thấy bên hông nhồn nhột, y chụp 1 cái trúng lấy 1 cái tay gầy nhỏ xương xẩu, kéo lên. Đó là 1 bé trai chừng 10 tuổi, ánh mắt xảo trá, lại không chút sợ hãi.
Bé trai kia thấy Gia Luật Tín dáng dấp hùng tráng, lập tức quỳ xuống khóc lớn:
"Đại gia! Tha cho ta đi! Tha cho ta đi! Đã 3 ngày nay ta không có cơm ăn."
Gia Luật Tín không muốn so đo với trẻ con, đang tính thả nó, không ngờ chưởng quỹ bắt gặp, xông ra quầy hàng tát bé trai ngã xuống.
"Chó không bỏ được thói đớp phân, cút ra ngoài cho ta!"
Một người bên cạnh không đành lòng khuyên: "Được rồi chưởng quỹ, bên ngoài tuyết lớn như thế, tha cho nó 1 lần đi!"
"Hừ! Ta đã tha nó nhiều lần rồi! Không được, lần này nhất định phải đuổi nó ra ngoài."
Tổ phụ bé trai nghe thấy tiếng chửi, tựa vào bé gái run rẩy bước tới, lập tức quỳ rạp xuống trước mặt chưởng quỹ cùng Gia Luật Tín.
"Xin chưởng quỹ cùng lão gia thương xót, tha cho nó đi! Lưu gia ta chỉ còn lại một cọng rễ này!"
"Ta nói Lưu lão gia tử này, ngươi sủng ái nó như vậy chính là hại nó, hôm qua ngươi nói với ta thế nào, bắt được 1 lần phạt 300 văn, lấy ra đây!"
Ông lão một mắt bối rối nhìn chưởng quỹ lại nhìn bé trai, đưa cây đàn cho bé gái, tay run run móc một cái túi tiền cũ nát trong ngực ra, đổ ra mấy đồng tiền rồi đếm.
"Chỉ có 50 văn."
Chưởng quỹ liền chụp lấy, xô bé trai ngã xuống đất.
"Tạm tha cho ngươi lần này, lần sau nếu còn tái phạm coi chừng ta đánh gãy chân ngươi!"
Bé trai được thả, lập tức khiếp đảm trốn ra sau lưng ông lão, níu lấy quần áo của lão. Ông lão trìu mến sờ đầu cửa nó, thở dài, lấy ra nửa miếng bánh nếp đưa cho nó.
"Ăn đi!"
Bé trai nhận bánh bèn nhai như hổ đói, bỗng bị sặc, lớn tiếng ho khan.
Bé gái thấy tất cả tiền đều bị chưởng quỹ lấy mất, đôi mắt đỏ lên. Nó quỳ dưới đất bò lại phía Gia Luật Tín, ra sức dập đầu mấy cái.
"Đại gia! Ngài cũng không mất cái gì, van cầu ngài nói với chưởng quỹ một chút, để hắn trả tiền lại cho chúng ta, nếu không ban đêm sẽ không có cơm ăn."
Gia Luật Tín thấy y phục nó rách rưới, tay lạnh đến đỏ bừng, trong lòng không nỡ, bèn móc từ trong ngực ra một thỏi bạc khoảng 5 lương đưa cho bé gái.
"Đi mua một tấm áo bông mặc đi!"
Bé gái chần chờ đưa tay ra nhận, lại ngẩng đầu nhìn Gia Luật Tín. Gia Luật Tín hiền lành cười cười với nó.
"Cầm đi!"
Bé gái nhận lấy, vội quăng cây đàn trong tay xuống liều mạng dập đầu với Gia Luật Tín.
Gia Luật Tín đưa tay đỡ lấy nàng.
Đột nhiên y thấy cây đàn dưới đất, "Hề cầm!"
"Các ngươi có phải là người Khiết Đan?"
"Phải! Chẳng lẽ đại gia cũng vậy sao?"
Chậm rãi gật đầu, ngẫu nhiên gặp được tộc nhân nghèo túng trong quán rượu, trong lòng Gia Luật Tín bỗng có cảm giác mất mát.
Lại nói Thôi Vô Thương lúc nãy bị Gia Luật Tín trừng mắt liếc, trong lòng vẫn luôn căm giận bất bình. Gã thấy Hoàn Nhan Minh Châu cũng từ từ trầm lặng lại, không nói thêm gì nữa, trong lòng lại càng phiền muộn, một mình bưng rượu lên uống.
Đột nhiên Thôi Vô Thương cảm thấy Hoàn Nhan Minh Châu hơi khác thường, bèn ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, kinh ngạc phát hiện không biết từ lúc nào mắt nàng đã đầy nước mắt.
Mấy ngày nay Hoàn Nhan Minh Châu bị Gia Luật Tín lạnh nhạt, bèn cố tình thân mật với Thôi Vô Thương, không ngờ thấy y càng lạnh lùng với mình, trong lòng vô cùng hối hận, rất sợ hãi y hiểu lầm rồi coi thường nàng, muốn giải thích nhưng không bỏ được kiêu ngạo của công chúa. Vừa rồi mặc dù nàng đang nói chuyện với Thôi Vô Thương, nhưng ánh mắt lại chú ý đến nhất cử nhất động của Gia Luật Tín, thấy y nhậu nhẹt ở bên kia, không hề để ý tới mình. Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều thành tật xấu, trong hoàng cung không ai dám có ý làm phật lòng nàng, bây giờ chịu uất ức như thế nhịn không được nên khóc lên.
Trong lòng Thôi Vô Thương dĩ nhiên minh bạch Hoàn Nhan Minh Châu không phải khóc vì mình, trong lòng gã không khỏi ghen ghét vô cùng, nhìn thấy Gia Luật Tín nhận tộc nhân, bèn hung tợn khẽ mắng: "Một đám chó Khiết Đan!"
Giọng gã tuy thấp, nhưng vẫn truyền đến trong tai Gia Luật Tín. Y bật lên xoay người lại, nhanh chân bước về phía Thôi Vô Thương.
"Vừa rồi ngươi mới nói cái gì!"
"Không nói gì! Ta đang mắng tên trộm kia là chó Khiết Đan! Không phải sao? Người Khiết Đan thật sự là trộm bẩm sinh! Ha ha ha!"
"Rút đao của ngươi ra! Chúng ta ra ngoài đi!"
"To gan! Ngươi là ai, dám nói chuyện với ta như thế. Ta nể mặt Minh Châu tiểu thư mới coi trọng ngươi một chút, ngươi chớ cho rằng mình thật là chủ nhân. Nói cho ngươi biết, ngươi chỉ là một con chó! Là chó Khiết Đan bị người Nữ Chân chúng ta diệt đi!"
Gia Luật Tín từ từ rút đao ra, Hoàn Nhan Minh Châu biết y thật sự nổi giận, sợ đến hô to một tiếng: "Không được!" Rồi ngăn lại trước mặt Thôi Vô Thương.
Con ngươi Gia Luật Tín híp lại thành một khe nhỏ, y nhìn Hoàn Nhan Minh Châu lạnh lùng hỏi: "Ngươi cũng cho rằng ta là một con chó Khiết Đan sao?"
"Ngươi biết là ta không nghĩ như vậy, chỉ là ta không muốn để ngươi giết hắn!"
"Vì sao?"
"Bởi vì phụ thân hắn nắm trọng binh, ngươi không đắc tội nổi!"
Thôi Vô Thương cũng đứng thẳng eo lên, gã ngạo mạn ngước mặt, 10 tên binh sĩ hộ vệ đứng sau lưng gã, đều rút đao ra khỏi vỏ.
Đột nhiên Gia Luật Tín cười như điên, tiếng cười vang khắp quán rượu, tất cả mọi người đứng lên kinh ngạc nhìn y.
Y đột ngột ngừng cười, dùng giọng nói còn rét lạnh hơn băng tuyết nói: "Tốt! Tốt! Có lẽ nàng nói đúng, hiện tại ta không thể đắc tội hắn. Bất quá ta muốn chờ xem, Gia Luật Tín ta có phải cả đời này đều không thể đắc tội hắn!"
Y bỗng vứt bát rượu xuống đất, nhanh chân đi ra ngoài cửa.
"Gia Luật đại ca!" Hoàn Nhan Minh Châu đuổi theo la lớn.
"Ngươi đi đâu?"
Gia Luật Tín dừng lại, y nhìn nàng một lát rồi nói: "Minh Châu, ta chỉ là một người Khiết Đan đê tiện, ta không xứng với nàng!"
Nói xong, y không quay đầu lại nữa, biến mất trong bão tuyết gào thét điên cuồng, từ từ hòa vào đất trời thành một thể.
"Tháng giêng năm thứ 2 Thiên Hưng Kim Ai Tông, cuối cùng Gia Luật Tín đến Sơn Đông, Thái tổ ra khỏi thành 5 dặm nghênh đón!" - Bắc Đường sử, Gia Luật Tín liệt truyện.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện