[Dịch] Vãn Tống

Chương 2 : Mới lộ tài năng

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 16:42 14-11-2018

"Vương Ma Tử đánh tới!" Giữa đêm, đột nhiên Lý Tư Nghiệp bị một tiếng kêu to làm bừng tỉnh, lập tức nghe thấy ngoài cửa truyền đến vô số tiếng bước chân ồn ào. Hắn trở mình đứng dậy, tìm kiếm quần áo khắp nơi. "Ầm!" một tiếng, cửa bị phá mở, Chu Hàn Hải xông vào, kéo Lý Tư Nghiệp chạy ra ngoài. "Ai bảo ngươi cởi đồ ngủ!" Lý Tư Nghiệp mặc áo kép chạy đến quảng trường, chỉ thấy đầu người nhấp nhô, phụ nữ trẻ em xen lẫn kêu khóc, tình hình hỗn loạn tưng bừng. Lúc này Giang Gia Vĩ từ trong lều bước ra, bên cạnh lão có một người nam tử, chính là Giang Yêm. Phía sau họ có 2 người nữ tử trẻ tuổi, đang khoác quần áo run lẩy bẩy. "Mọi người đừng hốt hoảng, trước tiên bảo vệ phụ nữ trẻ em về hậu trại đi, nam tử ở lại chống cự!" Giọng Giang Gia Vĩ lớn như chuông đồng lập tức ép xuống tất cả tiếng ồn ào. "Cha, ta cũng có một kế, không bằng chúng ta chỉ đem phụ nữ trẻ em chuyển đến hậu trại, những người khác mai phục xung quanh, đợi lúc bọn Vương Ma Tử giết vào đây vồ hụt, chúng ta lại giết chúng trở tay không kịp." "Hay! Thiếu trại chủ cao chiêu!" Mấy người phía trước lớn tiếng khen hay. "Cũng được! Vậy thì theo chủ ý của thiếu trại chủ xử lý!" Giang Gia Vĩ nhìn thoáng qua nhi tử với vẻ khen ngợi, rồi chỉ huy mọi người chuẩn bị đem phụ nữ trẻ em triệt hồi về hậu trại. Lý Tư Nghiệp nghe phía trước hò hét vô cùng kịch liệt, hậu trại lại lặng ngắt như tờ, trong lòng khẽ động, bèn thấp giọng nói với Chu Hàn Hải: "Làm gì có chuyện cướp trại lại hò hét như vậy, trong chuyện này ắt có lừa dối." Sắc mặt Chu Hàn Hải đại biến, "Quân sư nói đúng! Nhưng việc này quan hệ đến mặt mũi thiếu trại chủ, chỉ e là trại chủ không nghe." Lý Tư Nghiệp không để ý, tiến lên một bước lớn tiếng nói: "Trại chủ khoan đã!" Giang Gia Vĩ trông thấy hắn, đột nhiên nghĩ đến hắn là quân sư mới nhận nhiệm vụ của mình, lúc này hơi xấu hổ hỏi: "Lý quân sư có gì cần nói sao?" "Ta cho rằng, ở phía trước địch nhân chỉ là phô trương thanh thế, chủ lực nhất định mai phục ở hậu trại. Chúng ta đem phụ nữ trẻ em chuyển về hậu trại tất trúng kế chúng. Nếu phụ nữ trẻ em bị cướp, chúng ta còn chiến lực gì nữa?" "Cái này..." Giang Gia Vĩ nghe hắn nói có lý, không khỏi do dự. "Khốn kiếp! Ngay cả địch nhân là người nào ngươi còn không biết, có tư cách gì nói chuyện? Vương Ma Tử vốn thô lỗ, lấy đâu ra nhiều gian kế như vậy? Phụ thân đừng nghe hắn!" "Lão trại chủ, thật ra thuộc hạ cảm thấy quân sư nói rất có lý. Vương Ma Tử cũng không phải ngu dốt như thiếu trại chủ nói. Chúng ta vừa mới cướp một đám Tống binh, hắn đã được tin mà đến, có thể thấy là đã sớm chuẩn bị." Chu Hàn Hải cũng đứng ra nói chuyện thay Lý Tư Nghiệp. "Đúng vậy! Làm gì cướp trại mà hò hét như vậy!" Mấy tên tiêu sư đứng hàng đầu cũng nhao nhao nghị luận. Giang Gia Vĩ thấy mấy người nòng cốt đều bị Lý Tư Nghiệp đả động, chỉ có thể hỏi Lý Tư Nghiệp: "Vậy theo ý kiến của ngươi thì sao?" "Từ trước núi xông ra, đánh úp lại hang ổ Vương Ma Tử!" Trời đã sáng rõ, Lý Tư Nghiệp ngồi trên tảng đá lớn, từ xa nhìn các chiến sĩ cao hứng bừng bừng kiểm kê chiến lợi phẩm. Chiến dịch đêm qua bọn họ đánh rất đẹp đẽ. Quả nhiên như tiên đoán của Lý Tư Nghiệp, Vương Ma Tử mai phục ở hậu trại 500 tên hãn phỉ. Lúc Chấn Uy trại phá vây trước núi, chỉ gặp hai mươi mấy người chống cự yếu ớt, sau đó Giang Gia Vĩ đích thân dẫn 300 chiến sĩ đoạt hang ổ Vương Ma Tử, thu được lượng lớn lương thực cùng vật tư, lại châm một mồi lửa đốt cháy đại trại. Đến lúc Vương Ma Tử chạy đến, chiến sĩ Chấn Uy trại đã sớm đi xa. Sau trận này, thanh danh Lý Tư Nghiệp đại chấn, mọi người cũng bắt đầu lau mắt nhìn hắn, ngoại trừ thiếu trại chủ Giang Yêm. "Lý lão đệ, không, quân sư đang suy nghĩ gì đấy?" Chẳng biết từ lúc nào, Giang Gia Vĩ xuất hiện sau lưng Lý Tư Nghiệp. "Sao trại chủ không nghỉ ngơi thêm một lát?" "Ngủ không được đây! Hơn 1 năm nay, chưa hề mở mày mở mặt như hôm nay. May mắn nhờ có quân sư! Vương Ma Tử không hổ là sơn phỉ từ quân đội vào rừng làm cướp, cất giữ lương thực cùng quân giới nhiều như vậy, đủ chúng ta dùng cả năm. Đêm qua khuyển tử vô lễ, ta thay hắn xin lỗi ngươi!" "Không cần, chỉ là công tử cứ như thế mãi thì e bất lợi cho thân thể." Giang Gia Vĩ biết hắn ám chỉ, cười xấu hổ nói: "Chuyện này cũng hết cách, loại người giống như chúng ta kiếm ăn trên lưỡi đao, có lẽ ngày mai sẽ mất mạng. Ta chỉ còn đứa con trai độc nhất này, không lưu lại gốc rễ cho Giang gia sao được, những chuyện khác khó mà lo được nhiều!" Lý Tư Nghiệp cười nhạt một tiếng rồi đổi chủ đề: "Giang trại chủ, về sau ông có tính toán gì, chẳng lẽ chỉ nghĩ mãi chiếm núi làm vua thế này?" "Không như vậy thì có thể làm gì? Mặc dù ta thù hận người Mông Cổ, nhưng thật sự đánh với bọn chúng thì không thể nghi ngờ gì là trứng chọi đá." "Phụ thân từng nói với ta, loạn thế bồi dưỡng anh hùng. Thế cục trước mắt biến đổi liên tiếp, ắt sẽ có cơ hội. Nếu có một ngày cơ hội bỗng tới, Giang lão trại chủ có nắm được không? Giang lão trại chủ vào nam ra bắc cũng đã gặp không ít chuyện, chẳng lẽ liền cam tâm tiếp tục mai một, không muốn oanh oanh liệt liệt làm một vố lớn sao?" Lời nói này lại nhen nhóm hưng phấn đêm qua chưa tắt hẳn của Giang Gia Vĩ, nhiệt huyết lão lại sôi trào lên, nắm chặt tay Lý Tư Nghiệp kích động nói: "Quân sư, ngươi nói làm thế nào, ta nghe ngươi!" Người thợ muốn giỏi việc, trước hết phải có công cụ tốt. Chuyện thứ nhất Lý Tư Nghiệp làm là thành lập quân chế. Hắn đổi Chấn Uy trại thành Chấn Uy quân, Giang Gia Vĩ làm Chấn Uy quân Chỉ huy sứ, Giang Yêm làm phó sứ, Lý Tư Nghiệp làm quân sư. 3 người bọn họ là chỉ huy tối cao của tập đoàn quân, lại tuyển từ gần 500 nam đinh ra 380 tên cường tráng làm chủ lực, chia thành 5 doanh, mỗi doanh 50 người. 5 tên tiêu sư lúc trước theo Giang Gia Vĩ lên núi liền được Lý Tư Nghiệp bổ nhiệm làm đô đầu mỗi doanh. Trong doanh lấy 10 người làm 1 ngũ, thiết lập 1 người ngũ trưởng. Ngoài 5 doanh lại bố trí 10 tên trinh sát, do hắn trực tiếp chỉ huy, đồng thời lại thiết lập thân binh chế cho 3 người Giang Gia Vĩ cùng mình, Giang Gia Vĩ có 60 người thân binh, bao gồm hai mươi mấy tên tranh tử thủ, còn Giang Yêm cùng Lý Tư Nghiệp đều có 30 người thân binh. Thân binh của Lý Tư Nghiệp chính là 30 tên Tống binh áp giải hắn. Ngoài 380 người chủ lực này, nam tử còn lại đều làm các loại lính hậu cần như hỏa đầu, vận lương, quân nhu... Sau khi thiết lập quân chế, tiếp đến là chuẩn bị quân giới. Bởi vì đạt được lượng lớn binh khí khôi giáp từ chỗ Vương Ma Tử cho nên không lo vũ khí, nhưng quan trọng là phải tạo thành cơ cấu tổ chức. Lý Tư Nghiệp không hiểu việc binh, chỉ là hiểu được một ít da lông từ trong sách vở, vì vậy hắn vẫn chia 5 doanh binh sĩ thành 3 binh chủng: đao thuẫn doanh, trường thương doanh, cùng cung nỗ doanh. "Tác chiến sơn lâm, lấy cung nỏ làm đầu!" Lý Tư Nghiệp nhớ lại trước kia Lôi Hắc Tử từng làm qua một loại thần tý cung đơn giản, không cần lực cánh tay lớn cũng có thể bắn xa tới 250 bước, lại có độ chính xác cao, công nghệ chế tác cũng đơn giản. Lý Tư Nghiệp bèn sai lính hậu cần dựa theo hình vẽ thiết kế của hắn chế tạo 100 cái, gọi là "tiểu thiên cung" trang bị cho 2 doanh. 3 doanh khác thì trang bị cung tiễn bình thường. Tiếp theo là chế tạo tên. Lý Tư Nghiệp đem hầu hết đồ sắt dư thừa đi nung chảy để tạo mũi tên, rồi gắn vào thân tên bằng gỗ. 2 tháng sau, bọn họ đã có 1 vạn mũi tên. Sáng sớm hôm nay là lần đầu tiên huấn luyện tập thể. Giữa giờ Mão, tiếng chiêng bắt đầu gõ vang trên quảng trường. Rất nhanh bắt đầu có binh sĩ xông khỏi doanh trướng lao đến chỗ tập hợp, tiếng chiêng càng gõ càng nhanh, đột nhiên ngừng lại. Lý Tư Nghiệp toàn thân khôi giáp sắc mặt nghiêm nghị đứng trên sàn gỗ, trước mặt có một cái đồng hồ nước, đàng sau có 5 tên đô đầu đứng song song, đều lo lắng bất an nhìn đội ngũ của mình. Đêm qua 6 người bọn họ mở buổi họp ngắn ước định sáng nay chính thức luyện tập huấn luyện, thời gian chưa định, lấy tiếng chiêng để báo hiệu. Sau một hồi lâu, tốp 5 tốp 3 binh sĩ mới rốt cuộc đến đủ, lại chen lấn một hồi mới xếp xong thành 6 đội. Lý Tư Nghiệp lạnh lùng nhìn bọn họ, đợi yên tĩnh lại hắn mới mở miệng nói: "Từ khi tiếng chiêng vang lên đến giờ, các ngươi biết là đã bao lâu rồi không? Nói cho các ngươi biết, đã 2 khắc đồng hồ, bằng với thời gian mấy ngày trước dùng để đánh lén Vương Ma Tử. Trong quân đội, nếu như các ngươi thật sự tốn 2 khắc đồng hồ mới đến, thì không cần nói đến chuyện nghiêm trọng là đại đa số người trong các ngươi vũ khí cũng chưa mang, chỉ cần chưa tới 1 khắc đồng hồ, 280 người các ngươi đã toàn bộ là quỷ dưới đao. Một điều quan trọng nhất trong quân đội là quân kỷ, nghe lệnh là làm, lệnh dừng thì ngưng. Còn các ngươi xem thử đang là cái gì đây? Một đám người ô hợp! Bây giờ toàn bộ trở về doanh cho ta, cởi sạch quần áo đợi tiếng chiêng vang, lấy 1 khắc đồng hồ làm hạn định, người đến muộn đánh 30 quân côn, người làm ồn đánh 30 quân côn. Giải tán!" "Keng! Keng! Keng!" tiếng chiêng lại vang lên lần nữa. Trong quân doanh lập tức sôi trào, không ít người len lén chỉ cởi một nửa quần áo, nghe tiếng chiêng vang lên bèn mặc quần áo cực nhanh, bay thẳng đến quảng trường trước. Một khắc đồng hồ đã đến, đội ngũ đã tập hợp xong xuôi. Lúc này, một tên binh lính mới chạy tới. Chân y chỉ mang 1 chiếc giày, chính là ngũ trưởng đội thân binh của Lý Tư Nghiệp Tống Tam. Y chạy đến trước Lý Tư Nghiệp chào kiểu nhà binh: "Quân sư, không biết ai mang mất 1 chiếc giày của ta, vì vậy mà đến muộn!" "Kéo xuống, đánh 30 quân côn! Cách chức ngũ trưởng!" Mấy tên binh hành hình kéo đến, lật y xuống đánh. Tống Tam nằm rạp dưới đất, cắn chặt răng không rên một tiếng. "Quân sư, hành hình xong!" "Kéo hắn dậy, cho đứng phía cuối cùng!" Tất cả mọi người yên lặng nhìn Tống Tam từ từ đứng dậy, tập tễnh bước xuống cuối hàng, quần đã ướt đẫm máu tươi. "Trong một khắc đồng hồ, cơ bản mọi người đều tới, nhưng như thế vẫn chưa đủ. Ta biết không ít người thật ra cũng không làm theo lệnh ta cởi sạch quần áo, cho nên làm lại! Lấy nửa khắc đồng hồ làm hạn định, có người nào dám can đảm không cởi sạch quần áo, người nào đến muộn, đánh 50 quân côn! Giải tán!" "Keng! Keng! Keng!" tiếng chiêng lại vang lên lần nữa, lần này đích thân Lý Tư Nghiệp gõ chiêng. Các binh sĩ đều như gió cuốn mây tan, dùng tốc độ bình sinh nhanh nhất mặc vào khôi giáp, mang xong vũ khí rồi tông cửa xông ra, chạy như điên về phía quảng trường. "Thời gian đã hết!" Lý Tư Nghiệp hô to một tiếng. 280 người toàn bộ chỉnh tề xếp hàng trên quảng trường. "Mọi người nhìn xem, không phải là các ngươi không làm được, chỉ là không chịu nghiêm khắc với chính mình. Sau này mỗi sáng sớm, giờ Mão điểm binh, đều lấy nửa khắc đồng hồ làm hạn định. Các ngươi có làm được hay không?" "Được!" "Ta nghe không rõ, to hơn một tí!" "Được!!" "Thế nào, các ngươi là đàn bà hay sao? Ta nghe không rõ! Hô lại một lần nữa!" "Có thể!!!" Các binh sĩ gầm lên. "Bây giờ mới đúng. Bên dưới bắt đầu hội thao của từng doanh. Một canh giờ sau ăn điểm tâm, ăn xong lại luyện thêm 3 canh giờ." Lúc này phía sau chợt xuất hiện một trận hỗn loạn nho nhỏ. "Chuyện gì?" "Quân sư, Tống Ba bị ngất!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang