[Dịch] Vãn Tống

Chương 4 : Nội Hương trống rỗng

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 15:57 15-11-2018

.
Không lâu sau buổi trò chuyện bên đống lửa, Lý Tư Nghiệp cùng Giang Ngọc Lang lại bắt đầu một trận thi đua mới - huấn luyện binh sĩ. Mỗi người đều có một doanh nỗ binh doanh, trường thương doanh cùng đao thuẫn doanh, không hẹn mà cùng áp dụng phương pháp huấn luyện thể năng tàn khốc nhất cho binh sĩ. 2 tháng sau, binh sĩ do 2 người huấn luyện đều thành chiến sĩ bưu hãn, khó phân cao thấp. "Báo cáo tướng quân cùng quân sư, chúng ta bắt được một toan đinh ở trước núi, nghe hắn nói người Mông Cổ muốn rút quân." Ngày hôm nay Giang Gia Vĩ, Lý Tư Nghiệp cùng Giang Ngọc Lang đang thương lượng việc an bài hội thao cho hai quân, bỗng nhận được tình báo trọng yếu này. "Người kia ở đâu?" Binh sĩ dẫn một người nho sinh trung niên vào, y khoảng hơn 40 tuổi, đứng mà không quỳ, nhìn Giang Gia Vĩ cười lạnh liên tục không thôi. "Quỳ xuống!" Mấy tên thân binh tiến lên muốn đè nho sinh kia xuống. "Chờ một lát! Hình như ta có biết ngươi?" Đột nhiên Giang Gia Vĩ phát hiện nho sinh kia rất quen mặt. "Ta từng là thượng khách của Giang lão tiêu đầu, dĩ nhiên Giang lão tiêu đầu nhận biết ta." Giang Gia Vĩ nghe vậy đột nhiên nhớ lại: "Ngươi không phải là huyện lệnh lúc trước của huyện Nam Dương Nguyên Hảo Vấn Nguyên đại nhân sao? Sao lại ở đây?" "Ta từ Nam Kinh đến, nghe nói người Mông Cổ bắt đầu rút về bắc, bèn đến Nam Dương xem thử." "Mời tiên sinh ngồi xuống nói chuyện." Lý Tư Nghiệp kéo một cái ghế lại, Nguyên Hảo Vấn kia đi đường núi rất mệt mỏi, bèn không khách khí ngồi xuống. "Người Mông Cổ thật sự muốn rút quân rồi sao?" "Có lẽ vậy, đại hãn Mông Cổ Oa Khoát Đài chết rồi, cho nên ta đoán chuyện rút quân lần này có quan hệ với việc tranh hãn vị trong nội bộ người Mông Cổ. Hôm qua ta đi ngang huyện Nội Hương, trông thấy người Mông Cổ cũng đang sắp xếp vật tư, có vẻ muốn rút đi, mà ta cũng biết người Mông Cổ ở một dãy Sơn Đông cũng đã rút quân 3 tháng rồi." "Hiện tại tình hình ở Sơn Đông sau khi người Mông Cổ rút đi như thế nào?" "Một dãy đông lộ Sơn Đông là thiên hạ của Hồng Áo quân, nhiều lần triều đình muốn trở lại đều bị vợ chồng Lý Toàn, Dương Diệu Chân đánh cho đại bại. Hiện tại toàn bộ địa phận Sơn Đông có vô số thổ phỉ, hơn phân nửa đều phụng 2 người Lý, Dương làm chủ. Ta khuyên các ngươi cũng đi Sơn Đông phát triển, cơ hội ở đấy lớn hơn nơi này rất nhiều." Lý Tư Nghiệp yên lặng gật đầu, hắn bỗng nghĩ đến một chuyện, nhìn Nguyên Hảo Vấn một cái cười nói: "Mấy năm trước ta từng đọc thơ của tiên sinh: Tào Lưu toạ khiếu hổ sinh phong, Tứ hải vô nhân giác lưỡng hùng. Khả tích Tinh châu Lưu Việt Thạch, Bất giao hoành sóc Kiến An trung. (dịch: Tào Lưu đàm luận hổ sinh phong, Bốn bể anh hùng chẳng thể bằng. Chỉ tiếc Tinh Châu Lưu Việt Thạch, Sóc chẳng huơ ngang ở Kiến An.) Vốn nghĩ rằng tiên sinh nhất định là đại tướng vung sóc sa trường, hôm nay gặp mặt lại là văn nhân đầy bụng kinh luân. Ta kính ngưỡng tiên sinh đã lâu, có thể cùng bản thân Nguyên tiên sinh gặp một lần, Lý Tư Nghiệp thật là có phúc 3 đời." Nói xong Lý Tư Nghiệp hướng về Nguyên Hảo Vấn cúi người thi lễ. "Lý Tư Nghiệp? Chẳng lẽ ngươi chính là Lý Tư Nghiệp người Tống hạ độc chết sứ giả Mông Cổ?" "Đúng vậy!" "Thì ra ngươi trốn đến đây, nước Tống một mực chắc chắn là nước ta cướp ngươi đi, Mông Cổ cũng ép bệ hạ giao người, chuyện này huyên náo xôn xao. Ta cũng nghe qua hành động vĩ đại của Lý tiên sinh, Nguyên mỗ trái lại vô cùng bội phục đảm lượng của tiên sinh. Ngươi có biết vì sao đại hãn Mông Cổ Oa Khoát Đài đột nhiên chết? Ta phỏng chừng ngươi có nằm mơ cũng không ngờ, người sứ giả Mông Cổ bị ngươi hạ độc chết chính là đại hãn Mông Cổ Oa Khoát Đài!" Một câu như long trời lở đất, khiến tất cả mọi người đều sợ ngây người. Trong lòng Lý Tư Nghiệp sóng to dâng lên, hắn vạn lần không ngờ quý nhân Mông Cổ do chính mình hạ độc chết lại là đại hãn Mông Cổ tung hoành thiên hạ. Hắn đột nhiên nghĩ đến quý nhân Mông Cổ kia khí thế dọa người, cuối cùng lại chết trong tay mình, trong lòng không khỏi dâng lên hào tình vạn trượng. Hắn hận không thể lập tức liền đi ra ngoài, đối với trời cao cất tiếng hô vang. Một hồi lâu sau, tâm tình Lý Tư Nghiệp mới bình tĩnh lại. "Đa tạ Nguyên tiên sinh kể cho sự thật, nếu tiên sinh bằng lòng có thể tùy thời xuống núi." "Ngươi không sợ ta tố giác ngươi đang ở đây?" "Lấy thơ xem nhân phẩm, ta cho rằng tiên sinh sẽ không làm vậy." "Được! Được! Ngày khác có duyên, chắc chắn ta lại đến thăm hỏi ngươi!" Nói xong Nguyên Hảo Vấn cười ha hả, lập tức nghênh ngang rời đi. Nguyên Hiếu Vấn đi rồi, Lý Tư Nghiệp lập tức nói với Giang Gia Vĩ: "Hiện tại người Mông Cổ ở Nội Hương đã rút lui, chính là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, chắc hẳn thổ phỉ khác cũng đã nhận được tin tức, đặc biệt là quân của Vương Ma Tử, bọn họ vốn chính là lính Kim, thực lực cao hơn chúng ta. Nếu để chúng chiếm được Nội Hương trước, chúng ta sẽ hối hận không kịp." "Quân sư nói rất đúng, lập tức xuất binh sợ không kịp, quân sư có thể suất 2 doanh chiến sĩ đi trước, ta theo sau tiếp ứng." Quân lệnh như núi đổ, Lý Tư Nghiệp lập tức suất lĩnh thân binh kể cả 2 doanh của Chu Hàn Hải, Tống Đại Hữu xuống núi, cấp tốc hành quân về phía huyện Nội Hương. Từ Hùng Nhĩ sơn đến huyện thành Nội Hương khoảng 30 dặm đường, trong đó có 20 dặm là đường núi, nhanh nhất cũng phải tốn nửa ngày. Lúc vượt qua Hoàng Thủy, Lý Tư Nghiệp được báo rằng Vương Ma Tử cũng đã xuống núi, hơn nữa còn đang ở trước mặt của mình. "Nhanh! Nhanh! Các huynh đệ, quyết không thể để Vương Ma Tử tiến vào thành trước!" Huấn luyện cường độ cao ngày thường rốt cuộc bây giờ phát huy tác dụng, 130 tên binh sĩ vũ trang đầy đủ gần như chạy băng băng tiến lên, lúc cách huyện thành chưa đến 2 dặm, từ trên một thân cây Lý Tư Nghiệp trông thấy xa xa là 400 quân của Vương Ma Tử đang gần như chạy song song với quân mình. Hiển nhiên đối phương không phát hiện bọn họ cho nên cũng không đi nhanh, lại nhìn về huyện thành Nội Hương, quả nhiên cửa thành mở rộng, trên cổng thành đã không nhìn thấy quân coi giữ nào. "Nhanh! Trước tiên đoạt đông môn, chuẩn bị phục kích địch nhân!" Chấn Uy quân từ bắc môn chạy vội vào thành, không chậm trễ chút nào, trực tiếp chạy đến mai phục 2 bên đông môn. Vương Ma Tử được nội tuyến trong huyện thành dùng bồ câu đưa thư cho biết người Mông Cổ rút quân, trời chưa sáng y đã xuất phát, bởi vì lo lắng người Mông Cổ chưa rút hết nên không đi nhanh, chính vì sự lo lắng này nên Chấn Uy quân mới vượt lên trước tiến vào huyện thành. "Tướng quân! Đại môn huyện thành đã mở ra, không phát hiện quân coi giữ Mông Cổ, xem ra bọn họ thật sự rút quân." Vương Ma Tử là một nam nhân nhỏ gầy hơn 40 tuổi, nguyên là một quân quan cấp thấp của Võ Thắng quân nước Kim. Sau khi Đặng Châu bị người Mông Cổ chiếm lĩnh, y dẫn 500 tàn quân chạy vào trong Hùng Nhĩ sơn làm phỉ, đêm qua y nhận được tin người Mông Cổ rút quân, bèn quyết định xuống núi chiếm lĩnh huyện Nội Hương. "Các huynh đệ, sau khi vào thành phóng túng 3 ngày, nhanh xông lên cho ta!" Quân Vương Ma Tử bị dâm dục làm mờ mắt, thấy sắp đoạt được huyện thành, lại cũng không để ý đội ngũ, từng người tranh nhau chen lấn phóng về phía cửa thành. "Ổn định! Không có mệnh lệnh của ta, không cho phép bắn tên!" Lý Tư Nghiệp đứng trong một nhà dân, lạnh lùng nhìn quân địch tranh nhau vào thành. Lúc này 7 thành quân Vương Ma Tử đã vào thành, đang tụ lại một chỗ kêu gào, chờ đợi mệnh lệnh của thủ lĩnh. "Hàn Hải! Ngươi phụ trách bắn Vương Ma Tử." "Vâng!" Lý Tư Nghiệp thấy ngựa lông vàng đốm trắng của Vương Ma Tử rốt cuộc xuất hiện, liền hét lớn một tiếng: "Bắn!" "Sưu! Sưu! Sưu!" hơn trăm mũi tên từ sau nhà, thành lâu, góc đường phóng về phía bọn phỉ dày đặc, hầu như không cần nhắm chuẩn, một tiễn một người. "A!" quân Vương Ma Tử không có chút nào chuẩn bị, nhao nhao ngã xuống trong mưa tên. Bản thân Vương Ma Tử cũng bị một tên bắn trúng mặt, ngã xuống ngựa. "Người Mông Cổ! Người Mông Cổ chưa đi, chúng ta trúng mai phục." Bọn phỉ khàn giọng gào thét, sợ hãi thật sâu đối với người Mông Cổ khiến bọn họ mất lý trí, nhao nhao quay người chạy thục mạng ra ngoài thành. Mấy tên thân binh ném thi thể Vương Ma Tử dẫn đầu bỏ chạy. Bên này Lý Tư Nghiệp nghe đối phương kêu la, trong lòng khẽ động. "Ai cũng không được hiện thân, tiếp tục bắn!" Trong 2 doanh này, doanh của Chu Hàn Hải chính là nỗ binh doanh, mỗi binh sĩ đều là thần tiễn thủ. 50 người gần như không trật một mũi, chỉ chốc lát sau, quân Vương Ma Tử đã vứt một mảng lớn thi thể, chạy ra khỏi thành. "Quân sư! Trường thương doanh bọn ta còn chưa phát huy tác dụng đây? Có cần đuổi theo hay không?" Tống Đại Hữu cầm một cây cung, thở hồng hộc chạy đến hỏi. "Không cần đuổi, bọn họ tất chạy về núi. Vương Ma Tử mới chết, sớm muộn cũng rã đám. Trường thương doanh các ngươi liền giết hết toàn bộ người trên mặt đất còn chưa chết!" Không hiểu tại sao, Lý Tư Nghiệp có một loại thù sâu đậm với quân Kim, khi hắn biết được quân Vương Ma Tử chính là quân Kim, bèn không khoan dung. "Quân sư, quy củ trong núi là không giết thương binh!" Chu Hàn Hải nghe nói Lý Tư Nghiệp muốn giết thương binh, liền vội vàng chạy đến khuyên can. "Chúng ta bây giờ không phải là sơn phỉ, là quân nhân! Chưa từng giết người mà là quân nhân sao? Truyền lệnh của ta, sau khi vào thành không cho phép động đến một ngọn cây cọng cỏ của bách tính, kẻ trái lệnh chém!" Chúng quân ầm vang đáp ứng, chia nhau đi. Gần giữa trưa Giang Gia Vĩ mới dẫn đầu phụ nữ trẻ em đến huyện Nội Hương. Lão nghe nói Lý Tư Nghiệp không được lão đồng ý đã giết hết thương binh, trong lòng hơi khó chịu, bất quá lão thấy trong huyện nhà dân đông đúc, còn có hơn vạn nhân khẩu, lúc này mới cao hứng trở lại, bèn lập tức ra lệnh một tên tiêu sư khác là Hàn Minh về núi vận chuyển đồ vật. Ở cửa thành Lý Tư Nghiệp báo cáo qua loa với Giang Gia Vĩ, sau đó liền vội vàng đi tuần thành. Hắn không trông thấy Giang Ngọc Lang, vô cùng lo lắng thủ hạ của y không chịu quản chế. Quả nhiên, khi Lý Tư Nghiệp đi ngang một hộ nhà dân, đã nhìn thấy mấy trăm bách tính vây quanh hai mươi mấy tên lính. Hai mươi mấy tên lính này đang phân 2 nhóm giằng co. Hắn nhận ra một bên là thân binh thủ hạ của Giang Ngọc Lang, một bên là thủ hạ của Chu Hàn Hải. "Quân sư đến rồi!" Thân binh đẩy bách tính ra, chừa ra một con đường. Thủ hạ Chu Hàn Hải thấy quân sư đến, nhao nhao thu hồi binh khí. "Chuyện gì xảy ra?" "Bẩm báo quân sư, Mâu Hoa thủ hạ thiếu tướng quân cưỡng hiếp phụ nữ, sau đó còn giết luôn nữ tử kia." Lý Tư Nghiệp giận dữ, hắn nhận ra tên binh sĩ phạm tội chính là Mâu Hoa tâm phúc của Giang Ngọc Lang. "Quân sư, là thiếu tướng quân cho phép. Trước khi vào thành hắn từng nói với chúng ta, nữ tử trong thành chúng ta có thể tùy ý hưởng dụng." "Các ngươi không biết mệnh lệnh của ta sao?" "Chúng ta nghỉ nghe mệnh lệnh của thiếu tướng quân! Thiếu tướng quân nói phá thành phóng túng là lệ cũ, bảo chúng ta thoải mái làm việc, tất cả do hắn gánh chịu." "Hừ! Chỉ sợ hắn đảm đương không nổi. Người đâu, đem hắn chém!" Mấy tên thân binh xông lại, Vương Ân Trụ một đao chặt rớt đầu Mâu Hoa, khiến bách tính xung quanh thốt lên một tràng! Vương Ân Trụ cầm đầu lâu hô lên với bách tính xung quanh: "Quân sư nhà ta có lệnh, kẻ nhiễu dân, giết!" Lời vừa nói ra, dân chúng lập tức hoan hô như sấm. Lý Tư Nghiệp không nói một lời. Hắn đang tìm kiếm Giang Ngọc Lang khắp nơi, nếu không ngăn y lại, sớm muộn sẽ gây ra sự cố càng lớn có thể kích thích dân biến. Nửa canh giờ sau, hắn nghe tin chạy đến trước một hộ nhà lớn, thấy một ông lão đang ngồi ở cửa ra vào nghẹn ngào khóc rống. "Lão nhân gia! Vì sao như vậy?" "Ta vốn nghĩ các ngươi sẽ khá hơn người Mông Cổ một chút, nhưng các ngươi còn tệ hơn người Mông Cổ, ngay cả nữ nhi 13 tuổi của ta cũng không buông tha, lại là thiếu tướng quân của các ngươi." Lý Tư Nghiệp dứt khoát đứng dây nhanh chân đi vào bên trong. Ở một chỗ cửa phòng trong nhà, hắn thấy hơn 10 thân binh của Giang Ngọc Lang đang đứng ngoài cửa. "Thiếu tướng quân đang ở bên trong?" "Thiếu tướng quân nghiêm lệnh, ai cũng không được vào!" Lý Tư Nghiệp nghe thấy bên trong có tiếng khóc bi thương trầm thấp, rốt cuộc hắn không kìm chế được phẫn nộ trong lòng, "keng" một tiếng rút kiếm ra nổi giận nói: "Tránh ra!" "Quân sư, thiếu tướng quân có nghiêm lệnh, nếu ngươi dám xông vào, vậy đừng trách chúng ta vô lễ." Nói xong thân binh Giang Ngọc Lang nhao nhao rút đao ra, thủ hạ Lý Tư Nghiệp thấy thế cũng không cam chịu yếu thế, rút đao nhìn hằm hằm. "Các ngươi mau tránh ra!" "Quân sư, ngươi đang làm gì?" Không biết Giang Gia Vĩ từ đâu ra đến, lạnh lùng nhìn hắn. "Tướng quân! Thiếu tướng quân khi nhục dân nữ, ta muốn ngăn cản hắn!" "Phải chăng quân sư có chút chuyện bé xé ra to, nhi tử ta chơi đùa một nữ nhân cũng đáng để rút đao sao? Chỉ cần hắn muốn, cho dù chơi đùa nữ nhân toàn huyện, cũng không có cách nào!" "Nhưng tướng quân đừng quên quân kỷ!" "Láo xược! Ngươi đang nói chuyện với ai? Ta mới là thủ lĩnh Chấn Uy quân, nơi này chưa đến lượt người ra uy, ta lấy thân phận chủ soái tối cao của Chấn Uy quân ra lệnh ngươi lập tức rời khỏi tòa nhà này, nếu không giết không tha!" Lý Tư Nghiệp nghe tiếng khóc nữ tử bên trong, lại thấy tay Giang Gia Vĩ đã ấn vào chuôi đao. Hắn chợt dậm chân, thở dài một tiếng, quay người giận dữ bỏ đi. Hắn bất đắc dĩ, vì hắn chỉ là quân sư, hắn bất đắc dĩ, vì hắn chỉ là người gửi thân dưới rào, hắn bất đắc dĩ vì hắn không có quân đội của mình, không có thương của mình. Giang Gia Vĩ lạnh lùng nhìn bóng lưng hắn, trong mắt không khỏi hiện lên một tia sát cơ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang