[Dịch] Vãn Tống

Chương 14 : Tư Nghiệp hàng yêu

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 12:07 27-12-2018

.
Nghe thấy câu nói của Lý Tư Nghiệp, tiên trưởng kia biến sắc mặt, gã trừng đôi mắt hung tợn nhìn Lý Tư Nghiệp chằm chằm, hồi lâu mới thở dài một tiếng: "Thôi! Phàm nhân vô tri, không hiểu thiên cơ bất khả lộ. Ta muốn hy sinh 50 năm đạo hạnh lại rơi vào kết quả này, khiến người ta cười chê. Thanh Phong, thu dọn đồ đạc chúng ta đi thôi!" Nhất thời mọi người luống cuống tay chân, đều xoay đầu nhìn Lý Tư Nghiệp hầm hầm. Lưu chưởng quỹ quán rượu vội nói: "Tiên trưởng bớt giận, hắn không phải người trong trấn chúng ta!" Lý Tư Nghiệp thấy mọi người trúng độc đã sâu, bèn lắc đầu dẫn thủ hạ bỏ đi. Đi ra đường cái, Lý Tư Nghiệp nói với Vương Tứ Bảo: "Rõ ràng có người lấy máu heo giở trò lừa tiền. Buồn cười là đám ngươi này mời tiên trưởng ở đâu ra, bị lừa nhiều tiền như vậy. Ta lại thật sự thấy bội phục tiên trưởng kia, là nhân tài, không trực tiếp đòi tiền, lại đòi bạc làm pháp khí gì đó, soạn ra một hồi nói nhảm còn nói tới nhị thập bát tú. Cuối cùng biết bắt không được quỷ bèn để lại một đuôi để che lấp, sợ người ta tìm tới cửa. Thật sự là nhân tài!" Hắn bỗng nảy ra ý nghĩ mời chào người này, lập tức lắc đầu, cười thầm ý nghĩ hoang đường của mình. Vương Tứ Bảo cũng cười cười nói: "Không dối gạt đông chủ, hắn dụ dỗ đến mức ngay cả ta cũng tin một chút. Còn các ngươi?" Các thân binh đều gật đầu, tỏ ra đồng tình với Vương Tứ Bảo. Khi mọi người đi đến đầu trấn tính rời đi, Vương Tứ Bảo bỗng nghĩ tới một chuyện: "Đông chủ! Ta có việc riêng, có thể cho ta đi một lát, sẽ trở về nhanh." "Việc gì?" "Đông chủ, ta là người phủ Đồng Xuyên, cách đây 300 dặm về phía đông bắc. Lần này cũng không có thời gian về, mấy năm nay ta để dành được chút ít tiền, muốn đưa về nhà." "Nhưng 300 dặm thì ngươi sao có thể về lập tức?" "Không cần đi phủ Đồng Xuyên. Đại ca ta có một anh em kết nghĩa trong trấn Mi Tiền, ta nhờ hắn đưa." "Vậy thì cùng đi đi!" "Nhà ta phải đi gọi là Triệu Bá, hắn ở góc phía nam trấn, bên cạnh miếu sơn thần." Rẽ một khúc quanh, mọi người liền tìm được nhà Triệu Bá, bên dưới tàng cây có mấy hài đồng đang chơi đùa. "Đông chủ, tiểu cô nương mặc đồ đỏ chính là nữ nhi của Triệu đại ca." Vương Tứ Bả cười cười tiến đến gọi: "Nhị Nha, ta lại đến, nhanh bảo cha ngươi đi chuẩn bị cơm trưa." Cô bé kia ngẩng đầu nhìn thấy Vương Tứ Bảo thì giống như gặp quỷ, quay đầu chạy vào nhà, xa xa còn nghe thấy nó hô to: "Mẹ! Mẹ! Trư thúc thúc tham ăn lại tới!" "Mụ nội nó, con mắt con bé này thật độc! Ta chỉ ghé 1 lần, nó đã nhớ kỹ." Lý Tư Nghiệp cố nhịn cười: "Nếu là ta ta cũng sẽ nhớ!" Mọi người đi đến nhà Triệu Bá, thấy cửa lớn mở ra. Đây là một nhà nông dân điển hình, 3 gian nhà ngói hơi cũ, dưới mái hiên treo mấy quả ớt phơi khô, phía trước là một cái sân nhỏ, 2 bên có chuồng heo, trong sân có một con gà mái đang dẫn đám gà con bới đất. Mọi người vừa muốn bước vào trong, đã nghe thấy trong nhà truyền ra tiếng muỗng gõ đáy nồi, một người đàn ông trung niên đi từ trong ra, y nhìn Vương Tứ Bảo một chút rồi lộ vẻ mặt lạnh lùng: "Các ngươi tới không đúng lúc, nhà ta vừa ăn cơm trưa xong." "Ta bảo Triệu đại ca này, chớ nhìn người thấp như vậy. Lần này ta đến không phải để ăn cơm." Triệu Bá nghe nói bọn họ không ăn cơm, lúc này mới nói: "Mọi người vào nhà đi!" Vào nhà xong Triệu Bá bèn nói vọng vào trong: "Mẹ nó, các ngươi ăn trước đi! Khách ăn rồi." Vương Tứ Bảo nghe thấy hơi giận, gã bèn lấy ra một túi bạc để lên bàn. "Xin chuyển cái này cho đại ca ta, bên trong còn có một phong thư." Nói xong lại móc ra 1 thỏi bạc chừng 12 lượng nói: "Còn đây là cho Triệu đại ca, coi như tạ lễ." Đúng lúc này, nương tử Triệu Bá vẫn luôn theo dõi ở buồng trong liền chạy vội ra đoạt lấy bạc như một con gà mái đoạt thức ăn. Mặt ả cười như nở hoa, trong mắt phóng ra ánh sáng kỳ lạ, ả cầm bạc xem tới xem lui, bỗng trầm mặt xuống nói với trượng phu: "Chỉ e bạc này là giả! Không được, ta phải lên trấn tìm cửa hàng bạc hỏi một chút." Nói xong không đợi mọi người nói gì, chạy mất như một cơn gió. Triệu Bá kia thấy thê tử làm trò xấu hổ, chỉ có thể cười khổ nói với Lý Tư Nghiệp: "Bà nương nông thôn chưa từng trải việc đời, xin đông chủ thứ lỗi!" Lý Tư Nghiệp vừa tính nói chuyện, bỗng thấy tiểu nhị quán rượu đi ngang trước sân, trong lòng thấy kỳ lạ bèn đi theo ra ngoài, thấy gã đi vào miếu sơn thần cách đó không xa. Lúc này hắn mới nhớ tới tiểu nhị này ắt là đến cúng tiền thay cho Lưu chưởng quỹ. Miếu sơn thần không lớn lắm, cửa sổ cũng đã hỏng mất, chỉ còn thừa lại một gian điện thờ trống rỗng, phía trên có một pho tượng đất, màu sơn đã tróc hết, lộ ra màu đất vàng. Bên cạnh còn có một con chó đất, suy ra đây hẳn là Nhị Lang thần Dương Tiễn, buồn cười là tam tiêm lưỡng nhận đao bên tay trái của y đã gãy, không biết bị ai đổi thành một cái đòn gánh, chợt nhìn còn tưởng là một lão nông đang gánh phân. Phía trước tượng đất có một cái hương án, đã gãy mất một chân, mặt bàn làm từ ván quan tài, phía trên đặt một xâu tiền, chính là tiền của Lưu chưởng quỹ dùng để cúng miễn tai. Tiền được xỏ bằng một sợi dây đỏ, Vương Tứ Bảo đang kéo quân lên mắt nhìn lom lom sợi dây kia, là do gã cắt một đoạn từ dây lưng đưa cho Lưu chưởng quỹ, không ngờ cắt hơi nhiều, sau khi ăn cơm no thì phần còn lại lại bị hụt. Miếu sơn thần đứng sừng sững giữa đồng, phía sau là một mảnh rừng liễu. Cây liễu đã ra hoa, phiêu tán trong gió thành từng đám tơ liễu. Lý Tư Nghiệp cùng mấy tên thân binh nấp trong rừng liễu, nếu quỷ kia đến ắt sẽ đi ngang rừng liễu. Vương Tứ Bảo xung phong nấp trong miếu. Lý Tư Nghiệp cho rằng gã lấy thân làm đội trưởng đi mạo hiểm, trong lòng thầm khen ngợi. Lúc này Vương Tứ Bảo ngồi xổm phía dưới hương án, tiền đã bị gã ném xuống đất, đặt trên một phiến đá nhỏ. Vốn gã đã gỡ sợi dây ra, quẳng tiền xuống đất, nhưng gã bỗng nghĩ đến con quỷ kia nhặt từng đồng từng đồng tiền ắt sẽ nhìn thấy mình, hơn nữa gã nhớ lại cái bàn này làm bằng gì, không khỏi sợ nổi da ga, bèn bỏ đi suy nghĩ lấy lại sợi dây. Vương Tứ Bảo nhìn chằm chặp xâu tiền, trong lòng thầm mắng, trên mặt đất gã đã rải một lớp cát mỏng, bất cứ người nào đi đến gã đều có thể nghe thấy tiếng bước chân. Vì thân hình mập mạp, ngồi xổm một lúc gã đã bủn rủn 2 chân. Đột nhiên Vương Tứ Bảo cảm thấy con mắt hoa lên một chút, gã dụi mắt, trên phiến đá không còn gì nữa, xâu tiền kia trong phút chốc biến mất không thấy. "Quỷ!" Vương Tứ Bảo chỉ cảm thấy da đầu căng lên, gã hô to một tiếng, chân mềm nhũn ngã vào hương án, hương án bị lật, phát ra tiếng vang lớn. Lý Tư Nghiệp ở trong rừng liễu bỗng thấy một cái bóng xám vụt hiện lên trên đỉnh đầu, nhìn kỹ lại thì không thấy gì nữa. Lúc này trong miếu sơn thần truyền đến tiếng kêu to của Vương Tứ Bảo. Hắn bất chấp chạy ra khỏi rừng liễu, chạy về miếu sơn thần. Vào miếu chỉ thấy Vương Tứ Bảo ngồi dưới đất, sắc mặt sợ hãi đến trắng bệch, thịt mỡ trên gò má run rẩy lập bập, răng đánh bò cạp liên hồi. "Ngươi trông thấy cái gì vậy?" "Không, không thấy bất cứ thứ gì cả!" "Vậy sao lại sợ đến nỗi này!" "Chính là vì không nhìn thấy gì, mới... mới... khiến cho người sợ hãi, tiền đã bị quỷ lấy đi." "Quỷ gì, nói hươu nói vượn!" Lý Tư Nghiệp trông thấy rất rõ ràng cái bóng xám kia, đó ắt là một người võ công cực cáo. Trong lòng của hắn suy nghĩ phương án, hiện tại hắn cần chứng cứ để chứng minh ý nghĩ của mình. Trên mặt đất không có dấu chân, ắt là đến từ phía trên. Trên tường sau có một cái cửa sổ hư, hướng về phía rừng liễu, nhất định là người này vào đây từ nơi đó. Theo lý võ công dù cao hơn nữa cũng không thể vừa vào cửa sổ liền lập tức lấy tiền, tất nhiên phải có một điểm để mượn lực. Ánh mắt Lý Tư Nghiệp chiếu vào tượng đất, chỉ có thể mượn lực từ nơi này. Hắn bắt đầu kiểm tra kỹ tượng đất. Vương Tứ Bảo cũng đứng lên, đưa tay giữ lưng quần, vòng ra phía sau kiểm tra. Đột nhiên Vương Tứ Bảo kêu to lên, Lý Tư Nghiệp cùng mọi người lao đến, chỉ thấy Vương Tứ Bảo chỉ vào đỉnh đầu pho tượng kêu to: "Mau nhìn chỗ đó!" Vì lâu ngày, đằng sau tượng đất phủ đầy tro bụi, nhưng trên đỉnh đầu lại có dấu tay 4 ngón, thiếu hẳn ngón áp út. Trong lòng Lý Tư Nghiệp bỗng minh bạch, có cái dấu tay thiếu 1 ngón này, lại thêm sợi dây trói yêu kia của Vương Tứ Bảo còn nặng hơn Thái Sơn, quỷ này còn có thể chạy đi đâu! Hắn cười cười nói với mọi người: "Đi! Theo ta đi bắt quỷ đi." "Thái tổ ngẫu nhiên đi ngang trấn Mi Tiền, bách tính bị quỷ mị quấy nhiễu. Thái tổ cười mà bắt, rồi thu được Yến Bi Lan" - "Bắc Đường sử. Yến Bi Lan liệt truyện" Thất tinh pháp đàn của Tống tiên trưởng lập ở trước miếu sơn thần. Trải qua 2 đêm, pháp khí trọng yếu nhất - 2 cây côn bạc đã đúc xong, bây giờ đang đặt trên 2 cái mâm lớn phủ lụa đỏ. "Tiên sư, có thể bắt đầu được chưa?" "Không, Hư tinh chưa quy vị, lúc này động thủ e rằng sẽ kinh động thiên đình." Tống tiên sư kia thấy trong trấn quyên ngân lượng có thừa, trong lòng thầm hối hận. Sớm biết thế thì đã nghe lời người kia nói, dứt khoát đúc 2 cây chùy bạc, nhưng mà lời đã nói ra, sao có thể đòi thêm một món pháp khí đây? Tống tiên trưởng bỗng quát to một tiếng: "Thanh Phong! Ngươi có đem ngọc tình bình của vi sư đến không?" Thanh Phong thấy sư phụ đầy vẻ bi phẫn trong mắt, giống như sắp thành lại bại, nó sợ hãi quỳ xuống: "Đồ nhi đáng chết, chỉ lo nghĩ đến vì dân trừ hại, alị quên mang theo pháp khí trọng yếu nhất." "Ai da!" Tống tiên trưởng dậm chân, gã xoay đầu nói với đám người trấn trưởng: "Tiểu đồ ngu dốt, lại quên ngọc tịnh bình để đựng máu yêu. Haizzz! Cũng không thể trách nó, vốn là bắt quỷ, không nghĩ tới lại hóa thành yêu, phải làm sao mới ổn đây?" "Vậy dùng ngân lượng còn lại đúc thành một cái bình bạc có thể thay thế không?" Không biết Lý Tư Nghiệp từ nơi nào chui ra, vẻ mặt nghiêm nghị nói với Tống tiên trưởng. Tống tiên trưởng ngơ ngác nhìn Lý Tư Nghiệp, đó vốn là lời gã tính vượt qua mấy tòa núi rồi mới nói, lại bị kẻ này nói ra trước, bây giờ không biết nói thế nào cho xuôi, thực sự khiến gã khó xử. "Đúng vậy! Tống tiên trưởng, dùng bình bạc có được hay không?" Mọi người lao nhao hỏi, sợ tiên trưởng lại nổi giận bỏ đi. Tống tiên trưởng thấy mọi người như vậy, mừng thầm trong lòng, cố nén nụ cười trên mặt. "Chuyện này... cũng được! Bình bạc không thể bằng bình ngọc, có thể hiệu quả sẽ kém một chút, các ngươi cần phải nghĩ kỹ." "Tiên trưởng cứ làm chủ!" Thế là, có pháp khí, lại nhồi thêm hầu bao, Tống tiên trưởng bắt đầu làm phép trừ yêu. Gã đứng trên pháp đàn cao, tóc xõa bù xù, 2 mắt sáng ngời, tay trái cầm kiếm càn khôn gỗ đào, tay phải nắm cờ chiêu hồn bắt quỷ, trong miệng niệm "Thái Thượng lão quân cấp cấp lệnh", lúc thì phun mây thổi sương, lúc lại ánh lửa ngút trời. Phía dưới pháp đàn một đám nam ngu nữ ngốc đang dập đầu như giã tỏi. "Yêu nghiệt! Chạy đi đâu! Đồ nhi, chuẩn bị pháp khí theo vi sư lên núi trừ yêu!" Một thầy một trò hô to gọi nhỏ nhanh chóng bỏ đi, mới vừa tới đầu trấn đã thấy người hiến kế khi nãy mang theo hơn 10 người thủ hạ phóng từ trong rừng cây ra, cười mỉm chặn lại. Một đại hán như nửa tòa tháp nhảy từ trên cây xuống chặn mất đường lui. "Ta lo bình bạc cùng côn bạc quá nặng, tiên trưởng cầm sẽ mệt, đặc biệt chạy đến giúp đỡ!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang