[Dịch] Vãn Tống
Chương 5 : Tâm sự của Hoàn Nhan
Người đăng: phanhitek
Ngày đăng: 18:14 05-12-2018
.
Nam Kinh nước Kim, đô thành Biện Lương thời Bắc Tống, từng là một thành thị phồn hoa nhất trên thế giới. Trong "Thanh minh thượng hà đồ" có miêu tả tình cảnh thành phố này lúc toàn thịnh. Năm 1127 Bắc Tống diệt vong, Biện Lương thất thủ bị người Kim chà đạp thê thảm, từ đó suy sụp. Trải qua trăm năm nó dần dần quen với sự thống trị của người Kim. Sau khi người Mông Cổ quật khởi, trọng tâm nước Kim dần dần dời về nam. Năm 1216 Trung Đô nước Kim bị Thành Cát Tư Hãn công phá, một lần nữa Nam Kinh lại trở thành trung tâm chính trị của nước Kim.
Trong đêm, Kim Ai Tông Hoàn Nhan Thủ Tự lẳng lặng ngồi một mình ở Kim Loan điện. Quần thần đều đã bãi triều. Đây là thói quen suốt 2 năm qua của y. Vào lúc người Mông Cổ uy hiếp khẩn cấp nhất, Hoàn Nhan Thủ Tự đã cảm nhận được tận thế sắp đến. Nhưng lịch sử lại mở ra một trò đùa, nhất đại thiên kiêu đại hãn Mông Cổ Oa Khoát Đài lại bị một thương nhân Tống triều nho nhỏ hạ độc chết. Mông Cổ cũng vì vậy mà chia thành 2 phái nam bắc. Nội đấu khiến người Mông Cổ không thể mở ra 2 chiến trường, nước Kim cũng vượt qua bấp bênh đến ngày diệt vong.
Hoàn Nhan Thủ Tự cũng không phải là một hoàng đế chỉ biết hưởng thụ. Trái lại, y dùng sự chuyên cần chính sự không mệt mỏi để chống đỡ lấy cao ốc nước Kim đang sắp sụp đổ. Mỗi ngày, chỉ có lúc y ngồi một mình trên Kim Loan điện, mới có thời gian của riêng mình, mới có thể ổn định lại tâm trạng suy xét được mất trong ngày.
Đột nhiên một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, đánh thức Hoàn Nhan Thủ Tự đang trầm tư. Y không khỏi tức giận, ai dám chống lại ý chỉ của y, dám xông vào lúc này.
"Phụ hoàng, là ta!"
Đối phương dường như hiểu tâm trạng Hoàn Nhan Thủ Tự, báo trước thân phận của mình.
Cơn tức giận vừa mới dâng lên của Hoàn Nhan Thủ Tự đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Nếu có ai có thể quấy nhiễu y vào lúc này, thiên hạ này chỉ có 1 người - đó chính là nữ nhi bảo bối duy nhất của y Hoàn Nhan Minh Châu.
Hoàn Nhan Thủ Tự khẽ kéo dây chuông, một tên thái giám nhanh chóng chạy vào, đốt lên đèn cạnh long ỷ. Ánh sáng từ từ khuếch tán ra, hiện ra một khuôn mặt trơn láng như ngọc, dưới đôi mày ngài thon dài là một đầm nước sâu không thấy đáy. Nếu Lý Tư Nghiệp nhìn thấy, nhất định sẽ nhận ra gương mặt này đã khiến hắn cảm thấy kinh diễm, cũng sẽ nhớ tới chủ cũ đã chết Tiêu Tây Viêm.
Hoàn Nhan Minh Châu nằm tựa vào trước long ỷ của phụ hoàng. Hoàn Nhan Thủ Tự cong ngón trỏ, khẽ búng vào trán này, lại từ ái xoa xoa. Đây là lễ tiết thăm hỏi đặc thù giữa cha con bọn họ, từ lúc Hoàn Nhan Minh Châu 5 tuổi đến giờ. Nhưng lúc này, ánh mắt Hoàn Nhan Minh Châu bỗng ửng đỏ, Hoàn Nhan Thủ Tự giật mình, không khỏi búng mạnh 3 cái liên tiếp lên trán mình, bây giờ mới chọc Hoàn Nhan Minh Châu nín khóc mỉm cười.
"Minh Châu của trẫm hôm nay sau trở về một mình? Để trẫm đoán xem, có phải thọ lễ trẫm tặng cho sư phụ của ngươi quá kém, bị hắn mắng?"
Hoàng Nhan Minh Châu lắc đầu.
"Mặc dù sư phụ không nói gì về Thọ Sơn thạch do phụ hoàng tặng, nhưng con biết trong lòng ông cực kỳ thích."
"Vậy thì nhất định là tên tiểu tử thúi Gia Luật Tín chọc ngươi tức giận!"
Hoàn Nhan Minh Châu lúc này mới khẽ gật đầu.
"Hắn nhất định phải đi Sơn Đông tìm huynh đệ của hắn, con không cản được. Hắn nói hắn là người Khiết Đan, thân phận đê tiện, không xứng với con!"
Nói xong, Hoàn Nhan Minh Châu bèn tựa lên đùi phụ hoàng khóc ồ ồ.
"Tên tiểu tử thúi này, dám cãi nhau với nữ nhi của trẫm, trẫm thấy là hắn chán sống rồi!" Y vừa định gọi người tới, bỗng thấy ánh mắt trách cứ của nữ nhi, bèn ráng nuốt lại.
"Bất quá hắn nói không sai, hắn không xứng với nữ nhi của trẫm!"
"Phụ hoàng!"
Hoàn Nhan Minh Châu nổi cơn hờn dỗi, chụp lấy tay Hoàn Nhan Thủ Tự bấm mạnh, khiến y đau đến méo miệng nhưng lại không dám kêu một tiếng. Đường đường hoàng đế nước Đại Kim ở trước mặt nữ nhi bảo bối lại cũng giống như phụ thân gia đình tầm thường.
"Được rồi! Được rồi! Coi như phụ hoàng không đúng. Gia Luật Tín kia lại có huynh đệ ở Sơn Đông, sao trẫm không nghe ngươi nói qua?"
"Thật ra không phải là huynh đệ ruột, đó là một thủ hạ của hắn ở Tiêu phủ trước kia, thì ra là một nô lệ của Tiêu Tây Viêm, con đã từng gặp qua. Không biết sao lại chạy đến Sơn Đông làm đầu lĩnh thổ phỉ."
"Đầu lĩnh thổ phỉ Sơn Đông? Hắn gọi là gì?"
"Hình như là Lý Tư Nghiệp!"
"Hừ! Hóa ra là hắn!"
"Thế nào? Phụ thân cũng nghe nói về hắn?"
"Nói tới người này thì thật ra hắn cũng là cứu tinh của nước Kim chúng ta. Nếu không nhờ hắn, sao Oa Khoát Đài lại chết được, Mông Cổ sao lại phân liệt. Người này thật rất cao minh, năm đó mất tích ở Nam Dương, giờ lại đến Sơn Đông làm đầu lĩnh thổ phỉ. Trẫm nghe A Hổ nói, chính người này đã huyên náo Sơn Đông đến long trời lở đất. Mặc dù chỉ là một đầu lĩnh thổ phỉ, nhưng A Hổ lại rất coi trọng hắn, nói hắn tuyệt không phải là vật trong ao. Ngược lại trẫm rất muốn gặp hắn một chút, xem thử hắn có 3 đầu 6 tay gì! Minh Châu, con cũng đã gặp hắn, vậy con cảm thấy hắn như thế nào?"
"Nghĩ không ra tên tiểu tử kia cao minh như thế! Lúc đó con không để ý tới hắn, chỉ là có nghe Tiêu Tây Viêm đánh giá hắn."
"Tiêu mập mạp kia nói thế nào?"
Hoàn Nhan Minh Châu bèn kể lại đánh giá của Tiêu Tây Viêm đối với Lý Tư Nghiệp lúc thử đao nói cho Hoàn Nhan Thủ Tư.
"Đao giống như người! Cũng có chỗ giống với đánh giá của A Hổ."
"Hoàng thúc nói thế nào?"
Hoàn Nhan Thủ Tử nhìn lướt qua nữ nhi, thấy nàng vì thích Gia Luật Tín nên quan tâm ả huynh đệ của hắn. Nghĩ đến đó, Hoàn Nhan Thủ Tự không khỏi có chút ghen tỵ nói:
"A Hổ nói hiện tại hắn mặc dù còn nhỏ yếu, nhưng quyết không thể khinh thường. Có thể sử dụng thì phải trọng dụng, không thể dùng thì phải giết hắn, chấm dứt hậu hoạn."
"A!" Hoàn Nhan Minh Châu không khỏi kêu lên sợ hãi.
"Vậy không phải là sẽ liên lụy Gia Luật đại ca! Phụ hoàng! Phụ hoàng!"
Hoàn Nhan Minh Châu liều mạng lắc lắc tay phụ hoàng.
"Nhẹ một chút! Nhẹ một chút! Tay trẫm sắp bị ngươi kéo đứt. Trẫm nói là phải trọng dụng hắn, lấy lại Sơn Đông 2 lộ, cũng không phải là giết hắn."
Nói đến đây, Hoàn Nhan Thủ Tự nhẹ nhàng thoát khỏi tay của nữ nhi. 2 ngày nay, quần thần tranh cãi không ngừng về việc hòa hay chiến ở Sơn Đông, tiêu điểm chính là giải quyết vấn đề Sơn Đông thế nào. Hiện tại nước Kim có tất cả 5 vấn đề trọng đại về quốc thổ: Thứ nhất là đoạt lại long hưng chi địa Thượng Kinh, thứ 2 đoạt lại Trung Đô, thứ 3 đoạt lại Quan Trung, thứ tư đoạt lại các vùng Hà Đông Đại Đồng, thứ 5 thu phục Sơn Đông 2 lộ. So sánh qua lại thì Sơn Đông là dễ dàng nhất, nên cũng bị đưa lên vị trí ưu tiên hàng đầu.
Nửa năm trước lúc người Mông Cổ rút lui về bắc, Sơn Đông bị thổ phỉ Lý Toàn cùng Hạ Toàn thừa cơ chiếm lĩnh. Triều đình mấy lần phái binh đánh dẹp đều bị đánh bại. Hoàn Nhan Thủ Tự bèn nghe lời đề nghị của tể tướng Hoàn Nhan Nô Thân cùng đại học sĩ Nguyên Hiếu Vấn, trước yên lặng quan sát 2 Toàn tự giết lẫn nhau, rồi thu thập tàn cuộc. Không ngờ lại lòi ra Lý Tư Nghiệp cùng Bành Nghĩa Bân. Kết quả hiện tại là Hải Châu cùng Sở Châu bị nước Tống lấy đi, Bành Nghĩa Bân cũng rõ ràng muốn dựa vào nước Tống. Trong cơn nóng giận, Hoàn Nhan Thủ Tự bèn cho Nguyên Hiếu Vấn gánh chịu trách nhiệm, cách chức làm dân.
2 ngày trước, Hạ Toàn vốn cấu kết nước Kim từ xưa bỗng công khai đầu hàng nước Kim, mở ra một chỗ trống ở Sơn Đông. Dưới tình huống này nguyên soái tây quân Thôi Lập cùng thái tử Hoàn Nhan Thừa Lân chủ trương dùng vũ lực công chiếm toàn cảnh Sơn Đông, nhưng tể tướng Hoàn Nhan Nô Thân cùng Hoàn Nhan Tập Niết A Bố lại cho rằng nên lấy chiêu an làm đầu, để giảm bớt khủng hoảng tài chính ngày càng nghiêm trọng của triều đình. 2 bên cãi nhau kịch liệt, cuối cùng Hoàn Nhan Thủ Tự nghe đề nghị của huynh trưởng Hoàn Nhan A Hổ quyết định áp dụng thủ đoạn công phủ kết hợp, một lần giải quyết vấn đề Sơn Đông.
Nạn đói phá vỡ cách cục ngắn ngủi của Sơn Đông. Sau khi 2 Toàn ngưng chiến mấy tháng, Lý Tư Nghiệp ở phương bắc lại bất ngờ thu được lượng lớn lương thực, lập tức mở lều cháo cứu tế nạn dân. Bách tính Sơn Đông 2 lộ phàm là người có thể đi đường đều tiến về phương bắc, đã thấy 2 Toàn đều phải đồng thời diệt vong, Hạ Toàn đột nhiên chính thức đầu hàng nước Kim. Thống soái tiền quân nước Kim Hoàn Nhan A Hổ lúc này bèn tấu hoàng thượng phong Hạ Toàn làm Kim Nguyên quận vương, suất quân thu lại phủ Đông Bình.
Sau khi quân Kim tiến vào phủ Đông Bình, nạn đói ở Đông Bình cũng được làm dịu, nhưng đối với Lý Toàn chỉ còn không đến 2 vạn quân thì đã đến bên bờ sinh tử. Đầu Kim không được, đầu Bành Nghĩa Bân cũng không được, đầu Lý Tư Nghiệp lại càng không được. Vào thời khắc 2 mặt thụ địch, cùng đường mạt lộ, ánh mắt Lý Toàn lại nhìn về chủ cũ, đã từng bị lão phản bội 2 lần - Tống triều.
Bởi vì Lưu Khánh Phúc đầu hàng, triều đình nước Tống mới biết chuyện phát sinh ở Sơn Đông, nhưng lúc này lại sinh ra một hiểu lầm nho nhỏ, chính là lầm tên Lý Tư Nghiệp thành Lý Nghiệp. Hiểu lầm này là do quan quân áp lương đến Sơn Đông gây ra. Người này là đệ đệ của tiểu thiếp của Đinh Đại Toàn, vì để tránh trách nhiệm không phân biệt rõ địch ta, gã bèn đem biên nhận do Lý Tư Nghiệp ký là "Đăng Châu Lý Nghiệp" ra làm chứng, một mực chắc chắn Lý Nghiệp này là cháu của Lý Toàn, phụng mệnh trấn thủ Đăng Châu, sau đó thừa dịp Lý Toàn xuất binh phủ Đông Bình bèn chiếm cơ nghiệp thúc thúc. Nói có tình có lý, cộng thêm Đinh Đại Toàn bao che cùng Lý Tông ngu ngốc, triều đình nước Tống đều tin lời quan quân này. Ai cũng không biết Lý Nghiệp này chính là người năm xưa hạ độc chết Oa Khoát Đài. Nhưng chính sự hiểu lầm nho nhỏ này lại sẽ khiến Tống triều vứt bỏ Sơn Đông vốn đã được Lý Tư Nghiệp đưa tới cửa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện