[Dịch] Vãn Tống

Chương 6 : Đức Châu đổi chủ

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 17:44 06-12-2018

Đầu năm thứ 2 Thiên Hưng Kim Ai Tông, Hạ Toàn hiến phủ Đông Bình đầu hàng nước Kim. Nguyên soái tiền quân nước Kim Hoàn Nhan A Hổ suất 3 vạn quân tiến vào chiếm giữ phủ Đông Bình. Thế cục Sơn Đông đột biến. Lý Tư Nghiệp ở Ích Đô tổ chức hội nghị tướng lĩnh cấp cao ngay trong đêm. Trong hội nghị xác định cướp lấy phủ Tế Nam để làm bình phong che chắn phủ Ích Đô, mở rộng phủ Ích Đô. Quyết định lấy Chu Hàn Hải làm chủ tướng, áp dụng sách lược vây Ngụy cứu Triệu, trước tiên đoạt Đức Châu quấy rối phủ Đông Bình, ép Hoàn Nhan A Hổ đang vây công phủ Tế Nam trở về thủ, lại để Lý Tư Tề từ phía đông công chiếm Bác Châu, thừa lúc vắng cướp đoạt phủ Tế Nam. Đây chính là "chiến dịch Tế Nam" trứ danh trong lịch sử quân sự Bắc Đường. Đức Châu là địa bàn của một trong Tứ đại thiên vương thủ hạ của Hạ Toàn Đa Văn thiên vương Nghiêm Thực. Người này cũng là một trong đám hãn phỉ Sơn Đông, hung ác ngang ngược, bình sinh thích nhất là thịt đồng tử nhắm rượu, là ma quỷ khiến bách tính Sơn Đông nghe mà biến sắc. Thủ hạ Nghiêm Thực có 5000 quân đội, là lữ yếu nhất trong Tứ đại thiên vương. Binh lính thủ hạ quân kỷ không nghiêm, việc hại dân thường phát sinh. Lúc Lý Tư Nghiệp bắt đầu chiếm cứ Ích Đô ánh mắt đã nhìn về phía Đức Châu, nhưng nạn đói đến đột ngột làm rối loạn bố trí của hắn. Hắn bèn tiếp thu kế sách của Lãnh Thiên Đạc, phái thân binh lệnh Hoàng Diệu suất 200 mật thám đột nhập vào thành Đức Châu, tùy thời hành động. Sau năm mới không lâu, cạnh cửa đông Đức Châu có một quán rượu mở ra, chuyên bán rượu mạnh. Lúc đầu binh sĩ thường đến đập bồn đập bát kiếm chuyện, quán rượu kia bỗng ngừng kinh doanh khiến đám binh sĩ không có rượu uống đều tự trách. 10 ngày sau quán rượu mở lại, không một tên lính nào đến gây rối. 2 ngày hôm nay trời lạnh, quán rượu cũng bắt đầu bán đến nửa đêm, khiến binh lính thủ thành hàng đêm tụ họp, không nhớ nhiệm vụ thủ thành. Đêm hôm nay không trăng gió lớn, trời đông giá rét, chính là thời điểm ngủ say nhất, nhưng trong gió rét lại có một cánh quân đang hành quân hỏa tốc, dẫn đầu là một viên đại tướng, dáng dấp phi phàm, uy phong lẫm liệt, thân mặc hắc giáp hắc khôi, tay cầm một thanh đại thiết thương, chính là người được gọi "tiểu Trương Liêu" đại tướng Chu Hàn Hải. Lúc này y suất 2 vạn đại quân, chuẩn bị đánh lén thành Đức Châu. Từ phủ Ích Đô đến Đức Châu khoảng 200 dặm, chỉ cần tốn 1 ngày đêm đã đến. Khoảng canh tư, 2 vạn quân của Chu Hàn Hải đã ở cách thành Đức Châu 5 dặm. Chu Hàn Hải truyền lệnh tạm thời đóng quân, gọi phó tướng Tiêu Tiến Trung đến thương nghị. "Trong thành Hoàng Diệu bảo đã đắc thủ, ngươi có thể suất 5000 quân tiến đến cướp lấy cửa đông. Nghiêm Thực kia thấy chuyện gấp nhất định đầu hàng phủ Đông Binh, ta chặn ở giữa đường mà đánh." Tiêu Tiến Trung lĩnh mệnh suất quân đi trước. Lúc này trong thành Đức Châu đều quạnh quẽ, nạn đói kéo dài mấy tháng khiến trong thành 10 hộ trống hết 7. Trong gió lạnh, từ tường thành cửa đông nhìn xuống không thấy một bóng người, tất cả binh sĩ hoặc cuộn mình ngủ trong phòng, hoặc say ngã trong quán rượu mới mở. "Khẩu lệnh!" Một giọng hô trầm thấp từ góc tường truyền đến. "Bách xuyên quy hải!" "Tình hình trong quán rượu thế nào?" "Bẩm tướng quân, hầu hết đã bị trói lại, lột mất y giáp, ở cửa thành chỉ còn 20 người." "Tốt! Giữ nguyên kế hoạch hành động." Một người nam tử cao gầy đi ra từ trong bóng tối, dáng vẻ xấu xí, khuôn mặt không giấu được vẻ vô lại. Gã chính là người mang biệt hiệu "Vô lại tướng quân" trong Chấn Uy quân - Hoàng Diệu. Gã nhìn tình hình trên đường, đưa tay lên miệng huýt sáo một tiếng, lập tức từ phía sau góc tường có hơn 200 người chạy ra, trong tay đều cầm vũ khí. "Trước hết mọi người thay quần áo đi!" Một lát sau mọi người đều thay quân phục của quân Nghiêm Thực. "Lưu Thiết, ngươi lĩnh 100 người cướp đoạt cửa thành, giết không cần hỏi tất cả quân coi giữ!" "Vâng!" Sau đó 2 người chia binh mà đi. Hoàng Diệu tự lĩnh 100 người leo lên cầu treo. Lúc này 5000 quân của Tiêu Tiến Trung đã đến cách thành 2 dặm. Y thấy trên thành có ảnh lửa mơ hồ chớp lên 3 lần, biết đại sự đã thành, bèn quát khẽ một tiếng suất đại quân đánh về phía cửa đông. Trùng hợp là mấy ngày nay Nghiêm Thực bị chứng phong, đêm không an giấc. Lúc canh tư, gã đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi vã, bèn đứng dậy ra khỏi phòng. "Ta có việc gấp bẩm báo tướng quân!" "Nhưng tướng quân vừa mới ngủ, không tiện quấy rầy lúc này." "Nhưng thật là ta có việc gấp! Có sai lầm ngươi không đảm đương nổi!" "Ai ồn ào vậy?" Thân binh thấy chủ soái đã tỉnh, vội vàng bẩm báo: "Có trinh sát phát hiện dị thường nên đến bẩm báo." "Cái gì dị thường?" "Bẩm tướng quân, thuộc hạ nghe báo có đại quân đi qua huyện Bình Nguyên nên đến để báo!" "Cái gì? Không lẽ là quân Ích Đô? Không được! Nhanh chuẩn bị ngựa để ta đi xem một chút!" Nghiêm Thực lập tức suất lĩnh 300 thân binh đi tuần sát tất cả các cửa, thấy binh sĩ các cửa đều khó thấy bóng dáng, chỉ có binh sĩ cửa đông binh giáp hoàn mỹ, quân kỷ chỉnh tề. Gã càng nhìn càng sinh nghi, lúc này xoay đầu lại hỏi: "Hôm nay ai trực ở cửa đông?" "Thưa tướng quân, là tì tướng Hoa Vũ!" "Truyền hắn đến gặp ta!" Hoàng Diệu vừa mới phát tín hiệu, bỗng thủ hạ báo: "Nghiêm Thực đến rồi!" Hoàng Diệu giật mình, bó đuốc trên tay rơi xuống đất. Y vọt tới chỗ tường thành nhìn xuống, quả nhiên thấy một đội kỵ binh đang đứng trong màn đêm. Rất nhanh có một người vọt lên trước hô to: "Đại soái lệnh Hoa Vũ tới gặp!" Hoàng Diệu căng thẳng đến nỗi tim muốn vọt ra ngoài, cũng không biết quân mình có thấy tín hiệu hay không. Cái khó ló cái khôn, y đứng ở đó hô vài tiếng: "Hoa tướng quân! Hoa tướng quân! Đại soái tới." Lát sau lại tựa trên tường thanh hô to: "Hoa tướng quân đang đi nhà xí! Hắn sẽ ra ngay!" Thân binh quay lại bẩm báo, Nghiêm Thực càng sinh nghi, lập tức hạ lệnh cho thủ hạ tiến lên xem xét tình huống. "Đại soái! Bọn họ không phải là người của chúng ta!" Một tên thân binh bỗng la hoảng lên. Vừa dứt lời, "sưu!" một tiếng, bị một mũi tên bắn thủng cổ họng, gã xoay người ngã xuống ngựa. Hoàng Diệu thấy đã bị lộ, lập tức hô to một tiếng: "Bắn tên!" Mấy chục mũi tên lập tức bắn về phía Nghiêm Thực. Nghiêm Thực vừa đỡ tên vừa lui, miệng hét lớn: "Nhanh ra lệnh mọi người đến đây! Cửa đông có địch tình!" Hoàng Diệu dứt khoát phóng hỏa trên thành, lửa nhờ thế gió, thành lâu cửa đông thành Đức Châu lập tức ánh lửa ngút trời. Nhờ ánh sáng ngọn lửa có thể thấy lờ mờ đại đội nhân mã đang vọt về hướng thành Đức Châu. Lúc này 300 thân binh của Nghiêm Thực đang đánh nhau với quân Hoàng Diệu. Thời gian đã đến lúc ngàn cân treo sợi tóc. Ai cũng minh bạch, chỉ cần thêm một chút thời gian, Đức Châu sẽ đổi chủ. Trước ngực cùng sau lưng Hoàng Diệu đã trúng thương 3 chỗ. Lúc này dã tính trong người y đã bị kích thích, con mắt trừng đỏ hồng. Gã suất lĩnh 30 tên chiến sĩ giữ chặt hành lang, không cho quân Nghiêm Thực lên thành thu cầu treo. Một người kỵ binh đột ngột nắm mâu đâm mạnh về phía gã, Hoàng Diệu lách mình, túm được cán mâu thuận thế bổ lại một đao, trúng vào bả vai kỵ binh kia. Đao bị vướng lại, đúng lúc này trường mâu của một kỵ binh khác lại đâm đến. Mắt thấy Hoàng Diệu đã không thể trốn tránh, gã chỉ có thể ném đao lui lại, bỗng một mũi tên từ trên thành phóng tới, trúng ngay trán kỵ binh. Kỵ binh kêu thảm một tiếng, ngã xuống ngựa. Hoàng Diệu mừng rỡ, đoạt lấy trường mâu đâm ngã liên tiếp mấy người. Ở phía sau Nghiêm Thực trông thấy, giận dữ đoạt lấy mấy thanh trường mâu liên tục phóng lên thành. Chỉ nghe mấy tiếng kêu thảm, binh sĩ trên thành bị trường mâu đâm xuyên nhao nhao ngã xuống thành lâu. "Giết!" Trong thành ngoài thành tiếng hô giết vang lên bốn phía. Tiếng chuông tiếng trống gõ vang, cơ hồ 2 quân đồng thời giết đến cửa đông. Tiêu Tiến Trung xông lên trước giết vào, Chấn Uy quân theo sau chen chúc mà vào. Sĩ khí quân Nghiêm Thực hoàn toàn mất hết, nhao nhao cởi khôi giáp chạy vào nhà dân. Nghiêm Thực thấy đại thế đã mất, chỉ có thể suất 2000 tàn binh theo cửa nam chạy về phía phủ Đông Bình, nhưng ra khỏi thành không đến 10 dặm đã bị đại quân Chu Hàn Hải phục kích. Nghiêm Thực bị Chu Hàn Hải đâm 1 thương ngã ngựa. 2000 tàn binh vừa chết vừa hàng không người nào thoát. Chấn Uy quân vừa đến Đức Châu, Lý Tư Nghiệp lại lệnh Tống Dũng Tuyền cùng Hoàng Diệu suất 5000 quân bình định 3 huyện Bình Nguyên, An Đức, Đức Bình, dùng Tống Dũng Tuyền làm Đức Châu phòng ngự sứ, đóng giữ môn hộ phía tây phủ Ích Đô. Cùng lúc đó Lý Tư Tề ở Mật Châu xuất binh tiến công Bác Châu. Anh Lý Toàn là Lý Phúc thua 3 trận liên tiếp, trong lúc cùng đường mạt lộ đã tự vận chết. Bác Châu đổi chủ. Lý Tư Tề đến Bác Châu lại án binh bất động, yên lặng chờ tin tức chiến tuyến phía đông.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang