[Dịch] Vãn Tống

Chương 9 : Yêu hận tình thù

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 18:09 17-12-2018

"Lý công tử chiếu cố ta lâu như vậy, đại ân này không lời nào cảm tạ hết. Vãn Nguyệt ghi nhớ trong lòng!" 10 ngày sau, Thời Vãn Nguyệt hoàn toàn bình phục. Hôm nay là ngày bọn họ chia tay. Mặc dù trong lòng Thời Vãn Nguyệt không nỡ, nhưng nàng vẫn muốn về xem tình hình trong nhà. Nhiều lần nàng muốn Lý Tư Nghiệp đi theo nàng, nhưng lại không mở miệng được. "Vãn Nguyệt cô nương không cần để trong lòng, coi như trước kia ta nợ nàng là được rồi." "Lý công tử nói đùa, ngài với ta mới gặp lần đầu, sao ngài có thể nợ ta. Ta phải đi ngay, công tử có thời gian mời đến Tín Sơn gặp ta." "Được! Ta nhất định đến!" Thời Vãn Nguyệt mừng rỡ: "Ngài là nam tữ hán đại trượng phu, nhất định nói phải giữ lời!" Lý Tư Nghiệp mỉm cười, nhẹ nhàng giơ tay phải lên. "Có muốn đập tay thề hay không?" Thời Vãn Nguyệt nghe hắn nói chữ "thề", trong lòng bỗng thấy ngọt ngào. Nàng cũng từ từ giơ cánh tay lên, vừa khẽ run. Trong sát na đang chần chờ, rốt cuộc, với vẻ thẹn thùng vô cùng, nhẹ nhàng vỗ một cái cùng người nam tử đầu tiên chạm vào người nàng, người đầu tiên gỡ mạng che mặt của nàng. "Oan gia!" Trong lòng Thời Vãn Nguyệt khẽ hô lên 2 chữ sau này sẽ khiến nàng hối hận cả đời. Lý Tư Nghiệp cũng ngây dại. Hắn bị vẻ thẹn thùng của Thời Vãn Nguyệt trong chớp mắt đó làm lay động, trái tâm đập thình thịch. Hắn bỗng hiểu được ý nghĩa của cái vỗ tay này. Đây đâu phải là một lời hứa hẹn, rõ ràng là một lời phó thác cả đời của người thiếu nữ. Hắn bắt đầu do dự, nhưng lại càng kích động, tâm hồn khép kín của hắn giống như bị chọc ra một cái động lớn, gió thổi vào ào ào, không cách nào ngăn cản. Dần dần hắn bị niềm hạnh phúc bất ngờ bao phủ, bèn không để ý gì khác nữa, giơ tay lên dứt khoát vỗ một cái, lời thề này dường như hắn đã chờ đợi trăm năm. Nhưng một đóa hoa tươi xinh đẹp lại thường héo tàn vào giây phút sinh mệnh nó đạt đến hoa mỹ nhất, đôi khi vận mệnh có cả mỹ lệ cùng tàn khốc cùng tồn tại. Thường thường chính là một ít việc nhỏ không đáng trong một lần tình cờ lại thay đổi tất cả. Lúc này ở cửa quán có mấy người lái buôn ngựa đang cười nói đi vào. Trong đó có một người là người đã hiến tổ phòng cho cuộc chiến bảo vệ Mật Châu Vương viên ngoại. Lão vừa nhìn đã nhận ra Lý Tư Nghiệp, tươi cười bước đến. "Đại tướng quân, không phải ngài ở phủ Ích Đô sao? Sao lại đến đây?" Trái tim Lý Tư Nghiệp đánh thót, danh phong tự xưng này lại được gọi lên ngay lúc hắn không mong muốn nhất. Quả nhiên, sắc mặt Thời Vãn Nguyệt đại biến. Nàng đột ngột quay người nhìn Lý Tư Nghiệp chằm chằm, trong mắt đầy vẻ phẫn nộ vì bị lừa gạt cùng bi ai. Lý Tư Nghiệp nhìn nàng, hắn muốn giải thích nhưng lại không biết nói gì. Vẻ ai oán của Thời Vãn Nguyệt từ từ biến mất, thay vào đó là một tia lửa báo thù đang dần dần bốc cao. Nàng gần như dùng hết sức lực toàn thân, gằn từng chữ một: "Ngươi-chính-là-Lý-Tư-Nghiệp!" Chưa dứt lời, trường kiếm đã phóng đến giống như một tia sét hướng về phía cổ họng Lý Tư Nghiệp. Lý Tư Nghiệp hoảng hốt, hắn nghiêng người một cái tránh thoát đường kiếm ác liệt, nhưng bả vai đã bị nhát kiếm chém trúng, tuôn ra một vết máu thật dài. Lúc này Tần Tiểu Ất cùng mấy tên thân binh đồng loại nhảy bổ vào, dùng thân thể chặn lại đường kiếm của Thời Vãn Nguyệt. "Đại tướng quân, đi mau!" Lý Tư Nghiệp cắn răng, nhảy vọt từ dưới đất lên, phóng mấy bước xông ra cửa quán. Mặc dù có thân binh ngăn cản, nhưng kiếm pháp Thời Vãn Nguyệt tinh xảo, chỉ đối mặt mấy cái đã có mấy người bị thương, nhưng không có ai lui về sau. Thời Vãn Nguyệt dù tàn nhẫn nhưng cũng không nhịn được thầm kinh hãi trước lối đánh liều mạng điên cuồng của những người này. Nàng thấy Lý Tư Nghiệp đã vọt ra cửa, trong lòng nôn nóng, cướp đường phóng ra, không ngờ Tần Tiểu Ất đá 1 cái bàn ra cản đường nàng. Thời Vãn Nguyệt không cần suy nghĩ, chân phải thừa thế đạp lên bàn một cái, bay lên không như một con chim én, vút qua đầu bọn Tần Tiểu Ất, xoay mình trên không một cái, lúc rơi xuống đất thì người đã ra khỏi quán. Lý Tư Nghiệp bịt vết thương trên vai lảo đảo chạy, máu đã chảy nhiều. Dần dần hắn chịu hết nổi, lúc này hắn bỗng phát hiện trên mặt đất xuất hiện một bóng đen, trong lòng âm thầm thở dài rồi dừng lại. "Sao ngươi không chạy?" "Nếu không chạy thoát, cần gì chạy nữa!" Thời Vãn Nguyệt nhẹ nhảy nhảy lên, chặn đường Lý Tư Nghiệp. "Lý Tư Nghiệp! Mặc dù ngươi có ơn lớn với ta, nhưng là kẻ thù giết cha ta, Thời Vãn Nguyệt ta ân oán rõ ràng, sau khi ngươi chết, ta cũng sẽ lấy cái chết tạ tội!" "Cô nương cần gì phải lấy cái chết để cảm ơn ta!" Thời Vãn Nguyệt lắc đầu. "Ngươi không hiểu, mẹ chết rồi, cha cũng chết, bây giờ ngươi cũng chết, ta sống nữa thì có ý nghĩ gì?" Lý Tư Nghiệp bỗng hiểu ra hàm ý trong lời nàng, hắn nghiêm túc ngẩng lên, nhìn chăm chú vào mắt nàng. Khuôn mặt gầy gò lại tái nhợt của nàng bỗng lộ ra vẻ xinh đẹp, nhưng lại tức khắc biến thành tro tàn. Hắn đoán là chính nàng cũng bị lời độc thoại lúc lơ đãng bộc lộ nội tâm mà rung động. Hắn biết nàng đang nghĩ gì, yêu hận tình thù giống như 2 đấu sĩ giác đấu sức lực ngang nhau đang ra sức cấu xé nhau trong lòng một người thiếu nữ vừa chớm yêu. Tay cầm kiếm của nàng run rẩy, đột ngột một đốm lửa báo thù bùng cháy trong mắt nàng, bắn ra ngàn vạn tia lửa. "Ngươi tới đi!" Lý Tư Nghiệp từ từ nhắm mắt lại. Thời Vãn Nguyệt cắn răng, giơ kiếm lên định đâm về phía Lý Tư Nghiệp. "Dừng tay!" Thời Vãn Nguyệt giật mình, chỉ thấy xung quanh mình có vô số quân Kim không biết đến từ lúc nào, giơ cung nỏ về phía nàng. Phía trước có một người lão tướng, vừa rồi chính lão hô to. Thời Vãn Nguyệt chụp lấy Lý Tư Nghiệp. Nàng biết quân Kim nhất định là muốn Lý Tư Nghiệp, nếu không phải họ sợ làm hắn bị thương thì mình đã sớm mất mạng. "Buông hắn ra, ngươi có thể đi!" Thời Vãn Nguyệt suy nghĩ, đẩy Lý Tư Nghiệp ra, nhẹ nhàng nhảy lên một bức tường cao, lại phóng mấy cái, đã mất dạng trong khu nhà quanh co. "Ha ha ha! Đại tướng quân mới đến phủ Đông Bình, sao không đến phủ lão phu một lần, khiến ta thất lễ đãi khách!" Lý Tư Nghiệp thấy lão chừng 60 tuổi, kim khôi kim giáp, mắt báo mũi sư tử, uy phong lẫm liệt, đôi mắt bắn ra tinh quang khiếp người. "Hoàn Nhan A Hổ?" "Không sai, chính là lão phu!" Canh 3, Lý Tư Nghiệp lẳng lặng nằm trong một tòa tiểu lâu. Vết thương trên vai đã được băng bó kỹ, tất cả cửa sổ trong nhà đều được hàn chết bằng những thanh sắt to bằng cổ tay. Dưới lầu còn có trọng binh canh gác. Dường như Lý Tư Nghiệp lại rơi vào tình cảnh như khi bị bắt ở Lâm An. Mấy ngày nay, Hoàn Nhan A Hổ vẫn luôn ra sức khuyên hắn đầu nhập vào nước Kim, nhưng Lý Tư Nghiệp chỉ cười mà không đáp. Từ khi hắn quyết định tìm một cây đại thụ để dựa vào, hắn vẫn luôn cân nhắc giữa 2 nước Tống - Kim. Lui một bước, cho dù hắn chọn lựa nước Kim, nhưng cũng quyết không đáp ứng trong tình cảnh như vậy. Đây cũng là tính cách của Lý Tư Nghiệp, thà chết đứng chứ không sống ngồi. Lý Tư Nghiệp nghiêng người, vai liền đau nhói. Hắn bất giác lại nghĩ đến Thời Vãn Nguyệt, nghĩ đến lời thổ lộ sau lời thề kia, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Nhưng lại khổ sở vì quyết tâm giết mình của nàng. Một lần gặp gỡ tình cở đã mang đến cho 2 người sự lựa chọn đau khổ giữa yêu và hận. Nhưng thù giết cha có thể dùng tình yêu để hóa giải sao? Đây là một ngõ cụt, chẳng lẽ chỉ có cái chết mới hóa giải được sao? Lý Tư Nghiệp chỉ cảm thấy trong lòng bực bội khó chịu. Nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được hạnh phúc khi được yêu, vốn cho rằng ngày đó còn xa xôi, nhưng lại xuất hiện ngay trước mặt mình trong một phút tình cờ. Lý Tư Nghiệp dứt khoát nhắm mắt lại, nhưng lòng hắn càng rối loạn, dần dần, một cái bóng lờ mờ xuất hiện trong lòng hắn, bỗng cái bóng này càng rõ, giống như là một đôi mắt, một đôi mắt rất tinh tường đang chảy nước mắt. Trong nước mắt có ai oán vô tận, một phần giống Thời Vãn Nguyệt, nhưng cũng không hoàn toàn là nàng. Là ai? Rốt cuộc là ai? Đầu Lý Tư Nghiệp như muốn nổ tung, hắn không sao nhớ nổi đã từng gặp đôi mắt này ở đâu. "Ầm!" nóc nhà bỗng bị nổ tung ra một lỗ hổng lớn. "Chấn thiên lôi!" Lý Tư Nghiệp thốt lên, khi tro bụi trong phòng tan hết, Thời Vãn Nguyệt xuất hiện trước mặt hắn. Hai mắt nàng sưng đỏ, cánh tay buộc một mảnh khăn tang màu trắng. Đang ngạc nhiên thì lòng Lý Tư Nghiệp bỗng trầm xuống. Lúc này tiếng bước chân nặng nề lộn xộn đã vang lên, càng ngày càng gần. Thời Vãn Nguyệt nhanh tay điểm huyệt của hắn, cõng lên lưng, từ lỗ lớn trên nóc nhà nhảy ra ngoài. Đó là một tòa nhà nhỏ lẻ loi trơ trọi, kiến trúc xung quanh đã bị san bằng, nhưng Thời Vãn Nguyệt đã sớm chuẩn bị, nàng dùng một sợi thừng dài leo qua. Nàng lấy từ trong ngực ra một viên sắt, cột vào dây thừng, dùng sức quăng ra rồi đu ra ngoài. Quân Kim dưới đất hô một tiếng, mưa tên đầy trời phóng về phía nàng. Thời Vãn Nguyệt vung kiếm múa không một kẽ hở, trong nháy mắt đã vượt ra khỏi tầm tên. Lý Tư Nghiệp bị đưa vào một tòa nhà hoang, trong phòng chỉ có 1 cái bàn, trên bàn đặt một tấm linh bài làm vội. Dưới ánh đèn lờ mờ có thể thấy được 2 chữ "Thời Thanh". Thời Vãn Nguyệt lấy ra một cái bình nhỏ, nhỏ mấy giọt màu đen vào trong một bát rượu đã chuẩn bị. "Uống đi!" Giọng nàng lạnh như băng. "Sao ngươi không trực tiếp giết ta?" "Ta chưa từng xuất kiếm 2 lần, nhưng ngươi có huyết hải thâm thù với ta, ta quyết không tha cho ngươi!" Một vệt chất lỏng từ khóe miệng Lý Tư Nghiệp chảy ra. Rốt cuộc Thời Vãn Nguyệt vẫn không buông tha hắn. Yêu đương xa xôi vừa nảy ra trong lòng hắn, giống như hoa tươi chợt nở, vừa từ mơ hồ thành cụ thể, nhưng bây giờ hoa tươi đã bị người chém đứt tất cả, lả tả rơi xuống đất. Tất cả hạnh phúc từng thúc đẩy 2 trái tim giờ đã tan thành mây khói. "Bây giờ ngươi hài lòng chứ! Ta chết rồi, đại thù của ngươi cuối cùng được báo!" Lý Tư Nghiệp lạnh lùng nhìn Thời Vãn Nguyệt. Hắn bỗng có một nỗi hận thật sâu với nàng. Bát rơi xuống đất vỡ nát. Thời Vãn Nguyệt ngơ ngác nhìn Lý Tư Nghiệp, từng giọt nước mắt tuôn xuống. Lửa giận báo thù tiêu tán, thay vào đó là đau khổ cùng hối hận. Đó là nước mắt hối hận, nước mắt hồi tưởng về một hạnh phúc ngắn ngủi đã ra đi không trở lại. Từ bây giờ, nàng đã không còn hạnh phúc, tình yêu ngọt ngào vừa mới có được lại bị nàng tự tay hạ độc chết. Nàng hận chính mình đã hủy đi hạnh phúc trong tay. Thời Vãn Nguyệt đột ngột bưng mặt chạy ra khỏi phòng, nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Lý Tư Nghiệp ngước nhìn nóc nhà đen kịt, trong lòng hắn chợt thấy sợ hãi vì sự an bài kỳ diệu của vận mệnh. "Cuối cùng ta vẫn chết vì rượu!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang