[Dịch] Vãn Tống

Chương 8 : Tấm lòng Vãn Nguyệt

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 18:00 12-12-2018

Tháng 2 năm Thiên Hưng thứ 2 Kim Ai Tông, đại hãn Nam Mông Đa Lôi thừa dịp mùa đông ngựa bắc khó xuôi nam, phái con y là Hốt Tất Liệt cùng đại tướng Bột Lỗ chia quân 2 đường lấy lại đất cũ Tây Hạ. Để chống cự, Bắc Mông vội rút binh lực một dãy Thái Nguyên, Hà Đông đến trợ giúp Linh Châu. Hoàn Nhan Thủ Tự thấy có thể tranh thủ cơ hợp bèn vội triệu tập các lộ quân Kim bắc thượng thu phục đất mất. Binh sĩ phủ Đông Bình cũng bị điều đi phân nửa khiến cho nước Kim tạm thời không rảnh bận tâm đến Sơn Đông. Xung quanh đều yên tĩnh, rốt cuộc Lý Tư Nghiệp có được một cơ hội thở dốc từ lúc đến Sơn Đông tới giờ. Hắn cũng bắt đầu chú ý đến kiến thiết dân sinh, thao luyện sĩ tốt. Một hôm, có người đến báo có một lượng lớn ngựa Hồ vừa đến chợ ngựa phủ Đông Bình. Lý Tư Nghiệp bỗng nảy ra một ý, muốn đích thân đi phủ Đông Bình xem xét chợ ngựa. Mọi người không ngăn cản được, bèn phái Tần Tiểu Ất cùng mấy tên thân binh hộ tống hắn đóng vai khách thương đi phủ Đông Bình. Phủ Đông Bình chính là một dãy Bộc Dương, Liêu Thành bây giờ. Lý Tư Nghiệp dùng tên giả là Lý Nghiệp, dẫn bọn Tần Tiểu Ất suôn sẻ tiến vào phủ Đông Bình. Phủ Đông Bình cũng giống như phủ Tế Nam, vừa trải qua nạn đói cùng chiến tranh, đầy rẫy vết thương. Đến giữa trưa, mọi người vừa đói vừa mệt. Bọn Lý Tư Nghiệp tìm một quán rượu hẻo lánh rồi đi vào. Đây là một tòa nhà ngói từ thời Bắc Tống lưu lại, tường trắng cột đen, hắc bạch phân minh. Quán rượu dựa sông, ngô đồng thấp thoáng, xanh mượt vô tân. Dưới mái hiên có treo một tấm hoành phi bằng gỗ lê, trên đó ghi một hàng chữ ngang "Thái Bạch cư", nét chữ phóng khoáng, có phần giống kiểu chữ cuồng thảo sau khi uống say. Trước cửa tiệm bày mấy bình rượu, trước quầy trưng đồ nhắm, đối với người qua lại có sức hấp dẫn vô cùng. Bọn người Lý Tư Nghiệp đăng ký ở trọ trước, rồi mới quay lại gian chính ăn cơm. Tiểu nhị thấy hắn quần áo tươm tất, lập tức ra vẻ tươi cười dẫn hắn đến một chỗ ngồi lịch sự gần cửa sổ. "Khách quan muốn dùng gì?" "Mang ra món sở trường trong quán của các ngươi, mỗi món làm 2 phần, thêm 2 bầu rượu." "Có ngay! Ngài ngồi tạm, lập tức tới ngay!" Tần Tiểu Ất cùng mấy tên thân binh không dám ngồi chung với Lý Tư Nghiệp, tìm một cái bàn khác ở bên cạnh ngồi xuống. Rất nhanh trà được mang lên trước, Lý Tư Nghiệp vừa uống trà vừa quan sát tình hình trong quán, người không nhiều, ngồi chưa hết một nửa quán, phần lớn là người địa phương, tất cả tụ ở một chỗ bàn tán xì xào. Lúc này ngoài cửa có một người nữ tử dáng cao cao đi vào, nàng mặc một bộ võ phục màu đen, trên đầu mang nón lá vành trúc, dưới vành mũ là một tầng mạng che mặt thật dày, tay cầm một thanh trường kiếm, chính là cách ăn mặt thường gặp của người trong võ lâm lúc bấy giờ. Nàng bước vào cửa nhìn quanh một vòng, cũng đi về phía Lý Tư Nghiệp, ngồi một chỗ đối diện hắn. Tiểu nhị lập tức tiến đến đưa thực đơn cho nàng. Nàng mở ra, bỗng kinh ngạc hỏi: "Chủ quán, gạo thịt đồng tử là cái gì?" Câu này khiến trong quán nổi lên một trận cười. Tiểu nhị kia lấy lại thực đơn, cẩn thận xem lại, lúc này mới hơi miễn cưỡng đáp: "Tên như ý nghĩa, không phải là thịt trẻ con sao?" Nữ tử kia nghe thấy thì giận tím mặt, trường kiếm rút khỏi vỏ, chỉ vào cổ họng tiểu nhị. "Thì ra nơi này của các ngươi là hắc điếm! Dám bán thịt người!" "Tiểu thư tha mạng, chúng ta không phải là hắc điếm, đây là thực đơn mấy tháng trước quên đổi." "Vậy mấy tháng trước các ngươi là hắc điếm!" Lý Tư Nghiệp thấy cổ tiểu nhị kia đã chảy máu, trong lòng không nỡ bèn nói với nữ tử kia: "Ngươi mới tới Sơn Đông à! Đừng trách tiểu nhị, chuyện này có nguyên nhân." "Hừ! Nhà ta ở tại Sơn Đông, nhưng lại chưa bao giờ nghe nói Sơn Đông có tập tục ăn thịt đồng tử." "Ngươi ngồi xuống trước đi, ta nói cho ngươi nghe nguyên do." Nữ tử kia nhìn thoáng qua Lý Tư Nghiệp, căm tức thu lại thanh trường kiếm. Tiểu nhị thoát được đại nạn, không kịp cảm ơn Lý Tư Nghiệp đã che yết hầu chạy vào phía sau. "Nói đi! Có nguyên nhân gì?" Nữ tử hướng thanh kiếm về phía Lý Tư Nghiệp vẫy một cái rồi ngồi xuống. Mấy thân binh bên cạnh thấy vậy nhảy dựng lên, Lý Tư Nghiệp vẫy tay một cái, ngăn bọn họ lại. Sau đó kể lại mọi chuyện phát sinh hơn nửa năm nay ở Sơn Đông từ lúc bắt đầu chiến dịch Mật Châu cho nữ tử kia. Sắc mặt nữ tử ngày càng khó coi, không đợi Lý Tư Nghiệp nói xong, đã ngắt lời hắn. "Sau khi bại binh Thời Thanh kia đi nơi nào?" "Không đi đâu cả, lúc đó hắn chết trong loạn quân." Nữ tử kia giống như bị sét đánh, ngây ngô ngồi đó. Thật lâu sau, nàng vịn bàn từ từ đứng dậy, đi ra ngoài cửa, đi chưa được 2 bước thân thể bỗng nghiêng, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh khiến trong quán nổi lên một trận rối loạn. Không cần phải nói, nữ tử này chính là con gái của Thời Thanh Thời Vãn Nguyệt. Khi Thời Vãn Nguyệt tỉnh lại thì đã lên đèn, nàng mở mắt ra phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Khăn che mặt đã gỡ bỏ, trong lòng nàng giật mình, trở mình ngồi dậy. Nàng cẩn thận kiểm tra thân thể, cảm thấy không có gì lạ mới yên lòng. Bỗng nghĩ đến cái chết của phụ thân, nước mắt không ngăn được lại tuôn ra. Đột nhiên nàng nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, vội lau khô nước mắt. Cửa vừa mở ra, Lý Tư Nghiệp đi vào, tay bưng một chén nước nóng. Thấy Thời Vãn Nguyệt tỉnh lại, bèn cười cười nói: "Cô nương đã tỉnh!" Thời Vãn Nguyệt nhận ra hắn, nàng bỗng nghĩ tới một chuyện, vội hỏi: "Sao ta lại ở đây?" "Dĩ nhiên là ta cõng tới đây. Cô nương hôn mê bất tỉnh, chẳng lẽ có thể tự mình tới đây sao?" Thời Vãn Nguyệt giận dữ, vừa định xuống giường lấy kiếm thì thấy đầu óc choáng váng, suýt ngã sấp xuống, chỉ có thể ngồi lại giường, nhìn Lý Tư Nghiệp nổi giận nói: "Ngươi dám tự tiện gỡ khăn che mặt của ta! Chạm vào người ta!" Lý Tư Nghiệp thấy nàng không nói đạo lý, thuận miệng phản bác: "Cô nương thật vô lý! Chẳng lẽ ta có lòng tốt cứu ngươi là không đúng! Nếu thân thể cô nương tôn quý, sao lại một mình chạy đi lung tung, ai có thể đảm bảo chính mình không gặp chuyện. Hơn nữa nếu ta mặc kệ, cô nương bị người xấu mang đi thì hậu quả kia sẽ như thế nào!" Thời Vãn Nguyệt nghe hắn nói đều có lý, chính mình không thể nào cãi lại nhưng trong lòng lại không cam tâm. Trong lòng đang rối bời, bỗng nghĩ đến nếu phụ thân vẫn còn thì mình sao lại bị người khi dễ? Nỗi buồn dâng lên, cũng không nhịn được, nằm trên giường khóc rống lên. Lý Tư Nghiệp yên lặng đóng cửa đi ra. Hắn phát hiện trên kiếm của nàng có 3 chữ "Thời Vãn Nguyệt" thì đã biết nàng là con gái Thời Thanh. Thời Thanh chết vào lúc đang chiến đấu với mình, tuy nói rằng sinh tử trên chiến trường là do trời định, nhưng hắn biết dĩ nhiên là Thời Vãn Nguyệt đã ghi mối thù giết cha lên đầu Lý Tư Nghiệp hắn. Đêm hôm ấy, Thời Vãn Nguyệt phát sốt cao, liên tục gọi to "Cha! Cha!". Trong lòng Lý Tư Nghiệp càng áy náy, vì để đền bù nàng một chút, Lý Tư Nghiệp bèn vất vả ngày đêm, không nghỉ ngơi để chiếu cố nàng. Có những việc không tiện hắn lại thuê nha hoàn đến hầu hạ sinh hoạt thường ngày của nàng. Mãi đến 3 ngày sau, Thời Vãn Nguyệt mới từ từ hạ sốt, trong lòng nàng minh bạch, mặc dù Lý Tư Nghiệp chạm vào người nàng, lại là người nam nhân đầu tiên gỡ mạng che mặt của nàng nhưng lại một mực dốc lòng chăm sóc mình là người không quen biết. Không có hắn, chính mình đã có thể chết, nhìn thấy con mắt đỏ quạch của hắn, trong lòng nàng âm thầm cảm kích không thôi. "Thời cô nương, ăn một ít đi!" Lý Tư Nghiệp mang dến một bát cháo loãng đã nấu nhừ, tiểu nha hoàn chịu không nổi đã đi ngủ. "Đa ta Lý ân công!" Nàng đưa tay ra đón, không ngờ thân thể mệt mỏi, không điều khiển được tay, lại chụp lên tay Lý Tư Nghiệp. "Loảng xoảng" bát cháo rơi xuống đất vỡ nát. "Thật xin lỗi!" Mặt Thời Vãn Nguyệt đỏ bừng, nàng rút tay lại, cúi đầu xuống, trái tim nhảy thình thịch, thẹn thùng đến cực điểm. Trong lòng Lý Tư Nghiệp rung động, vừa rồi bàn tay mềm mại ấm áp kia dường như chạm vào trong lòng của hắn. Thấy không khí trong phòng hơi xấu hổ, Lý Tư Nghiệp muốn nói gì đó nhưng lại thì thào nói không nên lời. Lúc này Thời Vãn Nguyệt ngượng ngùng khiến hắn không ngồi yên được nữa, vội nhặt mảnh vỡ dưới đất chạy ra cửa. "Ta đi múc lại một bát!" Thời Vãn Nguyệt nhìn bóng lưng hắn xa xa, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khác thường.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang