[Dịch] Vãn Tống

Chương 10 : Huyết chiến Mật Châu (thượng)

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 13:34 22-11-2018

"Cẩn thận! Khiêng tảng đá lớn kia lại đây! Triệu viên ngoại, bảo ông phá nhà của mình, thật ngại quá!" "Nói gì vậy, Lý tướng quân cứu nữ nhi của ta về, đối với bách tính lại không xâm phạm tí gì, quân nhân nghĩa như vậy chúng ta há có thể không hết lòng tương trợ? Nếu để cho lũ người tàn bạo Thời Thanh, Hạ Toàn kia vào thành, đáng thương vẫn là những người dân chúng ta. Ta chỉ hận mình lớn tuổi, nếu không ta cũng sẽ lên thành trợ chiến." Lý Tư Tề phụ trách phòng thủ cửa đông. Mười mấy ngày nay, hầu như dân chúng toàn thành đều chủ động đến hỗ trợ chuẩn bị chiến đấu. Triệu viên ngoại trước mặt này chính là một trong số đó. Lão nghe nói thiếu đá lớn, bèn dứt khoát phá đi 2 gian tổ phòng lớn, hiến mấy trăm khối đá xanh vuông vức. Nhà giàu quyên tiền hiến vật giống như lão nhiều vô số kể. Có hộ họ Trương thậm chí còn phá đi từ đường của gia tộc chỉ vì trong đó có 2 cây cột bằng gang nặng ngàn cân có thể dùng để đúc tên. Trên thành bách tính như nước chảy đang gia cố tường thành, vận chuyển vật tư. Bất kể là người Hán, người Nữ Chân hay là người Khiết Đan, giờ phút này đều trên dưới một lòng hiệp trợ Chấn Uy quân thủ thành. "Tướng quân, nghe nói đã có 4 vạn thanh niên trai tráng tự phát đến thủ thành thay chúng ta, chỉ cần có thêm thời gian 10 ngày, chúng ta cũng không sợ quân đội của Hạ Toàn." Lúc này Lãnh Thiên Đạc đang bồi tiếp Lý Tư Nghiệp thị sát tình hình chuẩn bị chiến đấu trong thành. Tống Dũng Tuyền dẫn 10 tên thân binh yên lặng theo sau. Bởi vì không đủ nhân lực để đào sông hộ thành, Lý Tư Nghiệp bèn đưa đại bộ phận thân binh đi gánh bùn. "Thiên Đạc, ngươi nhớ ghi sổ, về sau những thứ này đều phải đền bù cho người ta." "Vâng!" "Ngoài ra phải nhanh chóng chuyển bách tính ở mấy huyện An Khâu, Cao Mật đến. Hộ nhà giàu ở Giao Tây tương đối nhiều, càng phải chú ý. Sự phát triển sau này của chúng ta chủ yếu còn phải dựa vào ủng hộ của những tiểu địa chủ này." "Vâng!" Lý Tư Nghiệp nhìn y một cái, cười cười: "Đừng cứ "vâng! vâng!" như thế, cũng nói ra cái nhìn của ngươi. Không phải ta đã từng nói "Nghe nhiều chiều thì sáng suốt" sao?" "Tướng quân, mấy ngày nay thuộc hạ quả thật hơi lo phía bên Lý Toàn kia. Người này xảo trá dị thường, ta lo hắn cũng không thành tâm." Lý Tư Nghiệp thở dài một hơi nói: "Sao ta không biết, hắn là nhân vật kiêu hùng xông pha mấy chục năm, ngay cả người Mông Cổ cũng hận hắn không uy tín huống hồ là chúng ta! Cho nên ta mới cố gắng như vậy chuẩn bị chiến đấu để tự vệ." Hắn thấy Lãnh Thiên Đạc đang muốn mở miệng, bèn đưa tay ngăn lại. "Ta biết Thiên Đạc đang muốn hỏi ta vì sao không đầu phục Hạ Toàn, nhưng cái này liên quan đến nguyên tắc của ta nên ta không thể tiếp nhận." "Cũng không phải là thật sự đầu phục hắn, chỉ là kế tùng quyền, đợi sau này lại đánh hắn cũng không muộn, lại nói lúc trước không phải chúng ta cũng từng đầu hàng Trương Huệ?" "Đầu hàng Trương Huệ thật sự là bất đắc dĩ, việc đầu phục kẻ ác này chỉ có thể làm 1 lần, há có thể tái phạm, nếu không sớm muộn cũng sẽ mất đi lòng dân! Nếu không phải Lý Toàn, Dương Diệu Chân còn có chút danh vọng, ta sẽ không đầu bọn họ." "Nhưng tướng quân biết rõ Lý Toàn không giữ chữ tín, sao còn muốn đưa Hàn Hải đi làm con tin?" "Hàn Hải cùng Dương Diệu Chân là quen biết cũ, nếu không ta đã không đáp ứng. Trong mấy người các ngươi ta vẫn cho rằng ngươi giỏi dụng binh xảo quyệt nhất, giờ sao lại không đoán ra ý của ta?" Lãnh Thiên Đạc cúi đầu suy nghĩ một lát, chợt tỉnh ngộ. "Ta hiểu rồi, đây là tướng quân muốn xua hổ nuốt sói, chúng ta làm thợ săn ngồi thu lợi!" "Chí ta xa, há một cái Mật Châu có thể che khuất được." Lý Tư Nghiệp nhìn lại mặt đất Giao Đông vô tận, từ tốn nói. Mật Châu vào thời Tống do Mật Châu Cao Mật quận An Hóa tiết độ, là trấn quân sự quan trọng của Sơn Đông. Sau khi Kim chiếm lĩnh Sơn Đông đã trùng tu thành này. Hiện tại thành Mật Châu dài 10 dặm, rộng 5 dặm, cao 10 trượng, đều dùng đá lớn xây thành. Tường thành dày 2 trượng, có thể cho 5 người sóng vai đi cùng, lỗ châu mai dày đặc, chỉ có người có thân hình cao lớn mới có thể thò ra nhìn thấy phía dưới. Trên tường thành bố trí nhiều lỗ xạ kích cho cung tiễn thủ. Sông hộ thành phía dưới do nước Duy Thủy cùng Kinh Thủy dẫn vào. Trước tháng 9, rốt cuộc ở Sơn Đông cũng có mấy trận mưa rào, nước sông từ từ dâng cao khiến cho sông hộ thành cũng đầy nước. Sông hộ thành vốn rộng 3 trượng, giờ được đào rộng thành 5 trượng, cầu treo cùng cửa thành cũng được thay mới. Cửa thành được đúc bằng sắt lỏng để phòng ngừa bị chùy công thành đập vỡ. 2 ngày trước, từ trên tường thành Mật Châu đã có thể nhìn thấy ánh lửa tận trời bên phía Cao Mật, An Khâu. Một ít bách tính lưu lại cầu may đều bị quân Thời Thành đuổi tận giết tuyệt. Mà từ ngày hôm qua, ở cách Mật Châu 3 dặm đã thấy vô số lều trại đóng lại, vậy là 3 vạn Trung Nghĩa quân của Thời Thanh cuối cùng đã tới. Dựa theo bố trí của Hạ Toàn, vốn là bắt đầu tiến công từ 10 ngày trước, nhưng Bành Nghĩa Bân chậm chạp không đến khiến kế hoạch chiến lược của gã bị rối loạn. Bất đắc dĩ, Thời Thanh đành một mình suất bản bổ tiến đánh Mật Châu. Cũng nhờ vậy mà Chấn Uy quân đạt được thời gian quý giá 10 ngày để chuẩn bị chiến đấu. Ngay 20 ngày sau khi Chấn Uy quân bắt đầu chuẩn bị chiến đấu, đại chiến từ từ tiến đến. Đó là một buổi hoàng hôn ngột ngạt, biểu thị một trận bão táp mưa sa sắp xảy ra. Một đám mây đen che mất ánh tà dương đỏ máu, lan ra khắp trời, trời dần tối hẳn. Tiếng trống tấn công rốt cục cũng vang lên. "Thùng! Thùng! Thùng!" theo tiếng trống da vang dội, một sợi dây đỏ từ xa bắt đầu nhúc nhích, một dãy bó đuốc vô tận vọt về phía tường thành. Đột nhiên, từ chân trời có một luồng ánh sáng khiến người hoa mắt xẹt qua đám mây, răng nanh của tia chớp cắn vào bình nguyên ngoài thành. Trong khoảnh khắc đó, quân thủ thành thấy rõ ràng mặt đất đã chật ních bóng người đen kịt, đội mũ giáp thô ráp, cầm tấm chắn màu đen, huơ đao kiếm cùng cung nỏ, khiêng thang mây, đẩy lâu xa, vác túi bùn, gầm rú vọt về phía tường thành. "Phóng!" "Ô...!" mấy chục tiếng rít quái dị khiến người sợ hãi xẹt qua bầu trời, từng hòn đá to cuồn cuộn đập về phía biển người màu đên phía dưới. Mỗi tảng đá rơi xuống đều có huyết nhục cùng mảnh vỡ văng lên đầy trời. "Phóng!" Lượt này tiếp lượt kia, những quả cầu lửa thật lớn cũng bị quăng lên không. Nơi hỏa cầu lăn qua lập tức biến thành biển lửa sôi trào. Một tia chớp lại xẹt qua bầu trời. Mưa to không chút lưu tình trút xuống, biển lớn đen kịt dưới mặt đất cũng bắt đầu công kích, tên dày đặc như mưa phóng lên thành, đồng thời từng tiếng pháo vang lên, vũ khí công thành sắc bén nhất - hỏa pháo cũng bắt đầu phát uy. "Tránh ra mau!" "Lý Tư Tề quát to một tiếng, một viên đạn pháo đánh trúng lỗ châu mai trước mặt y, hơn 10 người binh sĩ tránh không kịp, gào lên thảm thiết rồi rơi xuống thành. Một viên đá xẹt qua tai của y, một dòng máu tanh nóng theo cổ y chảy xuống. "Tư Tề, ngươi bị thương!" Tống Dũng Tuyền vừa chạy đến bỗng trông thấy Lý Tư Tề máu me đầy mặt. "Ta không sao, tướng quân ở đâu? Bảo hắn xuống thành đi, ở đây quá nguy hiểm." "Tướng quân đang ở trong môn lâu quan chiến, hắn lệnh ta đến hỏi Tư Tề một chút, địch nhân dùng đạn rỗng ruột hay đạn đặc?" "Bây giờ là đạn đặc, ngươi vẫn nên mau đưa tướng quân xuống thành đi!" "Biết rồi!" Nói xong Tống Dũng Tuyền vội chạy về phía môn lâu. "A!" Một mũi lang nha tiễn bắn trúng thân binh bên cạnh Lý Tư Tề. Gã kêu thảm một tiếng, ngã lăn xuống thành. "Doanh thứ 2, doanh thứ 3 đều lên, nhất định phải trấn áp cung tiễn của địch nhân lại." Lý Tư Tề bỗng rống lên giận dữ. Y đoạt lấy cung của binh sĩ, kéo căng dây cung bắn xuống dưới thành. Ác chiến đã diễn ra 2 canh giờ, trong ngoài tường thành tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, tiếng pháo ù ù xen lẫn tiếng rít của đá tảng, đan thành một tấm lưới chết chóc trên bầu trời Mật Châu. Lúc này Lý Tư Nghiệp đang đứng ở trong môn lâu, cẩn thận đếm lấy hỏa pháo phía bên trận địch, lông mày khẽ nhíu lại theo từng điểm sáng hỏa pháo bắn ra. Tiếng hỏa pháo liên tiếp, sau mỗi tiếng nổ lớn trên thành tất truyền đến một hồi tiếng kêu thảm. "Hỏa pháo! Chỉ vẻn vẹn 10 cỗ hỏa pháo đã có thể ngông cuồng như thế!" Hắn cắn chặt răng oán hận nói. Đột nhiên từ ra tiếng rít bay đến, một quả đạn pháo đánh trúng lâu môn, một cây đòn dông bị đánh gãy làm 2, bụi đất cùng gỗ vụn trút xuống đầu Lý Tư Nghiệp. "Tướng quân! Cẩn thận." Thân binh bên cạnh hắn thấy tình hình không ổn, bỗng nhào lên người chủ soái, đòn dông nện lên lưng y. "Triệu Dương!" Lý Tư Nghiệp ôm lấy thân binh, lớn tiếng gọi tên của y. Cột sống Triệu Dương đã bị nện gãy, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống. "Tướng quân! Có lẽ ta sắp chết rồi, xin ngươi thay ta đưa cái này cho mẹ ta, nói cho bà biết kiếp sau ta lại đến hầu hạ bà!" Y chật vật moi túi, tay chỉ đưa đi một nửa bỗng thõng xuống, tắt thở. Lý Tư Nghiệp mặt đầy nước mắt lấy vật trong túi y ra, đó là một đôi giày vải của nữ nhân, đường may khéo léo, mềm mại lại rắn chắc, chính là đặc sản của Mật Châu. "Quân đáng chết!" Tống Dũng Tuyền vào cửa đúng lúc trông thấy cảnh này, y không nhịn được đấm mạnh lên tường. Lý Tư Nghiệp yên lặng bỏ giày vào trong ngực của mình, bỗng hắn nghe thấy tiếng nổ nặng nề truyền từ phía trận địch. "Hỏa pháo vỡ nòng!" Lý Tư Nghiệp bỗng nhảy dựng lên, xoay người xông ra phía cửa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang