[Dịch] Vãn Tống

Chương 7 : Vây Nguỵ cứu Triệu

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 16:15 12-12-2018

2 người Chu Hàn Hải cùng Tiêu Tiến Trung sau khi hạ được Đức Châu lập tức xuôi nam tiến binh về phủ Đông Bình, dùng kế vây Ngụy cứu Triệu ép nguyên soái tiền quân Kim Hoàn Nhan A Hổ đang vây công phủ Tế Nam phải quay về cứu phủ Đông Bình, nhưng Hoàn Nhan A Hổ đa mưu túc trí cũng không bị lừa, một mặt ra lệnh Hoàn Nhan Đình cùng Hạ Toàn tử thủ phủ Đông Bình, một mặt gia tăng thế công đối với phủ Tế Nam. "Có việc bẩm báo tướng quân!" Chu Hàn Hải cùng Tiêu Tiến Trung đang ở trong soái trướng thương nghị phương lược tiến công phủ Đông Bình, đột nhiên ngoài trướng có tiểu giáo bẩm báo. "Vào đây!" "Bẩm Chu tướng quân, Tiêu tướng quân, bên ngoài có một cánh quân yêu cầu nhập doanh." "Do ai suất lĩnh?" "Chỉ có một người gọi là Tần Tiểu Ất là Quả Nghị đô úy đến gọi cửa, không thấy rõ chủ tướng!" Chu Hàn Hải cùng Tiêu Tiến Trung nhìn nhau, cùng đồng thanh nói: "Đại tướng quân!" Viên môn Chấn Uy quân từ từ mở ra, bỗng nghe chiêng trống cùng vang, Chu Hàn Hải cùng Tiêu Tiến Trung cưỡi ngựa ra, cùng nhau xuống ngựa làm đại lễ trong quân nói: "Mạt tướng Chu Hàn Hải, mạt tướng Tiêu Tiến Trung cung nghênh đại tướng quân!" Bên dưới soái kỳ có mấy thớt ngựa đi ra, chủ soái đi đầu kim khôi thiết giáp, trong tay cầm quân kiếm Chấn Uy quân, không phải Lý Tư Nghiệp thì là ai. "Chu tướng quân, Tiêu tướng quân vất vả." Lý Tư Nghiệp theo mọi người vào đại trướng, lập tức hỏi thăm tình hình chiến đấu trước mắt. Từ 3 ngày trước khi vừa mới đến phủ Đông Bình Chấn Uy quân đã tiến hành 3 lần công thành kiểu thăm dò, đều bị quân địch ương ngạnh chống cự. "Trên thành có hỏa pháo không?" Lý Tư Nghiệp trầm ngâm một lát rồi hỏi, đây là chuyện hắn lo lắng nhất. "Cũng còn may, trên thành không có hỏa pháo. Số lượng quân đội thủ thành khoảng 6000 người. Chúng ta thử 3 lần cũng đoán như nhau. Ở cửa tây có một đoạn tường thành hơi mỏng, chúng ta có thể thừa cơ đánh hạ, ta khá chắc chắn!" Lý Tư Nghiệp đến trước sa bàn, nhìn kỹ khoảng cách giữa Tế Nam cùng Đông Bình, lại suy nghĩ một hồi, rồi mới nói: "Kết hoạch chiến lược của chúng ta là đoạt lấy Tế Nam, đánh hạ Đông Bình chỉ là một thủ đoạn phụ trợ, cũng không phải là không thể đánh hạ Đông Bình, nhưng cần cân bằng thời gian, quá sớm sẽ đoạn mất đường lui của Hoàn Nhan A Hổ, khiến Kim đình ép Thôi Lập đến giúp, lúc đó lại thành chuyện xấu. Nếu quá muộn thì Thôi Lập sẽ đến đoạt công lao của Hoàn Nhan A Hổ, cũng sẽ sắp thành lại bại. Chúng ta phải lợi dụng hoàn toàn Hoàn mâu thuẫn giữa Nhan A Hổ cùng Thôi Lập, đợi đến lúc Hoàn Nhan A Hổ thay chúng ta đánh hạ Tế Nam, đuổi đi Lý Toàn thì sẽ hạ phủ Đông Bình, cắt đứt viện trợ lương thực của Hoàn Nhan A Hổ. Ta xem thử hắn có rút binh hay không!" "Nhưng Hoàn Nhan A Hổ đánh hạ Tế Nam thì cũng sẽ được tiếp tế, hắn cần gì phải gấp gáp phản công?" Tiêu Tiến Trung hơi lo âu nói. Lý Tư Nghiệp cười lạnh một tiếng: "Hắn nghĩ là Tế Nam bây giờ còn có lương thực để tiếp tế sao?" Vừa được chủ soái gợi ý, Chấn Uy quân bèn bắt đầu đẩy thế tiến công, mỗi ngày đều phát động tấn công giả về phía thành Đông Bình. Một thời gian sau, quân thủ thành cũng dần dần lơi lỏng. Ngày hôm nay Hạ Toàn không ở trong phủ mà đích thân lên thành tuần sát, vừa gặp Chấn Uy quân bắt đầu đợt tấn công mới. Mấy ngày nay tâm trạng Hạ Toàn vô cùng sa sút, mặc dù được phong làm Kim Nguyên quận vương nhưng gã biết đó là dùng phủ Đông Bình cùng Đức Châu đổi lấy chức suông, không có thực quyền. Gã thậm chí bắt đầu hối hận, nhưng vợ con đã bị đưa đến Nam Kinh, dẫu hối hận cũng đã muộn. Đối với chuyện Chấn Uy quân giết tới gã cũng không lấy làm lạ, 10 ngày trước khi Hoàn Nhan A Hổ xuất chinh Tế Nam gã đã cảnh báo. Gã am hiểu thủ đoạn của Lý Tư Nghiệp, quyết sẽ không ngồi nhìn Kim binh đặt chân vào trái tim Sơn Đông, nhưng Hoàn Nhan A Hổ chỉ cười một tiếng. "Vương gia cứ xuống thành nghỉ ngơi đi! Nơi này chỉ cần ta chỉ huy là đủ." Hạ Toàn bỗng bừng tỉnh, đứng đối diện gã là một thiên hộ quân Kim, đang mỉm cười nhìn gã. Trong cái cười mang theo vẻ đắc ý cùng trào phúng khó mà giấu được. Hạ Toàn lập tức nhận ra tên này từng là một thủ hạ đại tướng của gã tên là Lý Nhị Thố, vì sớm đầu hàng nước Kim nên được ban tên là Hoàn Nhan Đình. "Nói gì vậy, đối mặt tình thế cực kỳ nghiêm trọng sao ta có thể đi xuống nghỉ ngơi!" "Nếu vương gia không chịu xuống, đúng lúc bên phía dân phu thiếu người quản lý, xin vương gia quan tâm nhiều hơn." Hạ Toàn giận dữ, 'Keng' một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ. "Lý Nhị Thố! Ngươi đừng vội tiểu nhân đắc chí, đừng tưởng là ngươi sửa họ thành Hoàn Nhan thì có thể vểnh đuôi lên trời. Hạ Toàn ta mặc dù đã yếu thế, nhưng giết ngươi vẫn không cần đền mạng!" Hoàn Nhan Đình nghe vậy chắp tay sau lưng cười ha hả. "Hạ Toàn, ngươi đừng nằm mơ chứ! Lúc trước ta khuyên ngươi sớm đem Sơn Đông đông lộ hiến cho triều đình để đổi lấy vinh hoa phú quý, ngươi là mang lòng tham không đáy, vừa muốn vương tước lại không chịu từ bỏ thực quyền. Bây giờ tốt rồi hả, bị đánh như chó nhà có tang mới đến đầu hàng. Ngươi thật sự cho rằng Kim Nguyên quận vương là thứ gì tốt sao? Nói cho ngươi biết, chỉ sợ sau này ngay cả tiền cơm ngươi cũng phải dựa vào lão bà bán mình để kiếm lấy." Nói xong cùng bọn thân binh sau lưng nhìn nhau, cả bọn cười ha hả. Mặt Hạ Toàn từ xanh xám chuyển sang đỏ bừng, gã hét lớn một tiếng, giơ kiếm chém về phía Hoàn Nhan Đình. Hoàn Nhan Đình vung đao đỡ kiếm, thuận thế đá 1 cước làm gã ngã lăn xuống đất, lại lấy một bộ cung nỏ từ tay thân binh, lạnh lùng nhắm vào đầu Hạ Toàn. "Ngươi muốn làm gì!" Hạ Toàn lập tức sợ đến hồn phi phách tán. "Ta đang suy nghĩ bẩm báo đại soái như thế nào! Đúng rồi, Kim Nguyên quận vương Hạ Toàn đích thân mạo hiểm lên thành giết địch, bất hạnh bị tên lạc bắn trúng, chiến tử sa trường. Ngươi thấy như vậy được không?" "Đừng! Ta xin ngươi!" Hạ Toàn xoay người quỳ xuống, trong mắt đầy vẻ cầu khẩn sợ hãi. "Tha cho ngươi? Hừ! Một núi không thể chứa 2 hổ, ngay cả cái này ngươi cũng không hiểu sao? Giết ngươi rồi, ta chính là người đứng đầu Sơn Đông!" Nói xong y đột ngột kéo lẫy nỏ, một mũi đoản tiễn bắn ra, xuyên thẳng vào trán Hạ Toàn. Hạ Toàn há to miệng, ngơ ngác nhìn Hoàn Nhan Đình, ánh sáng sinh mệnh trong mắt gã từ từ biến mất, kết thúc một đời xấu xa của gã. "Đem hắn quăng xuống thành đi!" Hoàn Nhan Đình liếc nhìn thi thể Hạ Toàn với vẻ chán ghét, quay người bỏ đi. Hạ Toàn vừa chết, Hoàn Nhan Đình lập tức báo cáo với Hoàn Nhan A Hổ ở Tế Nam. Hoàn Nhan A Hổ được thư kinh hãi, lão không nghĩ tới cuộc chiến ở thành Đông Bình lại thảm liệt như vậy, ngay cả Hạ Toàn cũng phải đích thân lên thành tham chiến. Mặc dù Hoàn Nhan A Hổ biết Lý Tư Nghiệp tiến công phủ Đông Bình là kế sách vây Ngụy cứu Triệu nhưng nếu kế sách mà thành sự thật, làm không tốt thì phủ Đông Bình sẽ thất thủ thật. Vậy mà Thôi Lập đáng chết kia ở bên cạnh trơ mắt mặc kệ, nhất định ta phải vạch tội hắn trước mặt hoàng thượng. Hoàn Nhan A Hổ nhìn tường thành Tế Nam cao ngất, không khỏi vừa hận vừa sốt ruột, tấn công đã 10 ngày vẫn chưa hạ được. "Báo cáo đại soái, Dương thiên hộ tử trận!" "Đi! Đem tất cả bách hộ thủ hạ Dương thiên hộ chết hết!" Không có lương thảo tiếp tế khiến Hoàn Nhan A Hổ dần dần mất đi kiên nhẫn, lão nhìn quân Lý Toàn mang vẻ bi tráng trên tường thành, biết rằng địch nhân vì không còn cách nào khác nên mới có quyết tâm sống chết cùng thành trì, càng khiến cho chính mình thương vong thảm trọng. Lúc này lão cải biến sách lược, lệnh chỉ công 2 cửa đông tây, bỏ vòng vây 2 phía nam bắc, chừa ra 2 đường lui cho người trong thành. Quả nhiên, chiêu này lập tức làm tan rã quyết tâm của quân Lý Toàn thề sống chết cùng thành. Bắt đầu có số lớn quan quân thừa dịp đêm tối suất lĩnh thủ hạ thoát ra thành Tế Nam hoặc đầu hàng quân Kim. Đến khi hừng đông, thủ hạ Lý Toàn đã không đủ 2000 người, đều là lão binh nhiều năm. Lý Toàn biết đại thế đã mất, bèn thương lượng cùng Dương Diệu Chân, quyết định chia nhau phá vây. Dương Diệu Chân suất 500 trường thương binh ra cửa bắc, Lý Toàn đích thân suất bộ phận còn lại đi cửa nam, đồng thời ước định tương lai gặp nhau ở Hoài Đông. Trời chưa sáng, Dương Diệu Chân dẫn đầu phá vây, lập tức thu hút đại đội quân Kim. Lý Toàn thừa cơ từ cửa nam phá vây mà đi. Dương Diệu Chân lĩnh 300 kỵ mạnh mẽ xông pha trong trùng vây quân Kim, một thanh lê hoa thương múa như tuyết bay tán loạn, quân Kim không ai có thể đến gần trong vòng 2 trượng. Rất nhanh nàng đã giết ra khỏi trùng vây, suất hơn 100 thân binh trốn về nhà cũ phủ Ích Đô huyện Thọ Quang. Lý Tư Nghiệp nể tình Chu Hàn Hải nên không đến đuổi bắt Dương Diệu Chân, trái lại còn cung cấp lương thực cho nàng. Hoàn Nhan A Hổ thấy Tế Nam đã thất thủ bèn lệnh đưa quân vào thành. Sau khi lão vào thành mới biết được, bách tính trong thành Tế Nam hầu như đã bị quân Lý Toàn ăn hết, trong thành Tế Nam khắp nơi đều là nền cũ tường đổ, xương trắng vương vãi, chỉ còn mấy ngàn người già yếu, không còn chút lương thực nào để tiếp tế. Thấy quân lương sắp hết, Hoàn Nhan A Hổ quyết định rút quân về thành Đông Bình, nhưng chưa rút quân đã nhận được tin nhanh, vào ngày thứ 2 sau khi Tế Nam thất thủ, phủ Đông Bình cũng bị tướng địch Chu Hàn Hải công phá. Hoàn Nhan A Hổ nôn nóng, lập tức suất trọng binh phản công phủ Đông Bình. Lúc này tây quân nguyên soái quân Kim Thôi Lập thấy tình hình nghiêm trọng, y sợ Hoàn Nhan Thủ Tự trách cứ nên bắt đầu từ phía tây xuất binh. Ngay lúc quân Kim lộ thứ 2 sắp đến phủ Đông Bình, Chu Hàn Hải đột ngột rút lui về Đức Châu ở phía bắc, để lại một tòa thành không. Nhưng vào lúc đó, Lý Tư Tề vốn vẫn yên lặng chờ đợi ở Bác Châu bỗng xuất kích như chớp giật, cướp lấy phủ Tế Nam đang không có phòng thủ. Chiến thuật phối hợp liên tiếp cực kỳ cao minh của Chấn Uy quân cuối cùng lấy được phủ Tế Nam hết sức đẹp đẽ, khiến cho Hoàn Nhan A Hổ làm công không cho Lý Tư Nghiệp, còn thiệt mất tính mạng Hạ Toàn. Hoàn Nhan A Hổ thẹn quá hóa giận bèn tấn công mạnh Đức Châu nhưng bị Chấn Uy quân mạnh mẽ chống cự. Tống Dũng Tuyền áp dụng chiến thuật vườn không nhà trống, không cho quân Kim có một chút gì bổ sung. Sau khi kịch chiến 2 ngày, Tiêu Tiến Trung đột ngột suất kỳ binh đoạn mất lương đạo của quân Kim. Hoàn Nhan A Hổ hốt hoảng rút lui về nam, lại bị Chu Hàn Hải phục sẵn đánh bại. Hoàn Nhan A Hổ cuối cùng chỉ suất không đến 2000 tàn binh trốn về phủ Đông Bình, từ đó không còn đủ sức tấn công Chấn Uy quân. Sau khi Lý Toàn phá vây, mượn đường Thái An Châu xuôi nam. Bành Nghĩa Bân nhớ tình cũ thả lão quá cảnh, nhưng lúc Lý Toàn qua Sở Châu lại gặp Triệu Tất Thắng vốn có hận cũ với lão. Trong lúc chạy trốn ngựa bị sa vào vũng lầy, bị Triệu Tất Thắng đuổi theo giết chết. Sau khi Lý Toàn chết, Dương Diệu Chân yêu cầu Lý Tư Nghiệp, nếu có thể lấy đầu Triệu Tất Thắng nàng sẽ đầu hàng. Sau đó Lý Tư Nghiệp dùng con trai Đinh Đại Toàn là Đinh Thọ Ông đổi lấy Triệu Tất Thắng, cuối cùng Dương Diệu Chân quy hàng Lý Tư Nghiệp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang