[Dịch] Vãn Tống

Chương 12 : Trấn nhỏ có quỷ

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 18:46 21-12-2018

Mùa xuân năm Thiệu Định thứ 4, đang mùa oanh bay cỏ mọc, hoa mọc quanh cây, chim bay khắp rừng, trăm hoa đua nở nơi cao, chim quyên bay từng đàn, cạnh bờ sông dương liễu phất phơ, khiến bầy cá dập dờn trong sóng biếc. Ngày hôm nay trên quan đạo phủ Thành Đô có một đoàn người đang đi, trên lưng ngựa mang đầy lương khô túi nước, ăn mặc như người đi đường xa, chính là bọn người Lý Tư Nghiệp từ huyện Dân xuôi nam đến Trùng Khánh để ngồi thuyền. Lúc này bọn họ đã vào địa phận núi Nga Mi. Thế núi nguy nga, cao tuyệt kỳ tú, mỗi bước mỗi cảnh, quả nhiên một núi có 4 mùa, đi 10 dặm lại thấy 1 bầu trời khác. Lý Bạch thời Đường có thơ rằng: Nước Thục nhiều núi tiên, không thể thiếu Nga Mi Vòng quanh trèo lên xem, ắt trách sao có thể xem hết Trong xanh thấu tận trời, cầu vồng như tranh vẽ Thánh thót xem ráng chiều, nhìn qua như gấm vóc Trong mây thổi tiêu ngọc, trên đá tấu đàn sắt Bình sinh còn vướng bận, vui cười từ đó tắt Dung nhan như mây khói, buồn phiền cũng tiêu tan Cưỡi con dê rong chơi, dắt tay tận trời sáng Sau khi bái tế phụ mẫu ở huyện Dân vào tiết thanh minh, Lý Tư Nghiệp xuôi nam đến Thành Đô nghỉ ngơi mấy ngày ngắn ngủi, lại tìm được người nhà của thân binh Triệu Dương (đã hy sinh), hoàn thành di nguyện của y trước lúc lâm chung, đồng thời giao cho mẫu thân y 300 lạng bạc ròng làm tiền trợ cấp. Nhưng Lý Tư Nghiệp vẫn không thể nào quên được ánh mắt tuyệt vọng của mẫu thân y khi nhìn qua bạc. Chỉ có đưa bà đến Sơn Đông mới thể đền bù chút đau đớn trong lòng. Lần này thương thế của Tần Tiểu Ất chưa lành hẳn nên không có đi theo. Đội trưởng thân binh mới nhận chức tên là Vương Tứ Bảo, cũng là một trong 30 tên quân Tống, người phủ Đồng Xuyên, Tứ Xuyên, đầu tròn tai to, tứ chi vạm vỡ, trời sinh tính tình khôi hài, làm việc can đảm cẩn trọng, vốn là Quả Nghị đô úy dưới trướng Lý Tư Tề. Lý Tư Tề thấy Tần Tiểu Ất không thể đi theo, bèn tiến cử gã theo Lý Tư Nghiệp xuôi nam, gã luôn pha trò, trái lại làm vơi bớt tâm tình buồn khổ của Lý Tư Nghiệp. "Đông chủ, phía trước là trấn Mi Tiền. Ta chợt nhớ đến một chuyện xúi quẩy cách đây không lâu. Từ nhỏ ta đã được mọi người nói là có tướng mạo không tầm thường, sau khi lớn lên có thể chọn một nàng dâu tốt ở trấn Mi Tiền này. Sau đó ta mới biết được đặc sản nổi danh nhất trấn Mi Tiền chính là heo nái." Mọi người nghe vậy đều hiểu ý nhe răng cười. "Tứ Bảo! Về thăm nhà chớ để nương tử làm vướng bận." Lý Tư Nghiệp cũng không nhịn được mở miệng trêu chọc. Trong lúc cười đùa mọi người đã đi vào trấn Mi Tiền. Bấy giờ vẫn còn sớm, khi vào trấn mọi người bỗng cảm thấy không khí có vẻ kỳ lạ, đường cái vắng ngắt, không thấy một bóng người, mỗi nhà đều đóng chặt cửa lớn. Thỉnh thoảng có thể phát hiện có vài đôi mắt thăm dò phía sau khe cửa, thấy bọn Lý Tư Nghiệp nhìn lại thì vội trốn, hoặc đóng sầm cửa lại. "Tứ Bảo, trấn Mi Tiền này hơi lạ, có phải là không hoan nghênh khách lạ?" "Không phải! Mấy lần trước ta đến đây đều không có như vậy. Lúc đó cửa mỗi nhà đều bày bán lồng nhốt heo nái. Ngài vừa bước tới lập tức có người cười tươi chào đón." Lý Tư Nghiệp trông thấy có một quán rượu ở phía trước, bèn nói: "Mọi người đi dùng cơm trước, sẵn tiện hỏi thăm tình hình." Mọi người nhanh chóng tiến vào quán rượu. Có lẽ còn sớm mới đến bữa trưa, trong quán cũng vắng vẻ, lầu trên lâu dưới chỉ có 5-6 bàn có người, phần lớn là người đi du ngoạn núi Nga Mi. Mọi người tìm 2 cái bàn gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Tiểu nhị mỉm cười tiến lại chào hỏi. "Khách quan nhìn hơi lạ, mới đến trấn Mi Tiền sao? Có muốn thử đặc sản ở trấn chúng ta?" "Là thịt heo nái sao?" Vương Tứ Bảo thuận miệng hỏi. "Khách quan nói đùa, thịt heo nái sao ăn được. Ta đang nói thịt rừng cùng thổ sản trên núi Nga Mi." Lúc này ánh mắt Lý Tư Nghiệp lại bị một đại hán làm việc vặt hấp dẫn, mặt mũi gã đen nhánh, giống như một tòa tháp đen hùng tráng. Điều khiến Lý Tư Nghiệp kinh ngạc là lúc gã quét cầu thang, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện chân gã không chạm đất, có lẽ đó là hành vi vô thức khi sợ dẫm trúng bụi đất. Lý Tư Nghiệp chưng từng chứng kiến tu vi võ công thâm tàng bất lộ như thế, trong lòng khiếp sợ không thôi. "Tiểu nhị, hắn là người ở đâu?" Tiểu nhị quán rượu nhìn theo ánh mắt Lý Tư Nghiệp trông thấy đại hán kia, nói với giọng khinh thường: "Hắn là hạ nhân làm việc vặt và giữ cửa trong quán chúng tôi, họ Yến. Chúng tôi đều gọi hắn là Yến Lão Thất. Hắn từng học nghệ trên núi Nga Mi, nghe nói là bị đuổi khỏi sư môn. Bất quá người này là một hiếu tử, hắn có một mẹ già đang bệnh ở nhà." Tiểu nhị nói đến đây thì đã ghi xong thực đơn, thở dài nói: "Thời bây giờ thì biết võ nghệ có dùng làm gì được, ai dám thuê người hư hỏng thanh danh như hắn." Nói xong lắc đầu bỏ đi. Yến Lão Thất kia rõ ràng đã nghe được lời tiểu nhị, cả người rung lên, lại cúi đầu xuống lặng lẽ quét rác. Món ăn nhanh chóng được mang lên như nước chảy. Mọi người cúi xuống ăn liên tục, suốt mấy ngày chỉ có lương khô với nước lã khiến miệng mọi người đều trở nên nhạt nhẽo vô vị. Lý Tư Nghiệp lại liên tục lặng lẽ để ý Yến Lão Thất. Hắn phát hiện ngón út tay trái của Yến Lão Thất đã cụt, vẻ mặt chết lặng thỉnh thoảng lại mỉm cười. Lý Tư Nghiệp cảm thấy trên người gã một điều gì thần bí không nói ra được. Lúc này chưởng quỹ đi đến, chắp tay về phía mọi người hỏi: "Các vị cảm thấy thức ăn của tiểu điếm như thế nào?" "Uồm! Uồm!" Miệng Tứ Bảo nhét đầy thịt, liên tục gật đầu tán thưởng. "Nếu cảm thấy hài lòng, các vị có thể ra ngoài tuyên truyền giúp bản điếm một chút, ta thấy các vị từ xa đến, tục ngữ có câu "Ra ngoài thì nhờ bằng hữu", lão già ta xin nhờ các vị." Lý Tư Nghiệp vừa tính hỏi chuyện trong trấn, bỗng "ầm!" một tiếng, bàn sát vách bỗng có tiếng chén đĩa bị hất tung xuống đất, một người trung niên sợ hãi hét lớn: "Chưởng quỹ! Ngươi mau đến xem!" Chưởng quỹ vội chạy đến, nhìn theo ngón tay người kia chỉ, lập tức cũng sợ ngây người. Khi bưng lên là một tô canh bình thường, vừa mở nắp ra thì lại biến thành một tô máu tươi. Người trung niên kia bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, bị dọa đến mặt cũng biến dạng. "Quỷ! Quỷ!" Gã hét to rồi lao ra cửa, chớp mắt đã không thấy bóng dáng. "Haizzz! Lại là một người tới ăn chùa." Chưởng quỹ thở dài một hơi, quay lại đại hán kia quát lên: "Yến Lão Thất, ngươi còn chờ gì nữa, còn không mau lại đây thu dọn!" Đúng lúc này, Yến Lão Thất từ từ đi tới, thấp giọng nói: "Chưởng quỹ, ta muốn thương lượng với ông một chuyện." Chưởng quỹ kia nghe vậy lửa giận càng dâng cao. "Lại muốn dự chi tiền công có phải không? Ta đã dự chi 3 tháng tiền công cho ngươi. Nói cho ngươi biết, chúng ta tốt bụng mới làm vậy, nếu không ngươi phủi mông chạy mất thì ta đi tìm ai đòi tiền. Bây giờ buôn bán trong quán ảm đạm như thế, ngươi còn đòi tiền, nằm mơ đi! Nhanh đi làm việc cho lão tử!" Lý Tư Nghiệp âm thầm lắc đầu, Yến Lão Thất này sao lại không có mắt nhìn như thế, không thấy chuyện gì xảy ra hay sao? "Nhưng mẹ ta thật sự sắp không chịu được, ta muốn bốc thuốc cho bà. Van xin ông!" "Xì! Mẹ ngươi không xong thì liên quan gì ta? Bà chết ta cũng phải để tang hay sao? Bà ta như cái ấm sắc thuốc chỉ còn nửa cái mạng, mỗi ngày đều uống thuốc xem bệnh, còn không bằng chết sớm một chút!" "Ngươi...!" Yến Lão Thất bỗng căm tức nhìn chưởng quỹ. "Ngươi có thể làm nhục ta, nhưng không được làm nhục mẹ ta!" Trong cơn giận dữ, cái chổi trong tay Yến Lão Thất bỗng gãy thành mấy chục đoạn, một đoạn trong tay bỗng hóa thành một đống bột phấn. "Hừ! Nói vậy thì sao! Ngươi đừng nghĩ tới chuyện hù dọa ta! Nếu có bản lĩnh thì trước tiên trả nợ cho ta." Dường như chưởng quỹ điểm trúng tử huyệt của gã, nghe tới tiền, Yến Lão Thất bỗng lui lại một bước, ánh mắt phẫn nộ nhanh chóng ảm đạm lại. Gã thở dài một hơi, lặng lẽ nhặt cây chổi lên: "Ta đi thay cái khác!" "Chưởng quỹ, ta có chuyện thỉnh giáo!" "Mời khách quan nói!" Vẻ mặt chưởng quỹ lập tức tươi rói. "Khi chúng ta tới trấn thì phát hiện mọi nhà đều đóng cửa, trên đường cũng không có ai, đây là có chuyện gì?" Chưởng quỹ nghe vậy thì biến sắc, lão nhìn nhìn xung quanh bốn bề vắng lặng bèn hạ giọng nói: "Nếu khách quan còn phải ở lại trong trấn thêm vài ngày thì phải chú ý, gần đây trong trấn có quỷ!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang