[Dịch] Vãn Tống

Chương 5 : Tống thập tráng sĩ

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 18:00 15-11-2018

Lý Tư Nghiệp nổi giận đùng đùng chạy đến huyện nha, đúng lúc gặp Lãnh Thiên Đạc tìm hắn. "Quân sư, chỉ e không ổn!" "Chuyện gì?" "Hôm nay ta xem xét kho tiền cùng kho lương, phát hiện lượng lớn tiền bạc cùng lương thực. Theo lý người Mông Cổ rút đi không vội, không có khả năng bọn họ bỏ lại nhiều đồ như vậy." "Ý của ngươi là?" "Ta hoài nghi đây là một cái mồi nhử của người Mông Cổ, dụ chúng ta xuống núi tiêu diệt toàn bộ." Lý Tư Nghiệp giật mình: "Ngươi nói thật có lý, chuyện này rất có thể là mồi nhử của người Mông Cổ. Ngươi có nghe được tình huống của nhóm người Mông Cổ này?" "Lúc nãy ta cũng hỏi qua một số bách tính, nhóm kỵ quân Mông Cổ đóng giữ huyện Nội Hương này ước chừng 3000 người, thủ lĩnh là một người tướng lĩnh rất trẻ gọi là Hốt Tất Liệt, niên kỷ xấp xỉ quân sư. Từ thủ đoạn quản lý Nội Hương mà thấy, vô cùng cao minh cho nên chúng ta cần chuẩn bị sớm." "Ta lo lắng tướng quân vừa nếm được lợi lộc, không chịu rút lui. Thế này vậy, ngươi đi thuyết phục tướng quân, ta đi tập hợp đội ngũ." Lý Tư Nghiệp vừa mới tập hợp xong đội ngũ, bỗng nghe trên đất truyền đến tiếng vọng như sấm rền. Tống Đại Hữu bỗng nhảy dựng lên hô: "Là kỵ binh! Là kỵ binh Mông Cổ!" "Không kịp rồi, Hàn Lượng ngươi mang bản bộ bảo hộ tướng quân cùng phụ nữ trẻ em rút lui trước, những người khác theo ta lên thành chặn đánh địch nhân!" Lý Tư Nghiệp ra lệnh một tiếng, hơn 200 tên chiến sĩ theo hắn xông lên thành lâu, trong lòng mọi người đều hiểu, chuyện đến nước này chỉ có thể quyết một trận tử chiến. Xa xa, chỉ thấy một vệt đen đang ép tới hướng này, chiến mã tung bụi đất che khuất bầu trời, khí thế vô cùng dọa người. Đây cũng là lần thứ nhất Lý Tư Nghiệp trông thấy trận thế như vậy, tim của hắn như trống gõ loạn, nôn nóng như muốn nhảy ra ngoài. "Làm sao bây giờ! Bây giờ rút lui còn kịp, nhưng những phụ nữ trẻ em kia tất nhiên sẽ rơi vào tay người Mông Cổ, nhưng nếu không rút lui, 200 người này hẳn phải chết không nghi ngờ. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Lựa chọn khó khăn khiến Lý Tư Nghiệp thống khổ cực điểm. Hắn không nhịn được nhìn lại, ánh mắt đảo qua mặt từng binh sĩ, bất kể là Chu Hàn Hải, Lý Tư Tề lạnh lùng, hay là Sài Hoán, Tần Tiểu Ất cười cả ngày, thậm chí cả Vương Tam Thành, Triệu Cẩu Nhi yếu bóng vía nhát gan, lúc này đều nghiêm túc, bình tĩnh, không ai nói gì, trong mắt đều toát ra vẻ bi tráng hào hùng. Lý Tư Nghiệp đột nhiên cảm nhận được một loại minh ngộ đối với cái chết, lòng hắn cũng dần bình tĩnh lại. Giả vờ rút lui quả thật là kế sách của Hốt Tất Liệt. Y vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện vật tư bị cướp ở Hoàng Thủy, bèn thừa dịp cơ hội rút lui về bắc lần này, sắp đặt mồi nhử, dụ sơn phỉ mắc câu, muốn thừa dịp bọn họ buông lỏng, lại ra một đòn hồi mã thương. Một tia ráng chiều cuối cùng phía chân trời cũng bị bóng đêm nuốt mất, rốt cuộc kịch chiến bộc phát. Người Mông Cổ tự đại căn bản không để những thứ sơn phỉ này vào mắt, bọn họ chỉ tấn công một chỗ cửa đông. Trong bóng tối, mưa tên phô thiên cái địa của kỵ binh Mông Cổ phóng lên thành, ép Chấn Uy quân không ngẩng đầu lên được, thỉnh thoảng có người trúng tên kêu thảm. Lý Tư Nghiệp cầm tấm chắn, gian nan ngẩng đầu lên, lúc này hắn bỗng trông thấy một đội trăm người quân Mông Cổ nâng một cây gỗ lớn chạy về phía cổng thành, không khỏi nôn nóng hô: "Bắn bọn chúng! Bắn bọn chúng! Đừng cho bọn chúng đến gần." Binh sĩ cung nỗ doanh nhao nhao nhô ra đầu tường, dưới sự yểm hộ của cự thuẫn của đao thủ, phóng tên về phía quân Mông Cổ đang xô cửa. Vì không phòng bị, sau khi xông đến mấy chục bước, trăm tên quân Mông Cổ khiêng gỗ hầu như bị bắn giết gần hết. Thuận theo mũi tên người Mông Cổ phóng tới từ từ thưa thốt, áp lực của Chấn Uy quân cũng giảm nhiều, lập tức từ dưới đất bò dậy giương cung lên nỏ bắn trả lại quân địch. Một loạt người Mông Cổ đứng phía trước nhao nhao ngã ngựa, ngay cả chủ soái Hốt Tất Liệt cũng suýt bị tên lạc bắn trúng. Hốt Tất Liệt giận dữ, giơ roi phẫn nộ quát: "Dùng cự thuẫn yểm hộ, tiếp tục va cửa thành!" Lại một nhóm quân Mông Cổ xông ra, dưới sự che chở của mấy trăm tấm cự thuẫn, nâng cự mộc từ từ ép về phía cửa thành. Tên trên thành lập tức chuyển hướng phóng về phía đám quân này, mũi tên bắn lên thuẫn da trâu lại nhao nhao rơi xuống đất. "Quân sư, tên bắn không thủng! Làm sao bây giờ?" "Chờ bọn chúng tới gần, dùng đá nện!" Khi quân va cửa vừa mới tới gần cửa thành, phía trên bỗng rơi xuống mấy chục tảng đá lớn, lập tức nện mấy chục tên quân Mông Cổ thành thịt vụn, cây gỗ cũng bị nện thành 2 đoạn, binh sĩ còn lại nhao nhao rút lui. "Tướng quân, chúng ta không mang khí giới công thành nên mới thất bại, ta thấy quân địch không nhiều, cửa thành khác ắt trống rỗng, chi bằng chúng ta lách qua cửa thành khác đi!" Một người thiên phu trưởng quân Mông Cổ thấy xô cửa thất bại, nhịn không được đề nghị với Hốt Tất Liệt, nhưng y vừa dứt lời, một roi quất mạnh vào mặt. "Thiết kỵ Mông Cổ chúng ta có bao giờ công thành thất bại? Ta phải từ đông môn đi vào! Người đâu, mang hỏa pháo tới!" Hốt Tất Liệt thấy quả thật mình có hơi khinh địch, khiến tổn thất vài trăm người, thẹn quá hóa giận y lập tức hạ lẹnh đẩy hỏa pháo lên nổ thành. Trên thành, Lãnh Thiên Đạc vừa chạy đến: "Tướng quân đã rút khỏi tây môn, quân sư cũng nhanh rút đi thôi!" Y vừa dứt lời, "Ầm! Ầm!" vài tiếng truyền đến, tường thành thấp bé lập tức bị nổ sập nửa bên, hai mươi mấy tên nỗ binh doanh lập tức bị vùi vào trong tường thành sụp đổ. "Chó đẻ nó!" Chu Hàn Hải thấy thủ hạ tử thương nghiêm trọng, đôi mắt trừng đến đỏ bừng, y kéo cung lớn bắn về phía hỏa pháo, đáng tiếc khoảng cách quá xa, tên bay nửa đường đã rơi xuống. "Ầm! Ầm!" lại thêm 2 pháo bắn tới, nổ tung cửa thành ra một cái hang lớn. "Mau rút lui! Mau rút lui!" Lý Tư Nghiệp liều mạng khàn giọng la, mắt thấy tường thành lung lay sắp đổ sụp, nếu không đi thì quân mình sẽ bị diệt toàn bộ, ngay lúc bọn họ vừa mới xuống tường thành, thì một tiếng vang thật lớn truyền đến, tường thành đổ sụp. Cuộc chiến thủ vệ Nội Hương kéo dài được nửa canh giờ cuối cũng kết thúc. Đúng lúc này, một người kỵ binh chạy như bay đến, tay giơ một cái lệnh tiễn màu vàng kim cao giọng hô với Hốt Tất Liệt: "Vương gia có lệnh, mệnh tướng quân hỏa tốc quay về Đặng Châu." Đợi sau khi tro bụi tan hết, Hốt Tất Liệt lạnh lùng hạ một mệnh lệnh cuối cùng cho một tên thiên phu trưởng bên cạnh: "Ta chờ ngươi một canh giờ, ngươi dẫn bản bộ giết vào thành! Nếu để lại một gà một chó nào, ngươi mang đầu tới gặp!" "Vâng!" Thiên phu trưởng kia lớn tiếng hô, suất lĩnh đại đội kỵ binh giết vào huyện thành. Lửa lớn trong thành lập tức xông lên tận trời, dân chúng chạy trốn tứ phía, tiếng khóc thê thảm, tiếng cầu xin hòa thành một đám, huyện thành Nội Hương lập tức biến thành địa ngục nhân gian. Lý Tư Nghiệp mang theo 30 tên thân binh chạy cuối cùng, mắt thấy đã đến tây môn, đột nhiên đàng sau truyền đến tiếng kêu cứu: "Quân sư cứu chúng ta với!" Hắn nhìn lại, chỉ thấy mười mấy kỵ binh Mông Cổ đang đuổi theo mấy trăm bách tính đào vong, tiếng kêu cứu truyền tới từ trong đám người. "Quân sư, hình như là thân binh của tướng quân!" Lý Tư Nghiệp chăm chú nhìn, quả nhiên lẫn trong đám có mấy chục tên thân binh của Giang Gia Vĩ, lại thấy bọn họ đang khiêng một người. "Cái gì! Không lẽ tướng quân còn chưa rút lui? Nhanh! Chuẩn bị xạ kích." Hắn thấy kỵ binh Mông Cổ sắp đuổi tới, lập tức hạ lệnh chặn đánh kỵ binh. 30 người nhao nhao kéo dây cung, phóng tên về phía truy binh phía sau, mấy kỵ binh phía trước lập tức trúng tên ngã xuống, kỵ binh phía sau thấy tình thế không ổn, ghìm ngựa bỏ chạy. Người được khiêng quả nhiên là Giang Gia Vĩ, ngực lão bị trúng một mũi tên, hô hấp đã yếu ốt, mặt vàng như giấy. "Quân sư, chúng ta vốn là đã rút lui, bỗng phát hiện không có thiếu tướng quân. Lão tướng quân gấp đến độ phát điên, bèn tự mình chạy về tìm, rốt cuộc không cứu được thiếu tướng quân, còn trúng một mũi tên." Lúc này, Giang Gia Vĩ khẽ mở to mắt, thấy Lý Tư Nghiệp, bỗng nắm lấy hắn cầu khẩn: "Quân sư, xin ngươi mau cứu con ta! Hắn bị thương ở trong huyện nha, quân sư, mau cứu con ta đi!" Lý Tư Nghiệp vốn không muốn xen vào nữa, nhưng khi hắn trông thấy ánh mắt cầu khẩn lúc sắp chết của Giang Gia Vĩ bỗng nghĩ đến chính mình từng được lão cứu, không thì mình đã chết trên tay người Mông Cổ, chính mình đã đáp ứng phải báo đáp lão, nhưng bây giờ lão yêu cầu mình báo đáp. Nghĩ đến đây, Lý Tư Nghiệp bỗng cắn răng một cái hô: "Các huynh đệ! Đi theo ta!" Hắn bỏ lại Giang Gia Vĩ, suất lĩnh mọi người xoay đầu chạy về phía huyện nha. Khắp nơi trên đường đều là bách tính đang chạy cùng kỵ binh Mông Cổ. Tiếng la, tiếng khóc vang vọng bầu trời, thi thể bách tính ở khắp nơi, máu chảy cùng một chỗ, thành vô số vũng nước đỏ hồng. Lý Tư Nghiệp trừng mắt đỏ bừng, suất lĩnh mọi người liều mạng chạy đi. Dọc đường bọn họ đã giết chết mấy kỵ binh Mông Cổ lạc đàn, rất nhanh, 31 người cuối cùng chạy đến huyện nha, phá mở cửa lớn vọt vào. "Ở đây!" Bọn người Lý Tư Nghiệp rất nhanh tìm được Giang Ngọc Lang ở một gian sương phòng đèn sáng, chỉ thấy sắc mặt y tái nhợt nửa nằm nửa ngồi dưới đất, trên người trúng 1 đao, bên cạnh có 2 nữ tử, đang nằm trên giường khóc nức nở. Lý Tư Nghiệp thấy cảnh này lập tức hiểu ra, nhất định Giang Ngọc Lang vì cứu 2 nữ tử này mà quay lại. Hắn tiến lên một bước đỡ Giang Ngọc Lang lên. "Dẫn hắn đi!" Lý Tư Tề cùng Sài Hoán tiến lên đỡ y đi, Giang Ngọc Lang lại đứng bất động nhìn 2 nữ tử kia. "Giết bọn họ!" Lý Tư Nghiệp ra lệnh một tiếng, Lý Tư Tề xoay đao, liền chém chết một nữ tử bên cạnh y, nữ tử còn lại sợ đến quát to một tiếng, lại hôn mê đi. Lý Tư Tề lại bổ 1 đao lên người nàng, lúc này mới lạnh lùng nói: "Quân sư nói đúng! Lưu lại nhất định bị làm nhục, không bằng giết đi." Giang Ngọc Lang giận dữ, giãy dụa khiến vết thương vỡ toang, lại hôn mê bất tỉnh. Lúc này từ xa đã mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa, Lý Tư Nghiệp vung tay lên, hô to một tiếng: "Đi mau!" Mọi người vừa mới chạy đến cửa, chỉ thấy đại đội kỵ binh Mông Cổ đã xông tới nơi này. Tống Dũng Tuyền bỗng xoay đầu nói với Lý Tư Nghiệp: "Quân sư, ngươi dẫn người đi ra cửa sau, chúng ta mang các huynh đệ dụ quân địch đi." "Nói bậy! Sao ta có thể để mọi người ở lại, nếu phải chết mọi người cùng nhau chiến tử!" Lúc này Vương Tam Thành cùng Triệu Cẩu Nhi đưa mắt ra hiệu cho nhau một cái, cùng bước lên dùng chuôi đao đột nhiên đánh ngất Lý Tư Nghiệp. Vương Tam Thành nôn nóng nói với Tiêu Tiến Trung: "Tiêu đại ca, các ngươi mau dẫn quân sư đi!" Tống Dũng Tuyền thấy mọi ngươi chần chừ bất động, nôn nóng la lớn: "Đi mau! Nếu không đi thì không còn kịp nữa!" Tiêu Tiến Trung thấy chuyện đã gấp, chỉ có thể rơi lệ nói: "Các huynh đệ, nếu ta không chết, nhất định giết hết người Mông Cổ báo thù cho các ngươi!" Nói xong đỡ Lý Tư Nghiệp, hét lớn một tiếng: "Đi!" Tống Dũng Tuyền đưa mắt nhìn mọi người biến mất, rồi mới kéo dây cung nói với 9 tên huynh đệ thủ hạ: "Hôm nay liền để người Mông Cổ nhìn huyết tính của nam nhi Đại Tống chúng ta!" 10 ngươi nhao nhao kéo cung, chờ đợi một kích cuối cùng. Kỵ binh Mông Cổ đang tới chính là Hốt Tất Liệt cùng 300 thân vệ của y. Ở ngoài thành y nghe nói phát hiện có ba mươi mấy người lại trở về, chạy đến hướng huyện nha. Trong lòng y cũng bội phục đảm lượng những người này, bèn suất thân binh chạy đến, y muốn đích thân giết hết những sơn phỉ gan to bằng trời này. Đang lúc cách đại môn khoảng 50 bước, đột nhiên mấy mũi tên bắn lén phóng tới, binh sĩ Mông Cổ bên người Hốt Tất Liệt đều kêu thảm ngã xuống ngựa, trong đó có 2 mũi tên bắn về phía y. Y lách người tránh được một mũi, mũi còn lại bắn trúng mắt trái tọa kỵ của y, con ngựa kia hí dài một tiếng, hất tung y xuống đất. Trong một ngày Hốt Tất Liệt liên tục bị ám toán 2 lần, trong lòng tức giận dị thường. "Bắt sống toàn bộ! Ngược lại ta muốn nhìn xem là những ai?" "Giết!!" 300 thiết kỵ Mông Cổ phóng về hướng đại môn huyện nha như cuồng phong, khí thế như núi lở. Tống Dũng Tuyền đứng dậy, ưỡn thẳng sống lưng, trong con mắt đỏ ngầu tràn đầy thần sắc kiên nghị. Y ném cung tiễn, từ từ rút yêu đao ra, xoay đầu nhìn các huynh đệ cùng mình kề vai chiến đấu: chỉ thấy chiến hỏa hun đen mặt bọn họ, đao tiễn đâm xuyên vai bọn họ, quần áo bọn họ dù rách rưới, vũ khí bọn họ dù đơn sơ nhưng mỗi người đều toát ra vẻ kiên nghị như nhau. Giờ phút này bọn họ không còn lại một đám tiểu binh hèn mọn, mà là một đám dũng sĩ chân chính, bọn họ là một đám nam nhi Đại Tống đội trời đạp đất. "Các huynh đệ! Giết Đát tử Mông Cổ đi!" Tống Dũng Tuyền hét lớn một tiếng, đánh về phía quân Mông Cổ. "Giết Đát tử Mông Cổ đi!" Giờ phút này, bầu trời u ám bỗng nổi cơn mưa lâm râm, nước mưa hòa tan máu tươi tráng sĩ, trời đất cũng buồn bã khóc theo. Bao nhiêu năm sau, khai quốc hoàng đế Bắc Đường trở lại chốn cũ, ở huyện nha Nội Hương tự tay viết tế văn "Tống thập tráng sĩ", cũng khắc bia ghi mãi: "Thương thay! Lấy thân thể thấp kém một mình chống lại bạo Mông gấp mấy chục lần, không hề quay lại, không hề xin hàng, lấy huyết thư bi trang viết sử sách, xây nên liệt sĩ lưu danh thiên cổ vậy!..."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang