[Dịch] Vãn Tống

Chương 10 : Tiểu Ất Tiểu Ất

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 18:09 18-12-2018

Tảng sáng. "Uy! Tên ăn mày thối, cút ngay!" Trước cửa Thái Bạch cư phủ Đông Bình có một người trẻ tuổi mặt mày đen kịt đang nằm, trên vai hắn băng đầy băng gạc, toàn thân bốc mùi hôi thối kỳ quái. Tiểu nhị thấy ăn mày này không chịu đi, trong lòng nổi giận, bèn mang một thùng nước bẩn từ trong bếp ra, bất thình lình hất lên người hắn. Người trẻ tuổi giật mình, từ từ tỉnh lại. Hắn khó khăn ngẩng đầu lên, muốn nói với tiểu nhị gì đó nhưng nói không nên lời, bèn giơ tay trái chỉ về phía góc tường. Không ai nghĩ ra, người trẻ tuổi dơ dáy không chịu nổi chính là Lý Tư Nghiệp năm đó quát tháo Sơn Đông. Độc đã phát tác trên người hắn, đây là một loại độc dược mãn tính vô cùng ác nghiệt. Người trúng độc 2 canh giờ sau cả người bắt đầu đen lại, sau 10 canh giờ toàn thân rữa nát mà chết. Tiểu nhị bỗng thấy trên tay hắn có một chiếc nhẫn ngọc quý, lại nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, trong góc tường có một đống đũa. Tiểu nhị không hiểu, vò đầu suy nghĩ, bỗng nghĩ ra. "Ngươi muốn viết chữ?" Lý Tư Nghiệp gật gật đầu, hắn nhận chiếc đũa cố sức viết xuống đất 2 chữ "Tiểu Ất". "Ngươi muốn tìm mấy người kia đến từ phủ Ích Đô sao? Hình như trong bọn họ có một người là "Tiểu Ất, nhưng bọn họ đã rời đi vài ngày trước. Ta cũng có cách tìm bọn họ, chỉ có điều..." Tiểu nhị nói đến đây, gã nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia, ánh mắt lộ vẻ tham lam. Lý Tư Nghiệp hiểu ý, hắn khó khăn gỡ chiếc nhẫn xuống đưa cho gã. Tiểu nhị đưa 2 tay cầm chiếc nhẫn, ánh mắt sáng lên. Gã chưa hề nhìn thấy viên ngọc lục bảo nào to như thế, giá trị ít nhất cũng trăm lượng bạc ròng. "Trước tiên ta giúp ngươi vào chuồng ngựa nghỉ ngơi một chút. Tiểu Ất kia không chắc có thể tìm ngay được. 2 ngày trước trong quán xảy ra huyết án, ngươi nằm đây không tiện." Lý Tư Nghiệp gật gật đầu. Hắn biết quân Kim sắp lục soát toàn thành. Mấy ngày nay Tần Tiểu Ất đã chạy khắp toàn bộ thành Đông Bình tìm kiếm chúa công. Trong đám thân binh có 3 người bị thương nặng, Tần Tiểu Ất bèn lệnh 2 người khác đưa bọn họ về trước, chính mình ở lại tìm Lý Tư Nghiệp. Tìm suốt 3 ngày nhưng không được chút manh mối nào. Rạng sáng hôm nay, Tần Tiểu Ất đã tìm kiếm cả đêm cảm thấy mệt mỏi bèn quay về chỗ ở. Khi đi ngang một chỗ vắng ở đầu phố, chợt trông thấy phía trước có 1 con chó to. Y thấy vóc dáng khổng lồ của con chó thì trong lòng hơi sợ, bèn tính đi đường vòng, không ngờ con chó kia thấy y sợ hãi, liền sủa lớn rồi nhào tới. Tần Tiểu Ất hốt hoảng quay người bỏ trốn, con chó kia cắn một cái trúng vào thanh đao sau lưng y rồi kéo xuống. Tần Tiểu Ất chạy được hơn 100 bước không thấy chó đuổi theo bèn dừng lại thở. Y trơ mắt nhìn con chó kia ngậm đao của mình chui qua cái lỗ trên tường vào một căn nhà to. Y muốn đi vào cửa chính lại sợ bị chế nhạo, muốn bỏ đi nhưng không cam lòng. Y bỗng trong thấy có một cây to mọc cạnh tường, bèn leo lên cây bò qua tường, quả nhiên trông thấy đao của mình ở trong sân, lại không thấy con chó đâu. Tần Tiểu Ất mừng rỡ, nhảy từ trên tường xuống, không ngờ vừa chạm đất, con chó kia đã gầm lên xông ra, đuổi theo Tần Tiểu Ất sát nút. Tần Tiểu Ất chạy lòng vòng khắp snâ, cho đến khi chủ nhân chạy đến giữ con chó lại. Nghe Tần Tiểu Ất giải thích lắp ba lắp bắp, người kia nhìn thanh đao, nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to không ngừng khiến Tần Tiểu Ất ngượng chín người, nói xin lỗi một tiếng rồi nhặt đao bỏ đi khỏi cửa. Khi Tần Tiểu Ất ủ rũ trở lại chỗ ở, đã thấy tiểu nhị Thái Bạch cư đang đợi y ở cửa. Nghi nói có tin tức của chủ nhân, Tần Tiểu Ất vui mừng quá đỗi, rũ bỏ hết mệt nhọc cùng ủ rũ mấy ngày qua. Sau khi lừa lấy 50 quan tiền, tiểu nhị kia mới đưa Tần Tiểu Ất đến chuồng ngựa của Thái Bạch cư. Lúc này Lý Tư Nghiệp đã hôn mê bất tỉnh. Tần Tiểu Ất thấy chủ công của mình lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy, trong lòng vô cùng khổ sở. Y bèn cõng Lý Tư Nghiệp chạy về hướng cổng thành. Vẫn chưa đến cổng thành, đột nhiên phủ Đông Bình hỗn loạn lên, hàng ngàn hàng vạn quân Kim xông ra, bắt đầu lục soát từng nha. Tần Tiểu Ất không biết chuyện gì xảy ra, y thấy một đám người đang xúm lại nhìn một tấm bố cáo truy nã vừa mới dán, bèn xích lại gần xem, người bị vẽ trên đó không phải Lý Tư Nghiệp thì là ai! "... trên vai trái có vết đao. Người bắt được thưởng vạn lương bạc trắng, người cung cấp manh mối thưởng ngàn lượng bạc! Người giấu giếm, giết!" Đây là khoản treo thưởng lớn nhất phủ Đông Bình trong trăm năm qua. Tim Tần Tiểu Ất đập thình thịch hỗn loạn, y từ từ cõng Lý Tư Nghiệp lui sang bên cạnh, nhìn thấy cổng thành đã giới nghiêm, chỉ cho vào không cho ra, mỗi người đều bị tra soát cẩn thận. "Làm sao bây giờ?" Y bỗng nghĩ đến cánh tay Lý Tư Nghiệp đang lộ ra ngoài, vội cởi y phục của mình mặc vào cho hắn. Lúc này một đôi binh sĩ chạy ngang bọn họ, dọa Tần Tiểu Ất xoay người chạy trốn vào trong một hẻm nhỏ. Hẻm rất hẹp, cuối hẻm là một tòa miếu thờ rất nhỏ. Tần Tiểu Ất mừng rỡ, vội cõng Lý Tư Nghiệp vào trong miếu. Miếu cũ nát vô cùng, khắp nơi mạng nhện giăng đầy, tượng đất đã vỡ mất đầu, cũng không biết là vị thần nào. Trước án là một cái đệm rách, phủ đầy tro bụi, rõ ràng là đã lâu rồi không có người tới. Y nhẹ nhàng đặt Lý Tư Nghiệp xuống, bắt đầu kiểm tra tình trạng vết thương của hắn, phát hiện toàn thân hắn đều đã biến thành màu đen, vết thương trên vai đã bắt đầu thối rữa, bốc lên từng đợt hôi thối. Thân thể nóng bừng, người đã lâm vào hôn mê sâu. Tần Tiểu Ất không khỏi luống cuống tay chân. Khi y ở nước Tống chỉ là một tiểu binh bình thường, đây là lần đầu gặp tình huống như vầy. Y chỉ biết ngồi thừ người ra. Đột nhiên đầu hẻm truyền đến một hồi tiếng bước chân, bắt đầu có binh sĩ phá cửa từng nhà. Tần Tiểu Ất bị dọa nhảy dựng, lập tức ôm Lý Tư Nghiệp chạy ra cửa sau của miếu. Thời gian dần trôi, mùi hôi thối trên người Lý Tư Nghiệp ngày càng nồng nặc, quần áo khó mà che giấu. Tần Tiểu Ất cõng hắn chạy một cách vô định, bất giác lại quay về tòa miếu nhỏ lúc nãy. "Không được! Nhất định phải đi tìm lang trung!" Rốt cuộc Tần Tiểu Ất lấy lại can đảm, y bèn đem Lý Tư Nghiệp giấu kỹ, còn mình thì chạy ra đường, cũng may có một tiệm thuốc cách đó không xa. Tần Tiểu Ất lập tức xông vào. "Toàn thân biến thành màu đen? Tiểu ca, đó là trúng độc!" Một người lang trung hói đầu con mắt đảo quanh nhìn Tần Tiểu Ất. "Vậy thì trúng độc gì thế?" "Hừ! Sao ta biết được? Độc trong thiên hạ nếu không đến 1000 loại thì cũng có 800 loại, ngoại trừ người hạ độc, thì không ai biết. Như vầy đi, ta phối cho ngươi một phương thuốc giải độc bình thường, mặc dù không chắc sẽ đúng bệnh, nhưng ắt sẽ có chút hiệu quả." "Được rồi! Làm phiền ngươi lấy cho ta thêm một ít vải băng bó vết thương." Tần Tiểu Ất kiệt sức ngồi xuống chờ lang trung bốc thuốc. Đến lúc này y mới cảm thấy mình hết sức. "Trương lão đầu, đầu lĩnh thổ phỉ kia có bắt được chưa?" "Nghe nói là vẫn chưa, bất quá có phần thưởng 1 vạn lượng bạc ắt là không thoát được. Tất cả hàng xóm láng giềng của chúng ta đều ra ngoài tìm, cho dù chỉ được 1 cái manh mối thì cũng được 1000 lượng nha!" "Nói rất đúng! Cơ hội phát tài như vậy trong thiên hạ mấy ai kiềm chế được!" Tần Tiểu Ất nghe thấy, trong lòng càng sợ hãi. Lúc này đột nhiên có hơn 10 tên quân Kim xông vào cửa tiệm thuốc. Tần Tiểu Ất bị dọa sắp tè ra quần, chỉ nghe binh sĩ bước vào hô to: "Tất cả lang trung nghe đây, hễ thấy người nào mặt biến thành màu đen, vai bị thương, trên người bốc mùi hôi thối thì phải lập tức báo quan. Người cung cấp tin chính xác, thưởng 1000 lượng bạc, người che giấu không báo, giết!" Nói xong quân Kim lại xông ra ngoài, chạy vào một tiệm thuốc khác. Trái tim Tần Tiểu Ất như sắp đóng băng, không cần nói nhất định là tiểu nhị kia tố giác. Y bỗng nghĩ đến cái gì đó, hồi hộp xoay đầu nhìn về phía lang trung đầu hói, đúng lúc lão lại không có ở đó, đã vào trong bốc thuốc nên không nghe được lời mấy tên lính, y mới hơi yên lòng. Khi Tần Tiểu Ất ra khỏi tiệm thuốc, toàn bộ phủ Đông Bình đã điên cuồng, khắp nơi đều là bách tính cùng binh sĩ thi nhau tìm kiếm. Hoàn Nhan A Hổ nhận được tin chính xác, Lý Tư Nghiệp vẫn còn ở trong thành. Đúng như lời lão nói với hoàng đế Đại Kim Hoàn Nhan Thủ Tự, Lý Tư Nghiệp này nếu không dùng được thì phải giết chết. "Nước! Nước!" Sau khi Lý Tư Nghiệp uống xong thuốc giải độc phổ thông, tình hình trúng độc có vẻ chuyển biến tốt. Tần Tiểu Ất mừng rỡ, vội ra ngoài lấy nước, không ngờ vừa ra khỏi cửa, từ xa đã nhìn thấy một đám binh sĩ dẫn chó săn xông vào tiệm thuốc lúc nãy. "Nguy rồi! Ta để quên băng gạc có mùi ở đó!" Tần Tiểu Ất bỏ mặc chuyện lấy nước, liều mạng chạy về miếu, cõng Lý Tư Nghiệp bỏ chạy ra cửa sau. Chạy chưa được bao xa y đã nghe thấy đàng sau có tiếng chó sủa. "Nước! Nước!" Lý Tư Nghiệp không ngừng rên rỉ. Toàn thân Tần Tiểu Ất ướt đẫm mồ hôi. Vì mệt nhọc quá độ cùng sợ hãi, khuôn mặt y gần như biến dạng, gân xanh trên cổ cùng trán nổi lên, con mắt trừng to như chuông đồng. Bước chân của y dần dần chậm lại, cuối cùng lê từng bước kéo theo Lý Tư Nghiệp. Trời đã sắp tối, Tần Tiểu Ất vẫn đi lang thang không có mục tiêu, cả người y gần như chết lặng, nhưng tay vẫn giữ chặt Lý Tư Nghiệp, không thả lỏng chút nào. Y bỗng thấy phía trước có một quán trọ vẫn sáng đèn, trong lòng khẽ thở dài, cõng Lý Tư Nghiệp đi về phía quán trọ. "Ở trọ!" Y quăng tất cả tiền có được lên quày. Chưởng quỹ giật mình, nhưng mặt mày lập tức hớn hở. Kinh nghiệm mấy chục năm nói cho lão biết, dùng giá gấp mười để thuê phòng chỉ có 1 nguyên nhân, chính là ngươi đừng hỏi gì cả. "2 gian phòng bên trái trên lầu 2 đều trống, khách quan cứ tự ý chọn 1 gian." Nói xong bèn đưa cho y 1 cái đèn lồng. Chưởng quỹ kia đưa mắt nhìn y cõng 1 người lên lầu, đột nhiên mũi lão hình như ngửi được cái gì, ra sức hít hà, đưa ánh mắt hoài nghi nhìn lên lầu. Tần Tiểu Ất cho Lý Tư Nghiệp uống nước, lại thay thuốc cho hắn, thấy hắn giật giật, hình như có chút cảm giác, trong lòng mừng rỡ. Y rót cho mình một chén nước, vừa tính uống thì bỗng nghe bên ngoài truyền đến vô số tiếng bước chân. Trong lòng kinh hãi, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy ít nhất có hơn 1000 tên quân Kim đang bao vây quán trọ. Tần Tiểu Ất ngồi phịch xuống đất, co quắp ở góc phòng. Y hoàn toàn tuyệt vọng. Mấy ngày qua máu cùng nước mắt trộn lẫn, hy vọng cùng con đường tươi sáng trong một lúc đều bị quét sạch. Y không biết phải làm sao mới được! Lúc này y cảm thấy mình giống như lục bình trôi không nơi nương tựa, chỉ còn có nước chết. "Chết! Ta chết trăm lần không có gì đáng tiếc, nhưng đại tướng quân làm sao bây giờ? Hắn chết rồi thì Sơn Đông làm sao bây giờ? Chấn Uy quân làm sao bây giờ? Không được! Đại tướng quân không thể chết!" Tần Tiểu Ất vò đầu bứt tóc, y chợt nghĩ ra điều gì, đôi mắt của người nam nhân vốn nhát gan khiếp nhược này bỗng sáng lên. Y từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Lý Tư Nghiệp đang hôn mê, từ từ đứng dậy. Vào giây phút ấy hình ảnh của y dường như trở nên cao to, vẻ mặt y tràn đầy kiên nghị, rút chủy thủ ra đột ngột đâm vào vai mình, máu chảy đầy đất. Căn phòng kế bên đã truyền đến tiếng phá cửa. Tần Tiểu Ất bình tĩnh mở cửa đi ra ngoài, ngoài hành lang truyền đến giọng khàn khàn của y: "Không cần tìm, ta chính là trùm thổ phỉ Lý Tư Nghiệp các ngươi muốn bắt!" Tiếng bước chân lộn xộn dần dần đi xa, Lý Tư Nghiệp nằm trong rương quần áo trong quán trọ. Dường như hắn vẫn đang hôn mê, không biết gì. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong khóe mắt hắn không biết từ khi nào có một giọt nước mắt trong veo. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, một bóng đen bay từ cửa sổ vào như một chiếc lá khô. Đó là một nữ đạo sĩ già, năm tháng đã lưu lại trên mặt bà quá nhiều ký ức. Bà đi ngay tới rương quần áo, mở nắp, cẩn thận ngắm nhìn Lý Tư Nghiệp bên trong. Cuối cùng mới mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Nguyệt nhi! Ngươi đã có lòng muốn giết hắn, vì sao lại yêu cầu vi sư tới cứu hắn đây?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang