[Dịch] Vãn Tống

Chương 7 : Dùng kế đoạt trấn Lý Văn

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 17:24 19-11-2018

"Vì sao không được đi?" "Các ngươi không biết đâu, trên danh nghĩa phía nam Mật Châu là của Hồng Áo quân, nhưng thực tế lại do hãn phỉ Hạ Toàn khống chế. Dưới tay hắn có 4 tên huynh đệ kết bái gọi là Tứ Đại Thiên Vương, chia nhau nắm giữ 4 châu Cử, Mật, Hải, Nghi. Bản thân Hạ Toàn thì ở phủ Đông Bình. Mật Châu này là địa bàn của Đa Văn thiên vương Trương Huệ. Danh tự dù nghe thật hay, nhưng những dân nghèo như chúng ta thì thật thảm thương, Trương Huệ kia cực kỳ háo sắc, nhìn thấy nữ tử nào vừa ý, lập tức cướp đi, nếu không chịu theo, thì cường bạo rồi giết chết. Người nào đi theo thì chơi chán xong lại thưởng cho thủ hạ, cho nên người Mật Châu chúng ta đều gọi hắn là Trương Sắc Ma, thủ hạ của hắn cũng là từ thổ phỉ trên núi tạo thành. Thủ lĩnh huyện An Khâu này gọi là Diêu Vạn Sầu. Trấn Lý Văn mà các ngươi muốn đi có một nhóm quân đội của hắn trú đóng, khoảng 300 người, thống lĩnh tên là Diêu Nhị, là đường đệ của Diêu Vạn Sầu. Người này lại càng là một ác ma, không đủ lương thực thì ăn thịt người, biến cả thị trấn đang tốt đẹp thành địa ngục nhân gian. Không hiểu sao cha mẹ của hắn có thể sinh ra loại người như hắn, nghe nói khi hắn 17 tuổi, trong nhà gặp thiên tai hắn cùng huynh đệ của mình đem mẹ ruột nấu ra ăn hết, cho nên ta khuyên các ngươi đừng đi, đi cũng là chịu chết." "Bành!" Tiêu Tiến Trung hung hăng nện một quyền lên bàn, làm bàn trà nhảy dựng lên. "Ác ma này, ngay cả mẹ ruột cũng không tha, quả thực không phải người! Tướng quân, chúng ta xử lý hắn đi!" Lý Tư Nghiệp vẫn luôn trầm ngâm, đột nhiên hắn hỏi: "Diêu Nhị này còn có ham mê cái gì khác?" "Người này không chỉ tàn bạo hoang dâm, mà còn tham lam vô cùng. Trấn Lý Văn đã sớm bị hắn bóc lột sạch sẽ, ngay cả quán nước nhỏ này của ta cũng bị hắn thu 20 văn tiền mỗi ngày." "Mỗi ngày lão hán có thể kiếm bao nhiêu tiền?" "Lúc đắt hàng thì tối đa cũng chỉ 30 văn, như hôm nay các ngươi bỗng đến năm mươi mấy người cũng là lần đầu ta gặp được." "Nhưng bọn họ có hơn 300 người cơ! Gấp 6 lần chúng ta." Lý Tư Tề thấy Lý Tư Nghiệp hơi động tâm, không khỏi lo lắng nói. "Ta cảm thấy đây là một cơ hội, hơn nữa thương thế của bọn Tống Dũng Tuyền cũng không thể kéo dài được nữa. Ta trong bóng tối chúng ngoài sáng, chỉ cần nắm được nhược điểm của địch nhân, sách lược thỏa đáng, cũng chưa chắc sẽ thất bại. Nếu Diêu Nhị này làm dân chúng phẫn nộ cùng cục, chúng ta diệt trừ hắn không phải là sẽ thắng được lòng dân hay sao? Dẫn Hàn Hải cũng Lãnh Thiên Đạc đến, gọi cả Sài Hoán, mấy người chúng ta bàn bạc kế sách một lát." Lý Tư Nghiệp ngẩng đầu nhìn thấy lão hán kia bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, bèn ôn hòa nói: "Lão hán, chúng ta có mấy người bạn bị bệnh, có thể tạm thời an bài ở nhà ngươi nghỉ ngơi vài ngày được không? Đây là 10 lượng bạc, coi như tiền cơm." Nói xong móc ra 10 lượng bạc, kín đáo đưa cho lão hán. Lão hán kia cầm lấy bạc, tay không ngừng run rẩy, bỗng đem bạc quăng lên bàn, quỳ xuống dập đầu với Lý Tư Nghiệp: "Ta không lấy tiền, chỉ cần các ngươi có thể đuổi Diêu Nhị đi, ta sẽ coi bạn của ngươi như Bồ Tát mà cúng bái." "Nhanh đứng lên, các bạn ta ăn cơm nhiều như vậy, sao ngươi có thể nuôi nổi. Bạc dùng để mua cơm canh cho họ, nếu còn thừa thì để ngươi làm vốn. Sau này quán nhỏ có thể bán thêm chút đồ ăn, thuận tiện cho người qua đường." Nói xong bèn sai Tống Đại Hữu cùng mấy huynh đệ cõng mấy người bị bệnh đi theo Vương lão hán. Trấn Lý Văn là một trấn lớn ước chừng 800 hộ. Từ sau khi Diêu Nhị đến đóng quân, dân chúng đều ở tụ lại theo họ tộc, nếu có một hộ lạc đàn ắt sẽ gặp tai vạ bất ngờ. Đầu trấn phía đông từng có một hộ họ Trương, tổng cộng có 5 nhân khẩu, 2 năm trước từ nơi khác dời đến. 3 tháng trước sau khi Diêu Nhị vào trấn thì nhìn trúng đại trạch của họ, bèn bắt họ khai đao. Thê tử cùng 2 nữ nhi bị bọn phỉ làm nhục đến chết, sau đó cả nhà bị sung làm quân lương. Tiếp đó lần lượt các hộ lạc đàn đều gặp vận mệnh tương đồng. Nữ nhân bị làm nhục lại càng vô số kể, phụ nữ toàn trấn thậm chí phải rút thăm để xoay vòng. Diêu Nhị đóng quân ngay tại đầu trấn phía đông. Y cùng mấy tên huynh đệ ở trong đại trạch của Trương gia, thủ hạ còn lại đều chiếm nhà của láng giềng xung quanh để ở. Lúc này Diêu Nhị ngồi trên một cái ghế bành híp mắt vuốt ve một bức tượng phật bằng vàng trên tay. Y là một đại hán vóc dáng tự như một con trâu nước, khoảng ba mươi mấy tuổi. Bên cạnh y là một người nam tử trung niên bộ dáng quản gia đang cười hùa theo, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc vào trong phòng, trong đó mơ hồ truyền đến tiếng khóc của hài tử. "Tướng quân! Lấy vật này có thể thả thiếu gia của chúng ta đi!" "Thả? Bức tượng phật này của ngươi ở giữa trống không, đủ 50 lượng sao?" "Đủ! Đủ! Đây là do Kim Ngọc đường ở Nam Kinh chế, phía dưới có khắc trọng lượng, nếu tướng quân không tin có thể đem đi cân thử." Diêu Nhị tiện tay đưa phật vàng cho thân binh bên cạnh: "Đem cân đi!" Một lát thân binh kia đến báo: "Tướng quân, chỉ có 30 lượng!" "Sao có thể như thế, đây rõ ràng là phật vàng nặng 60 lượng, phía dưới còn khắc rõ ràng số hiệu chế tạo cùng trọng lượng của Kim Ngọc đường, sao lại chỉ có 30 lượng!" Vừa dứt lời, Diêu Nhị đưa tay quất "ầm!" một chưởng, đánh quản gia kia ngã lộn ra ngoài, khuôn mặt quản gia lập tức sưng vù lên. "Ý của ngươi là lão tử lừa gạt ngươi sao? Ngươi trở về nói với Lý lão nhi, trước khi trời tối phải mang 2 vạn xâu tiền đến cho lão tử, trễ một khắc hay thiếu một văn, lão tử sẽ lấy con của hắn nhắm rượu. Cút!" Quản gia kia bị dọa đến ngã lộn nhào, chạy ra cửa, vừa tới cửa lại suýt đụng vào một tên quan quân. Quan quân kia hung hăng đá một cước sau lưng quản gia, rời mới đi tới cười vẻ quái dị: "Đại ca, bên ngoài có người muốn cáo trạng!" Diêu Nhị khẽ giật mình, đột nhiên cười ha hả: "Không sai nha, lão tử chính là quan phụ mẫu! Người kia ở đâu, gọi hắn vào đây." Một nam tử ba mươi mấy tuổi đi vào, vẻ ngoài thương nhân, y vừa thấy Diêu Nhị bèn quỳ xuống gào khóc to lên. "Khóc cái gì! Ngươi muốn cáo trạng cái gì, mau mau nói đi!" "Tướng quân, ta họ Lãnh, người Nam Knh, vốn sống bằng nghề kinh thương. Tháng trước ta cùng một bằng hữu hùn vốn chuẩn bị đến một dãy Sơn Đông buôn bán chút da thuộc, không ngờ lúc thuyền đến Nghi Châu, người bạn kia của ta thừa dịp ta không để ý lại cướp lấy tiền bỏ chạy, ta một đường đuổi theo, ở bờ sông ngoài trấn phát hiện thuyền nhỏ, bởi vì nước sông ít, thuyền bị mắc cạn, chỉ có điều bọn họ có 4 người, ta không đánh lại nên muốn nhờ lão gia làm chủ. Nếu có thể đoạt lại tiền, ta tình nguyện chia một thành cho lão gia." Không cần nói thương nhân họ Lãnh này chính là Lãnh Thiên Đạc. Mọi người thương lượng xong bèn lợi dụng nhược điểm tham lam của Diêu Nhi để lừa y. Quả nhiên Diêu Nhị kia nghe Lãnh Thiên Đạc nói xong, con mắt từ từ tỏa sáng. "Ngươi bị hắn cướp bao nhiêu tiền?" "Thưa lão gia, chúng ta đều cầm 10 vạn xâu tiền làm vốn, nếu không ta cũng không đuổi vội như vậy." "20 vạn xâu!" Diêu Nhị kinh hô một tiếng, nhảy dựng lên, đi tới đi lui trong phòng, hưng phấn đến độ xoa tay. "Ngươi vừa mới nói bọn họ có tất cả bao nhiêu người?" "4 người, cộng thêm người chèo thuyền thì tổng cộng có 6 người!" "6 người! Được, lão tử sẽ thay ngươi đoạt lại. Các huynh đệ, theo ta đi!" "Lão gia, thuyền nhỏ ở ngay tại bến đò Vấn Thủy bên ngoài trấn." Diêu Nhị mang theo hai mươi mấy người chạy đến bến đò Vấn Thủy. Do khô hạn, Vấn Thủy đã gần thấy đáy, dưới sông có 5-6 chiếc thuyền đang đậu, mấy người chèo thuyền ở trên bờ đang cố sức kéo thuyền. "Chính là cái to nhất, phía trước phủ vải trắng. Lão gia, ta ở đây chờ, ngài cầm được tiền thì nói cho ta một tiếng." "Được! Ngươi cứ ở đây chờ." Diêu Nhị cười ha h đi về phía trước. "Ê! Tất cả thuyền dưới sông tránh qua một bên cho lão tử." "Quân gia, thuyền mắc cạn, chạy không được, người phải kéo." Mấy tên chèo thuyền vừa mới nói xong, ngẩng đầu lên thấy Diêu Nhị hung thần ác sát đi tới, dọa đến chạy vèo đi. "Khốn kiếp! Các huynh đệ tiến lên kéo thuyền qua đây, đợi lát nữa sẽ có thưởng!" Hơn 10 tên binh sĩ tiến lên kéo lấy dây thừng, không ngờ vừa mới ra sức thì dây thừng đã đứt làm 2 đoạn. "Đồ vô dụng, tất cả xuống sông, đừng để bọn họ chạy." Diêu Nhị thấy từ trên thuyền kia có 4 người nhảy xuống, khiêng 2 cái rương lớn chạy về phía bờ bên kia, không khỏi sốt ruột. Bọn họ không cưỡi ngựa, nếu để đối phương lên bờ chưa chắc đã đuổi kịp. "Biết trước như vậy thì đã không hủy cái cầu kia đi!" Hai mươi mấy tên lính oán trách, nhao nhao nhảy xuống sông đi về phía bờ bên kia. "Nhanh! Nhanh! Nhanh lên cho lão tử!" Bên bờ sông bên này chỉ còn một mình Diêu Nhị đứng đó rống to. Đúng lúc các binh sĩ chật vật đi tới giữa sông, đột nhiên từ trên mấy cái thuyền kia có hơn 10 người tuôn ra, mỗi người cầm nỏ cứng bắn tên về phía đám binh sĩ dưới sông. Các binh sĩ không đề phòng, trong nháy mắt đã bị bắn ngã một đám lớn. Mấy tên đàng sau thấy không ổn liền quay đầu bỏ trốn, nhưng chưa đi được mấy bước cũng bị tên nỏ bắn trúng, lộn đầu ngã vào vũng bùn dưới sông, chỉ còn một tên nhỏ tuổi đứng đó khóc oe oe. Diêu Nhị trợn mắt hốc mồm, y vừa xoay đầu, chỉ thấy một tia sáng trắng chớp lên trước mặt, trên cổ đau nhói một cái, mắt liền tối sầm lại cái gì cũng không biết nữa. Lãnh Thiên Đạc lại vung đao chém đứt đầu Diêu Nhi, giơ cao khỏi đầu hô: "Tướng quân! Bên này đã làm xong!" Lúc này một người từ trong thuyền đi ra, chính là Lý Tư Nghiệp. Hắn sai người ném dây thừng lên bờ, mấy tên chèo thuyền kia lại đi ngược về, cười hì hì kéo thuyền vào bờ. "Ta hỏi ngươi vài chuyện, nếu ngươi nói thật thì ta sẽ không giết ngươi! Nếu không ngươi sẽ giống như hắn!" Nói xong Lý Tư Nghiệp chỉ vào thi thể không đầu của Diêu Nhị. Binh lính may mắn sống sót kia bị dọa đến toàn thân run một cái, vội vàng gật đầu đồng ý. Khoảng 1 canh giờ sau, một nhóm hai mươi mấy người Hồng Áo quân áp giải mấy cái rương lớn tiến vào trấn Lý Văn. Bọn họ chính là bọn Lý Tư Nghiệp đã mặc vào quần áo của địch nhân để giả dạng. Phó tướng của Diêu Nhị thấy thế hô to một tiếng: "Các ngươi từ đâu tới?" "Dương tướng quân, bọn họ do Trương đại soái phái đến đòi tiền. Diêu tướng quân bảo ta dẫn bọn họ về trước, nói là chiêu đãi bọn họ ở chỗ cũ." "Mẹ nó! Không phải tháng trước mới vừa giao sao? Sao lại tới nữa?" Phó quan họ Dương kia thầm mắng một tiếng lại hỏi: "Đúng lúc Diêu tướng quân không ở đây, ta không thể làm chủ, các ngươi có lệnh tiễn không?" "Mẹ nó, lão tử đến huyện An Khâu đòi tiền đều không cần lệnh tiễn đồ bỏ gì, chỉ có các ngươi nhiều chuyện!" Nói xong tướng lĩnh cầm đầu kia liền lấy từ trong ngực ra một vật màu vàng kim đẩy tới. Tên phó quan vừa muốn đưa tay đón lấy, bỗng cảm thấy dưới lưng mát lạnh, 2 thanh đoản kiếm 1 trái 1 phải đã kê vào hông y. "Kêu một tiếng liền lấy mạng của ngươi!" "Các ngươi là... Chẳng lẽ các ngươi là người của Lý Toàn?" "Bớt nói nhảm! Mau mau tập hợp đội ngũ." Nghe nói sắp phát tiền, bọn thủ hạ Diêu Nhị đều mừng rỡ, tất cả chen nhau đến phía trước đại trạch. "Đừng nóng vội, từng người đến, nhớ kỹ cầm tiền xong thì ra cửa sau đi, ai cũng không được nói ra ngoài, nếu để vị kia ở Mật Châu biết thì cẩn thận đầu của các ngươi!" "Chúng ta biết! Phát nhanh lên đi!" "Đừng nóng vội! Trước tiên vào trong nhà lĩnh tiền, lại theo cửa sau ra ngoài!" Cứ như vậy không đến nửa canh giờ, trong đại trạch đã trói đầy binh sĩ. Lý Tư Nghiệp lại lệnh Chu Hàn Hải dẫn người dạo một vòng quanh trấn, xác nhận không còn cá lọt lưới, mới chấm dứt hành động. "Tướng quân, tiếp theo nên làm gì?" Lãnh Thiên Đạc hỏi. "Triệu tập khổ chủ, giết người thu phục lòng người!" "Diêu Nhị vừa chết, đế liền tìm trong đám người đầu hàng những kẻ giết người, trảm tất cả hơn 200 người. Lòng dân trấn Lý Văn bắt đầu phục." - "Bắc Đường, Thái tổ bản kỷ 3".
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang