Vạn Thú Chiến Thần
Chương 5 : Chương 5: Chỉ Cần Một Ngón Tay
Người đăng: Ta chỉ muốn chill
Ngày đăng: 21:55 21-05-2019
.
Chương 5: Chỉ Cần Một Ngón Tay
“Ha ha ha, tốt!”
Bàng Thống Lĩnh thấy con trai toàn thân hắc giáp thép gai dựng đứng, đã đứng ở thế bất bại. Vừa lên sân khấu đã Chiến Thú hợp thể ngay lập tức, không kiêu ngạo không nóng vội lại không hề khinh địch quả đúng là tài năng có thể đào tạo.
“Vẫn chỉ là một con lợn lông!”
Đỗ Phong chống cằm, thích thú nhìn Bàng Chấn khổng lồ hóa. Tên toàn thân đầy gai thép này quả thật không dễ ra tay, nhưng có một chỗ dường như không được bảo vệ.
“Chịu chết đi!”
Bàng Chấn chạy tới, tựa như một ngọn núi nhỏ đang di chuyển, mặt đất cũng rung lên bần bật. Nhìn Đỗ Phong không xa, thân hình thon dài dáng vẻ thư sinh, khiến người ta không khỏi đổ mồ hôi thay cho chàng.
Thiết Sơn Đột Thích! Bàng Chấn đang chạy, ngón trỏ tay phải của hắn sâu vào, đầu ngón trỏ nhanh chóng lớn lên. Gai thép cỡ lớn như một cây thiết thương, lấp lánh ánh kim loại uy lực không tồi. Cái gọi là chỉ dùng một ngón tay của hắn, hóa ra là một kỹ năng chiến đấu.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, nhìn thấy Đỗ Phong không thể tránh né, sắp bị gai thép đâm xuyên. Đột nhiên trước mắt một trận mơ hồ, chàng lại biến mất khỏi chỗ cũ.
“Đi chết đi cha nội nhà ngươi…”
Bàng Chấn đột nhiên lao hụt, thân thể nghiêng về phía trước, mông vểnh cao. Đỗ Phong vừa hay xuất hiện phía sau hắn, nhắm ngay vị trí cái mông mà đá một cước. Mũi chân thon dài, không lệch không sai vừa hay tránh được gai thép bên cạnh mà đá thẳng vào cái mông.
“A!”
Bàng Chấn thân hình to lớn phát ra một tiếng kêu thảm thiết, tại chỗ lăn mấy vòng. Chiến Thú hợp thể tự động giải trừ, hắn ôm mông ngồi đó, đau đến mức nước mắt giàn giụa.
“Đối phó với ngươi ta cũng chỉ dùng một ngón tay.”
Đỗ Phong nhe miệng lộ ra hai hàm răng trắng tinh, vẫn không quên nhấc chân mình lên vẫy vẫy, nhìn thấy cảnh đó Bàng Chấn lại một trận cúc hoa thắt chặt. Tên béo này vừa mới học được Chiến Thú hợp thể, vốn nghĩ có thể phô trương uy phong, không ngờ lại bị đánh đòn nặng nề.
“Thế nào, ta có tư cách chưa.”
Chân Đỗ Phong không hạ xuống, mà chuyển mũi chân về phía Lục Vương Tử. Vừa rồi vị Lục ca này nói chàng không có tư cách tham gia Thanh Dương Tông thí luyện, giờ có thể dùng chân để bàn luận với hắn về vấn đề này. Mục đích rất đơn giản, nếu vẫn thấy không có tư cách, vậy thì xuống đây đánh một trận.
“Ta thấy Thất Vương Tử tốc độ kinh người, phẩm cấp Chiến Thú nhất định không thấp, không biết Vương Tẩu ý hạ thế nào.”
Mặc dù là Lục Vương Tử khiêu khích Đỗ Phong trước, nhưng chuyện tư cách tham gia hắn nói không tính, cuối cùng vẫn phải được Vương Hậu nương nương đồng ý mới được, vì vậy Nhị Vương Gia không bỏ lỡ thời cơ đưa ra vấn đề này.
“Xem ra Thất Vương Tử triệu hồi được Chiến Thú敏捷型, chẳng lẽ là Thải Loan?”
“Thải Loan đâu có hung mãnh thế, ta thấy là Kim Sí Đại Bàng.”
Mọi người bàn tán xôn xao, vì không biết trong quả trứng hoa văn xanh rốt cuộc là Chiến Thú nào, nên càng đoán càng xa vời. Dù sao còn chưa nở đã có uy lực như vậy, phẩm cấp chắc chắn không thấp.
Dưới sự tranh đấu của Nhị Vương Gia và vài vị đại thần, Vương Hậu cuối cùng cũng nới lỏng. Tuy nhiên nàng cũng đưa ra một điều kiện khác, đó là thí luyện ba tháng sau phải có tu vi Thối Thể Thất Tầng trở lên mới được. Tu vi của Thất Vương Tử đã dừng lại ở Thối Thể Tam Tầng mấy năm rồi không thấy tiến bộ, để hắn trong ba tháng ngắn ngủi đột phá lên Thối Thể Ngũ Tầng đã rất khó, chứ đừng nói là tầng thứ Bảy.
Còn Thập Tam Vương Tử tuổi còn nhỏ đã có tu vi Thối Thể Thất Tầng, dù ba tháng này không tu luyện cũng vững vàng có tư cách thí luyện. Quy định của Thanh Dương Tông rõ ràng là Thối Thể Ngũ Tầng, nhưng Vương Hậu lại cố tình tăng lên Thất Tầng, dụng tâm hiểm độc của nàng ta có thể thấy rõ.
Nhị Vương Gia vốn định tranh cãi, nhưng Đỗ Phong lại khoát tay tỏ vẻ không sao, chàng đang có việc bận.
“Chờ đã!”
Tế Đài đã bị hủy, điều kiện đã được xác nhận mọi người đang chuẩn bị giải tán thì có hai người đột nhiên bị Đỗ Phong chặn lại.
“Muốn thế nào, đừng tưởng ngươi là Vương Tử thì ta sợ ngươi.”
Bàng Thống Lĩnh bị chặn lại phẫn nộ, hắn đỡ con trai Bàng Chấn thật muốn nhân lúc mọi người không chú ý mà lặng lẽ rời đi. Hôm nay mất mặt đã đủ nhiều rồi, nếu không phải vì có Nhị Vương Gia ở đây, giờ hắn đã muốn giết chết Đỗ Phong rồi.
“Tiền cược đâu?”
Đỗ Phong căn bản không quan tâm hắn có tức giận hay không, vươn tay vẫy vẫy. Mười viên tinh thạch đặt cược trước đó vẫn chưa đưa, muốn xù nợ trước mặt mọi người là điều không thể.
“Ngươi nói chỉ dùng một ngón tay, vậy nên…”
Bàng Chấn đương nhiên không nỡ để lão cha lấy ra mười viên tinh thạch, dù sao thứ này là tài nguyên cần thiết cho võ giả tu luyện. Vì vậy hắn muốn tìm lỗi trong lời nói để xù nợ mười viên tinh thạch đó.
“Ta nói là một ngón tay, chứ có nói là ngón tay hay ngón chân đâu.”
Đỗ Phong nhấc chân lên vẫy vẫy, chứng minh chàng quả thật đã dùng một ngón tay. Không phải ngón tay, mà là ngón chân cái.
“Sớm muộn gì cũng sẽ bắt ngươi trả gấp đôi.”
Bàng Thống Lĩnh dù sao cũng không phải trẻ con, trước mặt nhiều đại thần không thể mất mặt được, ném ra một túi vải rồi xoay người bỏ đi.
“Cái mông của ngươi thật là thối.”
Đỗ Phong lấy khăn tay ra lau chân, sau đó rất ghét bỏ vứt sang một bên. Cú đá đó trúng cúc hoa của Bàng Chấn, ngón chân cái không cẩn thận chọc vào một chút, quả thật thối thật.
Cha con nhà họ Bàng trong tiếng cười nhạo, kẹp đuôi bỏ chạy mất hút. Đỗ Phong nhét mười viên tinh thạch vào túi, đầu óc hoạt bát hẳn lên. Trước đây mỗi tháng chàng chỉ nhận được một ít vàng bạc làm tiền tiêu vặt, còn tài nguyên tu luyện thì luôn bị cắt xén. Giờ trong tay đã có tinh thạch, vừa hay có thể mua một ít dược liệu tốt để tự mình luyện chế đan dược.
“Nhị thúc, làm phiền người rồi.”
“Cháu hiền nói gì vậy, chúng ta vốn là người một nhà mà.”
Đỗ Phong sau khi có tinh thạch không vội rời đi, cũng không định trở về căn nhà nhỏ của mình nữa. Trước đây chàng vì tư chất quá kém tu vi thấp, tuy bị chèn ép khắp nơi nhưng không đến mức trở thành cái gai trong mắt của Vương Hậu. Giờ đây đã nổi bật tài năng cũng đồng nghĩa với việc đã lộ ra thực lực, những kẻ muốn giết chết chàng vì Vương Hậu nương nương, giờ đây e rằng có thể xếp hàng từ cổng Vương Phủ kéo dài đến thành lầu rồi.
Trước mắt Đỗ Phong chỉ có thể nương nhờ Nhị Vương Gia, đợi đến ngày Thanh Dương Tông tuyển chọn một phi trùng thiên, sau khi trở thành đệ tử tông môn thì dù có cho Vương Hậu mười lá gan nàng ta cũng không dám động đến mình. Cho nên chàng không trở về chỗ ở của mình, mà nháy mắt ra hiệu cho nha hoàn Xuân Uyển đi theo mẫu thân Lưu Phi rời đi, còn mình thì đến Vương Gia Phủ.
Nhị Vương Gia những năm này âm thầm phát triển thế lực, tự nhiên có tính toán riêng của hắn. Tuy nhiên hắn và Vương Hậu cùng Tam Vương Gia bọn họ không hợp, đúng như câu kẻ thù của kẻ thù là bạn. Dù sao hắn cũng không công khai chống đối Quân Chủ, chỉ là tranh giành quyền lợi trong các Vương Gia Phủ mà thôi.
“Căn nhà mái đỏ ở hậu viện chính là chỗ ở của ngươi, thúc sẽ không quấy rầy nữa.”
Đến Vương Phủ sau, Đỗ Phong cứ nghĩ Nhị Vương Gia sẽ cho mình một vài lợi ích. Dù sao chàng đã thể hiện thiên phú không tồi, vì vị Nhị thúc này đã cho mình vào Vương Gia Phủ, hẳn là có ý muốn lôi kéo. Nhưng con lão hồ ly này sau khi trở về, chỉ mời chàng uống một tách trà nóng và cung cấp một chỗ ở, về chuyện tài nguyên tu luyện thì một chữ cũng không nhắc đến.
.
Bình luận truyện