Văn Ngu Vạn Tuế
Chương 8 : Diễn Kỹ Kinh Nhân
Người đăng: Tưởng Phong
Ngày đăng: 20:47 23-12-2017
.
Buổi chiều, một giờ rưỡi.
Địa điểm trường quay chuyển đến cửa chính sân trường.
Ngải Tiểu Ngải liên hệ diễn viên quần chúng đã đầy đủ, bọn hắn một lúc nữa muốn ở cửa trường học ra ra vào vào, diễn vai sinh viên vừa khai giảng, những diễn viên quần chúng này rất trẻ trung, lại thêm tổ đạo cụ chuẩn bị túi sách, nhìn thật là có mấy phần dáng vẻ học sinh.
"Sau đó phải đập phần diễn của Nhậm Dật Phàm cùng Chung Bạch."
Thư ký trường quay nói xong, hiện trường diễn viên đều tại hiếu kì nhìn quanh, diễn vai Nhậm Dật Phàm Hà Minh Hiên không phải đi đoàn phim khác sao, cũng không có thấy diễn viên mới tiến vào tổ a, ai đến diễn nhân vật Nhậm Dật Phàm này?
Lạc Viễn đứng lên.
Bốn phía ánh mắt tụ vào đến trên người hắn.
Thợ quay phim Trương Vĩ tạm thời ngồi lên vị trí đạo diễn, cười tủm tỉm tuyên bố: "Nhân vật Nhậm Dật Phàm này, từ Lạc đạo của chúng ta diễn, mọi người có thể nhìn một chút Lạc đạo của chúng ta biểu diễn!"
"Tình huống gì?"
"Lạc đạo tự thân lên?"
"Dạng này thật có thể chứ?"
"Nhậm Dật Phàm cũng không phải diễn viên quần chúng dạo trường quay, Lạc đạo tự biên tự diễn à..."
"Ta nhớ được nhân vật Nhậm Dật Phàm cũng không phải một cái nam nông cạn cặn bã hoa tâm, hẳn là rất khó khăn khống chế a, trước đó thời điểm chúng ta diễn, Lạc đạo thế nhưng là đem chúng ta giáo huấn rất thảm a, một hồi..."
Các diễn viên lộ ra tiếu dung tâm lĩnh thần hội.
Tại trong đoàn phim, đạo diễn mặc dù là người lãnh đạo trực tiếp của diễn viên, nhưng bình thường đạo diễn tự thân diễn kỹ đều chưa chắc có lợi hại bao nhiêu, cho nên bọn diễn viên này đối Lạc Viễn có thể hay không biểu diễn đánh cái dấu hỏi.
Hạ Nhiên cùng Ngải Tiểu Ngải cũng sửng sốt một chút.
Bọn hắn vạn vạn không nghĩ tới, Lạc Viễn hôm qua nói tới phương pháp giải quyết, là tự mình biểu diễn nhân vật Nhậm Dật Phàm!
"Ta nhớ được..."
"Kỹ xảo của hắn..."
Hồi tưởng lại Lạc Viễn từng cùng hai người bọn hắn biểu hiện qua diễn kỹ, hai người biểu lộ có chút một lời khó nói hết, cuối cùng Hạ Nhiên vỗ vỗ Ngải Tiểu Ngải bả vai: "Chờ một lúc ngươi tận lực dẫn dắt hắn đi..."
"Biết!"
Ngải Tiểu Ngải cảm thấy mình thân mang trọng trách.
Thợ quay phim gặp hiện trường đạo diễn đã cho diễn viên quần chúng giảng giải xong cảnh quay, giơ cao tay lên: "Các bộ môn chuẩn bị, bắt đầu!"
Bản đập của thư ký trường quay vang lên.
Các diễn viên quần chúng diễn vai học sinh bắt đầu đi lại, Lạc Viễn đứng ở cửa trường học, vừa nhàm chán đệm chân, vừa nhìn đông nhìn tây, tựa hồ đang chờ người.
"Tựa hồ ra dáng."
"Lúc này mới vừa bắt đầu đâu, nhìn không ra cái gì."
"Buổi sáng Lạc đạo chặt chém chúng ta nửa ngày, lúc này nếu là hắn diễn quá kém, bầu không khí coi như lúng túng, hắc hắc hắc..."
Một đám diễn viên mới nhỏ giọng thầm thì.
Hạ Nhiên ở một bên ho âm thanh: "Tóm lại, các ngươi một hồi đừng mong hi vọng gì là được rồi, Lạc đạo của chúng ta diễn kỹ..."
"Ngừng."
Lạc Viễn đánh gãy quay chụp, mắt nhìn Hạ Nhiên một đám người phương hướng, cau mày nói: "Yên tĩnh, nhìn xem một người sinh viên đại học hẳn là làm sao diễn."
Đám người lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hạ Nhiên gan lớn chút, hô: "Lạc đạo, xem ai diễn a, là nhìn Tiểu Ngải diễn Chung Bạch, vẫn là ngươi diễn Nhậm Dật Phàm?"
Lạc Viễn không để ý tới hắn.
Thợ quay phim Trương Vĩ nhìn chằm chằm máy giám thị, quay chụp rất nhanh liền lại bắt đầu lại từ đầu.
...
Lạc Viễn đứng ở cửa trường học, một bên nhàm chán đệm lên chân, một bên hết nhìn đông tới nhìn tây tựa hồ đang chờ người nào, lúc này, Ngải Tiểu Ngải dẫn theo vali màu đỏ lên sân khấu.
Lạc Viễn nghênh đón: "Ài, làm sao không nhìn thấy Lộ Kiều Xuyên?"
Ngải Tiểu Ngải tựa hồ gặp chuyện gì không vui, đổ ập xuống liền là một câu: "Lộ Kiều Xuyên là cái sắc quỷ, sắc dục huân tâm sắc quỷ!"
"Ngươi nhỏ giọng một chút..."
Lạc Viễn có chút lúng túng mắt nhìn bốn phía.
Ngải Tiểu Ngải hai tay chống nạnh: "Ngươi là không thấy được hắn hôm nay sở tác sở vi, ta thật sâu vì hắn cảm thấy coi thường!"
Lạc Viễn nhỏ giọng nói: "Vậy ngươi cũng không cần hô lên..."
Ngải Tiểu Ngải hung tợn tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, trình độ háo sắc của Lộ Kiều Xuyên, đem đặt song song cùng ngươi đệ nhất!"
"Hắn có tài đức gì!"
Lạc Viễn vô ý thức liền lên giọng.
Ngải Tiểu Ngải một mặt ghét bỏ, cao giọng nói: "Trước mặt mọi người, ta đều thay hắn cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy mình rất mất mặt, Nhậm Dật Phàm!"
"Chung đại ca..."
Lạc Viễn chột dạ vỗ vỗ Ngải Tiểu Ngải bả vai, cảm thấy mình rất mất mặt, chung quanh rất nhiều người đều đang nhìn bọn hắn.
Ngải Tiểu Ngải hạ giọng: "Ngươi có thể hiểu được cảm thụ của ta sao?"
Nhậm Dật Phàm rất có đồng cảm gật đầu: "Có phải hay không loại cảm giác ngươi lúc đó đặc biệt nghĩ giả dạng làm người qua đường không quen biết hắn, cùng hắn bằng mặt không bằng lòng đi đến một cái góc, xoay người nói với hắn, ngại ngùng, điện thoại di động của ta quên ở phòng ăn nào đó, bây giờ đi về lấy một chút, sau đó cùng hắn mỗi người đi một ngả?"
"Không hổ là ta đồng học cao trung(PTTH)!"
Ngải Tiểu Ngải hài lòng nhẹ gật đầu: "Ta vừa mới liền là làm như vậy, cho nên chính ta trước đi nhờ xe tới."
"Anh minh!"
Lạc Viễn phát ra tiếng cười như chuông tang.
Cười xong, Lạc Viễn một mặt nghiêm túc nói: "Ngại ngùng, Chung Bạch, điện thoại di động của ta quên ở phòng ăn nào đó, ta phải trở về lấy một chút."
"Phốc..."
Một bên các diễn viên muốn quan sát diễn kỹ của đạo diễn nhịn cười không được, cũng may bọn hắn kịp thời che lại miệng, không có để cảnh này quay lại, mà tại nhịn không được bật cười đồng thời, đám người này lại có chút bị rung động đến…
Tự nhiên!
Lạc Viễn diễn quá tự nhiên!
Nhất là cười cùng nghiêm túc hai cái này biểu lộ chuyển đổi cùng nối liền, quả thực tựa như là nội tâm bình thường chân thực phản ứng, căn bản nhìn không ra vết tích biểu diễn gì.
"Ta vừa nãy tốt xấu còn bịa một cái."
Quay chụp vẫn còn tiếp tục, Ngải Tiểu Ngải đối Lạc Viễn rất bất mãn: "Nhậm Dật Phàm, ngươi làm như vậy không phải là có chút quá qua loa rồi?"
"Phòng ăn Bốn Mùa!"
Lạc Viễn chững chạc đàng hoàng nói bổ sung: "Điện thoại di động của ta quên ở phòng ăn Bốn Mùa, hiện tại ta phải trở về lấy một chút."
Ngải Tiểu Ngải gật đầu: "Dạng này cảm giác tốt hơn nhiều."
Lạc Viễn nhíu mày: "Ở trong ấn tượng của ta, Lộ Kiều Xuyên đồng học là cái đơn thuần muộn tao(nín nhịn, chịu đựng), hắn làm sao đắc tội ngươi rồi?"
"Hắn nói ta không có mùi vị nữ nhân!"
Ngải Tiểu Ngải nhớ tới cái này liền cảm thấy tức giận.
Lạc Viễn bật thốt lên: "Thành thật là loại mỹ đức!"
Ngải Tiểu Ngải càng tức giận, trợn trắng mắt nói: "Hắn ngay trước mặt người khác mà nói ta không có vị nữ nhân!"
Lạc Viễn nghĩ nghĩ: "Hắn mỹ đức có chút quá rõ ràng."
Ngải Tiểu Ngải không phục, hai tay lần nữa khôi phục tư thế chống nạnh: "Ta đến cùng chỗ nào không có mùi vị nữ nhân!"
"Đồng học, họ tên..."
Một bên nhân viên đăng ký tân sinh mở miệng hỏi.
Ngải Tiểu Ngải không để ý, tiếp tục nhìn chằm chằm Lạc Viễn, nhân viên đăng ký tân sinh có chút không kiên nhẫn, lại hỏi một lần…
"Đồng học, họ tên!"
"Chung Bạch Chung Bạch Chung Bạch Chung Bạch!"
Ngải Tiểu Ngải trừng mắt nhân viên đăng ký tân sinh đáng ghét bên cạnh, tức giận nói: "Chung là “đương nhất thiên hòa thượng chàng nhất thiên chung” Chung!"(Làm hòa thượng một ngày thì còn gõ chuông một ngày, có thể hiểu là sống ngày nào hay ngày nấy)
"Phòng ăn Bốn Mùa lấy điện thoại!"
Con hàng này căn bản không có đặc hữu ôn nhu của nữ hài tử, Lạc Viễn rất hối hận nhận biết Ngải Tiểu Ngải người bạn này, quay người muốn chạy trốn, Ngải Tiểu Ngải vội vàng lôi kéo hắn, biểu lộ ít nhiều có chút xấu hổ.
"Khục."
Nàng thanh cuống họng, giả ra hình tượng tiểu gia bích ngọc(con gái rượu), nhìn về phía nhân viên đăng ký tân sinh, thanh âm dính người chết không đền mạng, một bộ dáng vẻ nũng nịu: "Bạch... Là Bạch Y Thiên Sứ Bạch..."
...
"Cắt!"
Thợ quay phim đứng dậy: "Lạc đạo nhìn xem hiệu quả."
Lạc Viễn ngồi trở lại ghế đạo diễn, nhìn xuống phát lại, gật đầu nói: "Có thể, chuẩn bị quay cảnh kế."
Thợ quay phim Trương Vĩ gật gật đầu, một đám diễn viên nguyên bản chuẩn bị nhìn Lạc đạo trò cười ngây dại, trong đầu suy tư về Lạc Viễn vừa mới hiện ra diễn kỹ, hơn nửa ngày, Trương Tinh Thần mới tự lẩm bẩm: "Khó trách Lạc đạo một mực mắng ta tứ chi phát triển, đầu óc ngu si..."
Ngô Tuyền cũng vậy gật đầu: "Ta có thể là cái diễn viên giả."
Ngải Tiểu Ngải thanh âm vang lên: "Vừa mới ta hoàn toàn là bị hắn dẫn dắt đi."
Hạ Nhiên ánh mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, Ngải Tiểu Ngải diễn kỹ rất tuyệt, bằng không cũng vậy sẽ không bị phim mới của đạo diễn Từng Nghị nhìn trúng, nhưng chính là như thế một cái diễn viên xuất thân chính quy chuyên nghiệp, lại bị Lạc Viễn đến từ hệ đạo diễn cho dẫn dắt đi…
Hắn làm sao thuần thục như vậy a?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện