Vấn Đỉnh Tiên Đồ
Chương 63 : Cứu Hạ Mỹ Nữ Sư Tỷ
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 18:46 24-11-2025
.
Bạch Cốt Thượng Nhân vẻ mặt đau lòng nhìn thanh Bạch Cốt Kiếm vỡ vụn trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi giận dữ nhìn Tiêu Nguyệt.
Ánh mắt của hắn rơi trên Kinh Hồng Kiếm, trong đáy mắt càng lóe lên một tia tham lam.
"Hừ! Dám làm hỏng bảo vật của lão phu, còn muốn chạy ư?! Hôm nay nếu không luyện con nha đầu thối tha ngươi thành lô đỉnh, lão phu không xứng gọi là Bạch Cốt Thượng Nhân!"
"Bạch cốt vi lao, đi!"
Vừa nói, hắn lại quát mắng một tiếng.
Hai tay hắn nhanh chóng kết ấn, chân nguyên tràn trề cuộn trào. Đại địa lại một lần nữa rung động, vô số xương vỡ vụn lại phá đất mà lên từ trong đất bùn bốn phương.
Những bộ xương này có cả của người và của yêu thú, mãnh thú. So với những bộ xương cấu thành Bạch Cốt Kiếm kia, chúng chỉ có oán khí mà không có quá nhiều linh khí.
Nhưng xương cốt bay lượn khắp trời, lại trong nháy mắt hình thành một cái lồng hình cái bát, úp ngược xuống hơn nửa Lâm phủ.
Xương cốt lít nha lít nhít chắn trước người, ngăn cản đường đi, Tiêu Nguyệt run rẩy, vừa kinh vừa giận.
Nhiều xương cốt như vậy, phải chết bao nhiêu người, bao nhiêu thú mới tích lũy được!
Kinh Hồng Kiếm nhấc trong tay, nàng giơ tay quét một cái, lại một vệt hồng quang rực rỡ bay ra.
Tu vi của đối phương vốn đã cao hơn chính mình hai tiểu cảnh giới, nơi này lại có những thủ đoạn này. Nàng tuy rằng rất muốn lập tức diệt trừ Bạch Cốt Thượng Nhân này, nhưng cũng biết, giờ phút này không phải cơ hội tốt nhất.
Hồng quang bay qua, nơi nào nó đi qua, những mảnh xương trắng liên miên hóa thành tro bụi.
Bức tường xương cốt tưởng chừng không gì phá nổi, cũng trong nháy mắt bị xé ra một khe hở hẹp dài.
"Sư tỷ cẩn thận!"
Tiêu Nguyệt đang định đưa Hàn Vũ rời đi, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng Hàn Vũ.
Vừa quay đầu lại, nàng đã thấy Bạch Cốt Thượng Nhân đang điều khiển sáu thanh Bạch Cốt Kiếm còn lại đánh lén tới.
Bạch Cốt Thượng Nhân lão gian cự hoạt, đợt tấn công này của hắn không những không tiếng động, mà tốc độ lại cực nhanh.
Tiêu Nguyệt thầm kêu một tiếng không ổn, vội vàng nhấc kiếm ngăn cản.
Một bên, Hàn Vũ cũng biết rõ tình hình nguy cấp, khi lên tiếng hô hoán, cũng gắng gượng vận chân nguyên, lại một lần nữa múa Kim Hoàng Trường Thương trong tay.
Trường thương hóa thành bóng, tốc độ lại chậm hơn trước rất nhiều.
Hai người đồng thời xuất chiêu, chỉ là… chặn được một hai kiếm, nhưng không chặn được sáu kiếm đồng loạt tấn công của đối phương.
"Phụt phụt..."
Hai tiếng kiếm sắc bén xé rách huyết nhục vang lên.
Sau luồng kiếm quang, Tiêu Nguyệt và Hàn Vũ đều bị một thanh Bạch Cốt Kiếm đâm xuyên phần bụng, ngã xuống đất.
Tà khí âm u lạnh lẽo di chuyển trong cơ thể hai bọn họ, sắc mặt cả hai đều trở nên trắng bệch không chút huyết sắc, chân nguyên trong cơ thể cũng khó mà nhúc nhích được mảy may.
Bạch Cốt Thượng Nhân thấy vậy, cười nhạo một tiếng, vẻ mặt đắc ý đi ra phía trước.
Chuyện thứ nhất hắn làm là vồ lấy Kinh Hồng Kiếm trong tay Tiêu Nguyệt.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy thân kiếm ảm đạm vô quang, và hai vết nứt phía trên, trong mắt của hắn lóe lên hai tia thất vọng.
"Hừ, hóa ra chỉ là một cực phẩm pháp khí có chút linh uẩn mà thôi. Đáng tiếc, loại pháp khí này nếu muốn phát huy uy lực của linh khí, tổn hại đến thân kiếm cực lớn. Nhìn dáng vẻ này, chỉ sợ nhiều nhất cũng chỉ còn dùng được một lần!"
"Hai tiểu bối các ngươi, khó trách dám đến gây phiền phức cho lão phu. Đáng tiếc, các ngươi quá không biết trời cao đất rộng!"
"Nhưng mà... tiểu nha đầu ngươi, lớn lên thật đúng là thủy linh, nhìn ngươi thế này, hẳn vẫn là xử nữ chi thân nhỉ. Vừa đúng... để lão phu thải bổ lô đỉnh."
Bạch Cốt Thượng Nhân nghiêng cái cổ, trong lúc nói chuyện, sự chú ý của hắn tập trung trên người Tiêu Nguyệt.
Vẻ đẹp của Tiêu Nguyệt khiến hắn hai mắt tỏa sáng, lập tức nhe răng cười.
Ánh mắt của hắn không kiêng nể gì đánh giá dáng người uyển chuyển kiêu ngạo của Tiêu Nguyệt, cười hắc hắc, khuôn mặt xấu xí của hắn cũng trở nên vô cùng dữ tợn.
Tiêu Nguyệt cảm nhận được từng đợt đau đớn truyền đến từ phần eo, vẻ mặt đau khổ. Mà nghe thấy lời này của đối phương, nàng càng sợ đến hoa dung thất sắc, toàn thân run rẩy.
Lô đỉnh là gì, nàng tự nhiên là rất rõ ràng! Đối với nữ tu mà nói, đó là chuyện tàn nhẫn nhất, chuyện thống khổ nhất.
Hàn Vũ nằm trên mặt đất, càng lớn tiếng gào thét phẫn nộ: "Ngươi cái tên khốn kiếp này, ngươi dám động đến nửa sợi lông của sư tỷ ta, sư phụ ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"
Bạch Cốt Thượng Nhân cười lạnh một tiếng, trở tay ném Kinh Hồng Kiếm ra, một kiếm đâm xuyên phần bụng Hàn Vũ, đóng đinh hắn xuống đất.
"Tiểu tử, xem ra ngươi còn chưa nhận rõ tình thế!"
"Nhưng không sao, lão phu sẽ hấp thụ nguyên âm của sư tỷ ngươi trước. Chờ ngươi máu chảy khô hết, rồi ta sẽ luyện xương của ngươi thành Bạch Cốt Kiếm."
Bạch Cốt Thượng Nhân mắt một lớn một nhỏ, trừng trừng nhìn Tiêu Nguyệt trên đất, cười hắc hắc đưa tay chộp tới Tiêu Nguyệt.
"Ngươi... ngươi cút ngay! Đừng qua đây!"
Thấy đối phương tới gần, Tiêu Nguyệt không màn đến vết thương, hai tay chống trên mặt đất, không ngừng lùi lại.
Nói cho cùng, nàng cũng chẳng qua là một nữ tử mới hơn hai mươi tuổi. Kinh nghiệm sống đơn giản, tâm lý cũng không phong phú đến mức giống như những lão quái vật kia.
Vừa nghĩ tới những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, trong lòng nàng càng vô cùng tuyệt vọng.
Giờ phút này, nàng không khỏi có chút hối hận. Trước khi xuất phát, ông nội đã dặn đi dặn lại, đối phó với Bạch Cốt Thượng Nhân, nhất định phải vô cùng cẩn thận.
Nếu có thể một kích đoạt mạng, nhất định phải một kích đoạt mạng, nếu đối phương bỏ chạy, tuyệt đối không được truy đuổi.
Thế nhưng nàng ỷ vào có Kinh Hồng Kiếm trong tay, luôn cảm thấy sẽ không có vấn đề gì.
Giờ khắc này, nàng mới biết cái gì mới là lão gian cự hoạt. Nhưng việc đã đến nước này, hối hận cũng đã muộn rồi.
Trong tầm mắt, khuôn mặt xấu xí kia càng lúc càng gần, trong lòng Tiêu Nguyệt kinh hãi đan xen, nước mắt càng lấp lánh trong hốc mắt.
Vẻ mặt nàng như vậy, càng khiến người khác nhìn thấy mà thương xót.
Bạch Cốt Thượng Nhân nhìn mà thú tính đại phát, khóe miệng hắn càng chảy nước dãi.
Chỉ là, ngay lúc hắn đưa tay sắp chạm vào Tiêu Nguyệt.
"Sưu sưu sưu..."
Trong không khí, vài tiếng xé gió vang lên.
Tô Thập Nhị trốn ở phía sau núi giả, nắm lấy thời cơ, quả quyết ném Đoạn Hồn Đinh ra.
Nếu là người khác, Tô Thập Nhị tuyệt đối sẽ không để ý.
Nhưng người gặp nguy hiểm là Tiêu Nguyệt, hắn không thể không cứu.
Từ lúc bắt đầu, hắn đã dự liệu được rằng Tiêu Nguyệt và Hàn Vũ không thể nào là đối thủ của Bạch Cốt Thượng Nhân này.
Chỉ là, hắn không xuất thủ ngay lập tức khi Tiêu Nguyệt bị thương.
Mà chọn thời khắc Bạch Cốt Thượng Nhân lơ là nhất.
"Ừm? Còn có đồng bọn?" Nghe thấy động tĩnh phía sau, sắc mặt Bạch Cốt Thượng Nhân biến đổi ngay lập tức.
Hắn tuy không ngờ tới một màn này, nhưng từng là tu sĩ Trúc Cơ, đã sống không biết bao nhiêu năm, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú.
Không nghĩ ngợi gì, thân mình liên tục lăn mấy vòng sang bên cạnh, trong nháy mắt, người đã ở cách đó mấy chục mét.
Đoạn Hồn Đinh gần như sượt qua người Bạch Cốt Thượng Nhân bay đi, chui xuống mặt đất biến mất không thấy tăm hơi.
Thấy cảnh này, Tô Thập Nhị không ngạc nhiên chút nào, chỉ thầm than, Bạch Cốt Thượng Nhân này quả nhiên không đơn giản.
Chưa đợi Bạch Cốt Thượng Nhân ổn định thân hình, hắn nhảy vọt lên, chân đạp trên núi giả, nhìn chằm chằm Bạch Cốt Thượng Nhân, Thiên Lang Cung trong tay được hắn kéo căng hết mức.
Chân nguyên rót vào cung tên, lập tức, sáu đạo quang tiễn màu sắc rực rỡ biến ảo ra.
"Sưu sưu sưu..."
Quang tiễn rời dây cung bắn ra, đồng thời bay ra còn có ba quả Bạo Liệt Tiễn mạnh hơn cả một đòn toàn lực của cực phẩm pháp khí.
Bạch Cốt Thượng Nhân này không dễ đối phó, điểm này, hắn đã sớm nhìn thấu rõ ràng trong bóng tối.
Đối mặt với đối thủ như vậy, hắn cũng không còn để bụng tiếc nuối Bạo Liệt Tiễn có lãng phí vô ích hay không. Vừa ra tay, liền là tuyệt chiêu.
Cho dù không giết được đối phương, cũng phải trọng thương đối phương ở trình độ lớn nhất.
"Hừ! Loại tấn công này cũng muốn đối phó lão phu! Đúng là không biết sống chết!"
Vừa quay đầu, thấy quang tiễn bay tới, Bạch Cốt Thượng Nhân khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Quang tiễn này nhìn có vẻ hoa hoè hoa sói, thực tế uy lực rất có hạn.
Mà Bạo Liệt Tiễn ẩn giấu trong đó, trước khi nổ, lại không có chút linh khí ba động nào.
Khi xưa, Tô Thập Nhị nếu không phải chú ý tới tia đắc ý trong ánh mắt tên mũi diều hâu kia, chỉ sợ cũng sớm đã trúng chiêu rồi.
Nhưng tật xấu của đối phương, hắn sẽ không mắc lại lần nữa.
Bắn ra một đợt quang tiễn, hắn lập tức nhấc Ngân Quang Kiếm trong tay, chân đạp Vô Ảnh Huyễn Bộ, xông về phía đối phương.
Đồng thời, chân nguyên dâng trào, thúc đẩy ra một đạo quang kiếm có khí thế càng mạnh mẽ hơn.
Cảm giác mang lại cho người khác, giống như quang tiễn chỉ là đánh nghi binh, Ngân Quang Kiếm mới thật sự là sát thủ.
.
Bình luận truyện