Vấn Đỉnh Tiên Đồ
Chương 49 : Kiểm Kê Thu Hoạch
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 18:26 24-11-2025
.
Thẩm Diệu Âm trở lại trong đám người Thiên Âm phong, vô thức liếc nhìn về phía vị trí của La Phù phong.
Trong tầm mắt, không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, điều này khiến nàng không khỏi nhíu mày.
Nhiều năm như vậy, nam tử duy nhất từng có tiếp xúc thân mật với nàng, còn cướp đi nụ hôn đầu của nàng, chỉ có một người đó.
Mặc dù trong lòng nàng biết rõ, không có khả năng có bất kỳ giao tập và liên quan nào với đối phương, nhưng nhìn thấy đối phương không đi ra. Trong lòng nàng vẫn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng.
Đúng lúc này, trên trận pháp lại có mấy đạo quang mang sáng lên.
Thẩm Diệu Âm vô thức nhìn sang, đồng tử hơi co lại. Nhưng khi nhìn rõ chỉ là đệ tử ký danh của các phong khác, một nỗi thất vọng tự nhiên mà sinh ra.
Nhìn thấy lần lượt vài đạo quang mang lóe lên, trận pháp thượng cổ bắt đầu ảm đạm, đã đến lúc sắp đóng lại.
Thẩm Diệu Âm không kìm lòng nổi cắn chặt môi, bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
“Sao vậy? Ngươi đang tìm người à?” Một bên, trưởng lão mặc cung trang chú ý tới thần sắc Thẩm Diệu Âm không đúng, liền ghé sát tai nàng nhỏ giọng hỏi.
“Không... ta không sao!” Đáy mắt Thẩm Diệu Âm lóe lên một tia hoảng loạn, vô thức lắc đầu phủ nhận.
Lời vừa dứt, thấy trên trận pháp cuối cùng xuất hiện hai đạo thân ảnh.
Nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm xúc căng thẳng này mới thả lỏng.
Mà điều này, cũng khiến trưởng lão mặc cung trang nhịn không được đưa mắt nhìn về phía trận pháp.
Trên trận pháp truyền tống, một mập một ốm hai đạo thân ảnh trẻ tuổi xuất hiện.
Hai người này chính là Chu Hãn Uy và Tô Thập Nhị!
Cũng không biết vị trí chỗ ở của hai người quá hẻo lánh hay vì nằm trong huyệt động, sau khi Tô Thập Nhị chỉnh lý xong vật phẩm, phát hiện phù truyền tống vậy mà thật lâu không có phản ứng.
Đợi đến khi thời gian trôi qua thật lâu, lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại! Cũng may là kịp vào thời khắc cuối cùng, trở về tông môn!
Hai người vừa mới đi ra, quang mang trận pháp liền hoàn toàn tản đi, trận pháp cũng trong tiếng ầm ầm, chìm xuống lòng đất biến mất không thấy tăm hơi.
Do là người đi ra cuối cùng, ánh mắt của tất cả mọi người trên sân đều tập trung trên thân hai người.
Thấy chỉ là một đệ tử Luyện Khí kỳ nhị trọng và một đệ tử Luyện Khí kỳ tam trọng, mọi người cũng chỉ là có chút bất ngờ việc họ có thể sống sót trở về, sau đó bĩu môi, không còn chú ý nữa.
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Tô Thập Nhị và Chu Hãn Uy đồng thời rụt cổ lại, bước nhanh tới sau lưng Lục Minh Thạch, đứng vào cuối đám người.
“Sư huynh, đệ tử của La Phù phong các ngươi thật sự là có bản lĩnh không nhỏ, Luyện Khí nhị trọng và tam trọng đều dám tham gia thí luyện, còn có thể bảo trụ được tính mạng trở về. Thật đáng quý!”
Nhìn thấy Tô Thập Nhị và Chu Hãn Uy, rồi nhìn lại bảy người kia phía sau Lục Minh Thạch, Phó Bác Nhân lập tức mở miệng chế nhạo.
La Phù phong chỉ có bấy nhiêu người, cho dù không có bố trí kia, hắn cũng nghĩ không ra lý do mình có thể thua.
“Hừ!” Lục Minh Thạch đầy đầu hắc tuyến, sắc mặt hiển nhiên có chút không giữ nổi, lạnh hừ một tiếng không có ý tốt, không tiếp lời.
Ánh mắt quét qua hai người Tô Thập Nhị, trong mắt hắn không khỏi toát ra một tia khinh bỉ và thất vọng.
Đối với hai đệ tử này, hắn còn có vài phần ấn tượng, một người tạp linh căn, một người không có linh căn. Hai người có thể sống sót, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là vừa vào liền tìm nơi ẩn nấp, một mực chờ cho đến bây giờ.
Đệ tử như vậy, căn bản không có khả năng có được thu hoạch gì đáng nói!
Vốn dĩ tâm tình đã không tốt, lại nhìn thấy hai người, càng cảm thấy trong lòng đổ đắc hoảng! Nếu không phải có nhiều người nhìn, hắn còn muốn trực tiếp đuổi hai người này đi cho rồi.
Phó Bác Nhân tươi cười đầy mặt, thừa thắng xông lên, tiếp tục cười nói: “Sư huynh, bây giờ mọi người đều đã đi ra rồi, chúng ta có phải nên nhanh chóng kiểm kê một chút thu hoạch không? Kết thúc sớm một chút, ta cũng tiện mang Bách Niên Hàn Ngọc về tu luyện.”
Hắn vừa mở miệng, đáng lẽ các phong phải đồng thời kiểm kê thu hoạch của mình. Nhưng giờ phút này, năm phong khác cũng không để ý tới việc kiểm kê, từ phong chủ đến trưởng lão, cùng với đệ tử, ào ào đưa mắt nhìn về phía Thiên Hoa và La Phù hai phong.
Từng người một hưng trí bừng bừng, một bộ dạng xem kịch vui.
Từ số người của hai bên, tất cả mọi người đều đã đại khái đoán ra kết quả.
Không ai cảm thấy La Phù phong còn có khả năng thắng lợi!
Chỉ là, loại kịch vui này không nhiều lắm, mọi người vẫn muốn nhìn xem hai bên có thể chênh lệch đến mức độ nào.
Đương nhiên, có một người ngoại lệ.
Thẩm Diệu Âm không động thần sắc quét qua Tô Thập Nhị một cái, không khỏi có chút cạn lời.
Tô Thập Nhị đứng ở cuối đám người, rụt cổ lại, một bộ dáng cau mày khổ sở. Người biết, người không biết, nhìn thấy như vậy đều cảm thấy hắn nhất định không có thu hoạch gì.
Thế nhưng trong lòng nàng biết rõ, thí luyện lần này, nếu nói người có đồ vật nhiều nhất, ngoại trừ Tô Thập Nhị thì không còn ai khác.
“Hừ! Kiểm kê đi!” Lục Minh Thạch biểu lộ có chút xấu hổ, yếu ớt hô một tiếng.
Lúc này, hắn không khỏi có chút hối hận.
Sớm biết như vậy vừa rồi nên trực tiếp nhận thua cho rồi!
Khoảng cách số người như vậy, đối với hắn mà nói quả thực là công khai xử tử.
Nhưng tình hình đã đến bước này rồi, bây giờ nhận thua, không nghi ngờ gì là càng mất mặt hơn, chỉ có thể cắn răng tiếp tục.
“Ha ha, vậy Thiên Hoa phong chúng ta liền xin múa rìu qua mắt thợ trước!”
Phó Bác Nhân cười ha ha, tươi cười đầy mặt, quay đầu nhìn về phía mọi người phía sau, lớn tiếng hô:
“Được rồi, tất cả đều mang túi trữ vật trên người ra đi. Đừng nghĩ đến việc giấu giếm, trong sơn cốc này có trận pháp dò linh, túi trữ vật trên người các ngươi, hẳn là đều đã được đánh dấu linh lực.”
“Sau khi linh tài nộp lên, tông môn sẽ khấu trừ năm thành, năm thành còn lại, sau khi trở về sẽ trả lại cho các ngươi.”
Theo Phó Bác Nhân mở miệng, trước người hắn, các đệ tử lập tức hành động, ào ào móc ra túi trữ vật của mình, xếp hàng đi về phía Phó Bác Nhân.
Tô Thập Nhị lúc này mới chú ý tới, túi trữ vật của tất cả mọi người, toàn bộ đều sáng lên một ký hiệu linh lực lớn bằng móng tay.
Túi trữ vật trên người hắn cũng không ngoại lệ.
Nhưng, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay, trong lòng hắn vui mừng.
Chiếc nhẫn trữ vật này nhìn qua bình thường vô kỳ, không có nửa phần linh lực ba động, càng không cần nói đến ký hiệu linh lực gì.
“Chẳng lẽ nói, trận pháp dò linh này không thể dò ra chiếc nhẫn trữ vật này? Tốt quá rồi, may mà ta đã sớm chuyển tất cả những thứ tốt vào trong chiếc nhẫn trữ vật này.”
Tô Thập Nhị âm thầm may mắn, hắn đã hạ quyết tâm, trừ phi phong chủ phát hiện, bằng không tuyệt đối sẽ không chủ động giao ra chiếc nhẫn trữ vật này.
Trong lòng đã định, hắn lúc này mới tiếp tục quan sát tình hình của Thiên Hoa phong.
Chỉ thấy từng đệ tử một, đang lấy đồ vật trong túi trữ vật ra, để dưới đất.
Đợi đến khi Phó Bác Nhân gật đầu, lại ào ào thu hồi đồ vật, cuối cùng giao túi trữ vật cho Phó Bác Nhân.
Đệ tử Thiên Hoa phong, thực lực đều không kém, thu hoạch cũng rất phong phú.
Chỉ có một phần nhỏ đệ tử không đạt tiêu chuẩn, chỉ có thể nộp ba năm linh tài. Phần lớn đệ tử vẫn đều tìm được mười mấy, thậm chí mấy chục cái.
Trong đó, thậm chí còn có một phần nhỏ đệ tử, vậy mà tìm được hàng trăm hàng ngàn linh tài cấp hai, khiến cả trường một trận kinh hô.
Phó Bác Nhân đứng ở trước đám người, cười đến miệng không khép lại được.
Khi nhìn thấy Diệp Lương Xuyên tiến lên, càng là tinh thần chấn động. Linh tài của Linh Thực Viên, đó chính là hàng vạn cái a!
Diệp Lương Xuyên lại chẳng vui vẻ chút nào, hắn sớm đã muốn nói chuyện với Phó Bác Nhân, nhưng vẫn luôn không có cơ hội. Đến lượt mình, hắn vội vàng cúi đầu móc ra hơn năm trăm linh tài cấp hai để dưới đất.
“Năm trăm cái?! Chuyện gì vậy?” Khóe miệng Phó Bác Nhân hơi co giật, tươi cười lập tức cứng đờ, nhìn về phía hắn bằng ánh mắt dò hỏi.
“Sư phụ! Lần này đi Linh Thực Viên xảy ra ngoài ý muốn...” Diệp Lương Xuyên ủ rũ, vội vàng đem chuyện đã phát sinh ở Linh Thực Viên báo cho Phó Bác Nhân.
Nói xong, tiện thể đưa cả Tử Lôi Kiếm lên. “Đệ tử làm việc bất lực, xin sư phụ trách phạt!”
.
Bình luận truyện