[Dịch] Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 8 : Các phái coi thường

Người đăng: nghiemminh

Ngày đăng: 09:26 30-08-2019

Bởi vì môn phái còn nhỏ yếu, Quân Thường Tiếu đặt ra tôn chỉ là: Phát triển khiêm tốn, không gây sự với ai. Sau khi tới Thanh Dương thành hắn không hề cố ý gây phiền toái, nhưng hết lần này đến lần khác, phiền phức cứ chủ động tìm hắn. Bây giờ, nghe hai tên đệ tử Bát lưu môn phái nói năng lỗ mãng, Quân Thường Tiếu không nhịn được nữa, mới mở miệng phản kích. Tên đệ tử Hổ Khiếu Tông rất không vui: “Con mẹ nó, lại dám bảo Hổ Khiếu Tông chúng ta cút đi? Mày chán cơm thèm đất hả thằng ranh con?” Vù… Vù… Mấy tên đệ tử Hổ Khiếu Tông đang nghỉ ngơi trong lều lập tức lao ra. Người của Đại Đao môn cũng xuất hiện. Những tên này không những thực lực đã tới Tứ Đoạn, Ngũ Đoạn, mà thên thể còn cao to vạm vỡ. Quân Đại chưởng môn của chúng ta dáng người mảnh khảnh, lọt giữa vòng vây của họ, lộ ra có chút khập khiễng, giống như không chịu nổi một kích. “Tình huống như thế nào?” “Hổ Khiếu Tông với Đại Đao Môn đánh nhau à” Các võ giả xung quanh lập tức nhao nhao ầm ĩ. Khi nhìn thấy Quân Thường Tiếu bị bao vây ở giữa, mới nhận ra không phải là hai môn phái muốn xử nhau mà là hợp sức nhắm vào một người. “Ô” Có người kinh ngạc thốt lên: “Kia không phải thằng trẻ trâu tự xưng là chưởng môn đời thứ 2 của Thiết Cốt Phái hay sao” Đệ tử của Hổ Khiếu Tông cùng Đại Đao Môn khẽ giật mình: “Thằng này là chưởng môn Thiết Cốt Phái à?” Nhìn các loại biểu hiện rất gì và này nọ trên mặt mọi người, Quân Thường Tiếu chỉ hận không thể gào to: “Con bà nó, ông đây chính là chưởng môn, có vấn con mẹ nó đề gì sao?” Ai, đương nhiên là có vấn đề… Thực lực quá cùi bắp, mặt mũi thì non choẹt, trong suy nghĩ của mọi người, một thằng thế này cùng lắm là đệ tử mới nhập môn a. Chấp sự Đại Đao Môn chắp tay lên, cười đểu: “Hóa ra các hạ là chưởng môn đời thứ 2 của Thiết Cốt Phái, thất kính thất kính.” Đệ tử Hổ Khiếu Tông cũng nhếch miệng: “Ôi mẹ ơi, không cẩn thận đắc tội với một vị chưởng môn rồi, sợ quá, đáng sợ quá!” Bầu không khí căng thẳng, giương cung bạt kiếm bởi vì hai người châm chọc, chế giễu cũng yếu đi một ít. Thật ra, có cho bọn chúng thêm mười cái lá gan, cũng không dám động thủ trong Thanh Dương thành, dù sao Thành chủ cũng công bố văn bản rõ ràng, nghêm cấm ẩu đả. Quân Thường Tiếu bình tĩnh nói: “Chư vị tụ tập phía trước lều trại của chúng ta như vậy, có còn để chúng ta chiêu mộ đệ tử hay không đây?” Phốc hahaha! Đệ tử Hổ Khiếu Tông ôm bụng cười: “Một cái môn phái đã không còn Vương chưởng môn, lại còn muốn chiêu mộ đệ tử, đúng là làm trò cười a.” “Ây, không nên nói thế nha” Chấp sự Đại Đao Môn nhịn cười: “Biết đâu lại có nam nữ thanh niên nào đó, mắt mù tai điếc, chân tay tàn tật sẽ gia nhập Thiết Cốt Phái thì sao?” Sau khi Vương chưởng môn xảy ra chuyện, uy vọng của Thiết Cốt Phái rớt thẳng xuống vực sâu, người nào gia nhập cái loại môn phái này, khẳng định là tinh trùng lên não. “Ai…” Quân Thường Tiếu thở dài thườn thượt, lách khỏi vòng vây, xám xịt trở lại lều trại nhà mình. Lục Thiên Thiên nhỏ giọng hỏi: “Chưởng môn, ngươi có muốn ta đào giúp cho một cái lỗ để chui vào hay không?” Vốn dĩ chỉ hơi mất hứng một chút, nghe xong lời này. Quân chưởng môn triệt để sụp đổ rồi. Con mụ này… Bởi vì đang ở trong Thanh Dương thành, hai môn phái Bát lưu kia cũng không dám tùy tiện ra tay với chưởng môn Thiết Cốt Phái, cho nên sau một hồi chế giễu cùng châm chọc, cũng đành để cho đối phương dựng trại tại cái khe này. Quần chúng vây xem cũng giải tán, nhưng sau khi trở về lều trại của mình, đều nhao nhao bàn tán về Thiết Cốt Phái, tất cả đều là coi thường cùng khinh bỉ. Quân Thường Tiếu mắt điếc tai ngơ, nghiêng người trên ghế đánh một giấc. “Chưởng môn” Lục Thiên Thiên nói: “Lòng dạ ngươi cũng thật rộng rãi!” Quân Thường Tiếu trả lời: “Người sống trên đời, cái gì nên bỏ qua thì bỏ qua, bơ đi mà sống, để ý nhiều, suy nghĩ nhiều sẽ chỉ khiến bản thân mệt mỏi” Lục Thiên Thiên nghe cũng có lý, có điều… nàng hỏi: “Bách Tông chiêu mộ sắp bắt đầu, ngươi nắm chắc bao nhiêu phần trăm chiêu mộ được đệ tử?” Quân Thường Tiếu tự tin vỗ ngực: “100 phần trăm nạ” “Nín” “…” Đại Đao Môn cùng Hổ Khiếu Tông ở hai bên nghe được, khinh thường khịt mũi, bố khỉ, lại phét. Thằng chưởng môn Thiết Cốt Phái này tu vi thì lẹt đẹt, lông tờ rym còn chưa mọc hết, mới tí tuổi đầu mà ăn nói cứ như bố thiên hạ ấy. “Tôn chấp sự!” Đệ tử Hổ Khiếu Tông đi tới, hét lớn: “Chúng ta rảnh rỗi không có việc gì làm, hay là cá cược đi.” “Ồ! Cá cược gì?” chấp sự Đại Đao Môn hỏi. Đệ tử Hổ Khiếu Tông cố tình nhìn về phía lều trại của Thiết Cốt Phái nói: “Chúng ta đánh cược, khi Bách Tông chiêu mộ bắt đầu, sẽ có bao nhiêu người tới hỏi thăm cái môn phái rác rưởi này” Môn phái rác rưởi rõ ràng là ám chỉ Thiết Cốt Phái. “Nghe cũng được đấy, cược thì cược” Đệ tử Hổ Khiếu Tông lại nói: “Ta đặt một lượng, cá ngày đầu tiên sẽ không có ma nào đến xin tư vấn” Chấp sự Đại Đao Môn cười: “Dù sao cũng là một thành viên trong Bách Tông, coi như là rác rưởi, chắc vẫn có thanh niên mù dở đến hỏi thăm, ta cá có một người đến xin tư vấn, đặt cược 1 lượng” 1 lượng là cái mẹ gì tiền cược a, cơ bản là quá quá ít. Chủ ý của 2 tên này cũng không phải là cá cược, chủ yếu là kiếm cớ châm chọc Thiết Cốt Phái mà thôi. Biết làm sao được. Ai bảo Quân Thường Tiếu mò mẫm dựng trại ở giữa 2 cái Bát lưu môn phái, ăn ké thì có thể ăn ké nhưng chắc chắn phải trả cái gì không nhỏ. Có lẽ là rảnh rỗi đến nhàm chán, các môn phái ngửi thấy mùi ngon cũng nhao nhao bàn tán. “Tình trạng bây giờ của Thiết Cốt Phái, chắc chắn méo có ma nào đến.” “Chứ sao. Nam nữ thanh niên đến Bách Tông chiêu mộ đều là người có chí hướng, đứa nào thiểu năng trí tuệ mới chọn môn phái rác rưởi để gia nhập.” “Mà lạ thật, con bé kia trông mặt mũi, dáng vẻ cũng ngon lành, sao lại ở trong lều trại của Thiết Cốt Phái, chẳng lẽ là đệ tử?” “Làm méo gì có chuyện đấy, môn phái cặn bã như vậy, lấy cái gì ra chiêu mộ được nữ đệ tử thơm thịt ngon nước như thế” Sau một hồi buôn chuyện, chủ đề lại chuyển đến trên người Lục Thiên Thiên. Không thể phủ nhận, gái đẹp đi đến đâu, là ở đấy xảy ra chuyện liền. “Thiên Thiên!” Quân Thường Tiếu gọi: “Đến, đến, đấm bóp massage cho Bản tọa” Lục Thiên Thiên nhíu mày. Quân Thường Tiếu đè thấp giọng nói nhỏ: “Nhiều người như vậy, ngươi cho chưởng môn một chút mặt mũi nha” “…” Lục Thiên Thiên đi tới, tay ngọc khẽ nâng, rồi lập tức nện xuống bành bành bành. Lực đạo so với đấm bao cát không khác gì nhau. Quân Đại chưởng môn nhà ta tuy đau chảy nước mắt nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, ngoài mặt biểu hiện ra một bộ rất là sảng khoái hưởng thụ. “Con mẹ nó!” “Đệ tử Thiết Cốt Phái thật” “Cuộc đời bất công a” Trông thấy Lục Thiên Thiên đấm bóp cho Quân Thường Tiếu, các võ giả không những kinh ngạc mà còn hâm mộ muốn chết. Ba ngày sau, Bách Tông chiêu mộ bắt đầu. Quân Thường Tiếu xoa nắn hai vai rụng rời, ngồi trên ghế, im lặng chờ đợi các nam nữ thanh niên tiến vào Diễn võ trường. Lục Thiên Thiên hỏi: “Chưởng môn, có muốn massage không?” “Thôi thôi đừng” Quân Thường Tiếu xua tay lia lịa: “Ta còn muốn sống thêm vài bữa” Bởi vì Bách Tông chiêu mộ đã bắt đầu, các môn phái đều bận rộn chuẩn bị, không ai rảnh rỗi đi chế giễu Thiết Cốt Phái. Trong mấy ngày chờ đợi, Quân Thường Tiếu từ miệng các môn phái biết thêm không ít tin tức, ví dụ như thôn này thôn kia, có thanh niên tư chất không tệ đến tham gia chiêu mộ. Thiếu niên nam nữ tuy có thể tự do lựa chọn môn phái, nhưng môn phái cũng kiểm tra tư chất của đối phương, mới quyết định có nhận hay không. Ví dụ như Bát lưu môn phái, tư chất của đệ tử mà bọn họ thu nhận sẽ cao hơn Cửu lưu môn phái. “Năm nay, người được các môn phái để ý lôi kéo nhất chính là Lý Thanh Dương của Thanh Dương thành Lý gia.” “Nghe nói năm 15 tuổi, sau khi nghiệm chứng, linh căn của hắn là Thượng phẩm, nếu có thể chiêu mộ hắn vào môn phái, chắc chắn chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu.” Trong khi Quân Thường Tiếu lẩm bẩm lầu bầu, đột nhiên phát hiện xung quanh yên tĩnh, hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đệ tử hai cái Bát lưu môn phái đều ngạc nhiên nhìn mình chằm chằm. Phốc hahaha! “Lý Thanh Dương là một thiên tài trăm năm khó gặp của Thanh Dương thành, bao nhiêu môn phái lớn muốn đoạt lấy, thế mà thằng này muốn chiêu mộ, chắc chắn là tinh trùng lên não a.” “Tuổi trẻ thật tốt, cái gì cũng dám nghĩ” Mọi người cười ầm ĩ. Quân Thường Tiếu im lặng, ai ngờ lẩm bẩm một câu, cũng bị trào phúng, lẽ nào trong lúc xuyên việt, mình còn được bonus thêm điểm cừu hận. “Chưởng môn!” Lục Thiên Thiên nói nhỏ: “Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!” Lời này như dao, chọc be bét trái tim nhỏ bé của Quân Thường Tiếu, hắn co quắp nằm trên ghế, hai tay ôm đầu, trong lòng gào thét: “Con mẹ nó, cái ghế chưởng môn này có làm nữa hay không đây!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang