[Dịch] Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 27 : Ông mày có ý kiến

Người đăng: nghiemminh

Ngày đăng: 16:17 27-09-2019

Tỉnh táo! Tỉnh táo! Việc đầu tiên phải làm bây giờ là cứu các đệ tử, sau đó mới tính đến việc giải quyết lũ sơn tặc súc vật này. Quân Thường Tiếu đè nén lửa giận cùng sát ý, đi theo sơn tặc đến trước một đại điện, trước cửa có mười tên tu vi vào khoảng Bát Đoạn. Có lẽ là tinh anh trong Hắc Phong trại. Hắn bước vào đại điện, lập tức cảm nhận được rất nhiều ánh mắt lạnh lùng tập trung vào mình. Trong điện có tám tên Võ giả, tu vi ít nhất cũng là Thập Đoạn. - Thằng nhóc, mày cũng liều lắm, dám giết người Hắc Phong trại chúng ta. Một tên tóc dài, da trắng nửa nằm trên ghế cười tủm tỉm. Tên trung niên râu quai nón ngồi bên cạnh trừng mắt: - Nếu không phải Đại đương gia có lệnh, ông mày đã sớm vặn gãy đầu mày làm bóng đá rồi. Quân Thường Tiếu không quan tâm, khoanh tay nói: - Bản tọa tự mình đến Hắc sơn chuộc người, Đại đương gia lại phái mấy thằng chó đầu mục lom dom này ra tiếp đãi là ý gì? - Con mẹ mày, gọi ai là chó? Tám tên Võ giả phẫn nộ đứng phắt dậy, ánh mắt lập lòe sát cơ, dường như có thể lao lên chém chết Quân Thường Tiếu bất cứ lúc nào. - Ha ha ha… Đúng lúc này có tiếng cười to truyền đến, một tên trung niên khôi ngô từ cửa hông chầm chậm đi vào, ngồi xuống chiếc ghế da hổ nói: - Quân Chưởng Môn đại giá quang lâm, khiến Hắc Phong trại chúng ta thật sự rất vinh hạnh. - Đại đương gia! Tám tên Võ giả cùng nhau cung kính chào. Trên mặt Quân Thường Tiếu vẫn bình tĩnh, nhận ra quanh thân đối phương có linh khí hội tụ, liền biết hắn là Võ Đồ. Tuy Võ Đồ chỉ là cảnh giới võ đạo thứ hai tại Tinh Vẫn đại lục, nhưng so với Võ giả Khai Mạch thì mạnh hơn nhiều lắm. Theo hiểu biết của Quân Thường Tiếu, một tên Võ Đồ có thể ăn đứt mười tên Khai Mạch Thập Nhị Đoạn, nếu tu luyện võ kỹ cao giai, đấm ra một quyền nặng vạn cân dễ như trở bàn tay. Bà nội nó, đối mặt một tên Võ Đồ, áp lực thật lớn. Hắn mở miệng: - Đại đương gia. Bản tọa không thích nói nhiều, lần này đến Hắc Phong trại là muốn mang đệ tử đi. Đại đương gia giơ lên một ngón tay, mỉm cười: - Chu Thiên Bá ta cũng không thích quanh co lòng vòng, mỗi người một trăm lượng, giao tiền xong có thể mang người đi. - Một trăm lượng? Quân Thường Tiếu cau mày: - Có vẻ hơi nhiều. Trên người hắn chỉ có 300 lượng, tức là chỉ chuộc được ba người. Chu Thiên Bá nói: - Chu mỗ nể mặt Vương chưởng môn, cho nên chỉ lấy 100 lượng, nếu là Môn phái khác ít nhất phải 200 lượng. Quân Thường Tiếu có chút ngạc nhiên: - Đại đương gia quen biết Chưởng môn tiền nhiệm của chúng ta sao? Chu Thiên Bá tựa lưng vào ghế, nhớ lại chuyện cũ nói: - Chúng ta thường gặp nhau ở Tiểu Phượng lâu, cũng coi như bạn chơi gái lâu năm. Quân Thường Tiếu shock nặng, mẹ nó, lại có cả “bạn chơi gái lâu năm” nữa. Hắn nói: - Đã như vậy! Sao Đại đương gia không nghĩ tới tình bạn lâu năm với Vương chưởng môn mà giảm cho Quân mỗ một chút? - Khặc khặc… - Thằng này nghĩ mình đang ở chợ đầu mối hay sao mà cò kè mặc cả? Tám tên đầu mục cười lạnh. Chu Thiên Bá cũng cười: - Quân Chưởng Môn, ra giá bao nhiêu thì người mới có thể chấp nhận? Quân Thường Tiếu nghĩ nghĩ một chút nói: - Thế này đi, ta giao ra 100 lượng, Đại đương gia để ta mang đệ tử đi. Nếu có thể dùng tiền giải quyết vấn đề, hắn tình nguyện dùng tiền chuộc đệ tử ra trước, đưa tới nơi an toàn, sau đó một mình giết vào Hắc Phong trại. - Ha ha… - 100 lượng? Thằng này bị điên hay sao. Mấy tên đầu mục chế giễu. Chu Thiên Bá sầm mặt nói: - Quân Chưởng Môn, giá tiền này không có chút thành ý nào a. Quân Thường Tiếu bất đắc dĩ nhún nhún vai: - Thiết Cốt Tranh Tranh Phái chúng ta nghèo rớt mồng tơi, chỉ có thể giao ra 100 lượng để chuộc người, hi vọng Đại đương gia nể tình Vương chưởng môn là bạn chơi gái lâu năm mà dàn xếp giúp. - Dàn xếp? Chu Thiên Bá búng tay một cái: - Cũng được. Rất nhanh, có hai tên sơn tặc áp giải một thiếu niên bị trói đi vào từ cửa hông. Quân Thường Tiếu cau mày. Thiếu niên kia là một trong những đệ tử mình chiêu mộ tại Thanh Dương thành. Lúc này, đầu tóc hắn bù xù, mặt mũi bầm dập, nhìn qua cũng biết là bị ngược đãi không hề nhẹ. - Chưởng môn… Thiếu niên nhìn thấy Quân Thường Tiếu, như vớ được hi vọng sống sót, kêu lên yếu ớt: - Cứu… cứu ta với… Hắn bị ném tới trước ghế da hổ, Chu Thiên Bá giẫm lên đầu hắn, cười nói: - Quân Chưởng Môn, bây giờ ta giết thằng này, liền bớt một người, như vậy, ngươi liền bớt được một phần tiền chuộc. Hai tay chắp sau lưng của Quân Thường Tiếu nắm chặt, lửa giận hừng hực bốc lên. Thân là người đứng đầu một phái, há có thể trơ mắt nhìn đệ tử của mình chịu nhục. - Đừng… đừng giết ta… làm ơn… Thiếu niên dường như cảm nhận được khí tức tử vong, hoảng sợ la lên: - Đừng giết ta, ta không muốn chết, đừng giết ta… ta không muốn chết, ta đồng ý gia nhập Hắc Phong trại, ta có thể làm trâu làm ngựa cho các ngươi, chỉ xin các ngươi đừng giết ta… đừng giết ta… - Ha ha ha - Thằng này sợ quá đái cả ra quần rồi. Tám tên tiểu đầu mục lớn tiếng cười cợt, chế giễu. Lửa giận trong lòng Quân Thường Tiếu càng lúc càng mãnh liệt. Con bà nó, nhát như chuột, sao mình lại chiêu mộ cái loại đệ tử lôm côm thế này. Phụt! Chu Thiên Bá rút trường đao treo ở bên cạnh ghế, trực tiếp chém cụt đầu thiếu niên đang van xin, cười nói: - Quân Chưởng Môn, loại người sợ chết thế này, Chu mỗ xử lý thay ngươi, chắc không vấn đề gì chứ? - "Đinh!" - Thành viên môn phái: 99/100 Bên tai vang lên thanh âm của hệ thống, Quân Thường Tiếu không rảnh để ý, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Chu Thiên Bá, ánh mắt lạnh lẽo, âm u nói: - Ông mày có ý kiến. Câu nói này, ẩn chứa phẫn nộ vô cùng. Đệ tử ham sống sợ chết như vậy, khiến hắn rất điên tiết, cũng rất thất vọng, nhưng dù sao cũng là đệ tử Thiết Cốt Tranh Tranh Phái, người ngoài không có quyền chém giết. - Khặc khặc, hình như thằng này tức giận? - Đại đương gia giúp hắn thanh lý một thằng đệ tử tham sống sợ chết mà không biết cảm ơn. Tám tên đầu mục bàn tán. Thật sự thì từ đầu đến cuối bọn hắn chưa từng để Quân Thường Tiếu vào trong mắt. Chu Thiên Bá trở nên âm lãnh, thu hồi trường đao, cười nói: - Quân Chưởng Môn, ngươi có ý kiến gì? Quân Thường Tiếu lạnh lùng trả lời: - Đệ tử Thiết Cốt Tranh Tranh Phái chúng ta, cho dù tham sống sợ chết, hay là phạm tội tày trời, cũng chỉ có Bản tọa có thể xử lý, người khác không có quyền, càng không có tư cách nhúng tay. - Ô ha ha ha - Thằng này thật sự cho rằng mình là Chưởng môn? - Một Môn phái Cửu lưu, ngay cả Hắc Phong trại chúng ta cũng không bằng, lại dám phát ngôn bừa bãi trước mặt Đại đương gia, đúng là chán cơm thèm đất rồi. Chu Thiên Bá chắp hai tay, đặt cằm lên mua bàn tay nói: - Nói vậy thì Chu mỗ đang xía vào chuyện của người khác sao? - Đúng vậy! Quân Thường Tiếu nói: - Ngươi là chó lại đi bắt chuột, chĩa mõm vào chuyện người khác. Nụ cười trên mặt Chu Thiên Bá tắt ngấm, ánh mắt trở nên lăng lệ, tám tên đầu mục biết Đại đương gia tức giận rồi. - Thằng ranh con! Tên râu quai nón quát: - Đại đương gia chúng ta coi ngươi là người cùng trong giang hồ, mới nể chút mặt mũi, đừng có ảo tưởng sức mạnh. Phụt! Quân Thường Tiếu trở tay cầm Hàn Phong Kiếm, đâm vào ngực hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang