Tuyệt Thế Đạo Quân
Chương 71 : Thiên Môn Quan
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 18:39 09-11-2025
.
Ngày hôm sau, một đàn tuấn mã xuất hiện trên quan đạo phía bắc.
"Thiếu gia, phía trước chính là Thiên Môn Quan rồi." Lục Thất chỉ vào đường nét thành trì ẩn ẩn hiện hiện phía trước mà nói.
Khi nói chuyện, hắn còn có chút hoảng hốt.
Rõ ràng khi rời khỏi nơi đây, hắn đã chuẩn bị dẫn đại quân đến, nhưng không ngờ lại vỏn vẹn mang theo thiếu gia nhà mình và năm mươi tên hộ vệ.
Chuyện thiếu gia nói muốn giết tiên nhân, Lục Thất khẳng định sẽ không tin.
Nhưng vì phu nhân đã ra lệnh, hắn liền không còn dám kiên trì, chỉ có thể cắn răng dẫn Lục Vũ đến đây.
"Hi vọng Hầu gia đừng xé xác ta." Lục Thất âm thầm nghĩ tới trong lòng.
Nếu Hầu gia mà biết, mình dẫn Tiểu Hầu gia cứ thế đến đây, không biết sẽ tức giận đến mức nào.
Trách phạt thì thiếu không được, Lục Thất hiện tại càng lo lắng hơn, nếu Tiểu Hầu gia mà gặp phải nguy hiểm gì trên đường đến Cô Thành, vậy coi như phiền toái lớn rồi.
Lục Vũ gật đầu, xem ra tốc độ của họ vẫn không chậm.
Vũ Nhu phu nhân tuy tin tưởng thực lực của con trai, nhưng vẫn lo lắng, thế là chọn năm mươi tên hộ vệ đã đột phá Tiên Thiên trong phủ, cưỡi ngựa cùng Lục Vũ tiến về phía bắc.
Liệt Diễm Mã mà họ cưỡi, có thể ngày đi nghìn dặm.
Chỉ mất một ngày, họ đã đến Thiên Môn Quan.
Tốc độ này, đối với phàm nhân mà nói, đã là không thể tưởng tượng nổi, nhưng Lục Vũ lại âm thầm thở dài trong lòng.
"Nếu đột phá đến Long Khí cảnh, ta liền có thể ngự kiếm phi hành, cũng không cần phải phí sức cưỡi ngựa thế này nữa." Lục Vũ lẩm bẩm nói, khẽ lắc đầu.
Một đoàn người rất nhanh đã đến Thiên Môn Quan.
Nơi đây là biên ải phía cực bắc của toàn bộ Đại Lương Quốc.
Ra khỏi Thiên Môn Quan, liền sẽ đến bên ngoài khu vực Đại Lương Quốc.
Nơi đó nằm ở giao giới của hai đại tiên môn, một mảnh hoang dã, thường xuyên có các loại yêu thú xuất hiện.
Thông thường sẽ không có phổ thông bách tính nào đến đây, cho dù là thương đội, đến đây cũng sẽ đi đường vòng.
Dưới Thiên Môn Quan, trước cửa thành đã chen chúc đầy người.
Những người kia mặc trên người rách nát tả tơi, đầu bù tóc rối, nhìn qua rất chật vật.
Trước cửa thành đã chen chúc thành một hàng dài, thế nhưng vì có quân sĩ trấn giữ, không một ai dám xông vào.
"Chuyện này là sao?" Lục Vũ chau mày.
Lục Thất lập tức trả lời: "Bọn họ đều là lưu dân từ phía bắc, hiện tại trên hoang dã phía bắc khắp nơi đều có yêu thú xuất hiện, bọn họ không dám tiếp tục ở lại đó, chỉ muốn trốn đến Đại Lương."
Lục Thất nói xong vừa chỉ chỉ Long Kỳ trên cửa thành, nói với Lục Vũ: "Thiếu gia nhìn xem, kia là Phan Long Kỳ. Hiện tại Hoàng đế đang ở Thiên Môn Quan, bọn họ sẽ không để những lưu dân này vào thành."
Trong ánh mắt Lục Vũ lộ ra một đạo hàn quang, chính là tên Hoàng đế Dương Dận này, kẻ một mực hãm hại phụ thân hắn.
Không biết Hoàng đế biết được Lục Vũ đã giết chết cả hai người con trai của hắn, sẽ có biểu cảm như thế nào.
"Trước tiên ra khỏi quan!" Lục Vũ trầm giọng nói.
Lục Thất chần chừ một chút. Hắn vốn còn muốn nói, bằng không cứ nán lại Thiên Môn Quan một thời gian, đợi tụ tập thêm nhân thủ rồi lại xuất phát.
Thế nhưng không biết vì sao, trước mặt Lục Vũ, hắn thế mà lại không có một tia dũng khí phản bác.
Lục Thất âm thầm kinh ngạc trong lòng, thiếu gia nhà mình thật đúng là đã thay đổi quá lớn rồi.
"Người nào, định làm gì!"
Một tiếng quát lớn truyền đến, chỉ thấy mấy tên quân sĩ chặn lại đường đi của một đoàn người Lục Vũ.
Lục Thất vội vàng từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài, ném tới trên tay tên quân sĩ kia: "Chúng ta là người Vĩnh Bình Hầu phủ, tránh ra, chúng ta muốn ra khỏi quan."
"Vĩnh Bình Hầu phủ!" Trong ánh mắt tên quân sĩ kia, hiển nhiên lóe lên một tia hàn quang.
Bọn họ đã được dặn dò, bất luận Vĩnh Bình Hầu phủ điều đến bao nhiêu người, nhất luật không được ra khỏi quan để cứu viện.
Quân sĩ cười dữ tợn nói: "Không được, ai biết các ngươi có phải là giả mạo hay không!"
Nói xong, tên quân sĩ tiện tay ném một cái, thế mà lại trực tiếp ném lệnh bài xuống đất.
"Ngươi dám!"
Lục Thất mắt nứt cả khóe, hắn bỗng nhiên xông tới, một tay nắm chặt lấy cổ tên quân sĩ kia, hung hăng đè xuống đất.
Tên quân sĩ này làm sao là đối thủ của Lục Thất, trực tiếp bị đè xuống đất, ai ui một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
"Nhặt lên cho lão tử!" Giọng nói Lục Thất băng lãnh, mang theo sát ý nồng đậm.
Tên quân sĩ sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng nhặt lệnh bài lên, đưa đến trên tay Lục Thất.
Lục Thất tiếp nhận lệnh bài, hừ lạnh một tiếng, một tay liền đẩy tên quân sĩ kia ra.
Ai ngờ tên quân sĩ này bị đẩy ra xong, bỗng nhiên mạnh mẽ lùi lại mấy bước, biểu cảm dữ tợn nói: "Kiêu ngạo cái gì, hôm nay các ngươi, một ai cũng đừng hòng ra khỏi quan!"
.
Bình luận truyện