Tuẫn Tử
Chương 7 : Người đeo mặt nạ
Người đăng: annie_duongminh
Ngày đăng: 00:18 23-04-2018
.
"Ngay cả khi năm dài tháng rộng, xóa đi dấu vết hồng nhan
Người vẫn mãi như xưa, một thiếu niên đa tình..."
Bạch Tước ném tấu chương trong tay trúng lục bình bằng ngọc. Vỡ tan.
- Ngươi nói cái gì ? Hắn dám trốn quân ngũ ư ? Trẫm đã khai ân cho hắn như nào ? Tại sao phụ tử hắn lại phụ trẫm ?
Nói rồi hắn hất tất cả mọi thứ trên chiếc bàn bằng vàng. Tất cả đều vỡ tung. Nước trà đổ cả vào tấu chương, chữ nhoè đi.
- Không phải do ngươi làm người quá thất bại hay sao ?
Giọng của tên nô tài đang quỳ dưới đất mang theo bảy phần nhạo báng. Bạch Tước sửng sốt. Một tên nô tài lại dám nói như vậy với hắn ư ?
- Ngươi là ai ?
Trí não của hắn cho hắn biết tên nô tài này không bình thường.
- Ngươi thật thông minh ! - Tên nô tài đứng dậy lột lớp mặt nạ bằng da trên mặt. - Nhưng đôi khi ngươi quá ỷ vào ngươi thông minh.
- Âu Dương Kha ? Ngươi là Âu Dương Kha ?
Bạch Tước giật mình nhưng thần sắc không thay đổi song khuôn mặt trở nên tươi cười quay lại cửu đỉnh.
- Ngươi đã vào đây rồi, thì ngồi xuống đi, trẫm cũng có chuyện muốn nói cùng ngươi.
Âu Dương Kha cũng không khách khí ngồi xuống, chậm rãi nói từng lời.
- Nghe nói ngươi giết đệ muội của ta rồi ?
Bạch Tước phá lên cười.
- Phản nghịch là tội tru di cửu tộc ! Trẫm niệm tình hắn bị kẻ gian hãm hại nên đã khai ân cho cả nhà hắn rồi !
Lần này Âu Dương Kha cười lớn hơn.
- Kẻ gian ? Kẻ gian nào đây ? Không phải ngươi làm giả thánh chỉ hay sao ?
Bạch Tước im lặng nhìn chằm chằm Âu Dương Kha. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì thanh danh hoàng đế tốt của hắn sẽ không còn nữa. Bao nhiêu năm hắn mượn tay Cổ Thiên Kỷ trừng phạt nhiều người, ai cũng nghĩ hoàng hậu độc ác không nghĩ sau lưng chính hắn mới là người thúc đẩy.
Âu Dương Kha nhịn cười nhìn hắn như nghiêm túc.
- Bạch Tước à Bạch Tước, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói chuyện này với ai đâu. Danh tiếng hoàng đế tốt của Đại Nam bao nhiêu năm của ngươi ta thấy không lỡ phá !
Bạch Tước hơi mỉm cười.
- Hôm nay ngươi đến là vì chuyện gì ?
- Ta chỉ muốn lấy lại thứ là của ta !
Nói rồi Âu Dương Kha rút cây roi dài từ tay áo vung ra liên tục vụt tới chỗ Bạch Tước đang ngồi. Bạch Tước nhanh chóng nhảy ra phía sau rút Huyết Trân Châu ra nghênh chiến.
Âu Dương Kha bất ngờ tấn công mãnh liệt. Bạch Tước tuy là hoàng đế nhưng không thường sử dụng kiếm, Huyết Trân Châu lại nặng khiến hắn bị dồn vào thế yếu.
- Ngươi không biết gì sao ? Huyết Trân Châu ngươi đang cầm chính là giả !
Bạch Tước giật mình lùi về sau hai bước bất ngờ dính một roi của Âu Dương Kha.
- Làm sao có thể ?
Âu Dương Kha cười mà như không, cây roi trên tay hắn cũng dừng lại.
- Kể ra cũng thú vị thật ! Ngươi giết Cổ Thiên Kỷ lại vẫn bị nàng lừa ! Những bảo vật thật sự đã ở trong tay con trai thứ tư ngươi yêu quý nhất rồi !
Bạch Diệp Phong còn sống làm sao Bạch Tước lại không biết ! Nhưng hắn không nghĩ Bạch Diệp Phong có thể làm nên nghiệp lớn nên bỏ qua người con này. Trong thâm tâm hắn nghĩ nên ra tay trước một bước, nếu để các hoàng tử khác ra tay chắc chắn Bạch Diệp Phong sẽ không có đường sống !
Mà hắn lại không ngờ Cổ Thiên Kỷ đã giao phó cho Bạch Diệp Phong những thần khí mà nàng đã từng đưa cho hắn.
- Nếu ngươi không tin thử nhỏ máu của ngươi lên thanh kiếm ngươi đang cầm đi ?
Bạch Tước nghi hoặc nhìn Âu Dương Kha nhưng vẫn làm theo. Hắn chờ. Chờ mãi không thấy thanh "Huyết Trân Châu" mà hắn đang cầm phát sáng đỏ, chỉ có ánh nến lập loè. Hắn tức giận ném thanh kiếm thật mạnh xuống đất.
- Ta đã nói ngươi làm người quá thất bại rồi !
- Không phải ! Do tất cả đã phụ trẫm ! Trẫm cho họ tất cả nhưng họ lại phụ trẫm !
Âu Dương Kha nhếch khoé môi.
- Năm đó Thanh Đào Sơn xảy ra huyết chiến lần thứ nhất là ta tới lấy Huyết Trân Châu, nhưng ta lỡ tay đã đem Cổ Gia Đức dính kịch độc. Âu Dương Phỉ võ công không giỏi nhưng độc tố lại rất giỏi, là ta lấy trộm của hắn dùng nên Thanh Đào Sơn đều dồn mọi nghi vấn lên Âu Dương Phỉ. Cổ Thiên Kỷ lúc đó cùng Cổ Trác lập mưu muốn tiến cung báo thù Cổ Gia Đức. Ta cũng không ngờ lúc đó Cổ Huyết Mộc lại hận ngươi muốn tiến cung để vùi dập ngươi, sau đó tương kế tựu kế mà giết đệ đệ ta. Nhưng ngươi thực sự rất ẩn nhẫn, chấp nhận chịu khuất nhục với Cổ Huyết Mộc mà ẩn nhẫn nuôi dưỡng tâm phúc chờ đợi tới ngày lật đổ Phỉ Nhi mà đoạt lại nàng. Chính ta cũng không ngờ Phỉ Nhi lại bị chính độc dược hắn chế ra mà chết.
Âu Dương Kha đứng nhìn vị hoàng đế đối diện với hắn đang ngập tràn uất hận. Chính vì lúc đó hắn không cách nào chối từ ban hôn của Âu Dương Đế nên mới phụ Cổ Huyết Mộc. Nhưng Cổ Huyết Mộc nàng ta là ai lại chấp nhận làm thiếp ? Nực cười. Nhân gian nực cười, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Nếu năm đó hắn đứng trước nàng nói cùng nàng rõ ràng, liệu nàng có hận hắn không ?
Hận hắn tới nỗi hạ mê hồn hương hắn ép hắn lấy Cổ Thiên Kỷ rồi tuẫn tử.
Hận hắn tới nỗi một lời cũng không muốn nói cùng hắn cho rõ ngọn nguồn.
Nếu lúc đó hắn không phải vương gia, nàng có chịu theo hắn không ?
Hồi ức xưa đã khắc vào mảnh trăng tàn.
Sầu tư lặng lẽ, khó được trùng phùng.
- Ngươi nên chết đi !
Âu Dương Kha bỗng nhiên lao tới ra liên tục chín chiêu thức. Bạch Tước không kịp tránh dính một chiêu. Tất cả các chiêu còn lại Bạch Diệp Quân nhanh chóng dùng tới thanh kiếm của hắn mà đỡ. Sau đó một loạt vệ binh hoàng cung xông tới chiêu nào cũng là muốn lấy mạng Âu Dương Kha.
- Nhi thần cứu giá chậm trễ, mong phụ vương thứ tội !
Âu Dương Kha thấy tình hình không ổn liền để lại khói trắng rồi biến mất.
Bạch Diệp Quân nói lớn sai vệ binh.
- Mau đuổi theo ! Bắt bằng được hắn về đây !
Bạch Tước lớn tiếng nói thêm:
- Trực tiếp giết chết !
Cuối tháng năm trời ngày càng nóng nực, Cổ Minh Đào vốn không chịu được nóng bức, đi theo Bạch Diệp Phong tới đâu nàng cũng không hề hay biết, may mắn có Bùi Ngân luôn đi theo nàng chăm sóc và để lại kí hiệu gửi thư cho đoàn thị tỳ của Cổ Minh Đào để họ có thể đuổi kịp trong vòng ba ngày tới.
Quả nhiên Sở Y tìm tới trước khi hoàng hôn ngày thứ ba buông xuống. Cổ Minh Đào ngạc nhiên thì Sở Y liền cho nàng xem kí hiệu được để lại ㄹ trên đường đi. Bí hiệu này Sở Y là người đầu tiên tìm thấy cũng là người nhanh chóng giữ bí mật. Hiện tại chỉ có Sở Y, Giang Y cùng Bùi Ngân và Cổ Minh Đào biết được.
Cổ Minh Đào ban ngày có chút chóng mặt, có lúc mê man, đến chiều tối mới dần có dấu hiệu khôi phục. Bùi Ngân nghĩ nát cũng không thể tìm ra lí do nằm ở đâu, chỉ biết rằng cơ thể Cổ Minh Đào không chịu được nóng mà suy nhược lớn.
- Ta nghĩ ngươi nên phục sức nữ nhi đi.
Đây là một lời đề nghị khó xử đối với Cổ Minh Đào.
Nhưng nếu giả nam trang nàng phải cuốn vải quanh ngực rất nhiều khiến nàng trở nên bí bách, khó thở và nóng bức hơn.
Cổ Minh Đào vừa định nói lại thấy Giang Y chạy vào bẩm báo có một tiểu cô nương muốn gặp nàng. Cổ Minh Đào hơi nhíu đôi lông mày lại song vẫn phục sức nam nhi mà gặp tiểu nữ nhân đó. Có thể là một người quen cũ, không được bất cẩn.
Vị cô nương này dáng vẻ vô cùng cao quý, nhìn là biết có dấu vết hoàng quyền. Nhưng Cổ Minh Đào ở trong cung lâu như vậy cũng chưa từng gặp qua.
- Người là ..?
- Ta là Âu Dương Tử Mạn.
Cổ Minh Đào nhất thời sửng sốt. Đây chính là di mẫu của nàng, đồng thời cũng là Nhị trưởng công chúa tiền triều.
- Ngươi là Cổ Minh Đào phải không ?
Cổ Minh Đào từ ngây người lập tức nhận ra mình vừa thất thố liền làm lễ với di mẫu.
- Không biết lần này di mẫu từ Mã Lai trở về Đại Nam có chuyện gì quan trọng ?
Giang Y cùng Sở Y nhanh chóng mang ghê và sắp xếp cho Âu Dương Tử Mạn ngồi xuống cùng dâng trà cho nàng.
Cổ Minh Đào nửa điểm cũng không nghi ngờ lí do vì sao Âu Dương Tử Mạn tìm được nàng, trong trí óc nàng chỉ nghĩ rằng còn tìm được người thân chính là may mắn.
Âu Dương Tử Mạn đang là thái hậu Mã Lai đang yên đang lành chạy về Đại Nam, lựa lúc nào thì không lại đúng lúc này trở về, Bạch Diệp Phong nghĩ ngợi một chút, cuối cùng cũng không thấy chỗ nào khả nghi liền im lặng núp trong góc theo dõi. Đối với hắn, ngoài hắn ra, ai tiếp cận với Cổ Minh Đào cũng là có mục đích.
Sau buổi chiều hôm đó, Âu Dương Tử Mạn liền rời khỏi, trước khi đi còn trao cho Cổ Minh Đào một miếng bảo ngọc trong suốt, ở giữa có một cánh hoa đào rất mảnh và nhỏ.
"Có lúc ngươi sẽ cần đến nó".
Quay trở lại sân sau, Cổ Minh Đào bỗng nghe tiếng sáo của Bạch Diệp Phong, trong lòng dâng lên một hồi cảm xúc kì dị, sau đó là bi thương, tha thiết.
Cô thành một bóng chim nhạn bay
Vùi lấp nỗi đau dài
Hồng đậu tán, tỳ bà thán, vì ai
Thôi dừng ở chốn quan ngoại xưa
Để gió cuốn vạn sầu
Mộng này chết, đoạn hồn trước kỷ lầu
Nàng bắt đầu nhớ phụ thân, nhớ cô mẫu, nhớ tổ phụ. Rồi dần dần ký ức nàng tê cứng lại. Khung cảnh ngày hôm ấy nàng cả đời sẽ không bao giờ quên. Phải ! Nàng sẽ khắc cốt ghi tâm. Bạch Tước, một ngày nào đó ngươi sẽ phải trả giá ! Bao gồm cả Bạch Diệp Quân.
Bạch Diệp Phong đã dừng thổi sáo, hàng mi nhàn nhạt nhìn Cổ Minh Đào.
- Đệ đang nghĩ gì vậy ?
Cổ Minh Đào kìm nén nước mắt nhưng trong cổ họng vẫn là những âm thanh khản đặc.
- Ta đang nghĩ, tại sao phụ thân huynh có thể giết phụ thân cùng cô mẫu của ta. Hắn rõ ràng bức chết cô mẫu ta rồi lại đổ hết lên phụ thân ta...
Bạch Diệp Phong ngẩn người, hắn lo sợ rằng một ngày nào đó hắn cùng biểu đệ như hoa này của hắn đối nghịch. Hắn nhất thời không biết mở lời ra sao thì thấy nàng lau nước mắt nhẹ giọng nói:
- Bỏ đi. Ta không oán huynh, ta chỉ nhất thời kích động. Xin lỗi !
Nói rồi nàng quay đầu đi nhanh về phòng. Sở Y cùng Giang Y vội vã đuổi theo sau. Bỏ mặc Bạch Diệp Phong trầm ngâm nhìn theo cho tới khi khuất hình bóng.
Mới sáng sớm ngày hôm sau đã có một náo loạn không nhỏ xảy ra. Cổ Minh Đào bị đánh thức bởi âm thanh ồn ào này liền ngáp liên tục mà đi ra gian chính. Một cô nương xinh đẹp, nước da trắng thuần, gương mặt phản chiếu ảnh mặt trời, làm cho người ta không nhịn được muốn vuốt ve, đôi vai nàng gầy yếu nhưng rõ ràng có khí thái của một vị tiểu thư cao quý. Nàng như vậy lặng yên giống một hồ nước yên tĩnh, mặc cho tỳ nữ của mình và Bạch Diệp Phong đang tranh luận. Dương Uyển Nhi.
Nhìn thấy hình dáng của Cổ Minh Đào, Dương Uyển Nhi không nghĩ ngợi lại cười tươi gọi tên Cổ Minh Đào. Bạch Diệp Phong thấy Cổ Minh Đào đi ra thì trên mặt có nét không vui, chắn trước mặt nàng.
- Sao đệ đã thức rồi ?
- Ồn ào như vậy sao ta ngủ được đây ?
- Tất cả đều là do nữ tử không biết phép tắc này muốn quấy rầy đệ !
Bạch Diệp Phong khi gặp người ngoài luôn đeo mặt nạ nên Dương Uyển Nhi không thể nhận ra tứ hoàng tử là đương nhiên.
Dương Uyển Nhi không những không để ý đến Bạch Diệp Phong mà còn bất chấp giữa ban ngày chạy đến nắm lấy tay Cổ Minh Đào.
- Cổ công tử, ta thật rất nhớ công tử !
Cổ Minh Đào đang ngạc nhiên thì Dương Uyển Nhi đã tuôn ra một tràng.
- Công tử yên tâm, ta đã phái người phong toả tin tức, sẽ không ai biết công tử ở đâu ! Thuộc hạ của ta nhìn thấy Sở Y cô nương liền bám theo để nói cho ta biết tung tích của công tử. Ta còn sai thuộc hạ của mình xoá dấu vết mà công tử đã để lại rồi. À ! công tử đừng lo lắng, ta cũng chỉ vì nghĩ cho công tử nên khi nhận được tin tức ta liền đi tìm công tử để bảo vệ !
Cổ Minh Đào nhất thời kinh ngạc, nữ nhân như vậy ...
- Đúng rồi, trấn này rất gần Phong Châu của ta, công tử hãy tới chỗ của ta, sẽ không ai biết được công tử ở đâu, ta sẽ bảo vệ chu toàn cho công tử !
- Phủ An Thuần quốc công quả đúng là rất an toàn.
Nghe thấy Bạch Diệp Phong nói, Dương Uyển Nhi liền lấy làm đắc ý, liếc mắt nhìn hắn.
- Ngươi cũng biết ta ở phủ An Thuần quốc công sao ?
- Mảnh ngọc ngươi đeo ở thắt lưng nói lên thân phận của ngươi.
Dương Uyển Nhi nhìn lại, quả đúng là trên mảnh hồng ngọc nàng đeo có hai chữ "An Thuần". Nàng lườm Bạch Diệp Phong một cái rồi sau đó quay lại Cổ Minh Đào.
- Công tử hãy mau theo ta ! Người đâu, mau đi sắp xếp cho công tử !
Cổ Minh Đào lắp bắp:
- Liệu như vậy có ổn không ?
Dương Uyển Nhi gật đầu thật mạnh. Bạch Diệp Phong hắn cũng gật gù, không ngờ vẻ đào hoa của biểu đệ lại có ích thế, được An Thuần quốc công bảo hộ, cho dù là Bạch Đế cũng không dễ gì đối đầu.
Dương Uyển Nhi lại liếc nhìn Bạch Diệp Phong dò xét, khiến hắn nhăn mặt mắt tròn xoe nhìn tiểu cô nương này. Bất chợt hắn lấy hai tay che ngực, ngươi không phải có ý gì với ta chứ ?
- Đương nhiên là chỉ ổn với một mình Cổ công tử mà thôi. Với ngươi thì không.
Nói rồi nàng cầm tay Cổ Minh Đào rời đi. Cổ Minh Đào ngoái nhìn lại mỉm cười nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Bạch Diệp Phong không nói lên lời.
Phủ An Thuần quốc công quả nhiên lộng lẫy tráng lệ, Cổ Minh Đào không ngừng xuýt xoa, quả thực hơn hẳn phủ Đan Điểu Vương trước kia của nàng.
An Thuần Quốc Công - Dương Liễu đứng đầu Dương gia, là gia môn vọng tộc, tay nắm ba phần binh quyền trong triều đình. Bất kể triều đại nào qua đi thì Dương gia vẫn luôn đứng vững trong triều đình, bất kể binh biến nào xảy ra cũng đều không xoay chuyển. Không ai có thể khiến Dương gia suy yếu. Ngay cả Bạch Đế cũng phải nể Dương gia vài phần.
Khi đoàn người Cổ Minh Đào về đến An Thuần phủ thì An Thuần quốc công đã ra ngoài. Dương Uyển Nhi tự mình chọn một viện nhỏ mà thanh tao mát mẻ cho Cổ Minh Đào.
- Ta nghe nói Bùi cô nương nói công tử mỗi ngày cứ đến khi mặt trời lên cao nóng bức người không chịu được nên đã sai người chuyển hết những cây trúc trong vòng năm trăm dặm về đây.
Sau đó nàng quay lại phân phó hạ nhân, ngày ngày đều đặn đều phải mang đá và thay đá liên tục trong phòng Cổ Minh Đào, mỗi lần mang năm khay đá cùng hoa quả đá bào. Lại để tiện việc Bùi Ngân khám chữa cho Cổ Minh Đào mà sắp xếp nàng tại phòng gần đó.
Phân phó xong xuôi, chỉ còn lại Bạch Diệp Phong, mặt hắn phụng phịu.
- Ta ở đâu ?
Dương Uyển Nhi nhìn hắn như không thấy, khoé môi loé lên nụ cười châm chọc:
- Ta thấy ngươi bảo vệ Cổ công tử như vậy, hay như vậy đi, ngươi có thể đứng cùng Tiêu Nam, Tiêu Tuấn !
Lời vừa nói ra, mặc cho hắn tức giận, tiểu nha đầu Dương Uyển Nhi lè lưỡi rồi chạy đi, nghe thấy hắn ấp úng.
- Ngươi... thật không biết phép tắc !
Cổ Minh Đào cười khẽ, tiến đến bên cạnh Bạch Diệp Phong đang giận giữ, nói như dỗ dành:
- Phía sau còn một phòng không lớn, huynh tới đó ở đi.
Bạch Diệp Phong quay lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cổ Minh Đào đang mỉm cười, trong lòng chợt dâng lên một tia kì dị. Hắn chợt trở nên nghiêm túc, đôi môi mỏng khẽ mím lại, qua hốc mắt trên mặt nạ có thể nhìn thấy con ngươi tĩnh lặng.
- Tứ biểu ca..
Hắn chợt giật mình, nhận ra mình thất thố liền vội cười một cái.
- Được, ta ở đâu cũng được !
Màn đêm buông xuống, An Thuần phủ lại sáng rực bởi đèn hoa đăng treo quanh phủ, tuy không tráng lệ như hoàng cung nhưng lại vô cùng rực rỡ. Cổ Minh Đào không ngừng thưởng thức. Dương Uyển Nhi đặc biệt mang tới viện của Cổ Minh Đào bánh hoa lan thơm ngọt cùng với Hồng Tiêu Ngọc trà thượng hạng.
- Cổ công tử, đây đều là do tiểu thư nhà chúng ta tự tay làm. - thị nữ bên cạnh Dương Uyển Nhi cất tiếng, nàng ta chưa kịp nói hết đã bị Dương Uyển Nhi ngăn lại.
- Để công tử chê cười rồi !
Nụ cười của Dương Uyển Nhi là vô cùng xinh đẹp. Cổ Minh Đào âm thầm đánh giá, nếu như ta là nam nhi thật sự, ta sẽ không phụ tấm lòng này của nàng, nhưng ta lại là...
- Công tử ?
Cổ Minh Đào thở dài.
- Ta là thấy vị của bánh hoa lan này rất tuyệt, bèn thưởng thức tư vị một hồi. Rất tuyệt !
Dương Uyển Nhi cười ngượng ngùng rót trà. Cổ Minh Đào thư thái nhấp một ngụm nhỏ.
A !
Nàng suýt phun ra.
Trà này ? Là cực kì khó uống !
- Cổ công tử ? Đây là trà thượng hạng của cha ta, nghe nói công tử rất thích thưởng trà, ta liền đem một ít tới.
Cổ Minh Đào nghĩ ngợi hồi lâu, nếu như khen thì không thể, nhưng nếu chê thì không hợp quy củ, lại phụ lòng mỹ nhân. Dù sao cũng là trà thượng hạng chỗ quốc công, lần sau chưa chắc nàng ta đã mang tới. Nghĩ như vậy Cổ Minh Đào liền gật đầu.
- Trà ngon !
Từ hôm đó trở đi, Dương Uyển Nhi ngày nào cũng làm bánh hoa lan cùng Hồng Tiêu Ngọc tới cho Cổ Minh Đào. Bánh hoa lan nàng ăn muốn ngấy, còn Hồng Tiêu Ngọc.. thôi đi, nàng dù sao cũng là khách nhân, chủ nhà tiếp đãi thứ gì, đều có thể miễn cưỡng gật đầu.
Bạch Diệp Phong thấy ngày nào Dương Uyển Nhi cũng mang cùng một món tới cho Cổ Minh Đào liền cảm thấy kì lạ. Trước nay Cổ Minh Đào cho dù thích ăn thứ gì cũng không muốn cùng trong mười ngày tới ăn lại lần thứ hai.
- Bánh này đệ đặc biệt thích sao ?
Bạch Diệp Phong hỏi, Cổ Minh Đào thấy không biết nên trả lời sao, miễn cưỡng gật đầu. Hắn lại làm ra bộ dạng nhíu lông mày cắn thử một miếng bánh hoa lan.
- Quả nhiên rất ngon !
Cổ Minh Đào nuốt nước bọt.
- Huynh thích không ?
Bạch Diệp Phong không nói gì chỉ nhấp một ngụm Hồng Tiêu Ngọc. Cổ Minh Đào chưa kịp ngăn cản hắn liền phụt một cái.
- Chết tiệt ! Không biết pha chế Hồng Tiêu Ngọc ! Quả là uổng phí !
Cổ Minh Đào chớp chớp mắt nhìn Bạch Diệp Phong. Hắn liền xách ấm trà đem đi.
Một lúc sau khi quay lại, mặt mày hắn vô cùng hớn hở.
- Đào Nhi ! Đệ mau thử lại !
Cổ Minh Đào nghi hoặc nhìn hắn. Hắn lại không nói gì vừa ăn bánh hoa lan và uống Hồng Tiêu Ngọc. Hoá ra khẩu vị của hắn lại lạ như vậy.
Đang định nhấc chén trà lên uống thử thì Bùi Ngân bước tới cầm lấy một hơi cạn chén, vừa uống xong nàng ta còn gật đầu.
- Trà ngon !
Nói xong nàng ta ngồi xuống cạnh bên cầm nốt miếng bánh hoa lan cuối cùng trên đĩa bỏ vào miệng. Không ai nhìn thấy cánh tay nàng ta đang run lên.
- Dương cô nương quả thật rất có tâm ý ! Đáng tiếc ! Vô cùng đáng tiếc !
Cổ Minh Đào nhấp thử ngụm trà Hồng Tiêu Ngọc xong, quả thật hương vị tuyệt hơn rất nhiều, cũng buột lời nói.
- Đáng tiếc !
Bạch Diệp Phong khó hiểu day day trán.
- Đáng tiếc cái gì ?
Bùi Ngân cùng Cổ Minh Đào bốn mắt nhìn nhau. Chết rồi ! Không thể để Bạch Diệp Phong biết được.
- Ý ta là Đào Đào ... Đào Đào ..
- Ta cũng ...
Bạch Diệp Phong còn chưa kịp cất lời thì có một âm thanh quen thuộc vang lên.
- Bởi vì nàng ta chính là nữ nhi.
Chén trà trên tay Bạch Diệp Phong rơi xuống, vỡ tan.
Cổ Minh Đào đứng dậy quay đầu lại.
Bạch Diệp Quân.
Tại sao hắn lại đến đây ?
Bạch Diệp Quân ung dung mỉm cười như có như không tiến về phía nàng.
- Tại sao ngươi không phục trang nữ nhi lại phải trốn tránh theo cách này ?
Cổ Minh Đào mấp máy môi. Nàng không biết trong lòng mình đang là những cảm xúc gì. Tất cả đều lộn xộn.
Bạch Diệp Phong thở dốc, trong lòng hắn tràn ngập vui mừng.
- Ngươi nói cái gì ? Đào Nhi là nữ tử ?
Hắn bước nhanh chân đến chỗ Cổ Minh Đào lấy hai tay mạnh mẽ giữ hai vai của Cổ Minh Đào.
- Đào Nhi ? Lời hắn nói có phải sự thật không ? Nói cho ta ! Tại sao muội không nói cho ta ?
Cổ Minh Đào ngập ngừng nhìn Bạch Diệp Phong hơi gật đầu. Trong lòng bùng lên một dự cảm không tốt.
Đúng như nàng dự đoán, một mũi tên không biết từ đâu bay tới thẳng hướng nàng đang đứng.
"Phập".
Âm thanh rõ ràng như vậy. Nhưng nàng không có cảm giác đau. Phải chăng nàng đã chết rồi ?
Mở mắt ra, nàng thấy nụ cười kì dị của Bạch Diệp Phong. Hắn vừa ôm nàng. Bây giờ lại liền lăn xuống, người hắn mềm oặt.
Nét bút ấy đã phóng xuống , đóng sách chôn đi kiếp này
Nhân sinh như mộng thôi, thọ mệnh cũng theo đêm dần trôi
Người ra đi sao quá vội, thanh xuân đã hết đâu
Lệ thành dòng phủ lên, trang thơ năm xưa tựa máu
.................
Hương hoa hồng dịu nhẹ làm cơ thể nàng tan đi mọi đau đớn, nàng tự hỏi bản thân đang ở đâu ? Giữa ngục ẩm tối tăm lạnh lẽo này làm gì có mùi hoa hồng Tây Tạng ? Nàng nhận ra mùi hương này vì Bùi Ngân thường xuyên sử dụng, là từ phấn mà Phùng Lục Chi đã tặng nàng trước đó không lâu.
- Ngân Nhi ?
Không ai đáp lại lời nàng.
Bùi Ngân cũng ở đây ư ?
- Ngân Nhi ?
- Ngân Nhi ? Bùi Ngân ?
Một giọng nói cao lãnh mang bảy phần mỉa mai hỏi lại nàng.
- Ngươi là ai ?
Người đó không trả lời nàng mà chỉ cười khinh bỉ.
- Nàng ta không phải nữ y bình thường, mà đường hoàng là trưởng công chúa Đại Hạ cao cao tại thượng.
Cổ Minh Đào sửng sốt. Bùi Ngân ? Trưởng công chúa Đại Hạ ? Kiều Thi Ngữ ?
- Bất ngờ lắm đúng không ?
Bóng người ấy dần đi về phía nàng, Phùng Lục Chi. Quả nhiên là nàng ta.
- Làm sao ngươi biết ?
- Nàng ta đã sớm phản bội ngươi !
Cổ Minh Đào từ ngạc nhiên thành khinh bỉ, cuối cùng lại không tin.
- Không thể nào ! Ngươi đã làm gì nàng ?
- Bổn cung còn phải tiếp khách chu đáo, làm gì có chuyện dám làm gì nương nương.
Đôi tay của nàng buông thõng xuống. Không thể nào ! Bùi Ngân không thể nào phản bội nàng ! Nàng tự lẩm bẩm rồi ngã phịch xuống nền đất lạnh lẽo "Không thể nào..". Nếu nàng ta như vậy, Mạc Vũ thì sao ? Mạc Vũ đã biết chưa ?
- Tâm trạng của ngươi ta đều có thể nhìn thấu !
Nói rồi nàng ta quay người rời đi.
Cổ Minh Đào thu lại một góc. Bạch Diệp Phong hiện giờ như nào ? Bùi Ngân tại sao lại phản bội nàng ? Mạc Vũ đã biết chưa ? Bạch Diệp Quân tại sao lại đưa nàng vào đây ? Trăm ngàn suy nghĩ trong đầu nàng không ngừng nghỉ, quay đến rối loạn. Tại sao ? Tại sao ?
Ngày thứ năm Bạch Diệp Quân tới.
Cổ Minh Đào nhìn hắn. Hắn không nói gì. Chỉ đứng ở đó lâu thật lâu.
Hắn như vậy, cao cao tại thượng làm một Tam hoàng tử, thân trường bào, chiến công hiển hách. Còn nàng, vẫn là một nữ nhi tầm thường ngốc ngếch để mặc người người sắp xếp cuộc đời mình, thích thì đặt, không thích lại đá sang nơi khác.
Bạch Diệp Quân thật lâu sau mới nặng nề cất tiếng.
- Chờ ta.
...
"Hãy chờ đến ngày ta đưa ngươi ra khỏi thế giới này, chờ ngày ta thật lớn mạnh đủ để đưa ngươi đứng trên vạn người"
- Chờ ?
Hắn nhìn nàng đang mỉm cười tự giễu. Nàng chua xót cười.
- Tam biểu ca tự thấy bản thân đáng tin để nói đi nói lại câu "chờ ta" bao nhiêu lần nữa ?
Hắn không nói gì. Không phải hắn không có gì để nói, mà là có rất nhiều nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Hắn mong nàng không dính phải trận mưa máu tanh hôi nơi hoàng cung, hắn mong nàng ngây ngốc chờ đợi tới mang nàng đi.
_________________________________________________________________
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện