Tuẫn Tử
Chương 6 : Sự thật phơi bày
Người đăng: annie_duongminh
Ngày đăng: 00:16 23-04-2018
.
Sau lần đó Cổ Minh Đào mới biết nữ nhân bắt đầu lớn là như thế nào. Thật đáng sợ ! Nàng nghĩ lại không khỏi rùng mình thật mạnh. Ngày hôm đó một mớ huyết nhục lẫn lộn từ vết thương và máu nguyệt. Sở Y nói đó là vì đã lớn rồi, tháng nào đều phải có vài ngày xuất nguyệt. Cổ Minh Đào kinh hãi chẳng lẽ tháng nào cũng đau vậy sao --
Tết Nguyên Đán vừa qua vô cùng nhạt nhẽo, mặc dù hoàng cung tráng lệ nguy nga nhưng vừa qua quốc tang Hoàng hậu không thể tránh khỏi khung cảnh đìu hiu ảm đạm.
Tháng ba âm lịch Tư Hòa quận chúa chính thức trở thành thái tử phi.
Tháng tư âm lịch Tứ hoàng tử Bạch Diệp Phong ra pháp trường.
Cổ Minh Đào lúc này sực nhớ ra việc quan trọng mình chưa làm mới vội vàng sắp xếp đút lót quan giám ngục tới gặp Bạch Diệp Phong.
Trong phòng ngục tối tăm lạnh lẽo một dáng ngồi thẳng đứng lại gầy gò đơn độc. Mái tóc dài buông thõng ướt át tùy ý xõa trên vai, trên khuôn mặt im lặng cam chịu mà xinh đẹp. Bạch Diệp Phong. Cổ Minh Đào chưa từng thấy hắn xinh đẹp như vậy, bất giác trong lòng rung động mạnh.
- Là ngươi ?
Trong con ngươi tối đen sâu thẳm của y toát lên vẻ lãnh khốc không hề thua kém Bạch Diệp Quân.
- Là đệ.
Khác hẳn với vẻ xa cách lạnh lùng của Bạch Diệp Phong, Cổ Minh Đào tỏ ra thiện ý.
- Ngươi tới để làm gì ?
Cổ Minh Đào chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng hừ lạnh, trong giọng nói mang theo tia trào phúng:
- Nếu để biết lí do cô mẫu ngươi chết thì đừng tìm ta ! Ta không giết mẫu hậu.
- Ta tin huynh.
Bạch Diệp Phong sửng sốt.
- Vậy ngươi tới làm gì ?
- Ta muốn hỏi huynh biết những chuyện gì ?
Trên nét mặt lạnh của hắn mang theo ý cười nhàn nhạt:
- Ta không biết chuyện gì !
Cổ Minh Đào thở dài.
- Ta biết Tô quý phi đối với huynh có vài phần nhân duyên nhưng hoàng hậu mới là người đối với huynh có ân nhất.
Bạch Diệp Phong nâng mắt nhìn Cổ Minh Đào đang tự tin nhìn hắn. Làm sao nàng biết những chuyện này ?
- Vì có ân với mẫu hậu nên ta mới chấp nhận gánh tội danh này.
Hắn chậm rãi nói. Như sợ sẽ rơi từng chữ xuống.
Năm ấy mẫu thân hắn là họ hàng xa của Tô quý phi được tiến cung làm Tô thục nghi. Sinh non ra hắn mà chết đi. Lúc này Tô quý phi giành quyền nuôi hắn nhưng Cổ hoàng hậu là người âm thầm điều tra Tô quý phi chính là đã đụng tay khiến Tô thục nghi sinh non, sau đó còn khiến Tô thục nghi bỏ mạng không nguyên do. Nhưng người đằng sau vụ này không phải Tô quý phi --'
- Vì ta đã hứa với mẫu hậu sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ ngươi.
Cổ Minh Đào giật mình. Thần thái nàng hoang mang cực độ.
- Mẫu hậu là người tâm cơ thâm trầm. Muốn đụng tay với người thực không dễ. Chỉ là đối phương muốn loại bỏ ngươi, ta là vật chết thay hắn mà thôi.
- Huynh biết người đứng sau là ai ?
Hắn chưa kịp nói thì bọn lính đã lục đục đi vào cửa sau. Cổ Minh Đào nhanh chóng phân phó Sở Y cấp tốc thay đổi dung mạo cho hắn rồi đưa người nàng đã chuẩn bị từ trước chết thay cho Tứ hoàng tử vào ngục đồ. Người này chính là một tên tử tù khác trốn thoát được ngục tốt. Việc này phải cảm ơn Bạch Diệp Khánh đã hiến kế cho nàng.
Trở ra ngoài bằng mật đạo được Bạch Diệp Khánh chỉ điểm, Bạch Diệp Phong trong lòng chứa hàng vạn suy nghĩ khác nhau nhất thời không thể nói ra lời.
- Tại sao ngươi giúp ta ?
- Huynh đã hứa với cô mẫu của ta bảo vệ ta vậy sao lại chết đi dễ dàng như vậy ?
Bạch Diệp Phong cười, khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ hoa lớn, phong thái của hắn vẫn ung dung đào hoa vạn chủng. Dù mặc áo tù nhân dính đầy vết máu, mái tóc xõa ướt át, làn da hơi thẫm màu lem luốc. Nhưng thần thái một vị hoàng tử nên có không hề bị mất đi. Hắn gõ vào đầu gỗ Cổ Minh Đào một cái nhẹ.
- Ta sẽ không --
-...
- Ngươi vừa rồi làm hỏng kế hoạch của ta !
- Hỏng ? Hỏng rồi ư ?
- Ta là định chân chính bước ra ngoài. Tuy rằng ngươi hơi ngốc nhưng dù sao nếu ta thực hiện kế hoạch hôm nay có hơi mạo hiểm. Thôi đành cứ thế để ngươi bắt đi vậy.
Cổ Minh Đào ngẩng mặt lên chạm đúng ánh mắt trào phúng của hắn, trong lòng dâng lên cảm xúc vô cùng khó tả.
Đồ đạc cùng châu báu của cung hoàng hậu đã được chuyển vào kho hoàng cung nhưng những ma ma được phân phó ở lại chỗ Cổ Minh Đào đã âm thầm nhận được không ít vàng từ trước khi Cổ hoàng hậu qua đời. Cổ hoàng hậu đã đoán ra được sẽ có ngày nàng phải chịu kết cục này nên đã sẵn sàng và chuẩn bị từ sớm. Nếu nàng không chọn cách này thì đối phương sẽ dứt khoát khiến cho bọn họ lâm vào cảnh khốn cùng. Mà lúc này Cổ Minh Đào đang được an toàn dưỡng thương. Sở Y thay ma ma tổng quản cung ghi chép sổ sách quản lí ngân lượng vàng bạc, quả nhiên những ma ma được hoàng hậu sắp xếp đều rất chung thành, tận tâm. Bọn họ biết tiểu chủ tử còn nhỏ lại đang dưỡng thương cần rất nhiều dược liệu quý hiếm nên không những không hề lấy trộm một chút nào từ chỗ hoàng hậu truyền mà còn chịu mang tài sản riêng được hoàng hậu ban thưởng những năm vừa qua tới nhập ngân khố. Đa phần những người này đều là người được Cổ hoàng hậu cứu giúp, không có nhân thân và đều đã đứng tuổi.
Cổ Minh Đào sắp xếp cho Bạch Diệp Phong ở một tiểu viện ngoại thành, cử người chăm sóc hắn. Bạch Diệp Phong không hề tỏ ra biết ơn với Cổ Minh Đào mà còn tự ý đổi phòng trong hoa viên của mình. Phòng "bị" đổi chính là phòng của Bùi Ngân --
Đáng lẽ ra Bùi Ngân nên ở lại trong cung để tiện chăm sóc Cổ Minh Đào nhưng gần đây cơ thể suy nhược khá nhiều nên nàng được Đan Điểu Vương đặc cách một hoa viên nhỏ ngoại thành Thăng Long. Bạch Diệp Phong chỉ là tiện tay nhấc tới đặt chỗ đó mà thôi. Hắn không biết điều lại còn mồm năm miệng mười liên tục cãi nhau với Bùi Ngân. Nam nhân vô sỉ này thật không biết tốt xấu!
Bạch Diệp Phong tuy gầy gò hơn các hoàng tử khác nhưng hắn có một phong thái lãng tình riêng biệt không hề giống huynh đệ mình. Cho dù ở nơi ngục tối ẩm thấp hắn vẫn như tỏa sáng. Hay ở hoàng cung lộng lẫy xa hoa hắn lại có ánh hào quang vừa đủ không choáng ngợp khiến cho người nhìn có cảm giác an toàn. Mà hiện tại ở biệt viện riêng ở ngoại thành lại mang một màu sắc nho nhã hài hòa không hề chói mắt không hề khoa trương.
Bùi Ngân lại không cho rằng hắn xinh đẹp vì thiếu mất vẻ phong tình cùng ánh mắt ấm áp như Mạc Vũ hoặc Bạch Diệp Khánh. Cổ Minh Đào tuy còn nhỏ nhưng lại ham sắc đẹp đều là bị dụ hoặc. Bùi Ngân nói nàng cứu hắn chính là sai lầm.
Bạch Diệp Khánh vẫn qua thăm Cổ Minh Đào thường xuyên, còn thay nàng giữ bí mật chuyện tứ đệ mình vượt ngục. Tất nhiên người ra pháp trường kia không ai nhận ra hoặc có thể nói là nhận ra nhưng không dám lên tiếng. Nếu có thể đánh tráo phạm nhân tức là người này có quyền cao chức trọng hoặc là người không dễ đắc tội. Căn bản chuyện này cũng không hiểu tại sao Bạch Diệp Quân lại biết. Hắn mò tới biệt viện trong đêm khuya, chỉ là muốn nói với Bạch Diệp Phong vài câu. Ai ngờ rằng lại đi nhầm phòng của Bùi Ngân...
Bạch Diệp Quân mặt mày tối sầm lại, tại sao tên gián điệp mình phái đi lại báo nhầm chỗ tứ đệ ? Vừa quay lại tính đi ra ngoài lại thấy tiếng khúc khích phía sau lưng. Đây mới là Bạch Diệp Phong. Đôi lông mày của Bạch Diệp Quân gắn thật chặt lại, hắn không ngờ lại bị tứ đệ không đáng chú ý này chơi xỏ.
- Tam ca, huynh vào phòng nữ nhân người ta vào lúc này rồi đột ngột đi ra như không có chuyện gì hay sao ? Huynh không sớm không muộn tới lại tới nửa đêm là có ý gì ?
- Ta là đi nhầm --
- Ồ ? Phải không ? - Bạch Diệp Phong bày ra nét mặt ngạc nhiên thật rồi trào phúng nói - Vậy là quản gia chúng ta thất trách, không chào đón tam hoàng tử chu đáo. - Hắn bỗng đổi giọng - Đem hắn phạt năm mươi trượng !
Năm mươi trượng chính là muốn tính mạng của người ta. Bạch Diệp Quân thoáng rùng mình, tứ đệ mà hắn luôn coi không đáng để ý trước mặt mình đây ư ? Thật sự không giống !
Bạch Diệp Quân nhất thời kích động, đôi đồng tử co dãn kịch liệt.
Bạch Diệp Phong uy hiếp hắn ?
Biết hắn không đường đường chính chính tới hỏi chuyện liền đem lão quản sự ra uy hiếp hắn !
- Ta đến là có chuyện muốn nói với ngươi --
- Ồ ? - Bạch Diệp Phong lộ ra ý cười nhàn nhạt đáp lại. - Mời huynh ?
Bạch Diệp Phong đưa Bạch Diệp Quân lên gian chính. Từ đầu tới cuối một chữ cũng không nhắc tới Bùi Ngân nhưng trong lòng Bạch Diệp Quân vẫn thấp thỏm.
- Hoá ra vì chuyện của mẫu hậu ?
Ngươi nghĩ ta còn chuyện nào mới đến tìm ngươi đây ?
- Huynh cũng biết nhược điểm của mẫu hậu là Cổ Minh Đào, ta cũng vậy !
Cái quái gì mà nhược điểm của ngươi cũng là Cổ Minh Đào đây ?
- Trước khi mẫu thân lâm chung có một ân tình với ta, ta chẳng qua vì lời bàn giao của người mà lấy Cổ Minh Đào làm nhược điểm chính mình, từ phía sau bảo vệ hắn !
Thấy Bạch Diệp Quân lộ ra vẻ khó hiểu Bạch Diệp Phong cười khẩy.
- Đáng ra ta không cần hắn cứu ta cũng sắp xếp xong rồi ! Từ nay trên đời không có Bạch Diệp Phong nào nữa. Điều này là ta đồng ý với mẫu hậu, chỉ để bảo vệ Cổ Minh Đào.
Bạch Diệp Quân hỏi hắn vài chuyện nữa rồi trở về.
- Tam ca, huynh tới lúc nửa đêm lại vào phòng Bùi Ngân cô nương rồi hiện tại lại rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra như vậy hay sao ? Chuyện này truyền ra ngoài quả là không tốt lắm..
Dù là danh tiếng của Bùi Ngân không quan trọng nhưng danh tiếng tam hoàng tử là cực kì quan trọng.
- Chuyện này lần tới đến ta sẽ đề cập !
Bạch Diệp Phong nhìn theo hình dáng vụt biến mất trong khoảng tối của Bạch Diệp Quân khoé môi vẫn mỉm cười.
Lúc này Bùi Ngân từ trong màn trướng đi ra.
- Sao ngươi lại nói cho hắn biết Cổ hoàng hậu giao phó gì cho ngươi ?
- Cũng giống như ngươi, hắn sẽ không hại đến Cổ Minh Đào !
Nói rồi Bạch Diệp Phong thong thả đi về phòng. Tiếng lục lạc trên cây sáo trong người hắn vang lên khe khẽ trong màn đêm tĩnh mịch.
Ngay sau khi Bạch Diệp Quân tới vào nửa đêm thì Bạch Diệp Khánh cũng tới. Điều hiển nhiên hắn tới quang minh chính đại.
- Tứ đệ ! Ta thấy đệ nên chia sẻ với chúng ta ! Ta nhất định sẽ giúp đệ rửa sạch nỗi oan khuất này !
Bạch Diệp Phong nhàn nhã thưởng trà đôi môi mỏng chỉ mỉm cười như không. Thưởng thức một ngụm hắn mới chậm rãi nhìn Nhị ca mình.
- Trà Bách hoa vạn tuế này Đào Nhi pha chế thật sự rất thơm, ta sợ trong cung nhị ca cũng không có !
Bạch Diệp Khánh không giận mà vẫn vui vẻ cười thân thiện:
- Đây là chuyện đương nhiên ! Bách hoa vạn tuế là ta cùng Tiểu Đào Tử hái một trăm loại hoa đem lọc rồi ướp trên lá sen trắng. Hương vị trong sạch thanh cao này không trà nào có thể sánh bằng. Ban đầu chúng ta phân ra làm năm phần, nhưng về sau ta thay đệ ấy dâng phụ hoàng ba phần nên chỗ còn lại chia thành ba phần nữa, thái tử một phần, đệ một phần, phần còn lại là của tam đệ. Ta đương nhiên là không có !
Ý của hắn là ta cùng Đào Nhi của ngươi làm ra ngươi thấy thơm ngọt cũng là đúng !
Bạch Diệp Phong vẫn giữ nguyên ý cười nhàn nhạt:
- Ồ ? Quả nhiên nhị ca tinh tế !
- Tứ đệ quá khen !
- Aizz ta thật không biết nhị ca cùng Đào Nhi châu liền bích lạc.*
- ...
- Xem ra là ta đại ngu nhược trí rồi.*
Khoé mắt Bạch Diệp Khánh giật giật, Bạch Diệp Phong cái tên lưu manh nhà ngươi !!!
- Ta với biểu đệ căn bản chỉ là đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu* mà thôi. Tứ đệ quá lời rồi.
Lời vừa dứt thì bên ngoài có tiếng nói lanh lảnh vang lên:
- Ai đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu với huynh ?
- Đào Nhi ?
- Tiểu Đào Tử ?
Cổ Minh Đào mảnh khảnh nhưng lại thập phần phong hoa tuyệt đại, dưới ánh nắng mặt trời cuối xuân càng thêm rạng rỡ xinh đẹp, tỳ nữ của biệt viện nhất thời rung động. Bạch Diệp Phong cũng bất giác sững lại một chút, Bạch Diệp Khánh nhìn Cổ Minh Đào rồi lại nhìn Bạch Diệp Phong ý cười ngày càng sâu.
- Bái kiến nhị vị điện hạ !
Cổ Minh Đào trên môi vẫn là nụ cười tươi hồng, Bạch Diệp Khánh vội vàng chạy lại đỡ nàng dáng vẻ là ân cần vô cùng.
- Vừa khỏi lại chạy đi lung tung, đệ khiến ta lo chết !
Bạch Diệp Phong lấy lại sự bình tĩnh đợi Cổ Minh Đào tiến lại gần mới mở miệng.
- Ta nay đâu còn là tứ hoàng tử điện hạ đây ? Ngươi còn hơn ta chức vị vương gia này !
Cổ Minh Đào đôi gò má hồng nhuận lập tức mỉm cười:
- Người vẫn là tứ biểu ca của ta.
Bạch Diệp Phong chăm chú nhìn Cổ Minh Đào, trong lòng nổi lên suy nghĩ nếu người này là nữ nhân chắc chắn hắn sẽ bất chấp tất cả để có được, nhưng hiện tại lại là nam nhân...
Châu liền bích lạc = Sự kết hợp vô cùng ăn khớp
Đại ngu nhược trí = Vô cùng ngu muội nhưng lại tỏ ra thông minh.
Đồng thanh tương ứng. Đồng khí tương cầu = Cùng thanh âm thì ứng đáp, cùng tính khí thì tìm nhau.
Phong hoa tuyệt đại = Vô cùng xinh đẹp, phong lưu
________________________________________________________________________
Gió mở ra xiềng xích kí ức.
Nhớ tới ngày xưa của hai ta.
Lời đã hứa,
Từng tiếc nuối bỏ qua ...
Hoa đào rơi xuống hương thầm giấu khổ sở.
Đã một năm từ khi Cổ Trác rời kinh thành Thăng Long.
Sau khi trở về, để bù đắp về việc nữ nhi vô ý bị thương và tỷ tỷ bị hãm hại, Bạch Đế đã phát chiếu chỉ cho Cổ Trác trở thành tướng quân thống lĩnh năm mươi vạn quân tinh nhuệ trấn giữ Cửa Đông. Việc đó tới nay cũng được nửa năm, đáng lẽ là chuyện vui mừng. Nhưng đến nay đã trở thành đại hoạ.
Cổ Trác thân là tướng quân không nhận được mệnh lệnh của hoàng đế không được dẫn binh trở về kinh thành.
Nhưng hắn đã dẫn binh trở về kinh thành, trên tay cầm theo một đạo thánh chỉ.
Bạch Đế lại không hề ra một thánh chỉ nào !
Cổ Minh Đào nghe được tin này thì vô cùng hoảng sợ, nhất thời không đứng vững ngã vào người Sở Y.
Sư phụ làm sao lại có ý định này ?
Người là một đạo nhân thanh trần thoát tục, sẽ không tham gia binh biến, sẽ không đoạt vị --
Hôm nay Bùi Ngân tới xem tình trạng vết thương cho nàng, lại đi cùng Bạch Diệp Phong. Không biết làm như nào Bạch Diệp Phong có thể che dấu thân phận trước bao nhiêu tai mắt rộng lớn trong hoàng cung này.
- Ngày trước mọi người luôn nghĩ ta là một thanh niên chỉ biết ăn chơi trác táng nhưng ta vốn đã biết. Cho dù ta có hoặc không tham gia vào trận chiến hoàng quyền thì họ cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho ta. Cho nên bấy lâu nay ta âm thầm bồi dưỡng nhân thủ cùng do thám.
Bạch Diệp Phong nói nhẹ tựa như lông tơ. Coi như những việc đó hắn chỉ thuận tiện nhấc tay mà thôi.
- Lần này mẫu hậu nói ta rút khỏi vị trí tứ hoàng tử cũng là để bảo vệ ta tránh khỏi trận chiến này, mà cũng là để bảo vệ biểu đệ ngươi.
Ánh mắt Bạch Diệp Phong dừng trên người Cổ Minh Đào khá lâu, tới khi Cổ Minh Đào ngượng ngùng qua đi hắn mới phát hiện mình thất thố bèn giả ho tiếp tục nói. Trong căn phòng chỉ có Bạch Diệp Phong cùng Cổ Minh Đào. Ngay cả Bùi Ngân, Sở Y, Giang Y đều bị đuổi ra ngoài.
- Huynh nói cho tam biểu ca rồi ?
Khi nghe hắn kể lại Cổ Minh Đào vô cùng hoảng hốt.
- Ngươi bát nháo cái gì ? Hắn còn tốt chán so với ... bỏ đi, ta thấy ngươi nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
- Rời khỏi đây ? Nhưng hiện tại ..
- Ta biết hiện tại phụ thân ngươi đang gặp rắc rối. Nhưng chính vì thế ngươi mới nên rời đi.
Cổ Minh Đào do dự hồi lâu. Bạch Diệp Phong nhìn nàng khe khẽ mở miệng.
- Để ta đưa đệ đi.
Vừa nói xong đã một tiếng vô cùng dứt khoát vang lên.
- Không thể !
Bạch Diệp Phong chần chừ nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ thanh luân kia nhất thời không thể nói gì.
Lúc này là tháng năm, Thăng Long như một lò bát quái nuốt chửng mọi thứ trong ánh nắng mặt trời gay gắt. Mọi người đều trong trạng thái suy nhược cực điểm. Bạch Đế ngồi trên ngai vàng day day thái dương, mi tâm đã nhăn nhó tới nỗi hai chân mày chạm vào nhau. Thánh chỉ mà Trần công công lấy từ Cổ Trác đang quỳ dưới kia dâng lên đang trong tay Bạch Đế.
Quả thực giống tới từng đường vải thêu !
Ngay cả nét chữ cũng giống như đúc !
Còn cả con dấu !
Bạch Đế chợt mỉm cười. Lặng lẽ đánh giá khuôn mặt của vị huynh đệ hai mươi năm đang quỳ ở đó. Khuôn mặt đẹp như vậy, nếu chết đi cũng quả là đáng tiếc.
- Cổ huynh đứng lên đi.
Cổ Trác hơi ngạc nhiên xong vẫn tạ ơn mà đứng lên. Binh lính cùng hắn trở về kinh thành đều đã bị cản lại ở bên ngoài. Hắn căn bản vẫn không thể hiểu được rốt cuộc người huynh đệ mà hắn kết nghĩa hai mươi năm này là muốn làm gì ?
- Tất cả lui hết ra ngoài cho trẫm. Trẫm có vài lời muốn nói với Cổ đại tướng quân !
Khi tất cả mọi người đều đã ra ngoài hết, đại điện vốn đã im lìm nay càng im lìm lạnh lẽo hơn.
Cổ Trác vẫn cúi thấp đầu, Bạch Đế rời khỏi vị trí chậm rãi đi xuống.
- Hai mươi năm qua... - Bạch Đế chậm rãi. - Chúng ta đều đã thay đổi.
Cổ Trác vẫn im lặng cúi đầu.
- Ngươi nói xem, là con người thật sự thay đổi hay chính con người là như vậy đây ?
Thấy đối phương vẫn im lặng Bạch Đế chậm rãi nhướng hàng lông mày lên cao:
- Thánh chỉ này -- đúng là ta viết !
Cổ Trác sửng sốt, nâng mắt lên nhìn Bạch Đế như không tin.
- Có điều...
Hắn quay đầu thật mạnh nhìn thẳng vào đôi mắt ngạc nhiên của Cổ Trác, gằn từng chữ.
- Là ta muốn ngươi chết !
Cổ Trác hơi sửng sốt sau đó như hiểu ra hắn nở nụ cười.
- Phải không ? Vậy nên bệ hạ mới thêm cho rồng hai chiếc râu ?
Bạch Đế không ngạc nhiên gật đầu. Đúng là hắn sai thợ dệt dệt thêm cho rồng trên gấm vàng thành rồng bốn râu.
- Ngươi đã biết tại sao vẫn dẫn quân trở về ?
- Ta muốn câu trả lời.
Bạch Đế mỉm cười. Rất lâu sau mới nhấc môi.
- Ta không có câu trả lời nào.
- Tại sao tỷ tỷ của ta lại chết ? Tại sao nữ hài của ta lại bị truy sát ?
- Ngươi thật muốn nghe ?
- Ta muốn nghe.
Bạch Đế cười lớn. Đại điện rộng lớn khiến cho tiếng cười của hắn vang lên mạnh mẽ và ghê rợn hơn.
- Kỷ Nhi chỉ sợ là hi sinh phí công vô ích.
Bạch Đế thở dài nhưng trong mắt tràn ngập tia trào phúng.
- Ta muốn cả ngươi và Kỷ Nhi cùng tuẫn táng với Mộc Nhi.
Khoé môi Cổ Trác hơi giật.
- Nếu năm đó ngươi cùng Thiên Kỷ nàng ta không đem Mộc Nhi đánh đổi Hậu vị ta sẽ buông tha.
Hắn đã lầm.
- Ta hận. Ta hận tất cả những ai đã bức nàng rời ta.
- Đây là lí do chính ngươi lật đổ tiền triều sao ?
- Năm đó nàng theo Âu Dương Phỉ chính là chủ ý của ngươi !
Bạch Đế tức giận chỉ tay vào mặt Cổ Trác. Cổ Trác nhìn hắn bằng ánh mắt bi thương vô cùng. Từ đầu đến cuối Bạch Tước đều sai rồi. Tiến cung chính xác là chủ ý của biểu tỷ. Là biểu tỷ muốn trả thù hắn mới tiến cung. Là biểu tỷ muốn cho hắn biết rằng biểu tỷ muốn được làm chính thê, muốn được danh chính ngôn thuận trở thành hiền thê của hắn. Nữ nhân quốc sắc thiên hương cao ngạo có gì sai trái ? Nữ nhân khuynh đảo thiên hạ khiến đế vương quay cuồng có gì lạ lẫm ? Rốt cục Cổ Trác muốn gần biểu tỷ trợ giúp cho nàng mới mê hoặc Âu Dương trưởng công chúa Tử Nghiêm thuận lợi tiến cung. Nào ngờ Cổ Huyết Mộc không chịu đựng được phế đế Âu Dương Phỉ mới quyết định giết hắn ta. Mà căn bản lúc nàng nảy ra ý định này Cổ Trác cũng hoàn toàn không biết. Về sau Bạch Tước cầm quân lấy cớ phò tá vua bức Âu Dương Tử Nghiêm viết chiếu thư nhượng ngôi hoàng đế.
- Ta không biết ngươi thay đổi từ lúc nào !
Cổ Trác cảm thấy cổ họng khô khốc, chậm rãi nhấc từng thanh âm. Bạch Đế nhìn hắn trong lòng vô cùng phẫn uất.
- Nếu không phải ngươi đưa Thiên Kỷ vào cung Mộc Nhi cũng sẽ không hận ta.
Lúc đó căn bản Cổ Thiên Kỷ là muốn dẫn Cổ Huyết Mộc đi chạy trốn. Ai ngờ mê hồn hương ở đâu khiến nàng ta quay cuồng không tự chủ lao tới nam nhân đối diện. Trong căn phòng sực nức mê hồn hương hai người dây dưa một hồi bỗng nghe tiếng cầm rơi xuống. Khi nhìn ra đã thì thấy bóng dáng Cổ Huyết Mộc chạy đi.
Nhớ nhung đong đầy,
Thêm nát tan cõi lòng
Hận và yêu cuốn xoay
Càng quên đi cớ sao càng nhớ
Chuốc say men nồng,
Như đã buông ái tình
Mà mộng tan qua vội
Càng khắc sâu,
Khóe mi lệ tuôn...
- Khi ta đuổi theo nàng, nàng đã nói với ta rằng đời này nàng hận ta, nàng sẽ không cho ta một cơ hội nào nữa. Tất cả chỉ vì ngươi mang theo Thiên Kỷ tới.
Bỗng nhiên từ đâu Bạch Đế rút ra một thanh kiếm đâm thẳng vào ngực Cổ Trác. Nước mắt trên khuôn mặt hắn rơi lã chã.
- Ta hận ngươi, ngươi căn bản cũng không nên sống !
Cổ Trác một tay chống xuống đất một tay đỡ lấy lưỡi kiếm đang cắm trên khuôn ngực khó khăn lắm mới nói được.
- Ngươi sai rồi. Từ đầu đến cuối ngươi sai rồi.
Bạch Đế thét lớn:
- Ta không sai !
Cổ Trác cười khẩy.
- Ngươi tự thẹn với bản thân mà giận chó đánh mèo. Cũng không nhìn ra mê hồn hương hôm ấy chính biểu tỷ hạ. Nàng căn bản không muốn thuộc về ngươi. Cho nên mới để lại di thư phó thác Kỷ Nhi. Chính vì thế cho nên Kỷ Nhi mới tự hạ tuyệt đường sinh của mình. Hạnh phúc Kỷ Nhi đã hi sinh, cơ hội làm mẫu thân nàng cũng không có. Tất cả chỉ vì ơn dưỡng dục đối với phụ tử Mộc Nhi. Ngươi cũng biết rõ lại cố ý không muốn nhận lỗi về mình. Hơn mười năm qua trong đầu ngươi căn bản chỉ là làm sao chúng ta chết mà ngươi vẫn mang được danh tiếng một hoàng đế tốt. Ngươi nghĩ có nực cười không ? Mộc Nhi thấy có buồn cười không ?
Bạch Đế giận tím mặt lại càng đâm sâu lưỡi kiếm vào ngực Cổ Trác. Máu tươi đầm đìa, một màu huyết nhục chảy xuống, mùi tanh nồng bắt đầu trở nên nặng nề hơn.
- Ta biết. Lúc Kỷ Nhi đưa Lạc Hy tới Tịnh Vân, ngươi đã ngầm sắp xếp nhân thủ nhất cử nhất động của nàng đều theo dõi. Ngay cả con trai mình cũng không ngần ngại đem ra làm công cụ giết người cho ngươi.
- Thì ra ngươi cũng đã biết ? - Bạch Đế nhấc khẽ khoé môi. - Quân Nhi ! Con ra đây !
Phía sau bức bình phong treo bản đồ Đại Nam xuất hiện một thân hình vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Ánh mắt của hắn lãnh khốc, cơ hồ người ở dưới không hề liên quan tới bản thân.
- Phụ hoàng gọi nhi thần ?
Bạch Đế nâng cằm Cổ Trác lên, gằn từng tiếng:
- Ngươi nhìn cho kĩ, người trước mặt ngươi sẽ là hoàng đế Đại Nam trong tương lai, ta bồi dưỡng một chút cũng không có gì quá đáng !
Nói rồi hắn hung hăng rút thanh kiếm ra rồi đạp cho Cổ Trác một cước thật mạnh khiến hắn lăn ba vòng. Cổ Trác nhổ ra một búng máu tanh nhạt trong miệng.
Lúc này, Cổ Minh Đào từ bên ngoài nước mắt giàn giụa chạy vào quỳ xuống trước mặt Bạch Đế:
- Bệ hạ, thần xin người, xin người hãy tha cho phụ thân của thần !
Trên mắt Bạch Diệp Quân lộ ra một ánh nhìn kì dị, vụt sáng rồi loé tắt. Cổ Trác vô cùng ngạc nhiên nhìn nữ nhi của mình.
Cổ Minh Đào dập đầu thật mạnh xuống nền đất lạnh lẽo, trên trán đã dính một hồi huyết nhục loang lổ.
- Thần xin người hãy tha cho phụ thân, xin người đại nhân đại lượng.
Bạch Đế không ngạc nhiên chỉ khẽ cười.
Rõ ràng hắn đã biết nàng sẽ tới.
Là hắn sắp xếp tất cả.
- Ngươi nói đi ? Ta cho ngươi một nguyện vọng.
Cổ Trác khẽ nhếch môi. Đúng là một người đáng sợ, hắn giết ngươi rồi lại để ngươi phải cảm ơn hắn.
- Ta chỉ muốn ngươi đảm bảo nhi tử của ta một đời bình an.
- Được, ta sẽ đảm bảo mạng sống của hắn. Nhưng ngươi thì phải chết !
- Không ! - Cổ Minh Đào ôm chặt Cổ Trác khóc lớn, y phục của nàng đã nhuốm một màu huyết nhục. - Không được ! Cầu xin bệ hạ tha cho phụ thân.
Hoá ra bấy lâu nay phụ thân luôn lừa nàng, người chính là phụ thân ruột thịt của nàng.- Đào Nhi ! Cổ Trác khẽ run run đưa tay vuốt tóc tiểu hài tử.
- Tại sao phụ thân lừa Đào Nhi ? Đào Nhi không đáng tin để người nói ra sự thật hay sao ?
- Ta .. ta là sợ con hận ta.
- Tại sao Đào Nhi phải hận người ?
- Bởi vì ta phụ mẫu thân con, còn không chăm sóc chu đáo được cho con...
Bởi vì nếu không phải hắn được cứu thì bây giờ hắn đang ở hoàng tuyền, Đào Nhi của hắn cũng không biết sẽ ra sao.
- Đào Nhi không hận người ! Cho dù như thế nào Đào Nhi cũng không hận người ! Phụ thân, hoàng cung tuy xa hoa tráng lệ nhưng Đào Nhi không thích ! Đào Nhi chỉ thích những ngày sống cùng người ở Tịnh Vân ! Phụ thân, người về Tịnh Vân với Đào Nhi ! Chúng ta cùng về ! Được không ?
Cổ Trác mỉm cười chạm nhẹ trán lên luôn mặt đầm đìa nước mắt kia.
Nàng vẫn còn là một hài tử.
Nói đến đây nàng lết gối đến gần Bạch Đế hơn. Lại dính một đạp của Bạch Đế.
- Ngươi thật to gan ? Ai cho ngươi xông vào đây ?
Cổ Minh Đào chợt vùng dậy, thân bạch y đã nhuốm màu huyết loang lổ, Cổ Trác đưa tay ra muốn níu lại cố ý nói nàng đừng náo loạn nữa.
- Bệ hạ, thần cầu xin bệ hạ tha cho phụ thân, thần nguyện xung quân bồi tội thay phụ quân, vĩnh viễn không cầu vinh hoa phú quý nơi thân phận Đan Điểu Vương !
Bạch Đế cười lạnh. Ta muốn là cả nhà ngươi đều bồi theo nàng.
Cổ Trác đau đớn ôm khuân ngực không ngừng rỉ máu của mình.
- Đào Nhi...
Cổ Trác dùng hết sức lực gọi tên nàng. Hắn muốn nói cho nàng biết rằng, trên đời này không phải ngươi cứ cầu xin thì đối phương sẽ cho ngươi toại nguyện, càng không có chuyện ngươi hứa sẽ không làm gì liên luỵ hắn hắn sẽ tha cho ngươi sống sót. Nhất là đối với người có tâm tư như Bạch Tước !
Đáng tiếc những lời này hắn không nói được với nữ nhi của hắn. Hắn quay đầu liếc nhìn về phía Bạch Diệp Quân. Hắn biết, người này đối với nữ nhi của hắn có ít nhất ba phần tình cảm. Bạch Diệp Quân trên mặt biến đổi thật lớn, nhưng hắn chưa kịp mở lời thì Bạch Đế đã lên tiếng.
- Mang đi !
Ngày hôm sau Bạch Đế chiếu cáo thiên hạ. Cổ tướng quân bị kẻ gian hãm hại mắc phải tội tày trời, niệm tình có công lao với thiên hạ, tước bỏ quân hiệu, tước bỏ chức vị cùng quân đội. Lưu đày biên cương.
Hiện giờ trong đầu Cổ Minh Đào đang rất rối. Lưu đày biên ải. Không phải là lừa người thiên hạ hay sao, Cổ Trác là chính Bạch Đế đã giết rồi !
Bảy ngày sau, Cổ Minh Đào dâng sớ xin được xung quân. Bạch Đế chuẩn tấu.
Ngày Cổ Minh Đào chuẩn bị lên đường thì bị Bạch Diệp Phong bắt cóc.
Bạch Diệp Phong mấy ngày nay xuất quỷ nhập thần, căn bản không có thời gian đến thăm Cổ Minh Đào nữa. Từ sau hôm ấy Cổ Minh Đào cũng không chịu gặp ai nên cũng không để ý đến hành tung của hắn.
Ngày hôm ấy Cổ Minh Đào chính tai nghe tất cả mọi chuyện, chính mắt nhìn thấy Bạch Đế giết chết phụ thân mình. Cũng đã biết được hoàng cung tráng lệ này có bao nhiêu chuyện dơ bẩn được bọc vàng.
- Hoá ra là như vậy ! Hoá ra Cô mẫu của ta là do bệ hạ ra tay !
Bạch Diệp Phong mang theo một chiếc mặt nạ bằng đồng nửa mặt, tuy không rõ biểu cảm của hắn nhưng Cổ Minh Đào cảm nhận được sự bi thương của hắn.
- Ta thật không hiểu, huynh cũng là nhi tử của ngài ấy mà ngài ấy lại có thể ra tay bức huynh tới mức này !
Bạch Diệp Phong dường như không để ý chỉ lấy hai tay cầm chặt bả vai Cổ Minh Đào lắc lắc:
- Ta không quan tâm ! Đào Nhi, đệ nhất định không được xung quân !
Xung quân biên ải ? Cổ Minh Đào của hắn điên rồi hay sao ? Tiểu tử mười hai tuổi !
Cổ Minh Đào nói trong giọng nói khàn khàn.
- Huynh nhìn xem nơi này có chỗ để ta dung thân nữa hay sao ?
Bạch Diệp Phong trong lòng dấy lên một làn sóng bi thương kịch liệt.
- Đi theo ta, ta nhất định sẽ bảo vệ đệ, ta sẽ cho đệ tất cả những gì ta có được ! Đi theo ta ! Đào Nhi, ta đã hứa với mẫu thân sẽ bảo vệ đệ, đi theo ta, được không ?
Cổ Minh Đào nhìn nam tử trước mặt mình, có chút cảm động.
- Không được ! Ta không thể liên luỵ huynh nữa ! Dù sao huynh cũng vì ta, vì cô cô của ta mà quy ẩn, trên đời này huynh không còn nữa, ta hại huynh tới đó huynh còn bảo vệ ta sao ?
- Cho dù như nào, ta vẫn bảo vệ đệ. Cho dù đệ phụ ta, ta cũng sẽ bảo vệ đệ !
Hắn không biết những lời nói của mình sẽ ảnh hưởng tới sau này như nào. Trong đầu hắn hiện tại chỉ nghĩ rằng, nếu Cổ Minh Đào cùng hắn quy ẩn, hắn sẽ không còn lo lắng đến chuyện hắn bị người đời cười chê vì .. yêu chính đệ đệ của mình.
______________________________________________________________
Dạo này lão tử có nhiều chuyện xảy ra nên đổ hết lên đầu Đào Nhi tạm vậy T_T
Đừng ai thù ta nha !!!!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện