Tuẫn Tử

Chương 5 : Tranh đấu

Người đăng: annie_duongminh

Ngày đăng: 00:16 23-04-2018

Mạc Vũ rời Thăng Long được nửa ngày liền quay lại. Một phần hắn lo lắng nàng sẽ đau buồn quá mức, một phần vì nếu lần này rời đi thực không biết bao giờ hắn mới có thể gặp lại nàng. Cổ Minh Đào luôn trốn trong phòng rốt cuộc không chịu ăn không chịu ngủ. Mạc Vũ khuyên bảo như thế nào nàng cũng chỉ trốn trong phòng nhất định không chịu gặp ai. Đến ngày thứ tám cung nữ canh cửa cung hoảng hốt "Mau ! Mau truyền thái y ! Truyền thái y !". Thiên Điểu Viện được một phen nháo loạn không thôi. Vị Từ thái y này vốn không phải thái y chuyên chữa trị cho Cổ hoàng hậu khi thấy Cổ Minh Đào liền vô cùng hoảng hốt. Ngày trước Cổ hoàng hậu vì thân phận của Cổ Minh Đào thường xuyên cho gọi thái y của mình nhưng sau khi nàng mất, không hiểu sao không chỉ vị thái y này mà còn các ma ma, các tâm phúc của hoàng hậu cũng đều biến mất không để lại dấu vết. Lúc này ở trong Thiên Điểu Viện, Cổ Minh Đào không hề phục trang nam nhi. Từ thái y không khỏi vô cùng lo sợ, Lưu ma ma là người bên cạnh Cổ hoàng hậu được giao phó ở lại Thiên Điểu Viện của Cổ Minh Đào nhanh chóng đặt vào tay vị Từ thái y một túi nhỏ nhưng nặng trịch mỉm cười ra hiệu, đối phương tuy toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn gật đầu thật nhẹ rồi chẩn trị cho Đan Điểu Vương. Mạc Vũ lặng lẽ nhìn nữ tử trước mặt. Bạch y mỏng manh, tóc xoã tuỳ ý che đi nửa khuôn mặt trắng như bạch ngọc, làn môi yếu ớt tái nhợt, lông mi khẽ động đậy, một giọt lệ châu từ từ lăn xuống. - Cô mẫu nàng nếu còn sống nhất định cũng sẽ không đồng ý để nàng làm bừa như vậy. Nàng là châu ngọc trên tay Hoàng hậu, nàng tự dày vò bản thân như vậy há chẳng phải muốn Người đau lòng hay sao ? - Mạc huynh... Mạc Vũ ôm trọn nữ tử yếu ớt vào lòng, vai nàng run rẩy, hắn mơ hồ thấy ngực áo ấm mà ướt. Nàng đang khóc. Là lặng lẽ khóc. - Bọn họ đều nói tứ biểu ca hại cô mẫu... ta phải đi hỏi huynh ấy. Tại sao lại muốn hại cô mẫu ? Nàng không phải từ trước đều rất hiền hoà ư ? Hắn xót xa vỗ nhè nhẹ lên vai nàng thì thầm: - Trên đời có rất nhiều chuyện nàng không hiểu được, cũng không nên biết quá nhiều. Nàng lo lắng cho cô mẫu nàng như vậy chi bằng chăm sóc bản thân mình thật tốt, nương nương ra đi nhất định sẽ không phiền muộn... - Mạc huynh, ta nhớ người .. - Cổ Minh Đào ấm ức ngẩng mặt lên nhìn thanh y nam tử - thật sự rất nhớ người ! Mạc Vũ không kìm được lòng mà thở dài, hắn lại đem nữ tử đó ôm trọn vào lòng mà vỗ về. Một lúc lâu sau nàng cơ hồ không khóc nữa. Cổ họng khô khốc Cổ Minh Đào nói: - Từ nhỏ ta đã mất cả phụ mẫu. Ngoài sư phụ cùng Bạch Diệp Quân bên cạnh ta đã không có ai. Bọn họ tuy rằng chăm sóc ta rất tốt nhưng đều rất khô khan, phải luyện võ, luyện cầm cùng học rất nhiều thứ, sư phụ đối với ta rất nghiêm khắc, Bạch Diệp Quân từ sau khi gặp lại liền trở thành một con người khác. Gặp cô mẫu ta mới cảm nhận được tình mẫu tử, tình yêu thương của người cùng huyết thống, ở bên cô mẫu ta mới có thể cùng người nói những điều ta thích, thoải mái được là ta.. Hắn để nàng nói. Giọng nói yếu ớt nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt hẳn. Cuối cùng nàng cũng chịu nghỉ ngơi một chút. Hắn đặt nhẹ nàng xuống giường, ngắm nhìn một lát rồi khẽ hôn trán nàng. Nàng mơ mơ tỉnh tỉnh giựt vội tay áo hắn, thì thào: - Quân Nhi.. Đừng đi ! Mạc Vũ khẽ sửng sốt. Quân Nhi ? Là Bạch Diệp Quân ? Hắn vô cùng để ý, nhẹ nhàng vỗ về hài tử này rồi rời đi. Sau khi Thiên Điểu Viện truyền thái y đã khiến nhiều người chú ý đến, mặc dù trong tiểu viện đã có Bùi đại phu nhưng ngày hôm đó cung nữ hoàn toàn không biết mà gọi tới Từ thái y. Chuyện này khiến cung nữ đó bị Lưu ma ma trách phạt một hồi sau đó xem chừng cũng vì sức khoẻ chủ tử mà lo lắng liền tha nàng. Các công chúa, hoàng tử ngày trước thường lui tới cùng Cổ Minh Đào nhận thấy bối cục hiện thời cũng thay đổi, Cổ Minh Đào không còn là đối tượng để bọn họ cần để lấy lòng nữa, tam hoàng tử Bạch Diệp Quân đã mất đi một lợi thế để lên ngôi thái tử, việc làm của bọn họ bây giờ là án binh bất động nhưng vẫn còn một số người không quên tình cũ gửi quà thăm hỏi chúc Cổ Minh Đào mau khoẻ lại, lại có kẻ tìm tới thăm hỏi như Bạch Diệp Khánh, Tư Hoà quận chúa,.. Cho dù rất mệt mỏi, Cổ Minh Đào vẫn gắng gượng vận trang nam nhi đón khách. Bạch Diệp Khánh mỗi ngày tới đều mang cho nàng những món đồ độc hiếm lạ, tất cả đều do đích thân hắn lựa chọn. Tư Hoà quận chúa một lần tới thăm nàng rồi liền ngày ngày chạy tới đòi nàng chơi cầm cho nàng ta thưởng thức. - Đan Điểu Vương... - Nữ nhi hồng y dáng hình diễm lệ ánh mắt lấp lánh chăm chú nhìn Cổ Minh Đào - ngươi thấy ta thế nào ? Cổ Minh Đào nhất thời sững sờ, Tư Hòa liền cho rằng Cổ Minh Đào là đang ngắm nàng, không khỏi bụm miệng cười. - Như nào .. là sao ạ ? - Ta có đẹp không ? Cổ Minh Đào trong lòng rối loạn hướng Tư Hoà gật gật: - Đẹp. Tư Hòa vui sướng giống như đóa hoa tình yêu trong lòng được nở rộ, mỉm cười thỏa mãn không chút che giấu. Tư Hoà là nghĩa nữ của Tư Huyền Vương Bạch Thanh Ngọc huynh trưởng của Bạch Đế Bạch Tước. Năm nay nàng bất quá cũng chỉ mười ba, là một thiếu nữ hoạt bát, xinh đẹp mỹ lệ, tính tình vô cùng tự nhiên, không giống như nữ nhi khuê phòng khác, nàng tự cho rằng hạnh phúc cuộc đời nàng nên tự nàng làm chủ. - Ta muốn làm Đan Điểu Vương Phi ! Lời này vừa nói ra khiến Cổ Minh Đào ngay lập tức muốn phun hết ngụm trà vừa uống ra. Kiềm chế cảm xúc lại bằng cách nuốt nước bọt, Mạc Vũ lại đến tẩm cung Đại hoàng tử đánh cờ không thể giải vây cho nàng, Sở Y nhìn Giang Y khẽ lắc đầu. - Quận chúa ... hôn nhân đại sự cần có bệ hạ làm chủ hôn. - Vậy ta liền chạy đi xin ý chỉ của bệ hạ ! Bệ hạ là thúc phụ của ta đương nhiên ngài sẽ đồng ý ! Cổ Minh Đào thở gấp, nhất thời không biết nên nói thế nào. - Hoà Nhi, không được làm loạn ! Ngữ khí lạnh lùng này được phát ra bởi Tam hoàng tử đang tiến từ phía sau Cổ Minh Đào. - Tam biểu ca, ta thật tình rất có hứng thú với Đan Điểu Vương, huynh không thấy chúng ta cùng là một đôi uyên ương thập phần thích hợp hay sao ? - Đan Điểu Vương hôn sự đã được hoàng hậu định sẵn từ trước rồi, muội còn muốn làm một trắc phi thôi hay sao ? Cổ Minh Đào liền giật mình, nghe đối phương nhắc đến "Hoàng hậu" liền thấy mình mẩy không tự chủ khẽ run, đôi mắt sâu thẳm đen láy bất giác trở nên dị thường. Trong thư phòng lúc này, Tư Huyền Vương Bạch Thanh Ngọc cùng Bạch Đế đang cùng nhau đàm luận chuyện triều chính. Bạch Đế từ sau khi lên ngôi liền tỏ ra vô cùng nhu nhược nhưng chính là âm thầm quan sát bố cục đại sự. Cổ hoàng hậu tuy nói là bị Tứ hoàng tử hại, ai tin có thể tin nhưng Tư Huyền Vương nhất định sẽ không tin, nàng ta là người thông minh cỡ nào, dễ dàng bị một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch hại chết dễ dàng vậy hay sao ? Chuyện này e rằng đã nằm trong tay Bạch Đế, hắn là người không thích người khác quá hiểu mình, lại vô cùng triệt để muốn truy hại những người nắm trong tay yếu điểm của hắn. Bạch Đế là người lãnh khốc vô tình như thế nào làm sao Tư Huyền không biết được đây ? - Đại ca, huynh thấy ngôi vị thái tử truyền cho ai mới là tốt nhất ? Tư Huyền giật mình, Bạch Đế hắn hỏi chuyện này là có ý gì ? Bạch Diệp Quân ngày trước được Cổ hoàng hậu nhận nuôi tất nhiên là đối tượng xứng đáng được nhận chức vị này, nay Cổ hoàng hậu không còn, Đại hoàng tử mới là trưởng tử. Tài năng và sức quyết đoán của hai vị hoàng tử này thực sự là ngang bằng, không ai kém cạnh ai, mẫu thân của ai cũng là quý nữ. Mặc dù Châu Đại Nguyệt là chất nữ của thái hậu tiền triều nhưng suy cho cùng Châu gia vẫn là có công với đất nước, cũng là một đại thế gia truyền kiếp làm quan cao quý, thấp nhất cũng từ nhị phẩm trở lên. - Việc này ... thần e là bệ hạ đã có dự tính trong lòng, không dám hồ ngôn loạn ngữ ! Bạch Đế cười lạnh, đương nhiên ai đủ tư cách thì vẫn vậy, Châu Đại Nguyệt khi còn ở phủ Vương gia cũng là chính phi, đến nay Cổ hoàng hậu cũng là chính cung, cho dù mẫu thân mất đi nhưng chỗ đứng và xuất thân vẫn không thay đổi, Bạch Diệp Quân còn làm nhiều việc cho hắn như vậy, một chức vị thái tử có là gì... Có điều đối với cục diện hiện tại hắn mới tại vị hơn mười năm bất quá cũng là chưa lên lão thành, nếu lập thái tử sớm như vậy thì thái tử chính là đứng nơi đầu sóng ngọn gió vạn người muốn vùi dập thái tử. Nếu Bạch Đế lập Bạch Diệp Quân, Phùng gia đã gả nữ nhi qua làm chính phi, tương lai là thái tử phi rồi hoàng hậu, thế lực Phùng gia khả là sẽ áp chế rất lớn. Bạch Diệp Quân có dũng khí một đấu trăm cũng không thể đấu nổi với mười bốn vị hoàng tử trong triều, ắt phải dựa vào Phùng gia, Phùng gia nếu đạt được mục đích chắc chắn sẽ ép buộc Bạch Diệp Quân tạo thế thượng phong chủ trì chính cục, lúc đó chức thái tử của Bạch Diệp Quân là hữu danh vô thực mà thôi. Phùng gia dã tâm không phải ngày một ngày hai, công lao lớn, binh quyền nhiều lại có sức ảnh hưởng tới triều chính không nhỏ. Nếu lập Bạch Diệp Khánh không phải không thể, nhưng hắn là người phong lưu dù có tâm tư mà lại làm việc thập phần tuỳ hứng, hơn nữa Cổ Minh Đào còn là điểm yếu của hắn, Đế vị không được để lộ ra nhược điểm, nếu không sẽ giống Âu Dương Đế ngày xưa. - Trẫm muốn lập Vỹ Nhi. Tư Huyền lâm vào một chút suy tư. Bạch Đế lại tiếp tục: - Hắn là trưởng tử của trẫm, vị trí thái tử này hắn nên ngồi đi. Tư Huyền không có ý kiến, cho dù ai được nhận chức vị thái tử điện hạ đều không ảnh hưởng đến hắn, mà ai cũng là chất tử của hắn, hắn chỉ thấy xót xa rằng một ngày nào đó một trận mưa máu tranh chấp giữa các chất tử vẫn sẽ xảy ra, việc của hắn căn bản chỉ là phò trợ đế vị tương lai, thái tử gia ai cũng có tâm cơ nhưng nếu nhất thời sơ xảy thì không chỉ phủ thái tử mà còn những người có liên quan đều bị thu dọn. Bạch Đế đã mờ lời hỏi hắn là có ý hỏi hắn đang ở phe nào mà thôi. - Đều do bệ hạ định đoạt ! Mà lúc này đại hoàng tử Bạch Diệp Vỹ đang cùng một mỹ nhân cùng chơi cờ. Khuôn mặt mỹ mạo, làn da trắng như ngọc, dưới ánh nắng phản chiếu càng khiến thân hình mảnh khảnh trở nên tuấn mỹ rất nhiều. Nữ nhân trong cung cho dù là quý nữ, nữ quyến cho đến cung tỳ cũng không kìm được lòng kiếm cớ đi đi lại lại để được nhìn vẻ đẹp này nhiều hơn một chút. - Ngươi xem có phải Đại hoàng tử cùng vị công tử kia một chỗ rất giống một bức họa không ? - Nghe nói vị này là Mạc Vũ, khách quý của Thiên Điểu Viện. Không ngờ mỹ nam lại làm bằng hữu cùng mỹ nam. - Có lẽ ta nên kiếm cớ qua Thiên Điểu Viện nhiều hơn một chút ! - Ngươi nói xem vị Mạc công tử này vốn dĩ là khách quý của Tam hoàng tử phủ lại qua lại cùng đại hoàng tử, chẳng lẽ y không biết tam hoàng tử cùng đại hoàng tử mâu thuẫn hay sao ? - Ngươi nói nhỏ thôi cẩn thận quý nhân nghe thấy sẽ mang họa. Những chuyện này chúng ta không cần quan tâm. Khả là phe trung lập, cũng là khách quý, được chiêm ngưỡng dung nhan cũng là phúc phần cho nô tỳ chúng ta. - Ngươi nói phải. Không biết vị công tử này có thân phận như thế nào mới có được vẻ mỹ mạo xuất chúng nhường kia ? ... Những lời này Mạc Vũ cùng Bạch Diệp Vỹ đều nghe lọt vào tai, nhưng trên khuôn mặt bọn họ vẫn giữ nguyên nét cười không hề để ý. Làm như tất cả đều không bằng ván cờ dưới tay. - Không phải ngươi còn có đại sự hay sao ? Lại chần chừ ở Thăng Long lâu như vậy, phụ thân ngươi biết không giết ta mới lạ ! Đôi môi mỏng mịn mấp máp: - Ta là lo cho nàng, cũng luyến tiếc rời đi sau này muốn có cơ hội tái ngộ e là khó. Bạch Diệp Vỹ lại phá lên cười: - Điểm này ngươi không cần lo lắng, ta có thể xin phụ vương hạ ý chỉ tứ hôn nàng cho ngươi. - Dựa vào đâu ? - Dựa vào ta là ... Lời chưa nói xong đã có Trần công công bên người Bạch Đế tới hạ chỉ. Tấn phong Bạch Diệp Vỹ đại hoàng tử làm Thái tử chuyển tới Đông Cung, ba ngày sau sẽ là đại lễ sắc phong. Khóe miệng Mạc Vũ giật giật, hắn như này là ngang cơ rồi -- Trần công công cùng đoàn người rời đi Bạch Diệp Vỹ tươi cười giơ chiếu chỉ màu vàng cẩm ngọc lấp lánh dưới ánh nắng càng thêm chói chang: - Dựa vào thánh chỉ này ! Mạc Vũ cười như không khẽ lắc đầu: - Ngươi sớm biết ngươi sẽ thành thái tử ? Bạch Diệp Vỹ tươi cười càng sâu: - Không. Cho dù không phải thái tử ta cũng có thể đem nàng tứ hôn cho ngươi. Dưới tán cây Tùng La Hán phía sau không xa lấp ló một mảnh lam bào. Mạc Vũ nhìn thấy nhưng làm như không, không cần nói hắn cũng biết đó là ai. Người này thấy hắn rõ ràng là nhìn thấy, đôi mắt nhìn chằm chằm vẻ vô cùng oán hận. Đương nhiên ánh mắt của Mạc Vũ lọt vào tầm nhìn của Bạch Diệp Vỹ. - Tuy nhiên ta không may mắn như ngươi. Bất quá chức vị thái tử này cũng chỉ là lá chắn cho hắn. Chỉ dám hi vọng mong manh rằng sẽ nể tình ta làm lá chắn mà bỏ qua cho ta. Lời này Bạch Diệp Vỹ nói lớn mà ý rõ ràng là cho người đó nghe. Mạc Vũ cười lớn. Hắn còn cho rằng người ta để ý chỉ là cái danh "Thái tử" của hắn sao ? - Không biết Thái tử phi ngươi đã định là vị cô nương nào rồi ? Các hoàng tử đều đã có rất nhiều phi tần, dù chính phi để trống cũng có trắc phi nhưng Bạch Diệp Vỹ tuy là Đại hoàng tử lại chưa có một vị phi tần nào, nha đầu thị tẩm cũng không có ! Hắn nửa đùa nửa thật: - Ngươi lại thắng ta rồi ! Aizz về điểm này ta cũng thua ngươi, ta thực sự chưa có người trong lòng. Mấy ngày gần đây vì có nhiều khách tới thăm Cổ Minh Đào cũng dần dần học được cách nén tâm trạng xuống. Chỉ khi trời hoàng hôn Mạc Vũ trở về nàng mới ôm hắn khóc. Nhưng hôm nay khi hắn trở về nàng lại mỉm cười hòa nhã. Điểm này khiến Mạc Vũ hơi khó hiểu: - Nàng nói xem hôm nay có chuyện gì vui tới vậy ? - Mạc huynh ! Hôm nay ta đã gặp Tam hoàng tử. - Giọng nàng trầm trầm, từ ngày hồi cung Cổ Minh Đào chưa hề gặp Bạch Diệp Quân nhưng hôm nay thì nàng không những gặp hắn mà còn ngẫm ra vài điều. - Tư Hòa quận chúa muốn hoàng thượng tứ hôn nàng với ta, tam hoàng tử giúp ta giải vây. Sau khi nàng rời khỏi người nói với ta ba điều. Mạc Vũ vẫn chăm chú lắng nghe, chăm chú nhìn khuôn mặt hồng nhuận kia có biểu cảm như thế nào. - Điều thứ nhất hắn nói với ta rằng nếu ngày nào ta cũng u buồn như vậy chi bằng chết đi -- Mạc Vũ thoáng sửng sốt, lời này có ý gì ? Như hiểu được suy nghĩ của hắn, Cổ Minh Đào tiếp lời: - Ý này có nghĩa là cho dù cô mẫu còn sống ta cũng là nhược điểm của người. Lần này tuy Tứ biểu ca ta là bình phong cho hung thủ thực sự nhưng chắc chắn hung thủ chính xác là nhắm vào ta, căn bản người đã biết nhưng nàng chính là chấp nhận bị sát hại để ta có thể bình an. Người như nàng không phải nữ tử yếu đuối nhu nhược, nàng làm vậy chính là bảo vệ ta. Nếu ta chỉ ngồi đây khóc lóc nhu nhược không biết đứng dậy chính là khiến hung thủ thực sự hả hê, cô mẫu linh thiêng cũng sẽ rất bất mãn. Còn nữa, Tứ biểu ca quả oan uổng đang trong lao ngục chờ ngày xử quyết. Nếu ta không tìm hung thủ thì chính là tứ biểu ca vô tội chết uổng mà sau này chính ta cũng không thể yên ổn ! Mạc Vũ gật đầu nhẹ. - Điều thứ hai ? - Điều thứ hai sau khi mọi việc được giải quyết ta nên trở về nơi vốn dĩ là nơi của ta. Mạc Vũ trầm ngâm một lát. Bạch Diệp Quân muốn đem nàng đuổi đi ? Nếu đem nàng đuổi đi như vậy thì không phải sau này nàng sẽ càng không an toàn hay sao ? - Tịnh Vân Trang là nơi ta nên trở về. - Nàng thực sự muốn rời Thăng Long ? - Cô mẫu không còn nữa, ở hoàng cung này ta không còn người thân. Đan Điểu Vương là một chức vị hữu danh vô thực mà thôi, bất quá chỉ là có thêm một đám hạ nhân. Chỉ khiến người ta dễ dàng thăm dò theo dõi ta. - Vậy còn điều thứ ba ? Cổ Minh Đào không nói chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Mạc Vũ cũng không phải kẻ nhiều chuyện liền cười cười: - Nàng không nói ta không ép, nào ngoan ăn chút điểm tâm đi, lát nữa Bùi cô nương sẽ đem thuốc tới cho nàng. Sự ân cần của Mạc Vũ khiến con ngươi đen láy của Cổ Minh Đào khẽ rung chuyển. Hắn như vậy bảo nàng phải làm sao đây ? Người trước mặt này thực sự có thân phận như thế nào ? Chẳng lẽ lại đơn thuần là chủ nhân một tửu lâu ? Không ! Không thể đơn thuần như vậy ! Khẽ rùng mình một cái, những lời vừa rồi sao nàng lại nói cho hắn ? A ! Nàng quả thực là vô cùng ngu dốt ! Ánh mắt dị thường của Cổ Minh Đào khiến Mạc Vũ nhíu chân mày. Nàng như vậy là làm sao ? - Nàng sao vậy ? Cổ Minh Đào thở dài trong lòng vô cùng rối. Nàng tự cho mình thông minh hóa ra là ngu dốt không thể tả ! - Bao giờ huynh rời Thăng Long ? Tâm tư Mạc Vũ khẽ trùng xuống. Nàng đây là muốn hắn rời đi ? Không biết Bạch Diệp Quân đã nói gì với nàng lại khiến nàng chủ động muốn rời xa hắn ? Nghĩ đến cặp mắt chất chứa oán hận hắn nhìn thấy sau gốc Tùng La Hán, hắn khẽ mỉm cười: - Nàng đây là muốn đuổi ta đi ? Cổ Minh Đào vội lắc đầu: - Ta không có ! Là ta lo cho huynh ! Không phải trước đó huynh nói có đại sự cần giải quyết hay sao ? - Ta thấy nàng đau buồn, thương thế chưa khỏi hẳn nên lo lắng mà ở lại, nàng không phải muốn ta tới Thăng Long ư ? Rõ ràng trước đây là nàng muốn ta tới đây, giờ lại muốn đem ta đuổi đi ! - Ta thực sự lo cho huynh ! Có Bùi cô nương ở đây thương thế của ta sẽ nhanh khỏi mà thôi, huynh đừng lo lắng. Mạc Vũ vô cùng ủy khuất nói: - Ta sai hạ nhân đi làm rồi ! Đến thời điểm nàng không đuổi ta cũng tự giác rời đi. Lúc đó nha đầu nàng không được nhớ ta quá đâu ! Lúc này Bùi đại phu đã cùng hai nha hoàn tâm phúc của nàng ta bước vào phòng, vẻ mặt tươi cười. Nàng ta từ khi vào Thiên Điểu Viện đã phục trang nữ nhi thập phần xinh đẹp. Thậm chí so với Tư Hòa còn xinh đẹp hơn vài phần. - Ta muốn xem thương thế của Đan Điểu vương gia. Phiền Mạc công tử tránh đi một chút ! Mạc Vũ khẽ gật đầu lưu luyến nhìn Cổ Minh Đào uống hết thuốc rồi mới rời đi. Bùi đại phu đã sớm lấy lòng Cổ Minh Đào hai người thập phần thân thiết, thậm chí có lời đồn Đan Điểu Vương điện hạ cực sủng Bùi đại phu muốn nạp nàng làm phi ! Nếu đây là sự thực cũng chẳng ai có thể phản đối, Bùi đại phu đã cứu Cổ Minh Đào nạp nàng làm phi tử cũng không có gì quá đáng, nàng ta còn có sắc đẹp lạ lẫm như người phương Bắc, Đan Điểu Vương cực sủng cũng không có gì là lạ. - Vết thương đã gần như khôi phục, ngày mai đã bôi thuốc nước chống sẹo được rồi. - Đa tạ Bùi cô nương ! - Đừng nói đa tạ với ta nữa. Đào Nhi ! Ngươi mau nói ta nghe điều thứ ba Bạch Diệp Quân nói là gì ? Khi chỉ có hai người Bùi đại phu được phép gọi thân mật như vậy. - Hóa ra Ngân Nhi ngươi đã nghe lén chúng ta nói chuyện ư ? - Cổ Minh Đào tủm tỉm cười, nàng không có ý trách Bùi đại phu vì trong lòng nàng, nàng ta vô cùng thân cận, nếu nàng ta không chủ động hỏi cũng không nghe lén, nàng cũng đem chuyện kể cho nàng ta nghe mà thôi.- Điều thứ ba, hắn khuyên ta tránh xa Mạc Vũ ! Bùi Ngân thoáng sững người. Khuyên Cổ Minh Đào tránh xa Mạc Vũ ? Hóa ra Tam hoàng tử luôn luôn phòng bị Mạc Vũ. Cũng phải thôi, một người không quen không biết bỗng dưng giúp đỡ chắc chắn là có ý đồ. Hắn không thể không nghĩ thế. Bùi Ngân biết rõ con người Mạc Vũ, nàng chính là đồng hương của Mạc Vũ, lại có quan hệ cùng nhau phức tạp, tuy thế hai người bọn họ vẫn là vô cùng khách sáo với nhau. Cổ Minh Đào khách quan nhìn thấy cho rằng hai người bọn họ vốn là không có can hệ nhưng thực sự là có can hệ vô cùng sâu xa. Một tiểu cô nương mười một tuổi chính là có suy nghĩ đơn giản vô cùng ! Bùi Ngân sau khi nói với Mạc Vũ chỉ thấy hắn mỉm cười không hề mảy may ngạc nhiên. - Ta đã sớm đoán được rồi. Bùi cô nương ở lại đây giúp ta chăm sóc nàng, sau lễ sắc phong của Đại hoàng tử ta liền đi ! Trong thư phòng của Tam hoàng tử phủ. - Ngươi thực to gan ! Giọng nói không lớn nhưng toát ra khí thế khiến người nghe toát mồ hôi lạnh. Nữ tử y phục màu lục bảo đang quỳ trên nền đất lạnh, cắn răng dập đầu xuống. - Thiếp là vì lo lắng cho điện hạ ! Người nghĩ xem nếu để bệ hạ biết được điện hạ cùng hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ dung túng che đậy thân phận của Cổ Minh Đào là nữ nhi... Chưa để nàng ta nói hết Bạch Diệp Quân đập chén ngọc trong tay xuống "xoảng" một tiếng lạnh lẽo vô cùng. - Ngươi nghĩ bệ hạ không biết sao ? Giọng hắn mang bảy phần giễu cợt, ngươi tự cho mình là nữ nhân thông minh lại hóa ra là vô cùng ngu xuẩn ! Phùng Lục Chi rùng mình, thấy một tia lạnh chạy dọc sống lưng, bệ hạ biết sao ? - Ngu ngốc ! Ngươi mượn tay kẻ khác giết biểu muội ta lại khiến cho người khác lợi dụng hại chết mẫu thân ta ! Lúc này Phùng Lục Chi cảm giác cơ thể tê dần dường như không thấy có khí lực nữa ngã nhào ra nền đất vốn lạnh lẽo lại có thêm mảnh chén ngọc vỡ sắc nhọn khiến đôi tay trắng nõn mịn màng của nàng xuất hiện bầm tím và những giọt đỏ ồ ạt chảy xuống. Nhìn khung cảnh này thật đẹp mà lại tàn khốc. - Ngươi còn ở vị trí Tam hoàng tử phi này có lợi ích gì nữa đây ? Việc làm của ngươi khiến người khác thừa nước đục thả câu, truy bắt khuyết điểm của ta, sau này chỉ cần một sơ sót nho nhỏ cũng có thể khiến bọn chúng lật lại tội càng thêm tội. Hoặc không chừng chính ngươi muốn dìm ta xuống vũng bùn này ! Phùng Lục Chi vốn đã không thể cầm cự được nữa, thân hình liễu yếu đào tơ ngã nhào xuống, trên cánh tay lại xuất hiện vài đường huyết sắc. - Thiếp thật không nghĩ ... - Bởi vì ngươi ngu ngốc. - Bạch Diệp Quân cười khẩy, đôi tròng mắt đen láy lạnh lẽo xoáy xuống tiểu mỹ nhân dưới đất. - Bên người ngươi, từ nay sẽ chỉ có duy nhất một nha hoàn, tất cả hạ nhân trong Tuyến Vy Điện đều đem đánh chết cho ta ! Lời này đều là muốn đề phòng có kẻ xấu lợi dụng mua chuộc hoặc đưa tay chân vào thăm dò. Chỉ sợ hiện giờ mới thanh trừng cũng là đã muộn. Tuy nhiên Bạch Diệp Quân là người đã nói là làm, cho dù bất kể nàng ta có van xin thế nào cũng không khiến hắn thay đổi được. - Kể cả nha đầu kia ! Nha đầu phía sau Phùng Lục Chi là từ phủ thừa tướng bồi cho nàng làm hồi môn, Tam hoàng tử sớm chiều chỉ ở trong thư phòng rất lạnh nhạt với Tam hoàng tử phi, chỉ có Ý Nhĩ này làm bạn với nàng. Lời nói của Bạch Diệp Quân từng chữ từng chữ khốc liệt rơi xuống, Phùng Lục Chi lập tức hôn mê. Tỉnh dậy Phùng Lục Chi thấy bên cạnh mình duy nhất có một nữ tử mặc bộ y phục nha hoàn chậm rãi hầu hạ nàng lau người. - Nương nương ! Nô tỳ tên là Tiểu Phan được điện hạ dặn dò chăm sóc nương nương chu đáo ! Bạch Diệp Quân đây là muốn dám sát nàng kĩ càng hơn. Nghĩ tới đó cơn giận bỗng nhiên bùng phát, nàng hất đổ thau nước Tiểu Phan đang bưng tới không nói một lời. Tiểu Phan không hề hoảng sợ chỉ bình tĩnh cúi xuống nhặt thau nước ra ngoài một lát rồi quay lại lau nền đất bị ướt. __________________________ Mạc Vũ nhìn Cổ Minh Đào ngày càng xa cách hắn dường như khác hoàn toàn Cổ Minh Đào trước đây hắn từng quen. Hắn ở Thăng Long cũng đã được hai tháng, tháng thứ ba vừa chạm tới Cổ Minh Đào như một người khác lạ, nỗi nhớ đối với Cổ hoàng hậu cũng đã nguôi ngoai, sắp tới trong cung còn tổ chức đại lễ sắc phong thái tử. Nghĩ tới đây Mạc Vũ nhẹ nhàng thở dài lắc đầu, hắn cũng nên rời đi được rồi. Ngày đại lễ sắc phong Thái Tử được diễn ra vô cùng xa hoa tráng lệ nhưng cũng không kém phần long trọng. Bạch Diệp Vỹ được ngồi kiệu vàng tới điện Kiền Chính, Bạch Đế cùng Thái hậu và các phi tần đã ngồi chờ sẵn trên cao. Quan thần xếp thành bốn hàng hai bên ngay ngắn cúi thấp đầu chờ đợi. Bạch Diệp Vỹ lúc này mặc triều phục màu vàng ánh đỏ dưới ánh dương thập phần rực rỡ. Hắn bước vào quỳ tại sân điện, có một tên thái giám mang theo mao tiết và hòm đựng kim sách trên án vàng tới kính cẩn dâng cho hắn, hắn mỉm cười nhận lấy. Trần thái giám to giọng đọc chiếu chỉ: "Ngôi báu có người dự bị kế thừa sẽ tránh được sự dòm ngó của những người thuộc chi bàng, tôn xã giữ được yên ổn, triều đình quy về một mối. Trẫm đã suy nghĩ kỹ càng về điều đó. Việc liên quan đến quốc thống, trong tương lai là trách nhiệm gánh vác. Nay truyền lập Hoàng trưởng tử Diệp Vỹ làm Đông cung Hoàng thái tử. Hi vọng thái tử không phụ kì vọng của trẫm, không phụ sự mong đợi của nhân dân Đại Nam, hết mình phụng sự vì xã tắc giang sơn Đại Nam." Lời vừa dứt Bạch Diệp Vỹ làm lễ ba quỳ sáu lạy, đồng thời Bạch Đế cũng chậm rãi bước xuống chính tay đội mũ thái tử cho hắn rồi đỡ hắn dậy. Dù biết Bạch Đế đem mình ra là bia đỡ đứng ở ngọn sóng đầu gió nhưng Bạch Diệp Vỹ vẫn phải tươi cười bày ra vẻ vô cùng cảm động cúi nhẹ làm nửa lễ: - Đa tạ phụ hoàng ! Bạch Đế vẫn không nói gì, khẽ nhếch môi quay lại chỗ ngồi. Hắn phất tay cho nữ nhạc nổi lên cùng các quan thần yên vị nơi yến tiệc. Bỗng chốc không khí trang nghiêm long trọng được thay bằng không khí vui vẻ náo nhiệt vô cùng. Mạc Vũ lúc này đang ở bên cạnh Cổ Minh Đào uống rượu mời thay nàng. Nàng lại chu chu đôi môi đỏ tươi thưởng thức thịt dê nướng vô cùng vui vẻ. - Àiii, Điểu Vương gia a, ta thấy ngươi nên tự uống rượu đi, Mạc huynh đệ thực không uống nổi rượu phạt nữa rồi ! Đây là dáng vẻ châm chọc của Nhị hoàng tử Bạch Diệp Khánh. Mạc Vũ cười cười nâng ly rượu lên: - Đan Điểu Vương sức khỏe không được tốt, không thể uống rượu, ta thân làm nghĩa huynh uống thay vương gia cũng không gọi là phạm luật ! Nghĩa huynh ?? Kết nghĩa hồi nào ? Cổ Minh Đào định bụng hỏi nhưng chợt nhận ra đây là huynh ấy đang giải vây mà thôi. Bạch Diệp Khánh cũng nhận ra điều này, quay lại nhìn Cổ Minh Đào vẫn đang thản thiên ăn thịt dê nướng. Thịt nướng không phải món khoái khẩu của nàng sao ! Bạch Diệp Quân thờ ơ chỉ đáp lại những quan viên bắt chuyện cùng chúc rượu với mình. Bạch Diệp Vỹ lần lượt được từng quan viên, nhóm quan viên đi tới chúc rượu rồi tới các vị quốc công, vương gia. Cổ Minh Đào gật gù, tửu lượng của thái tử thật sự rất lớn. Ngày hôm sau theo ý chỉ của Bạch Đế tứ hôn Tư Hòa quận chúa cho thái tử lập thái tử phi chờ khâm thiên giám chọn ngày lành tháng tốt sẽ tổ chức lễ sắc phong, tiếp theo là Tô phi được sắc phong Tô quý phi. Mọi người không khỏi ngạc nhiên, Bạch Diệp Vỹ không phải thái tử hay sao ? Ngôi vị chính cung lại vẫn bỏ trống ? Đây chính là đạo lí gì đây ? Đối với Cổ Minh Đào cũng không có gì nghiêm trọng lắm, cùng lắm vẫn là ăn và ngủ như mọi ngày, nhưng ngày hôm ấy vì Bạch Diệp Vỹ chuyển tới Đông cung nên Thái Trạch cung của đai hoàng tử trước đây được nhường lại cho nàng. Điều này nói lên ân huệ của Bạch đế đối với Cổ hoàng hậu là thập phần to lớn. Mạc Vũ sau khi sắp xếp cho Cổ Minh Đào cũng yên trí rời đi. Cổ Minh Đào tiễn hắn lại bày ra vẻ khách sáo. Hắn nhắc tới chuyện sau này sẽ quay lại đưa nàng tới vạn dặm tuyết san, nàng chỉ ậm ừ không cho là thật rồi vội vàng trở về Thái Trạch cung. Vừa trở lại cung Thái Trạch liền thấy Tư Hòa khóc sướt mướt đang chờ Cổ Minh Đào ở đại điện. Nàng dự cảm có chuyện không lành sắp xảy ra. Tư Hòa quận chúa bất chấp hành động thất thố chạy lại ôm Cổ Minh Đào gào khóc, không hề ra dáng một quận chúa kim chi ngọc điệp. - Quận chúa rốt cuộc có chuyện gì vậy ? Tư Hòa nói trong dòng nước mắt: - Cái gì mà Thái tử phi ! Ta đây không cần, ta muốn đời này được gả cho người ta yêu thích ! Sắc mặt Cổ Minh Đào chợt biến đổi. Tư Hòa càng ôm nàng chặt hơn. - Ta thích ngươi, ta là muốn gả cho ngươi ! Ngươi cùng ta trốn đi được không ? Lời này vừa dứt liền có tiếng vỗ tay cùng tiếng lục lạc khẽ vang lên. Lục lạc này chính là từ trên người Tam hoàng tử phi, Phùng Lục Chi. - Rất cảm động, ta thực sự là rất cảm động. - Biểu tẩu, chuyện này không phải như tẩu nghĩ, ta ... - Vậy bộ dáng như này không phải khiến người khác hiểu lầm hay sao ? Nhìn lại đúng là không hợp lí, Tư Hòa quận chúa đường đường là thái tử phi chờ ngày cưới gả lại đi ôm Đan Điểu Vương biểu đệ của Thái tử gia --! Nghĩ tới Cổ Minh Đào vội đẩy Tư Hòa ra, Tư Hòa thút thít: - Ta không muốn làm thái tử phi, tam hoàng tử phi, muội hãy giúp ta được không ? Phùng Lục Chi vốn chẳng để vào mắt các công chúa quận chúa hoàng thất, bởi ai nấy so với nàng đều không có giá trị, sau này đều là gả đi để hòa thân với các nước láng giềng. - Lời này của quận chúa muội thật sự rất bối rối. Tỷ biết đấy, muội hiện tại còn thân bất do kỷ làm sao giúp được tỷ đây ! Tư Hòa buông thõng hai tay, lảo đảo ngã xuống, nha đầu bên cạnh vội chạy lại đỡ nàng. Cổ Minh Đào cũng theo phản xạ mà lao tới đỡ lấy. Nhưng không ngờ... - Các người đây là làm cái gì ? Cổ Minh Đào vội ngước nhìn lên. Là Bạch Diệp Quân cùng Thái tử lạnh lùng bước vào. Ai cũng biết Tam hoàng tử cùng Thái tử vốn dĩ tranh chấp ngôi vị Thái tử lâu nay không mấy hòa thuận sẽ không thường đi với nhau. Hiện tại lại cùng nhau đi tới, chỉ có một lí do duy nhất. Chính là có người mời hai vị điện hạ này cùng tới xem trò vui. - Tư Hòa, ta không ép tỷ. Thái tử chỉ nhẹ nhàng lên tiếng nhưng trong giọng nói hàn quang đã chứa ba phần. Bạch Diệp Quân giật giọng: - Tư Hòa vốn là thái tử phi đinh sẵn, Đan Điểu Vương lại dụ dỗ nàng cố ý muốn gây rối ? Lập tức đem hắn ra ngoài phạt hai mươi trượng ! Giọng nói của hắn gấp gáp, cơn giận vốn đã kìm chế lại bộc phát ra, Cổ Minh Đào toàn thân mềm nhũn nhìn hắn đang nhìn chằm chằm nàng. Tư Hòa nhanh chóng bật dậy lao tới chắn trước Cổ Minh Đào: - Không ! Tam biểu đệ ! Không ! Là ta tự mình muốn đi theo Đan Điểu, không phải do hắn dụ dỗ ta ! Thái tử nhướn đôi lông mày: - Ồ ? Là vậy ư ? Tư Hòa không suy nghĩ quỳ xuống thật mạnh: - Tất cả đều do Tư Hòa gây nên, không muốn làm Thái tử phi là do ta, không liên quan tới Đan Điểu. Mọi tội lỗi do mình ta gánh nhận. Phùng Lục Chi lại nhẹ nhàng đi tới gần Bạch Diệp Quân dùng tay che đi nụ cười trào phúng: - Kìa ! Nam nhi sao lại có thể để nữ nhân yêu thương mình đứng ra gánh chịu đây ? Thái dương Bạch Diệp Quân giật giật: - Các người còn không mau kéo hắn xuống ? Đánh ba mươi trượng cho ta ! Hạ nhân kéo Cổ Minh Đào đi xuống, lướt qua khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc của Bạch Diệp Quân một tia thất vọng cùng một tia chán ghét. Hắn đã tới mức này rồi ? Thái tử Bạch Diệp Vỹ vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh nhìn Tư Hòa quấy khóc quỳ đứng túm lấy áo bào của mình xin tha cho Đan Điểu Vương. Nàng ta còn không biết đây là Bạch Diệp Quân đã giữ lại mạng Cổ Minh Đào rồi sao ? - Việc này từ giờ trở đi không được ai nhắc tới nữa, biểu tỷ nên quay về phòng sám hối đi. Nói rồi phất tay áo bỏ đi. Tư Hòa rúng động mạnh, thái tử trước giờ chưa từng đối xử với nàng như vậy đành liếc mắt nhìn Bạch Diệp Quân lạnh lùng nhìn ra ngoài sân nơi Cổ Minh Đào đang bị phạt như giám sát. Phùng Lục Chi mỉm cười xin phép cáo từ. "Bạch Diệp Quân ! Chàng nghĩ có thể ngăn cấm ta mãi sao ? Người xúi giục quận chúa là ta ! Người mời thái tử gia tới cũng là ta ! Hôm nay chàng có thể nhanh chóng giữ lại mạng của Cổ Minh Đào thì sao ? Những ngày sau tiểu tiện nhân đó có thể sống tốt sao ?" Dưới ánh nắng một thân ảnh xinh đẹp mỉm cười diễm lệ, những trang sức bằng vàng trên người nàng lấp lánh như muốn tỏa hào quang nổi bật hơn ánh sáng mặt trời. Nụ cười của nàng xinh đẹp mà độc ác. Tiểu Phan ư ? Làm sao nhìn ra hành động trong tối của nàng ? Dù sao mà lại không thể nể tướng quân Phùng Hải là đại ca nàng đây ? Được hai lăm trượng Cổ Minh Đào đã ngất, thậm chí hơi thở còn vô cùng yếu ớt như không. Bọn lính vô cùng sợ hãi mặt mày tái xanh, thái tử đã dặn dò phải nhẹ tay nhưng Đan Điểu Vương chung quy là thân thể yếu mềm không chịu nổi. Bạch Diệp Quân nhìn thấy từ đầu đến cuối bèn ra lệnh bọn chúng đưa Cổ Minh Đào trở về. Không quên quay lại dặn dò Tư Hòa đang quỳ ở đó. - Biểu tỷ nên nhớ rõ ngày hôm nay đều do tỷ gây ra. Tư Hòa ngẩn người, tỳ nữ xúi giục nàng kia, căn bản nàng không hề biết rõ thân phận nàng ta --! Vậy mà nàng dám nghe lời xúi giục đó mang họa tới Đan Điểu. Trở về phủ nàng còn bị phụ thân trách mắng, tự phạt mình quỳ ba ngày ba đêm, tin tức cũng được thái tử cần thận phong tỏa. Mười ngày nữa nàng phải lên xe hoa. Mười ngày nữa Đan Điểu là người nàng không thể gặp. Thậm chí tới nghĩ cũng không được động tâm. Nàng hiểu rằng yêu một người là khiến cho người đó luôn được bình an, tốt nhất nàng nên cách xa Đan Điểu. Mà lúc này Bạch Diệp Khánh đã tới cửa cung Tam hoàng tử Bạch Diệp Quân náo loạn. - Ngươi dựa vào cái gì lại trách phạt nàng ? Ngươi biết rõ nàng là nữ tử lại thân thể không tốt chưa hồi phục hoàn toàn lại ra tay độc ác như vậy ? Bạch Diệp Quân nhếch khóe môi, ta không ra tay người khác ra tay sẽ khiến nàng vô cùng khó sống. - Ta là bảo vệ nàng. - Ngươi chính là muốn đoạt mạng nàng ! -... - Từ nay trở đi việc của nàng chính là việc của ta ! -... - Ta nhất định sẽ không để ngươi động vào nàng một lần nào nữa ! Bạch Diệp Quân nhìn bóng Nhị ca mình rời đi trong lòng hơi trùng xuống. Có phải hắn đã quá khắc nghiệt với nàng rồi không ? Trong cung của mình, Cổ Minh Đào luôn mê man không tỉnh lại. Bùi Ngân vô cùng sốt ruột. Tam hoàng tử quả thật nặng tay, nếu không có thái tử nhắc nhở bọn hạ nhân nhẹ tay có lẽ hiện giờ Cổ Minh Đào đang ở cửu tuyền. Ba mươi trượng -- không phải là hình phạt nữ tử chịu đựng được. Vết thương của nàng lại rách ra, hòa cùng vết thương mới, một màu huyết nhục nhìn rất đáng sợ. Cổ Minh Đào cuối cùng sau năm ngày cũng tỉnh lại, toàn thân không một chút sức lực nào, nàng bỗng nhiên nghĩ sau này nàng sẽ phải trở nên mạnh mẽ, nhất định sẽ học tiếp những gì sư phụ đã dạy dỗ. Nghĩ tới đó nàng vô thức nắm chặt tay. Bạch Diệp Quân ngươi thật quá đáng ! Bạch Diệp Khánh thường xuyên lui tới chăm sóc Cổ Minh Đào, mỗi lần tới đều mang theo những vị thuốc quý hiếm bồi bổ cơ thể. Hắn còn kể chuyện chọc nàng cười, bồi nàng những cuốn sách quý. Thái tử không để ý chuyện đó còn đem tới rất nhiều nhân sâm quý hiếm. Mà Tam hoàng tử phi lại mang tới phấn hoa hồng Tây Tạng --! Con người Phùng Lục Chi thật sự không phải không muốn động tới nàng ta liền để yên. Phùng Lục Chi trong tâm can suy nghĩ là nữ nhân chắc chắn sẽ động lòng trước phấn son và đồ mĩ dung cùng trang sức. Nhưng có phải ai cũng như nàng ta đâu cơ chứ ? Thậm chí những thứ này Cổ Minh Đào đều không để ý mà tặng hết cho Bùi Ngân. Bùi Ngân cười ha hả, quả thực Cổ Minh Đào có phục sức mỹ nhân cũng không cần son phấn. Phấn hoa hồng Tây Tạng gì chứ ? Căn bản nàng không muốn dùng. Nghĩ lại Bùi Ngân thấy dạo gần đây Nhị hoàng tử qua lại thường xuyên liền đem ra sử dụng, Cổ Minh Đào cũng ẩn ẩn giúp đỡ nàng ta lướt qua lướt lại trước mặt Bạch Diệp Khánh. Hắn lại coi như không có gì vẫn lơ đi --' Phùng Lục Chi thấy không yên tâm liền tự mình đi tới cung Đan Điểu Vương. Nói là bị cấm túc cùng giám sát nhưng ai không e ngại thân phận tam hoàng tử phi cùng gia thế của nàng ? Sợ rằng gia thế của nàng ngay cả Thái tử phi cũng phải nhường ba phần. - Aizz, tam biểu đệ thật là chóng hồi phục. "Sao ngươi không chết luôn đi ?" - Chỗ ta có chút đồ dưỡng dung rất tốt, sắc mặt đệ tái nhợt như vậy chẳng phải sẽ khiến người ta thương xót sao ? Lời này có nghĩ là nữ nhân nên để ý nhan sắc. - Đệ cần thứ gì cứ phái người tới báo cho ta, ta nhất định sẽ đích thân mang tới cho đệ. " Dùng phấn hoa ta tặng ngươi đi.." - Khiến Tam biểu tẩu thất vọng rồi ! Lời nói của Cổ Minh Đào có phần trào phúng. Ngươi nuốn ta bị hại chết mới thôi hay sao ? - Đệ là nam nhân. Ngươi nghe cho kỹ đi. Lọt tai lời này của ta. - Đệ không sử dụng những món dưỡng dung như các tỷ muội. Ta là không thèm đồ của ngươi. Ta vốn đẹp sẵn, người xấu từ trong ra ngoài như ngươi mới cần lớp mặt nạ dày đó. - Những thứ tỷ mang qua ta đều ban thưởng cho Bùi nữ y rồi. Phùng Lục Chi thoáng sửng sốt. Trên đời lại có nữ nhân không thích dưỡng sắc thân hay sao ? Nàng ta cảm thấy hậm hực trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười. - Ta là xót xa đệ xanh xao như vậy --' Cổ Minh Đào biết nàng ta đã dò hỏi mình đang định đáp lại liền thấy trên thân chảy xuống một dòng máu thấm đẫm chăn mềm, bụng lại nhói lên từng cơn đau quặn thắt. Bùi Ngân vội vã nhất thời thất thố: - Người đâu người đâu ! Vết thương của vương gia lại chảy máu ! Các hạ nhân cuống cuồng chạy tới chạy lui mang đồ y thuật tới rồi cởi từng lớp áo của Cổ Minh Đào ra để lau người cho nàng rồi băng bó. Bùi Ngân quỳ xuống lễ phép mời Phùng Lục Chi rời khỏi phòng để hạ nhân nhanh chóng thực hiện. Phùng Lục Chi còn muốn ở lại dò cho bằng được nhưng thấy một đống huyết nhục lớn phát ra mùi vô cùng khó chịu liền bưng khuôn mặt không đành lòng rời đi. __________________________________ AAAAAA không phải lão nương lười --' là do lão nương đi công tác :< nay mới đăng được mn thông cảm cho lão tử ta nhaaaa ❤
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang