Tuẫn Tử
Chương 12 : Hoa đào gì chứ ? Miễn cưỡng kết hợp làm gì ?
Người đăng: annie_duongminh
Ngày đăng: 16:36 19-09-2019
.
- Hắn sống chính là mầm hoạ. Ai cũng muốn thao túng Huyết Trân Châu mà máu của Cổ gia là mấu chốt. Nhưng Cổ Trác quá mạnh đi, chính không thể lợi dụng, chỉ có thể đem nhi tử hắn đi. Ngươi nói xem, ngươi tài giỏi như hắn, nếu biết có người muốn đụng đến nhi tử của mình thì hắn sẽ thế nào ? Aizz nhắc lại bổn cung cũng thật nhớ tới bộ dáng cao cao tại thượng đó của hắn, năm đó bổn cung cũng thật lòng ngưỡng mộ vị tỷ phu này. Không ngờ hắn lại bị dính Tán Hồn Độc, lại bị chính huynh đệ kết giao năm đó giết chết. Kể ra cũng đúng là đáng thương.
Trăm ngờ vạn ngờ cũng không thể ngờ được Bạch Tước cũng muốn thao túng Huyết Trân Châu, nếu Cổ Trác dính phải độc rồi thì người đầu tiên hắn hại chính là Cổ Minh Đào mấu chốt với Huyết Trân Châu kia. Chính vì thế hắn bắt buộc phải giết Cổ Trác, đem Cổ Minh Đào nuôi dưỡng thành sát thủ. Thần khí từ khi Bạch Diệp Quân đem về cho hắn, hắn không ngừng tìm mọi cách phát huy hết công lực của chúng. Nhưng lại không biết rằng, Cổ hoàng hậu đã đánh tráo từ lâu.
Một con người dù cho thanh cao, chính trực đến đâu cũng sẽ bởi vì một lí do nào đó mà bị vấy bẩn. Không ai có thể duy trì nguyên vẹn được vẻ tốt đẹp hay vẻ xấu ác của mình mãi mãi. Đó là tự nhiên. Bạch Đế là một vị chính nhân quân tử, tài giỏi cỡ nào, vì tình yêu trở nên ra sao ? Cổ Trác cùng Âu Dương Tử Nghiêm thế nào ? Cao cao tại thượng ra sao rồi kết cục thế nào ?
- Đại tỷ, nếu tỷ phu biết tỷ ô uế như thế không biết sẽ nghĩ thế nào !
Trong đôi mắt Âu Dương Tử Mạn đều bao trùm bởi sự khinh bỉ, rõ ràng biết rõ kết cục này không phải do Âu Dương Tử Nghiêm, nhưng nàng ta nói như vậy chính là khẳng định do nàng ô danh.
- Mẫu hậu, ta vừa mới trở về, không muốn có chuyện gì cả. - Lư Vị Phong phất tay với cung nhân.- Đưa hết đi. Ta sẽ tự tra rõ. Ai cũng không được ô nhục hoàng huynh ta. Chuyện ngày hôm nay ai tiết lộ ta sẽ cắt lưỡi người đó.
Nói xong phất tay áo bỏ đi.
Âu Dương Tử Mạn trợn tròn mắt ngạc nhiên. Trên đời này đế vị có thể không đụng vào mắt của hắn sao ? Nhưng không sao, nàng tin tưởng bản thân có thể dần dần cho hắn tỉnh ngộ, đối với đế vị, chỉ có hắn mới xứng đáng ngồi lên !
Cổ Minh Đào vội vàng chạy lại đỡ Âu Dương Tử Nghiêm rời đi. Trước khi đi còn không quên lãnh trọn ánh nhìn xuyên thấu của Âu Dương Tử Mạn, nàng cũng không ích kỷ đến nỗi không bố thí lại một cái trừng mắt khiến nàng ta giật mình.
Chuyện qua không ai nhắc tới cũng được vài tháng. Lư Cẩn Hoà vẫn làm đế vương, Lư Vị Phong luôn luôn bận tối mặt không thấy đâu, Âu Dương Tử Nghiêm được an bài trong Vương phủ cũng im lìm trong phòng ngày qua ngày không biết suy nghĩ chuyện gì. Chỉ có Cổ Minh Đào không ngừng luyện tập thật tốt bản thân, thậm chí hiện tại đã có thể tự tin chiến đấu với Truy Ảnh Phong khiến hắn mất mặt.
- Sở Y, ngươi đã điều tra được thân phận của Truy Ảnh Phong chưa ?
- Người này tung tích bí ẩn, sát thủ bên cạnh Bạch Tước quả thật rất khó điều tra. Tuy nhiên có một chuyện nô tỳ cực kì xác thực. Hắn quả thật là bào huynh của Tiểu Phan.
- Vậy tại sao hắn và Tiểu Phan ...
- Chủ tử. Quả thật nô tỳ không hiểu ẩn tình trong đó, nhưng Tiểu Phan đang lí đã phải chết được Tam điện hạ cứu nên một lòng đi theo hắn. Còn vì sao Truy Ảnh Phong không nhận Tiểu Phan thì nô tỳ không rõ.
Giang Y bên cạnh cũng đàm luận.
- Có thể hắn muốn giấu quá khứ của mình để không bị ai uy hiếp chăng ?
- Tiểu Phan chết rồi, ai có thể uy hiếp được hắn ?
Cổ Minh Đào có chút trầm ngâm. Đúng vậy, hắn là đang che giấu điều gì ? Nếu là ám vệ của Bạch Tước thì đáng lẽ đã không được vào hoàng cung của Tử Hợp, lại có thể dễ dàng đi lại. Chưa kể nếu thực sự phục tùng Bạch Tước, thì hắn đã phải bắt nàng về Đại Nam phục mệnh chủ nhân rồi chứ ? Hay là vì thời cơ chưa tới ? Hắn muốn Huyết Chân Trâu ? Cổ Minh Đào xoa xoa thái dương có chút nhức nhối của mình. Tại sao lại khó chịu như vậy chứ ? Phúc Hoạ Tương Sinh bắt đầu khống chế bản thân nàng rồi sao ? Nhất định phải kịp trả thù trước khi bản thân bị khống chế hoàn toàn !
Gọi Đường Lăng xuống, Cổ Minh Đào phân phó hắn tìm hiểu cái chết của phụ thân. Đúng là có nhiều điểm đáng nghi. Cổ Trác vốn là người võ công cao như vậy làm sao bị hại đến suy nhược mà ngay cả kiếm của Bạch Tước cũng không đỡ nổi ?
- Chủ tử !
Là Đường Vân, hắn đã về.
- Chủ tử đoán đúng, Đậu Cương Chung chính là không đơn giản. Chỉ là, hắn từng là thủ hạ của phụ thân ngài trong trận chiến Âu Dương gia và Bạch gia, từng được phụ thân người đề bạt và cất nhắc lên tướng quân.
- Nếu đã là thủ hạ của phụ thân ta, chắc chắn dễ nói chuyện a !
Cổ Minh Đào cười thầm, thật sự dễ rồi đây.
- Được rồi, ta còn có chuyện muốn nhờ ngươi, làm sao thu thập được thêm nhân thủ ?
- Việc này chủ tử phân phó người hoàn toàn có thể yên tâm. Người muốn bao nhiêu nhân thủ liền có bấy nhiêu ! Trước khi giao Đường Vân cùng huynh đệ làm ám vệ của người, Trang chủ có căn dặn một số lượng lớn gia tài để lại, khi người cấp thời cần sẽ dùng đến. Tại hạ muốn nói cho người sớm, hơn nữa còn muốn dùng một số ngân lượng ở đó để tìm thêm nhân thủ.
- Tốt. Ngươi đi làm đi. Việc này ta hoàn toàn yên tâm.
Ám vệ vẫn chỉ là ám vệ, không thể lúc nào cũng xuất hiện để nàng sai tới sai lui. Sở Y phải ở bên cạnh nàng mới có thể yên tâm, còn Giang Y đã sớm đưa tới bên người Âu Dương Tử Nghiêm đảm bảo nàng an toàn.
Chiều ngày hôm sau, khi đang luyện lại thuật pháp và kiếm pháp thì Sở Y hớt hải chạy tới.
- Chủ tử, không hay rồi. - Sở Y thở gấp - Hoàn toàn không hay rồi, sáng nay khi hoàng thượng thượng triều, không biết ai đã lộ ra tin tức ngày hôm đó, bị văn võ bá quan chỉ trích, có người muốn lập tức xử tử phu nhân !
- Làm càn ! Lư Cẩn Phong đâu ?
- Vương gia đã sớm thay hoàng thượng giải thích bên trong có uẩn khúc đang tra khảo nhưng đám đại thần đó vẫn không buông tha ! Hoàng thượng tức giận bãi triều, còn nói nếu ai còn nhắc đến chuyện này liền lập tức giết tại chỗ. Nhưng điểm không hay nhất chính là bá quan văn võ muốn tạo phản rồi !
Cổ Minh Đào âm thầm oán trách, đem mẫu thân rời đi lúc này không khác nào thừa nhận bãi nước đục này.
- Các ngươi vẫn chưa tra được điểm nào đáng nghi ngày hôm ấy à ?
- Thưa chủ tử, vẫn chưa. Lư hương trong phòng hoàng thượng hôm đó không ai biết cung nữ nào thay, cung nữ bình thường thay hương hôm đó bị phạt ở phòng giặt đồ mấy ngày hoàn toàn không biết chuyện gì. Còn phu nhân hôm ấy nhận được thư mật danh đến Long Càn cung có chuyện cần bàn. Mật thư ấy vẫn còn nhưng mực đã không còn nữa.
Mực đã không còn nữa ?
- Loại mực nào có thể bay hơi ?
- Chủ tử, nô tỳ đã phân phó người đi kiểm chứng vì mùi của mực đó vẫn còn trên giấy.
- Tốt lắm. Chờ đi, ta không tin không có bằng chứng.
Sở Y vừa lui xuống Cổ Minh Đào gọi Đường Lăng.
- Hiện tại có vật nào của phụ thân ta để lại mà ai cũng có thể nhận ra là vật của hắn không ?
- Ngọc Cửu Cầm là vật công tử thường mang theo bên mình, ai ai cũng biết. Chỉ có điều lại đang ở bên người Bạch Diệp Quân.
Ngày đó tiễn Bạch Diệp Quân xuống núi nàng cũng đã thấy phụ thân trao lại nhị cầm cho hắn. Là Mộc Tước Cầm và Ngọc Cửu Cầm. Chỉ cần là hắn vẫn giữ thì có thể lấy được rồi, điểm này nàng không lo lắng.
- Đào Nhi !
Vừa nghe tiếng gọi Đường Lăng thoắt cái liền biến mất. Một thân trường bào màu lục nho nhã tiến đến gần nàng, Lư Vị Phong.
- Huynh tới đúng lúc lắm, ta cũng đang muốn tìm huynh.
- Đào Nhi, có chuyện ta muốn thương lượng với muội.
Cổ Minh Đào gác lại kiếm khí, rồi mời hắn ngồi xuống, tự mình rót trà. Lư Vị Phong cũng gấp gáp ngồi xuống.
- Đào Nhi, ta đã tra ra, việc này đúng là có quan hệ với mẫu thân của ta.
- Nhưng huynh muốn việc này được giải quyết mà khiến mẫu thân ngươi không dính dáng đến ?
- Đúng vậy !
Cổ Minh Đào nhìn hắn thật lâu khiến hắn cũng cảm thấy xấu mặt, nàng thở dài, âu cũng là mẫu thân của hắn. Nhưng mẫu thân của nàng chính là bị mẫu thân hắn hại, đó là di mẫu của nàng a, hại tỷ tỷ chính mình. Nàng ta đúng là điên rồi.
Xẩm tối, Cổ Minh Đào chủ động đến thăm Âu Dương Tử Nghiêm, sau lần đó nàng ta chưa từng ra ngoài. Vừa thấy nàng đến, nàng ta kích động mãi không thôi.
- Đào Nhi, ngươi thế nào giờ mới đến thăm mẫu thân ?
- Mẫu thân, người vẫn ổn chứ ?
Cổ Minh Đào dâng lên một trận chua xót. Trong lòng cũng tự thầm trách bản thân, âu cũng là mẫu thân, không thể oán trách mãi.
- Mẫu thân vẫn ổn. Con thì sao ?
- Nữ nhi vẫn ổn. Mẫu thân, người chịu khổ rồi. Mấy ngày nay ta luôn nghĩ đưa người về Đại Nam. Về Đại Nam người sẽ không còn chịu khổ nữa.
- Con cũng đi cùng ta chứ ?
- Mẫu thân, nữ nhi tự có tính toán mà.
- Vậy được, ta theo con về Đại Nam.
Sau hai ngày chuẩn bị, Âu Dương Tử Nghiêm cũng theo sự sắp xếp của Cổ Minh Đào di chuyển về Đại Nam. Nơi nàng an bài cho mẫu thân chính là Mộc Qua Các.
- Hiện tại là mùa hạ, Mộc Qua Các chắc chắn sẽ rợp trời màu diệp đẹp đẽ. Mẫu thân chắc chắn sẽ thích. Đường Lăng, ngươi phái người đi theo bảo vệ mẫu thân. Đưa mệnh lệnh của ta tìm được Ngọc Cửu Cầm của phụ thân mang về cho ta.
- Rõ, chủ tử.
Đường Lăng không bóng dáng chỉ có thanh âm, nhưng Cổ Minh Đào cảm thấy an tâm. Âu Dương Tử Nghiêm tuy có võ công nhưng nàng vẫn cần được bảo vệ tỉ mỉ. Lại nói lần này mẫu thân nàng đến Mộc Qua Các, Mộc Qua Các nàng do Bạch Diệp Quân hắn dựng lên, tất nhiên sẽ biết. Nàng đoán bảy tám phần hắn sẽ giao Ngọc Cửu Cầm cho mẫu thân nàng sớm muộn. Bạch Diệp Quân, hắn không phải người xấu, nhưng gặp được người trước đây không biết sẽ có tâm trạng thế nào ? Cổ Minh Đào cười thầm, không chừng sẽ có gì thú vị a ?
- Chủ tử ! - Sở Y bên cạnh lên tiếng - Trước đây phu nhân cùng tam điện hạ có giao tình, không biết lần này có cần bẩm báo phu nhân để nàng giúp chúng ta một tay không ?
- Cần. Vậy ngươi đi thông báo đi.
Nếu không thông báo sẽ mang tiếng lợi dụng mẫu thân, nhưng nếu đã thông báo thì chính là đã bàn bạc qua cùng nàng như vậy vẫn là hài tử ngoan. Cổ Minh Đào hơi nghiến răng, Phúc Hoạ Tương Sinh lại phát tác rồi, nàng phải mau chóng luyện tập tiếp.
Kiếm pháp, tiễn pháp chính là tiền đề cho mọi võ công cùng thuật pháp. Người này có thể giỏi kiếm pháp, tiễn pháp không hiểu thuật pháp nhưng không thể giỏi thuật pháp mà không hiểu kiếm pháp hoặc tiễn pháp. Cổ Minh Đào chính là muốn hiểu tam điểm này, không những hiểu còn muốn thật giỏi. Thù không báo tất không yên.
Nhìn Cổ Minh Đào ngày đêm luyện tập, Lư Vị Phong đều đau lòng. Nàng càng luyện Hoạ Phúc Tương Sinh càng phát tác. Cho dù các ám vệ có dùng thuật pháp bảo hộ cũng không thể giữ được tính mạng của nàng quá hai mươi. Nhưng Phúc Hoạ Tương Sinh đã luyện rồi, không thể từ bỏ. Không biết Cổ Minh Đào đã nhìn thấy hắn từ lúc nào, khi hắn định thần lại đã thấy nàng tiến lại gần. Hiện giờ hắn mới nhìn kĩ biểu muội này, nàng đã mười lăm, đã tuổi cập kê xinh đẹp. Nếu là nữ tử bình thường hiện tại không phải đã tìm một mối lương duyên tốt trao gửi cả đời, nhưng nàng lại mang trên mình một mối thâm thù. Tiểu nữ tử tuổi nhỏ lớn lên giống một bông hoa đẹp đẽ thế ấy mà lại mang đại hận, lớn lên không được vui vẻ, không hợp với nhan sắc của nàng. Hắn rất muốn nói nàng ở lại, ở lại trở thành vương phi của hắn, cả đời sẽ che chở nàng. Đời nào nàng sẽ chấp nhận ? Một đời bình yên đối với nàng, từ trước nàng cũng đã không để ý. Hắn thở dài một hơi.
- Đào Nhi, muội muốn ta làm thế nào muội mới có thể vui vẻ ?
- Trả thù được, tất nhiên sẽ vui vẻ.
- Vậy muội dự tính như nào ?
Hắn biết trước đối với mẫu thân ruột của hắn ắt không khỏi liên quan, trong lòng âm thầm oán trách.
- Tết Nguyên Tiêu đến sẽ hành động.
Nàng dự tính, lúc đó Tán Hồn độc sẽ trực tiếp bộc pháp không khống chế. Cho dù Bạch Tước có giỏi kiếm pháp đi chăng nữa thì lúc độc khống chế không thể kháng cự. Cổ Minh Đào thẳng thắn nói cho Lư Vị Phong không phải vì nàng tin tưởng hắn, mà là vì.
- Lúc đó huynh trở về Đại Nam với thân phận Bạch Diệp Phong, nói cho mọi người biết chân tướng.
- Chân tướng ?
- Là hắn ép chết huynh cùng Cổ hoàng hậu.
Cả đời Bạch Tước đã từng tiến quân cướp ngôi một lần, nên nếu muốn quốc gia mình cai trị có thể yên ổn chỉ có thể trở thành một đế vương danh tiếng cực kì tốt, yên lòng dân, bình ổn quân. Hắn ta sẽ bất cứ cách nào đảm bảo mình là một quân vương tốt. Nếu người người đều biết hắn trúng độc muốn giết con trai ruột, giết hết người này đến người khác, chỉ vì Cổ hoàng hậu biết được bí mật nên đã ép chết nàng. Đối với hắn cũng chính là xấu xa rồi. Chưa kể từ hiện tại tới lúc đó, không có thảo dược hắn sẽ phát tác không biết bao nhiêu lần. Trong cung nhiều hoàng tử, công chúa như vậy, Cổ Minh Đào cũng là phái người nhìn chằm chằm bên đó. Cố tình lúc hắn phát tác đẩy một người đến gần, như vậy lúc thông cáo thiên hạ sẽ là lúc hắn bị phế ngôi.
Lư Vị Phong nhìn biểu muội của mình thật lâu không nói gì. Hắn không phải huynh đệ ruột của những người đó, suy cho cùng cũng có thời gian được sống như người một nhà, hiện tại cảm thấy bọn họ bị lợi dụng trong lòng có chút khó chịu. Nhưng hắn sẽ làm thế nào ? Làm thế nào ư, hắn hiện tại không thể kháng cự được tình cảm của mình đối với Cổ Minh Đào, nàng nói báo thù được mới có thể vui vẻ, vậy được hắn giúp nàng báo thù. Chỉ cần nàng có thể vui vẻ, tiêu dao hoạt bát như trước kia, hắn liền đồng ý làm tất cả.
Ngày hôm sau trong cung truyền đến tin tức văn võ bá quan làm phản muốn Lư Cẩn Hoà tự phế ngôi nhượng lại chức vị cho Lư Vị Phong. Lư lão thái hoàng cũng đứng ra chuẩn tấu chương này. Sở Y vừa nói xong Cổ Minh Đào vẫn không có ý kiến. Nàng đã dự liệu được trước rồi, chuyện này chỉ có sớm muộn. Nhưng Lư Cẩn Hoà thì không hay rồi, hắn sẽ sống thế nào đây ?
Ngày thứ ba trong cung lại truyền ra ngoài, phế đế Lư Cẩn Hoà trở thành Tương Quan vương điện hạ, ban Tương Quan Vương phủ.
Ngày thứ bảy tin tức truyền đến, Tương Quan Vương ngày ngày uống rượu, vui cùng ca kỹ, nữ nhân xung quanh đếm không xuể. Lục cung trước kia giải phóng, một số trở lại Tương Quan Vương phủ sống cuộc sống vương phi, trắc phi. Cả toà vương phủ sa đoạ đêm ngày không ngừng.
Cổ Minh Đào cảm thấy hắn ta rất thông minh, nếu không lựa chọn sống như vậy thì hắn cũng chết rồi. Âu Dương Tử Mạn nào muốn để hắn sống tốt ? Phía Âu Dương Tử Nghiêm cũng bẩm báo trên đường đi không thiếu thích khách nhưng bọn chúng đều bị tiêu diệt, phu nhân an toàn.
Mấy ngày tiếp đến là lễ đăng cơ của Lư Vị Phong. Toà Phong Tuấn Vương phủ được thưởng cho Cổ Minh Đào. Trong triều không lúc nào không bận rộn, trong ngoài đều ra vào chuẩn bị lễ đăng cơ của tân đế. Chỉ riêng Cổ Minh Đào vẫn như thế, ngày ngày luyện tập.
- Chủ tử, hẳn cần chuẩn bị lễ vật ?
- Hắn làm hoàng đế rồi, có lễ vật nào vừa mắt hắn ?
Sở Y nghe vậy liền im lặng. Chủ tử cũng quá vô tình rồi.
- Sở Y, không phải ngươi thấy ta vô tình chứ ?
- Nô tì không dám. Chủ tử nói đúng, đế vương không thiếu lễ vật quý giá.
Cổ Minh Đào ngừng kiếm trong tay ngồi xuống tự rót cho mình một tách trà.
- Vừa rồi ta mới nghĩ đến Dương tiểu thư ngày trước mất tích không dấu vết, ngươi phái người đi tra.
- Nô tì tuân mệnh.
Nàng có chút suy nghĩ, Dương Uyển Nhi kia cũng quá đáng nghi đi ? Bề ngoài là ái mộ, nhưng thực chất là gì đây ? Cổ Minh Đào hiện tại lại không tin những gì mình đã từng thấy. Truyện trước đây cái gì nàng cũng phải tra.
- Đào Nhi. Muộn thế này muội còn thức sao ?
Lư Vị Phong hắn muốn tới lúc nào cũng không có thông báo như thế. Không trách hắn, trách toà vương phủ này trước nay đều là của hắn.
- Ta đang suy nghĩ, vương phủ này không có vương gia thật không hay rồi, hay muội trở thành Đan Điểu Vương của Tử Hợp đi ?
Một thân phận không tệ, thuận lợi làm việc. Hắn đăng cơ đế vị, chắc chắn sẽ giúp được nhiều cho nàng.
- Được. Thân phận này ta nhận, vậy thì vương phủ này của ta huynh không được tự ý ra vào nữa rồi.
Lư Vị Phong bật cười xoa đầu nàng lại bị nàng hung hăng gạt đi.
- Biểu ca, ta đã không còn là hài tử.
Lư Vị Phong có chút không vui, đúng vậy, Cổ Minh Đào nàng đã không còn là hài tử cần hắn che chở nữa, nhưng nàng cần sự giúp sức của hắn. Nghĩ đến đây hắn lấy lại tâm trạng búng nhẹ mũi nàng.
- Đúng vậy, biểu muội của trẫm lớn rồi. Sắp xuất giá rồi ?
Hắn dùng "trẫm" chính là phân rõ giới định rồi, Cổ Minh Đào thở dài.
- Ta chưa trả được thù, không muốn tính chuyện hôn nhân làm liên luỵ nhiều người.
- Đào Nhi, phía bên Đại Hạ có tin tức, quân đội có dị động. Không chừng Đại Nam bất ổn rồi.
- Không thể bất ổn thời điểm hiện tại, ta muốn chính ta giết chết lão gia hoả đó, giống như năm đó hắn giết phụ thân ta.
- Trẫm e rằng Đại Hạ không chờ được muốn Bạch Diệp Khánh đăng cơ.
- Vậy Bạch Diệp Vỹ thế nào ?
- Thái tử gia như hắn đúng là phế nhân, ngày ngày ra vào ngoài duyệt tấu chương cũng không bồi dưỡng quân đội, không cùng lão thần tử nào qua lại bàn chuyện.
- Chẳng phải duyệt tấu chương là đã đủ rồi sao ?
Lư Vị Phong khẽ lắc đầu.
- Vậy muội không hiểu rồi, hắn chính là không có ý muốn đế vị.
- Con người của hắn hành động hết mực bất thường, quỷ dị, ta không tin hắn không có ý với ngôi vị.
- Từ nhỏ ca ca này của ta đã sớm tự tách biệt, ngoại trừ Bạch Diệp Quân ra, không ai có thể thân cận hắn cả.
- Đúng rồi biểu ca, hắn có thân cận Mạc Vũ.
Mạc Vũ ? Lại là người bí ẩn này ?
- Trẫm tra rất nhiều lần vẫn không có manh mối nào của hắn cả. Vì sao Bạch Diệp Vỹ với hắn quen biết thì trẫm cũng không rõ. Lần trước muội nói hắn có thể là ngũ hoàng tử Đại Hạ, trẫm cũng đã phái người đi nhưng hoàng cung Đại Hạ cẩn mật như vậy không thể thấy rõ dung nhan của hắn. Nhưng nếu hắn thật là ngũ hoàng tử Đại Hạ, sao có thể qua lại với thái tử Đại Nam thân thiết như vậy mà không ai biết ?
- Vậy thì tra bằng được a.
Lư Vị Phong lại lâm vào trầm mặc, biểu muội này ngày càng khác biệt. Ngày này so ngày khác điều sai biệt. Nếu không lầm, nàng hoàn toàn bị Phúc Hoạ Tương Sinh khống chế rồi.
Cổ Minh Đào dường như biết được hắn nghĩ gì.
- Xin lỗi, biểu ca. Ta khiến mọi người thất vọng rồi.
Nàng nói như vậy vì cảm thấy mọi người muốn nàng trưởng thành theo một cách khác, nàng lại lớn lên theo một cách khác. Đầy thù hận và dằn vặt toan tính. Rõ ràng là tiểu hài tử, tâm tư lại không khác một nữ nhân ác độc là bao, nàng tự hận chính mình không cách nào gột rửa. Nhưng chẳng bao lâu suy nghĩ khác lại lấp đầy sự dằn vặt của nàng, tại sao nàng phải gột rửa ? Không phải chính bọn họ hại nàng tan cửa nát nhà ư ? Nàng tính toán lại đâu có gì sai ?
______________________
Sang thu, thời tiết tuy chưa tan hết cái nắng, nhưng có phần dễ chịu hơn. Cổ Minh Đào vừa cảm thấy mình đã nhuần nhuyễn tất cả thuật pháp cùng kiếm pháp, một chút tiễn pháp nữa là đủ rồi, liền muốn rời Tử Hợp. Ban đầu muốn nhờ cậy Âu Dương Tử Mạn, bồi dưỡng nhân thủ giết Bạch Tước, nhưng không ngờ Âu Dương Tử Mạn mới chính là người đứng sau thao túng. Cổ Minh Đào không còn lí do ở lại Tử Hợp nữa, phái người tiến cung truyền tin cho Lư Vị Phong, bản thân cùng thủ hạ trở về Mộc Qua Các. Nàng chưa từng đón trung thu với mẫu thân nên muốn nhân dịp này cùng nàng ta bồi dưỡng tình cảm mẫu tử.
Về tới Đại Nam thì tiết trời cũng bắt đầu mát mẻ, so với Tử Hợp thì đúng là Đại Nam vẫn dễ chịu hơn. Biết làm sao được, đây mới là nhà của nàng. Lúc này Đường Vân cũng đã trở về, đem đủ nhân thủ hắn bồi dưỡng cho nàng dùng. Cổ Minh Đào thấy hắn báo cáo tình trạng xong mới hỏi:
- Chuyện ta giao cho ngươi đi tìm kiếm cách giải huyết thệ thế nào rồi ?
Đường Vân chần chừ một lát rồi dứt khoát nói:
- Chủ tử, hiện vẫn chưa có manh mối.
Nói rồi không đợi Cổ Minh Đào phản ứng liền biến mất. Sở Y bên cạnh thấy rõ tâm trạng của chủ tử bèn nhanh chóng hỏi:
- Chủ tử, hiện tại chúng ta về Mộc Qua Các hay sao ?
Suy nghĩ của Cổ Minh Đào bị kéo lại, Mộc Qua Các ? Nơi mẫu thân nàng đang ở đó, nhưng lại là vườn hoa Bạch Diệp Quân dựng lên. Sở Y hỏi điểm này cũng không phải không có lí do, nhưng nàng còn có thể ở đâu ?
Về đến Mộc Qua Các, Âu Dương Tử Nghiêm trực tiếp tự mình ra đón nữ nhi. Cổ Minh Đào trong lòng xót xa, nhìn nàng ta dường như đã tiều tuỵ đi nhiều. Trong mười mấy năm đó không biết những chuyện gì đã xảy ra, nàng ấy đã sống như thế nào. Nghĩ như vậy Cổ Minh Đào liền nhanh chân bước tới ôm chầm lấy người trước mặt. Trên mặt Âu Dương Tử Nghiêm biến hoá cực lớn, giống như bất ngờ, lại giống như vui mừng. Trước đây Cổ Minh Đào lúc nào cũng tỏ ra xa cách lãnh đạm với nàng, hiện lúc này đây lại ôm nàng như vậy khiến nàng không cách nào kìm chế được lệ thuỷ tuôn.
- Đào Nhi, con về rồi.
Cổ Minh Đào trong thâm tâm tự nhắc nhở bản thân, sau khi trả thù nhất định sẽ đưa mẫu thân sống một cuộc sống thật tốt, chăm sóc cho nàng, là phận nhi tử, lại muốn thay mối tình si của phụ thân.
- Mẫu thân, sắp tới trung thu rồi. - vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo tay nàng vào trong - người muốn đi đến nơi nào hay không ? Ta đi cùng mẫu thân.
- Ta chỉ muốn cùng Đào Nhi ăn bánh trung thu thôi.
- Mẫu thân, năm nay chúng ta phải tổ chức một buổi náo nhiệt, ta mới gặp lại người.
Bất chợt trong đầu nàng loé lên hình ảnh phụ thân ủ rũ trước phần mộ ấy, một cái gì đó đau thương xuyên qua tim, cứ gắt gao cào xé nàng. Giá như mẫu thân hiểu được, cũng giá như ngày ấy phụ thân không chết trong tay huynh đệ tốt của hắn. Càng suy nghĩ càng muốn nổi lên thù hận.
- Mẫu thân, đợi ta, đợi ta hoàn thành một việc rồi chúng ta sẽ sống cuộc sống người thích.
- Ta chỉ mong Đào Nhi của ta lớn lên có một mối nhân duyên tốt, thế là ta liền an tâm.
Sống mũi nàng có chút cay cay, hình ảnh Bạch Diệp Quân lúc này không hiểu sao hiện lên trong đầu nàng. Một người dịu dàng, hiền hoà với nàng biết bao, lại là kẻ thù của nàng.
- Mẫu thân, cả đời này ta ở bên người, không muốn xuất giá.
Lúc này đang là đến gian chính, Âu Dương Tử Nghiêm vừa ngồi xuống liền cau mày.
- Đào Nhi của chúng ta lớn lên đẹp thế này nếu ngươi sợ bị ức hiếp đã có ta đây rồi, thông gia phải là ngươi tri thông đạt lễ, ngươi phải được sống như thiên tiên kia. Còn nếu vì ta mà ngươi không xuất giá người làm mẫu thân như ta thấy tội lỗi biết nhường nào.
- Mẫu thân, không phải thế. Là do ta không muốn rời xa người. Chúng ta vừa mới tương ngộ a.
Âu Dương Tử Nghiêm lắc đầu.
- Ngươi cứ cả ngày nghĩ chuyện phụ thân ngươi, ta nào không phải không biết. Nhưng nữ nhi như ngươi đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện báo thù.
Đúng là không có gì có thể giấu được mẫu thân, nhưng không báo thù nàng sống làm sao yên ổn. Thế nhưng lại nghe nàng ta nói tiếp:
- Thôi, mẫu tử chúng ta vừa mới gặp nhau, ngươi không muốn xuất giá cũng không phải không có lí, nhưng ta vẫn mong ngươi suy nghĩ lại. Nếu không thích thì không cần gả vào hoàng tộc, chỉ cần người đó yêu thương ngươi là đủ rồi. Một người khi yêu thương ngươi chân thành thì điều gì hắn cũng có thể làm cho ngươi.
- Ta nhớ rồi, mấy ngày nay mẫu thân gặp Bạch Diệp Quân chưa ?
Thấy nàng đổi chủ đề Âu Dương Tử Nghiêm cũng không cố chấp nữa bèn đặt chung trà xuống thở dài.
- Lúc đầu cũng đã gặp rồi, ta chắc hắn có phái người đi theo ngươi nên tin tức cũng nhanh nhạy. Nhưng chúng ta không còn được như trước nữa rồi, ta đối với hắn cũng chẳng còn hảo cảm như xưa. Đúng rồi - Vừa nói vừa phất tay với Giang Y - Ngươi đi, đem huyền cầm đó cho Đào Nhi, Đào Nhi, ngươi xem, ta vừa về tới hắn tự mình đem trả đôi cái huyền cầm này.
Mộc Tước Cầm, Bạch Cổ Cầm. Đều đã ở đây. Cổ Minh Đào vừa thấy chúng được đem đến không ngừng được dùng tay lướt qua hoa văn tinh tế kia.
- Mẫu thân, phiền người chỉ dạy cho ta.
Âu Dương Tử Nghiêm cũng như hiểu ý, gật gật đầu ánh mắt như thế là tự nhiên.
Cổ Minh Đào tự tin, chỉ cần có Mộc Tước Cầm ở đây, Bạch Tước thoát không khỏi tay nàng. Điều gì liên quan đến Mộc Tước Cầm, nàng đều hiểu hết. Là cô cô si tình của nàng, Cổ Huyết Mộc bao nhiêu tâm tư tạo nên. Cho dù hiện tại nàng không biết thế nào là yêu hận, là chấp niệm, nhưng nàng biết, Mộc Tước Cầm là vật duy nhất khiến Bạch Tước mất kiểm soát. Âu Dương Tử Nghiêm ngồi đối diện nhìn sâu vào ánh mắt của nữ nhi mình, vẫn là nàng, nhưng không còn thuần khiết như trước nữa. Đều tại bản thân không thể giữ được lúc mang thai bị trúng độc, ảnh hưởng đến thai nhi, ban đầu là song thai, về sau lại chỉ giữ được một người. Sau khi biết được việc này, nàng đã đi khắp nơi tìm kiếm người giải độc cho nhi tử còn lại mà lưu lạc đến chỗ Âu Dương Tử Mạn. Nàng cũng đã tự hứa, sẽ đánh đổi để bảo vệ nữ nhi bình an.
Tiết trời vào thu mát mẻ, không khí dễ chịu, những tia nắng mặt trời gay gắt cuối hè đã không còn, thay thế vào đó là những ánh nắng xinh đẹp nhảy nhót hiền hoà trên mái ngói, trên những bức tượng điêu khắc, hay là trên là má hồng của thiếu nữ. Cổ Minh Đào vừa luyện xong được phong cầm của Âu Dương Tử Nghiêm thì Bạch Diệp Khánh tới. Sở Y trong lòng không đoán được:
- Chủ tử hay ta nói người không ở đây ?
- Không thể, ta đã về, hắn cũng biết, ngươi không thể tránh mặt đối phương mãi được, ta cũng có điều muốn hỏi hắn.
- Vậy nô tì đi thông báo.
Cổ Minh Đào gật đầu yên tâm. Bạch Diệp Khánh tuy hắn trước nay tuỳ hứng nhưng việc gì cũng đều có mục đích cả, hắn không tầm thường. Dẫu rằng hắn có mong muốn đến đế vị mà cưới trưởng công chúa Đại Hạ không liên quan đến nàng, nhưng không phải hắn luôn lợi dụng nàng để kiềm chế Bạch Diệp Quân hay sao ? Trước đây nàng là người ngốc, không phải sau này nàng vẫn là người ngốc. Hắn có thể cũng đã biết sự biến hoá lớn của nàng nên tìm đến. Vậy thì nàng phải biết được mục đích của hắn là gì, tại sao lại có thể biết được điều gì từ Âu Dương Tử Mạn chứ ? Chẳng phải trước đây hắn là người khuyên nàng tìm đến nàng ta hay sao ? Càng nghĩ càng thấy thú vị.
- Biểu ca, chúng ta đã lâu không gặp.
Hiện tại Cổ Minh Đào phục sức nữ nhi, vẻ đẹp của nàng chẳng giấu giếm cứ thế toát lên. Bạch Diệp Khánh đã biết mẫu thân nàng trở về, nhưng dù sao cũng là tin tức ngầm, không thể chủ động đến tìm nhân gia, hiện tại Cổ Minh Đào về hắn không ngại cứ ghé. Vừa vào trong sảnh đường đã nghe tiếng huyền cầm, được Sở Y dẫn đường tới nơi mẫu tử Cổ Minh Đào đang luyện hắn mới dừng lại tâm tư riêng. Ban nãy hắn đang nghĩ gì hắn liền đã quên. Nữ nhân bên cạnh Đào Nhi vạn phần xuất chúng, tuy có chút tiều tuỵ nhưng dáng vẻ ấy đúng là trưởng công chúa tiền triều, mẫu thân của Đào Nhi. Còn hắn lại không ngờ gần một năm mới gặp lại, Cổ Minh Đào dường như trổ mã, xinh đẹp lại càng xinh đẹp hơn.
Hắn từ từ thu lại dáng vẻ thưởng thức cái đẹp của mình, phẩy phẩy cái quạt ngồi xuống đối diện.
- Tiểu Đào Tử, ngươi đi lâu như vậy ta đúng là rất lo lắng.
- Đa tạ biểu ca đã quan tâm, không biết hôm nay người đến là vì việc gì.
Rất thẳng thắn, Bạch Diệp Khánh thầm khen.
- Việc đầu tiên là biểu ca thăm ngươi, việc thứ hai là muốn mượn sức ngươi một chút.
- Ồ ? Ta chỉ là nữ tử khuê phòng, không biết một hoàng tử như biểu ca lại đến mượn sức ta.
Bạch Diệp Khánh vẫn kiên nhẫn.
- Thật ra ta cùng nương tử bị người ta hại, trúng phải độc hoa Tây Tạng, vì thế nên vương phi của ta mới đắc tội với ngươi. Việc này đúng là ngươi nên ghi hận rõ ràng, là chúng ta bị ép, hiện tại người ấy không còn áp lực với chúng ta nữa rồi, ngươi cũng biết trước nay biểu ca luôn đối ngươi thật lòng như vậy, không phải muốn chuộc tội với ngươi mà nói chân tướng hung thủ thật sự hay sao ?
- Biểu ca, huynh nhầm rồi, ta không ghi hận ai cả.
- Ngươi không lo hậu quả về sau ư ? Nếu ngươi không giết hắn, sau này hắn sẽ giết ngươi.
"Hắn" ở đây là ai, Cổ Minh Đào cũng tự rõ hiểu.
- Ta không tranh với đời, chỉ cần yên ổn sống qua ngày. Biểu ca, huynh còn việc gì khác không ?
Bạch Diệp Khánh có chút bức bối, tin mật báo cho thấy tướng quân Đậu Cương Chung hắn một mực muốn mua chuộc đều không được lại liên kết với người khác, hắn chỉ là muốn tìm được người có thể cho Đậu Cương Chung dựa vào tin tưởng như thế một kết cục không tốt để Đậu Cương Chung nhìn ra ai mới thật sự đáng là chủ nhân chân chính của hắn. Nhưng càng tìm hiểu hắn càng bất ngờ, bởi vì con người Đậu Cương Chung hoá ra lại là vì Cổ Minh Đào. Mà hiện tại Cổ Minh Đào lại đang không hề hợp tác.
Bạch Diệp Khánh mang chút tức giận nhanh chân bước đi. Hắn không tin Cổ Minh Đào vô dụng, cũng không tin mình không thể mua chuộc được nàng. Bạch Diệp Khánh vừa đi thì Âu Dương Tử Nghiêm mới để ý khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng mang theo tia khinh bỉ, nàng có chút khó hiểu, tại sao lại là khinh bỉ, nàng nhìn nhầm sao ? Cổ Minh Đào dường như biết được nàng ta suy nghĩ điều gì bèn quay sang giải thích.
- Mẫu thân, người hắn muốn ta giết chính là Bạch Diệp Quân.
Âu Dương Tử Nghiêm trầm tư một chút.
- Vì ngôi vị ?
Cổ Minh Đào gật đầu.
- Hơn nữa ta tra được thích khách giết tổ phụ trước đây có liên quan đến hắn.
- Nói ta nghe.
- Ta nghe nói hắn cùng Đại Hạ ngũ hoàng tử âm thầm nuôi chung quân đội, thích khách hôm đó có người nhận ra dấu vết của quân đội chung đó. Chúng ta không có liên quan đến Đại Hạ ngũ hoàng tử, hắn không có lí do hạ sát, hơn nữa ta nghe nói Hoàng Hậu Đại Hạ bị bệnh hai mươi năm nay, tiếng cầm của tổ phụ có thể chữa bệnh, nếu hắn đã đến đấy nhất định phải yêu cầu tổ phụ chữa bệnh chứ không phải toàn bộ diệt môn.
- Dấu vết kia liệu có tin tưởng được không ?
- Hoàn toàn tin tưởng được, bởi lúc đó ta được cứu, những ám vệ hiện theo ta bất giờ chạy từ sơn trang ra có phát hiện dấu hiệu, mới âm thầm điều tra.
- Bạch Diệp Khánh người này tâm tư khó dò, tính cách của hắn cũng thật khiến người khác khó phòng bị.
- Đúng vậy mẫu thân, trên đời này có thể tin tưởng được chỉ có thể là chính mình thôi.
Câu nói của Cổ Minh Đào mang cho Âu Dương Tử Nghiêm lâm vào suy nghĩ. Người có thể tin tưởng được trên đời này chỉ có thể là chính mình thôi. Nếu như lúc ấy nàng không tin Âu Dương Tử Mạn, nữ nhi của nàng cũng không phải khổ cực như vậy, mà nàng cũng không bị ngắt quãng quá trình tìm kiếm. Nhưng nếu không tìm Âu Dương Tử Mạn, cũng không biết đến bao giờ nàng mới gặp lại nữ nhi. Dù sao cũng là muội muội ruột, nàng ta cũng coi như là quá đáng rồi.
- Mẫu thân, chuyện của di mẫu người đừng lo, có Lư Vị Phong ở kia nàng ta cũng không thể làm gì quá đáng nữa đâu.
- Nhắc mới nhớ, nàng ta có thể buông chúng ta đi dễ dàng là vì hắn sao ?
- Lại chẳng phải như vậy, hắn ta cũng không có dã tâm làm đế, nhưng vì ta hắn phải ngồi lên vị trí đó thôi. Hắn cũng đã hứa với nhị cô mẫu bảo hộ ta, hắn vẫn nhất định bảo hộ ta. Có điều, ta không có gì để trả lại cho hắn.
Âu Dương Tử Nghiêm hơi nhíu lông mày thanh tao:
- Ngươi đối với hắn không có tình cảm sao ?
- Mẫu thân, ta còn nhỏ, chưa biết chuyện nam nữ như vậy.
Nhưng Âu Dương Tử Nghiêm lại không nghĩ như vậy.
- Hắn đối với ngươi một mảnh chân tâm như vậy ngươi lại không nhìn ra, ta thấy ngươi nên đáp lại vẫn là tốt nhất. Tình cảm giống như cánh hoa đào đẹp đẽ vậy, tuy mỏng manh như vô cùng đáng thưởng thức.
- Mẫu thân, người lại muốn gả ta đi !
Lúc này Âu Dương Tử Nghiêm mới thở dài.
- Ngươi đi đường mệt vậy, mau đi nghỉ ngơi, mẫu thân xuống bếp làm vài món cho ngươi.
Cổ Minh Đào cũng không nói thêm gì nữa, nàng và Lư Vị Phong, hoa đào gì chứ ? Không hợp thì miễn cưỡng làm gì ? Đối nàng hắn chỉ là biểu huynh không hơn. Hắn có đối với nàng chân tình thế nào chăng nữa, nàng cũng không thể cho hắn câu trả lời mà hắn muốn.
Trở về phòng, hạ nhân cũng đã dọn dẹp sạch sẽ cho nàng. Căn phòng trang trí đơn giản nhưng vô cùng hợp ý nàng. Bất giác nàng nghĩ tới Bạch Diệp Quân, nơi này không phải hắn cấp cho nàng hay sao. Nhớ khi trước nàng ở đây, vẫn luôn là hắn chiếu cố. Lư Vị Phong lúc ấy là Bạch Diệp Phong vẫn luôn cùng Bạch Diệp Quân lừa nàng một số chuyện, nhưng nàng không thể trách được hắn, nàng còn phải nương nhờ hắn.
- Sở Y, ngươi có cảm thấy, ta vẫn luôn không có liêm sỉ ?
Sở Y sững sờ một chút lại ngạc nhiên hỏi:
- Chủ tử người nghĩ gì vậy ?
- Ta vẫn luôn hận hắn, nhưng lại cư nhiên xem quan tâm của hắn là điều đương nhiên, hiện nay còn đưa mẫu thân tới ở nơi này.
Là đang nói đến Bạch Diệp Quân. Sở Y có chút khó xử.
- Chủ tử, thật ra người không nên nói bản thân mình như vậy.
- Không sao, một chút liêm sỉ đối với ta không bằng trả được thù. Ta sống đến hiện tại chỉ có trong lòng một chuyện là báo thù mà thôi. Đường huynh đệ bọn hắn không tìm nhưng ngươi đi tìm cách giải bí thuật đi. Trả thù xong trả tự do cho các ngươi.
Sở Y lập tức quỳ xuống.
- Chủ tử, đời này nô tì chỉ nguyện theo một mình chủ tử quyết không giải huyết thệ cũng không phản bội.
Cổ Minh Đào thở dài. Bọn hắn không ai chịu tìm, vậy nàng tìm. Sau khi trả thù được, nàng sẽ đem mẫu thân đi sống một cuộc sống giản dị, bình thường nhưng an nhiên một chút.
Rõ ràng có thể hợp tác với Bạch Diệp Khánh đẩy nhanh tiến độ một chút nhưng nàng không muốn giết Bạch Diệp Quân, cho dù thế nào hắn cũng đã từng có ơn. Nếu như muốn bắt đầu trả thù, vậy thì chỉ có thể bắt đầu từ Kiều Thi Ngữ kia, nếu nàng ta cùng Đại Hạ Chi Vương muốn lật đổ Bạch Đế thì cũng chính là thời cơ của nàng. Cổ Minh Đào suy tính từng bước rồi ngủ quên lúc nào không biết, lúc tỉnh dậy cũng đã quá một tuần hương, gia nhân lúc này mới từ ngoài vào gọi nàng dậy dùng bữa cùng mẫu thân.
Âu Dương Tử Nghiêm vui vẻ trò truyện cùng với hạ nhân trong sảnh chính chờ Cổ Minh Đào đến. Âm thanh trong trẻo của nàng khiến ai nghe thấy cũng giống như bị mê hoặc.
- Ta biết Đào Nhi thích ăn mấy món này là nhờ Giang Y đã nói cho ta biết, các ngươi xem thử có phải rất bắt mắt không ?
- Phu nhân thật vất vả, chủ tử ngày đêm chăm chỉ luyện tập cũng nhiều bữa bỏ quên, này phu nhân về tới nhất định sẽ không để chủ tử thiếu bữa nữa rồi.
- Đúng vậy phu nhân, chúng nô tì vô cùng lo lắng, chủ tử đang luyện tập sẽ không muốn ai quấy rầy, nàng có thể nhiều ngày mới ăn một bữa, thật không biết phải làm sao.
- Có nô tì như các ngươi, mẫu tử chúng ta đúng là yên tâm, các ngươi đối tốt như vậy nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi.
Những lời này đều lọt vào tai Cổ Minh Đào, nàng thấy trong lòng chua xót, mẫu thân a mẫu thân, đây đúng là tình cảm mẫu tử nàng luôn mong ước chăng ?
- Mẫu thân, ta tới rồi.
- Vậy mau ngồi xuống cùng ăn với ta thôi !
- Kia các ngươi cũng đừng đứng nữa, mau dọn một bàn cũng ngồi ăn đi thôi.
- Như vậy sợ không hợp quy củ, chủ tử.
- Ta là chủ tử của các ngươi, ta nói gì đó chính là quy củ.
Âu Dương Tử Nghiêm cũng cười hiền hoà:
- Nàng đã nói vậy còn không mau đi ?
- Đa tạ chủ tử, đa tạ phu nhân !
Chúng nô tì đa tạ xong liền vui vẻ dọn một bàn ăn đặt dưới sân cách không xa mẫu tử họ ngồi là bao, vô cùng cảm kích chủ tử coi như gia nhân.
- Nữ nhi của ta có điều gì muốn nói với mẫu thân còn không mau nói ?
Cổ Minh Đào đỡ lấy bát canh Hoa Thuý vừa mới được nàng ta múc cho nàng đặt xuống.
- Mẫu thân, chuyện này ta muốn nhờ người một chuyến thật. Chuyện này phải sắp xếp thật nhanh, nếu không đến lúc độc của Bạch Tước phát tác sẽ không có tác dụng.
Bàn bạc, dùng bữa xong xuôi Cổ Minh Đào với tâm trạng vô cùng thoải mái dẫn theo Sở Y trở về phòng. Nàng không thể nói được với Bạch Diệp Quân nhưng mẫu thân nhất định là có. Vậy nên nàng thập phần yên tâm. Lại thêm có ám vệ nhất cử nhất động của Bạch Diệp Khánh cũng thông báo nên nàng sẽ không bỏ lỡ bất cứ thời điểm nào cả.
- Đường Vân - Nàng biết lúc nào hắn cũng ở đó - Ngươi chặt chẽ kiểm soát đừng để cho người ngoài có thể đột nhập biết được sơ hở của chúng ta.
- Chủ tử yên tâm, chúng ta thường xuyên kiểm tra.
Đây là lần đầu tiên sau rất lâu rất lâu thời gian Cổ Minh Đào mới có một giấc ngủ hoàn toàn yên ổn. Bởi vì nàng tin tưởng, sáng ngày mai khi tỉnh dậy sẽ có tin vui chờ nàng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện